Lúc này Vân Sinh tiên cảnh xuất hiện, Thiên Bảng từ trước đến giờ chưa bao giờ nghe nói cũng xuất hiện.
Năm người trên Thiên Bảng sẽ tiến vào Tiên cung của Vân Sinh tiên cảnh, cho nên rất nhiều người không chỉ có lòng muốn đoạt bán thần khí, còn muốn giết người trên Thiên Bảng, không ngừng để cho người dưới bổ sung vào, thẳng đến khi con cái của mình có thể lên Thiên Bảng, đi vào Tiên cung!
Không nói đến những tông môn khác, ngay cả phong chủ, cung chủ của tông môn đứng đầu Vân Cảnh thắng địa cũng muốn lót đường cho con cái của mình.
Cho dù Ngu Tri Dao thật sự là đệ nhất Thiên Bảng, nhưng có sự cám dỗ to lớn của Tiên cung, ngay cả Vân Kiếm phái cũng sẽ không che chở cho nàng được.
Nàng muốn có đường sống, chỉ có thể vào môn hạ của Tôn giả của Vân Cảnh thánh địa.
Còn về Chưởng môn để cho bọn họ tới đây khuyên Minh Lê, cũng chỉ là muốn bán thần khí Thần Hỏa kiếm mà thôi.
Nghe nói mỗi món bán thần khí đều có công pháp đặc biệt riêng, nếu có thể hiểu thấu đáo, tu vi sẽ tiến một bước lớn. Dù không hiểu, mỗi ngày học hỏi và sử dụng bán thần khí, cũng có khả năng đột phá.
Huống chi đây là kiếm khí bán thần khí mà kiếm tu mong ước từ lâu.
Dưới sự cám dỗ của bán thần khí Mộc Sênh và Lục Chi Quy đều che giấu sự mất tự nhiên trong lòng lại.
Mộc Sênh tiếp tục khuyên: “Minh Lê, nếu là Tri Dao, Vân Kiếm Phái chúng ta nhất định sẽ bảo vệ để ba năm sau con bé đi vào Tiên cung. Có thiên tài như Tri Dao, nhiều năm sau Vân Kiếm phái chúng ta có thể hướng tới vị trí đại tông môn đứng đầu!”
Trên mặt nàng ta lộ ra nụ cười rực rỡ, trong mắt là ánh sáng mong đợi, giống như ký thác hết hi vọng tương lai của Vân Kiếm phái lên người Ngu Tri Dao.
Minh Lê bất đắc dĩ nói: “Tri Dao thật sự không phải.”
Lục Chi Quy thấy vậy thì trầm mặt: “Minh Lê, nếu Tri Dao đúng là người trên Thiên Bảng, một khi thân phận của nàng bại lộ, Vân Kiêm Phái chúng ta có thể không che chở được. Nếu không cứ giấu diếm như thế, ngươi là đang hại Tri Dao! Chương môn và Tôn giả của Vân Cảnh thánh địa từng có giao hảo, nếu là Tri Dao, có thể mời ngài ấy rời núi nhìn một cái!”
Mộc Sênh vừa lúc làm ra vẻ khổ sở nói: “Minh Lê, vì tốt cho Tri Dao, ngươi vẫn nên nói ra đi!”
Hai người một người mặt đỏ một người mặt trắng, Minh Lê bị ép, dứt khoát đập nồi bán sắt nói: “Ta đã nói Tri Dao không phải, nói một ngàn lần mười ngàn lần, các ngươi khăng khăng không tin! Dù cho Tôn giả Vân Cảnh thánh địa đến, Tri Dao cũng không phải! Mời các ngươi rời đi cho!”
“Minh Lê, ngươi…” Lục Chi Quy tức giận đến choáng váng đầu, Mộc Sênh vội vàng ngăn gã lại: “Được rồi, được rồi, Minh Lê nói khẳng định như vậy, có lẽ tên trên Thiên Bảng chỉ là trùng hợp thôi.”
“Minh Lê, tính tình của Lục sư huynh vẫn luôn như vậy, huynh ấy là vì tốt cho Tri Dao, ngươi đừng để trong lòng.” Mộc Sênh vội vàng tạm biệt Minh Lê, không để cho Lục Chi Quy gây chuyện, miễn cưỡng kéo ống tay áo của gã cùng rời đi.
Cảm nhận hai người đã hoàn toàn rời khỏi Vô Tình phong, vẻ mặt Minh Lê không còn vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc.
Nhân tính ác từ trong xương, cho dù hy sinh nhiều máu tươi đi nữa cũng không thay đổi được.