Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng

Chương 13:



Minh Lê đã sớm giận dữ, chưởng phong đẩy Sở Lan ra, vẫy tay một cái, trường kiếm toàn thân màu vàng xuất hiện, mũi kiếm nhắm thẳng vào Sở Thanh, cao giọng chất vấn: “Sở Thanh, chuyện mười năm trước ta không so đo với ngươi, hôm nay ngươi liền quên đi, tùy ý làm bậy rồi sao!”

“Minh Lê, mới vừa rồi đúng là Sở Thanh sai.” Sở Lan hất ông tay áo đã có nếp nhăn, tỉnh bơ đè vai của Sở Thanh, sử dụng lực để cho nàng ta quỳ gối xuống đất, lại đè đầu nàng ta ép đập dập xuống đất: “Sở Thanh, phạt ngươi diện bích nửa năm trong đáy vực cơn lốc, ngươi có biến sai!”

Hai đầu gối của Sở Thanh vô cùng đau đơn, cắn răng nói: “Vâng, Sở Thanh biết sai.”

Minh Lê trái ngược với sự dễ nói chuyện ngày thường, y cười nhạo một tiếng, quả quyết huy động trường kiếm, đánh ra một đạo kiếm quang.

Kiếm quang tấn công đến, Sở Lan vội vàng chặn lại. Hắn ta lui về phía sau nửa bước, sắc mặt hơi thay đổi.

“Minh Lê!” Sở Lan khom người hành lễ: “Ta thay con gái Sở Thanh xin lỗi Tri Dao.”

Hắn ta cầm ra một món nhuyễn giáp sát người màu bạc: “Đây là linh bảo phòng ngự, có thể ngăn cản ba kích toàn lực của tu sĩ cảnh giới Quy Nhất, là để nhận lỗi với Tri Dao.”

Sắc mặt Minh Lê đã bớt giận, vung tay lên, nhận lấy linh bảo.

“Chưởng môn, chuyện hôm nay, ta không muốn nhìn thấy lần thứ ba.” Minh Lê nói: “Mời các vị về cho, Tri Dao bị kinh sợ, ta phải dẫn nàng trở về an thần.”

Ngu Tri Dao hết sức phối hợp, núp sau lưng y, nửa gương mặt cũng không lộ ra, thậm chí còn chuyên nghiệp đến mức bả vai run rẩy, run đến mức nàng mỏi vai rồi.

Đám người mệnh mông lại xuống núi.

Sở Thanh bị giam vào đáy vực cơn lốc, Hoành Diễm giận dữ bất bình, đi tìm Sở Lan nói giúp. Sau khi bị đuổi ra ngoài, còn chưa bỏ ý định quỳ ngoài cửa phòng Sở Lan, sau đó cùng bị nhốt trong đáy vực cơn lốc.

Các đệ tử phong khác không nhìn thấy đệ nhất Thiên bảng trong truyền thuyết, chẳng qua ăn được một cái dưa lớn.

Các đệ tử vô cùng khinh thường Ngu Tri Dao nhát gan yếu ớt, phần lớn đều tin Ngu Tri Dao không phải là đệ nhất Thiên bảng kia. Trừ chuyện này ra, ám chỉ cuối cùng của Minh Lê, câu nói cực kỳ khẳng định kia, trái lại làm cho bọn họ vô cùng tò mò.

Không cần xuất hiện lần thứ ba, vậy chẳng phải là nói Sở sư tỷ đã tổn thương Đại sư tỷ hai lần rồi sao?

Có người thạo tin bắt đầu khai thác tính chân thật của chuyện này.

*

Sau một trận nhốn nháo hoảng loạn, lúc Ngu Tri Dao trở lại chỗ ở, buồn ngủ đến mức muốn ngủ rồi.

Nàng ngồi xuống, nghiêm mặt ngáp một cái, dùng sức mở mắt ra nói: “Sư tôn, ta cảm thấy linh bảo kia có vấn đề.”

“À? Sao lại nói như thế?”

“Trực giác.” Ngu Tri Dao nói: “Ta không mặc, tốt nhất ngài cũng đừng mặc.”

Minh Lê nhìn đứa đồ đệ từ nhỏ đã may mắn này, hình như nàng có một vận may tốt độc nhất vô nhị. Mặc kệ là tu luyện hay là ra ngoài lịch luyện, đều có vận may tốt hơn người khác.

Hơn nữa vận may này, hình như theo sự tăng trưởng của tu vi ngày càng trở nên lớn hơn. Biểu hiện cụ thể là Ngu Tri Dao tu luyện càng về sau không chỉ không có bình cảnh, tốc độ đột phá tu vi cũng không chậm lại.

Còn lúc đi lịch luyện bên ngoài nhặt được bảo bối, giống như xuống núi vào tiệm ăn cơm có thể gặp được chuyện may mắn không cần tính tiền xác xuất nhỏ như thế này.

Cho nên lúc này Minh Lê cũng vô cùng tự nhiên cười: “Tiểu Ngư Ngư nói không sai, món linh bảo này không thể mặc, Sở Lan là muốn dùng món linh bảo này thăm dò lá bài tẩy của ngươi.”

Ngu Tri Dao thở dài: “Hẳn là Chưởng môn muốn nửa thần khí kia đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.