Vì Lạc Ân Nghiên không đi được nên Âu Thành Triệu đành bế vào phòng tắm cho cô vệ sinh cá nhân.
Cậu quấn một cái khăn lỏng lẻo ngay hông rồi nhanh đi vào phòng tắm đứng cạnh cô.
Trong nhà chỉ có duy nhất một cái bàn chải, cậu đưa cho Lạc Ân Nghiên đánh còn mình thì đứng phía sau chờ.
Âu Thành Triệu hai tay vòng qua eo xoa nhẹ chiếc bụng phẳng lì, cúi đầu đặt nhẹ những nụ hôn như chuồn chuồn lướt lên vai cô.
Lạc Ân Nghiên không chịu nổi cảnh kích tình này liền quay lại lấy tay đẩy miệng cậu ra.
“Cậu làm gì vậy? Không thấy tôi đang đánh răng sao?”
“Chị đã đồng ý làm người yêu em! Em chỉ đang làm hành động những người yêu nhau hay làm thôi.”
Những lời nói đó không hề ảnh hưởng đến Lạc Ân Nghiên, cô vẫn lấy tay mình đẩy người cậu ra, nhẹ giọng trả lời.
“Tôi chấp nhận, nhưng không có nghĩa là chấp nhận luôn những hành động này của cậu!”
“Chị muốn phản kháng sao?”
“Chị có tin…..”
Chưa kịp nó hết câu Lạc Ân Nghiên đã lên tiếng cắt đứt lời nói đó.
“Âu Thành Triệu!”
“Đừng dùng những cái này uy hiếp tôi! Không làm tôi sợ đâu! Nếu cậu còn uy hiếp như vậy nữa tôi sẽ huỷ bỏ giao dịch của chúng ta, mặc kệ cậu có nói cho ai đi nữa!”
Nghe xong lời cô nói Âu Thành Triệu đơ người một lúc, sau đó lại mỉm cười nũng nịu nói.
“Ừm….em xin lỗi, tại chị thơm quá em không chịu nỗi.”
“Dù gì em cũng là bạn trai chị, chị cho em hôn một chút được không? Em chỉ hôn thôi.” Vừa nói cậu vừa dơ một ngón tay lên trước mặt cô.
Lạc Ân Nghiên nhìn khuôn mặt đang làm nũng của cậu thì cảm thấy buồn cười.
Cô không nói gì quay qua tập chung đánh răng.
Âu Thành Triệu đứng đằng sau ôm cô, mặt của cậu vùi sâu vào hõm cổ hít những hương thơm tự nhiên phát ra từ cơ thể của Lạc Ân Nghiên.
Không biết tại sao cậu rất thích mùi hương này của cô, nó như một viên kẹo ngọt khiến cậu bị nghiện như nghiện chất kích thích.
Đánh răng xong Lạc Ân Nghiên kéo tay Âu Thành Triệu ra sau đó đi ra ngoài, nhặt váy mình lên từng bước mặc vào.
Âu Thành Triệu nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt sâu thẳm, đến khi cô mặc xong váy cậu mới quay lại nhìn vào gương.
Âu Thành Triệu cầm bàn chải cô vừa mới đánh lên, bóp kem đánh răng ra rồi bắt đầu đánh.
Lúc này, Lạc Ân Nghiên đi xuống dưới phòng khách, vừa đi vừa nhìn xunh quanh căn nhà.
Khác với căn biệt thự cổ điển của Âu Gia, căn biệt thự này được thiết kế rất giản dị lại hiện đại, tất cả những đồ dùng trong căn biệt thự đều là công nghệ mới rất hiện đại.
Màu chủ yếu chỉ có màu trắng và đen, hai màu đơn giản nhất nhưng lại tạo nên sự sang trọng cho căn nhà.
Xuống tới tầng dưới Lạc Ân Nghiên liền vòng ra phòng bếp.
Thói quen của cô là mỗi buổi sáng dậy phải ăn liền một cái gì đó để lót bụng, nếu không ăn sẽ rất khó chịu.
Mở tủ lạnh ra, cô thấy một vài túi rau được sắp xếp ngăn nắp, ngoài ra còn có vài chai rượu được bỏ vào đó, còn lại đều không có gì.
Lục lọi trong phòng bếp một lúc thấy được hai gói mì ăn liền.
Đứng chống cằm suy nghĩ xong Lạc Ân Nghiên quyết định nấu mì ăn liền với rau.
Thuận tiện ở đây còn hai gói nên cô nấu cho Âu Thành Triệu một tô luôn vậy.
Tô mì vừa được nấu chín thì đúng lúc này Âu Thành Triệu từ trên lầu bước xuống.
Cậu mặc một chiếc áo thun trắng thoải mái cùng chiếc quần jogger màu đen.
Thấy cậu đi xuống Lạc Ân Nghiên lên tiếng.
“Cậu ăn mì đi, tôi có nấu cho cậu một tô đó.”
“Chắc cậu không ở đây nhiều, không có đồ ăn nhiều để nấu nên ăn đỡ nhé.”
Âu Thành Triệu tiến vào bàn ăn ngồi xuống, lấy đũa và muỗng bắt đầu dùng bữa.
Lạc Ân Nghiên cũng theo cậu ngồi xuống ăn, không khí trong phòng bếp yên ắng chỉ có tiếng động của muỗng và đũa chạm vào tô.
Một lúc sau Lạc Ân Nghiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
“Cha mẹ tôi cùng cha mẹ cậu họ đi du lịch rồi! Họ dặn không cần phải lo lắng! Bảo tôi và cậu tự lo.
Hai ngày nữa tôi phải về Trung Quốc lo một số việc, cậu ở đây tự lo cho mình nhé.”
Lạc Ân Nghiên vứa ngắt lời, cậu nhanh chóng lên tiếng.
“Em sẽ theo chị về Trung Quốc.”
“Chị đi đâu em sẽ theo đó”
“????” Lạc Ân Nghiên bất ngờ.
Bây giờ cô mới biết Âu Thành Triệu lại thích dính người như vậy.
“Cậu về Trung Quốc sớm làm gì? Không ở đây chơi vài bữa sao? Tôi thấy cậu mới về đây có năm hay sáu ngày thôi mà.”
Âu Thành Triệu lắc đầu ngẩng mặt lên nhìn cô nói.
“Ba mẹ đi chơi, chị thì đi về Trung em ở đây chơi với ai.
Chị nở lòng nào để bạn trai mình cô đơn thế sao? Về Trung rồi em sẽ được đi chơi với chị.”
“Thế cậu đã đặt vé chưa? Nếu chưa thì tôi đặt luôn cho cậu, ngày mốt chúng ta sẽ bay.”
“Được!”
************
Buổi tối, sân bay John F
Trên chiếc xe đắt tiền, một cô gái xinh đẹp với mái tóc xoăn nhẹ, trên người khoác lên một chiếc váy Jean ngắn đi cùng áo len màu nâu xám, phía dưới là một đôi boots màu đen cao tới đầu gồi.
Trên tay cô cầm một chiếc tui da nhìn đơn giản nhưng lại là chiếc túi số lượng có hạn vừa mới được xuất ra thị trường.
Sau lưng cô là một chàng trai trẻ, cậu mặc một chiếc quần âu màu đen, đóng thùng cùng áo sơ mi cùng màu.
Mọi người ở sân bay, ai cũng phải quay lại ngoái nhìn vào hai người.
Được chú ý nhiều nhất không ai khác là Âu Thành Triệu, cậu vừa có vẻ ngoài đẹp trai lại rất ga lăng, một tay cậu kéo vali cho cô một tay thì cầm túi xách cho cô.
Đi tới quầy làm thủ tục Lạc Ân Nghiên quay sang nói vài câu với cậu.
“Ở đây chờ tôi nhé! Tôi đi vào làm thủ tục, cậu xách đồ nhiều như vậy không cần phải vào theo làm gì.”
Sau khi thủ tục xong xuôi cô cùng cậu đi ra phòng chờ tiến ra máy bay mà không cần phải chờ lâu.
Mọi việc kéo và cất vali đều là Âu Thành Triệu làm hết, Lạc Ân Nghiên chỉ đi tay không, vừa đi vừa uống nước.
Âu Thành Triệu mặc dù nhỏ hơn cô vài tuổi nhưng đôi khi cũng rất quan tâm, ôn nhu lại còn hiểu chuyện, nhưng có lúc lại rất bướng bỉnh và trẻ con.
Lạc Ân Nghiên cũng phải rung động với tính làm nũng của cậu.
Ngồi trên ghế máy bay Lạc Ân Nghiên lấy một chiếc tai nghe đeo lên sau đó cô ngồi đọc tạp chí, Âu Thành Triệu ngồi kế bên dựa vào vai cô ngủ, bàn tay không yên phận luôn muốn lúc nào cũng nắm tay cô.
Lạc Ân Nghiên mặc kệ không phản kháng để bàn tay của mình cho cậu nắm.
Chuyến bay cất cánh được một tiếng thì cô cũng chìm vào giấc ngủ.
Lúc này đèn trên máy bay cũng đã được tắt hết, chỉ có vài ánh sáng mập mờ, Âu Thành Triệu đang ngủ thì bỗng tỉnh dậy, cậu quay qua nhìn cô gái đang say giấc bên cạnh thì tiến lại hôn một cái lên môi cô.
Bàn tay mon men sờ lên vòng một đầy đặn mà xoa bóp nhẹ.
Lạc Ân Nghiên “ưm” lên một tiếng nhẹ nhàng rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Âu Thành Triệu thấy cô không bị đánh thức thì tiếp tục hành động của mình.
Lần này không chỉ sờ đơn giản bên ngoài, cậu đưa tay mình vào trong áo cô, đụng lên từng tất da thịt của cô, môi thì không ngừng hôn vào má, vào cổ.
Bỗng Lạc Ân Nghiên tỉnh dậy nắm lấy bàn tay đang sờ loạn trong người cô của cậu.
“Âu Thành Triệu! Làm gì vậy đây là đang trên máy bay đó! Cậu dám làm mấy hành động này sao?”
Âu Thành Triệu nhìn cô ánh mắt lấp lánh nước, giọng cất lên có chút khàn khàn.
“Chị! Em muốn chị.”.
“Chị! Em muốn chị.”
Lạc Ân Nghiên nghe tiếng nói đầy dục vọng của Âu Thành Triệu, cô liếc nhìn xung quanh lo lắng, nói nhỏ nhẹ với Âu Thành Triệu.
“Âu Thành Triệu! Nói nhỏ một chút! Chúng ta đang trên máy bay không thể làm mấy chuyện này ở đây được!”
Giọng nói nũng nịu của cậu cất lên.
“Nhưng mà em chịu không nổi nữa rồi!”
“Chắc em đã nghiện chị mất rồi! Từ lúc đó đến giờ lúc nào em cũng có suy nghĩ muốn làm chị.”
Lạc Ân nghiên nghe thế thì lấy tay bịt miệng cậu lại. Đành nhỏ nhẹ nói với cậu.
“Đừng quậy! Khi nào về đến Trung Quốc chúng ta tính sau.”
“Nếu cậu còn quậy nữa tôi sẽ chuyển chỗ!”
Âu Thành Triệu ngồi im phăng phắc như tượng nhưng bàn tay vẫn vuốt ve tay cô.
Nghĩ thầm sẽ tính kế muốn cô lần nữa. Bình thường với tính cách của Lạc Ân Nghiên chắc chắn cô sẽ không cho. Ánh mắt đào hoa của cậu hiện lên một vẻ suy tính.
************
Máy bay đáp xuống sân bay Trung Quốc lúc chiều.
Cô và Âu Thành Triệu đi ra ngoài cửa sân bay. Lạc Ân Nghiên lấy điện thoại ra gọi cho thư ký của mình.
” Vi Yến à? Em ra sân bay đón chị nhé! Chị đáp cánh rồi.”
Lúc này, Lạc Ân Nghiên quay sang nhìn Âu Thành Triệu, đang đứng nhìn mình bằng một ánh mắt đáng thương.
Cô gặng giọng hỏi.
“Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về!”
“Em không có nhà!’
“Cái gì? Cậu đùa sao? bên Mĩ có nhà to vậy, qua Trung lại không có nhà.”
Khuôn mặt như sắp khóc của Âu Thành Triệu gật đầu nói.
“Ba mẹ bắt em qua đây tự kiếm tiền mua nhà. Nhưng em chưa kiếm được việc nên chưa mua nhà”
“Đừng đùa! chẳng phải trước đó cậu đã ở đây rồi sao? Đừng dùng mưu kế với tôi, không có khả quan đâu.”
Lạc Ân Nghiên lại nói tiếp.
“Một là tôi đưa về nhà cậu! Hai là cậu ở đây tự lo liệu! Tôi không rãnh!”
Một tiếng sau, một chiếc xe Maybach màu trắng dừng lại trước mặt cô. Vi Yến từ trên xe bước xuống cười tươi nói.
“Lạc tổng! Chị về sớm thế? Em bảo những việc của công ty ở đây để em lo mà, chị cứ đi chơi thoải mái đi.”
“Có vài công việc ở đây cần chị giải quyết nên chị về sớm. Em xách vali lên xe hộ chị nhé!”
” Vâng ạ!”
Vi Yến quay qua nhìn chàng trai đứng bên cạnh sếp, khuôn mặt thân thiện nói.
“Anh bạn! Cho tôi xin cái vali và túi xách của sếp tôi được không?”
Như không nghe thấy Âu Thành Triệu chỉ nhìn chằm chằm Lạc Ân Nghiên đang ngồi trên xe. Vi Yến thấy cậu không trả lời thì giọng có chút lớn hơn.
“Này! Cho xin cái vali với túi xách! Cậu cứ cầm khư khư mãi vậy?.”
Tấm kính của xe bỗng nhiên được kéo xuống. Lạc Ân Nghiên trên mặt đeo một chiếc kính râm, ngó đầu ra nhìn Âu Thành Triệu.
“Đưa vali cho Vi Yến đi! Lên xe tôi đưa cậu về.”
Âu Thành Triệu lúc này mới chịu ngoan ngoãn đưa vali cho thư ký. Cậu đi lại kéo cửa xe ra chui vào ngồi sát cạnh cô. Giọng nói nhõng nhẽo vang lên.
“Hôm nay đáp cánh hơi trễ, trời cũng tối mất rồi. Em ở đây một mình lại không giỏi nấu ăn. Tối nay chị đi ăn với em nhé.”
Lạc Ân Nghiên gật đầu qua loa, coi như là đồng ý.
Thấy được sự đồng ý của cô Âu Thành Triệu vui vẻ. Bỗng nhiên điện thoại cậu lúc này vang lên nhìn thấy được cái tên trên màn hình, mặt gượng gạo nhanh chóng dấu sau lưng rồi tắt máy.
Lạc Ân Nghiên đang dựa vào ghế dưỡng thần cũng không thấy được hành động khẩn trương vừa rồi của Âu Thành Triệu.
*************
Chiếc xe tiến đến một khu chung cư sang trọng được coi là đắt nhất thành phố A hiện tại. Đây là khu chung cư Âu Thành Triệu đang ở. Bên ngoài nó được thiết kế theo kiểu dáng Châu Âu cổ điển, đây có lẽ là lý do khu chung cư này hiện tại đắt nhất.
Lạc Ân Nghiên nhìn phía bên ngoài sau đó quay mặt lườm cậu một cái nhẹ. Miệng thì nói không có nhà, nhưng lại ở căn chung cư đắt nhất thành phố. Thật đúng là không nên tin lời của Âu Thành Triệu. Lạc Ân Nghiên thở dài mệt mỏi.
“Xuống xe đi! Tới nhà cậu rồi!.”
Âu Thành Triệu mở cửa nhìn cô luyến tiếc, giọng nói đáng thương lại cất lên.
“Chị đã hứa tối nay đi ăn với em rồi! Đừng quên đó. Tạm biệt! Em yêu chị.” Nói xong cậu đóng xầm cửa quay lưng đi vào.
Vi Yến nãy giờ nghe cuộc trò chuyện của hai người thì há hốc, mắt chữ O mồm chữ A bất ngờ.
“Sếp! cậu ta vừa mới bảo em yêu chị sao? Không phải sếp đã……”
“Chị chia tay rồi! Với lại chị cùng cậu nhóc đó cũng không có quan hệ gì. Em đừng bận tâm!”
Nghe được giọng khó chịu từ cô Vi Yến nhanh chóng im lặng. Đạp ga đi thẳng về nhà Lạc Ân Nghiên.
Tới nhà, Lạc Ân Nghiên nhanh chóng xuống xe lấy vali của mình xuống, tạm biệt Vi Yến xong cô liền đi vào nhà. Điều đầu tiên cần làm lúc này đó chính là đi tắm, đi cả ngày nên cô chỉ muốn tắm sạch sẽ rồi sau đó lên giường ngủ một giấc thật đã.
Căn nhà của cô ở được nằm trong khu đô thị, những ngôi nhà ở đây đều là những căn hộ được xây khá giống nhau. Lạc Ân Nghiên là một người thích đơn giản nên cô chỉ mua những căn nhà tầm trung. So với căn nhà tầm cao chắc chắc sẽ không sang trọng bằng, nhưng về tiện nghi chắc chắc sẽ rất hơn.
Sắp xếp lại quần áo bỏ vô tủ, cô lấy một chiếc váy ngủ được may bằng lụa đơn giản rồi tiến vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Cởi quần áo ra Lạc Ân Nghiên nhìn lên cần cổ, thấy những vết hôn đỏ chót chi chít trên ngực và cổ mình, bầu ngực thì vẫn in hằn vết tay của tên kia. Nghĩ thầm trong lòng.
‘Thật xui rủi! khi không lại dính vào cái tên như sói hoang thế này’
Mở vòi sen lên, cô đứng giữa dòng nước ấm áp. Những hạt nước nhỏ kết hợp thi nhau rơi xuống tất da thịt của cô, Lạc Ân Nghiên cảm thấy thật sảng khoái, những mệt mỏi của ngày hôm nay như được các dòng nước này rửa trôi đi vậy.
Tắm rửa xong, cô lấy chiếc khắn tắm quấn quanh người. Bước ra trước bàn trang điểm, Lạc Ân Nghiên bật máy xấy, xấy lên mái tóc xoăn của mình, tiếng ù ù của máy xấy khiến cô buồn ngủ, chưa đợi tóc khô Lạc Ân Nghiên quyết định mặc kệ rồi leo lên giường. Vừa ngã lưng xuống chiếc nệm êm ái thân quen này, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
**************
Âu Thành Triệu bên này, sau khi về nhà cậu liền gọi điện lại cho Châu Ái Nghi. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Em trai yêu! Chị nghe nói em về nước rồi sao?”
“Em vừa mới về tới nhà.”
“Sao? Mấy ngày nay em chơi vui chứ?”
“Rất vui là đằng khác, đã được nếm thử món ngon rồi. Rất thích! rất vừa lòng.” Vừa nói Âu Thành Triệu vừa nghĩ tới lúc đó, liếm môi nhẹ.
“Haha, làm tốt lắm em trai. Phong Lãnh Thiên bên này cũng không còn bài xích chị nữa. Kế hoạch của chúng ta thật sự là thành công tốt đẹp!”
“Chỉ cần khiến cô ta yêu em, sau đó bỏ nữa thôi là thành công mĩ mãn.”
Âu Thành Triệu nghe vậy nhếch môi cười thích thú.
“Tối này em tính đưa chị ta đi ăn ở nhà hàng xxx, chị cũng dụ Phòng Lãnh Thiên ra đi, tạo một cuộc gặp mặt bất ngờ. Chắc sẽ rất thú vị đó!”
“Được rồi! dù gì tối nay chị cũng tính rủ anh ấy đi chơi. Em nghỉ ngơi đi, chị cúp máy trước”.
Cúp máy xong Âu Thành Triệu tiến vào phòng tắm sửa soạn cho buổi tối thú vị ngày hôm nay.