“Mộng Linh, cô có biết con người ta sẽ cảm thấy tuyệt vọng nhất vào lúc nào không?”
Là khoảnh khắc cùng một lúc mất đi tất cả những thứ bản thân mình yêu quý, trân trọng nhất.
Sạch sẽ không còn lại một chút nào…
…
Nhớ năm đó khi Cố lão gia bệnh nặng qua đời, Cố thị như rắn mất đầu, đối thủ cạnh tranh thừa dịp không ngừng tìm cách chơi xấu, hãm hại.
Cố Tử Sâm đứng lên điều hành Cố thị, kinh nghiệm chưa nhiều nên không được các vị cổ đông tín nhiệm.
Chẳng mấy chốc, tập đoàn đã rơi vào một cuộc khủng hoảng nghiêm trọng, nguy cơ phá sản chỉ trong ngày một, ngày hai.
Nỗi đau mất cha, cộng thêm áp lực dư luận nặng nề đè nặng trên đôi vai Cố Tử Sâm.
Tập đoàn nợ nần chồng chất, nhà họ Cố gần như tiêu tán toàn bộ tài sản, đến cả dinh thự cũng phải đem đi cầm cố.
Vợ cũ thường xuyên gây hấn với Cố Tử Sâm, ban đầu hắn tưởng bởi vì cô ta mang thai nên mới nhạy cảm, nhưng càng về sau cô ta ngày càng quá đáng, chỉ cần nhìn thấy hắn trở về nhà là liên tục lên giọng chất vấn, chì chiết.
“Không có tiền thì làm sao lo liệu cho cuộc sống? Chi bằng tôi phá thai, sau đó chúng ta nộp đơn ly hôn ra tòa đi!”
Giây phút nghe câu nói này từ chính miệng người vợ đầu ấp tay gối với mình, linh hồn của Cố Tử Sâm như bị người ta rút cạn.
Ngàn vạn đau đớn không sao diễn tả thành lời…
Hắn không ngừng cầu xin cô ta, thậm chí vứt bỏ lòng tự tôn để quỳ xuống, chỉ mong hàn gắn được mối quan hệ giữa hai người.
Thế nhưng người phụ nữ đó lại có tình nhân bên ngoài! Sáu năm trước, cô ta đồng ý sinh ra Minh Châu cũng chỉ vì muốn bòn rút một số tiền lớn trước khi ly hôn cùng Cố Tử Sâm.
Đợi khi con bé vừa tròn một tháng tuổi, cô ta liền dứt áo ra đi, chạy theo người đàn ông giàu có khác ra nước ngoài an ổn cuộc sống.
Cố Tử Sâm chỉ có thể trách bản thân mình ngu ngốc, yêu nhau ba năm trước khi tiến đến hôn nhân, hắn lại không nhìn ra bộ mặt giả tạo, coi trọng vật chất của người phụ nữ này.
Sau khi chính thức ly hôn, Cố Tử Sâm một mình nuôi nấng Minh Châu khôn lớn.
Hắn đem những lời nói vô tình của người vợ cũ, biến nó thành mục tiêu phấn đấu trong công việc.
Dần dà, Cố Tử Sâm đã bộc lộ được hết thiên phú kinh doanh của mình, thành công vực dậy Cố thị một cách ngoạn mục, rồi phát triển thịnh vượng đến tận bây giờ.
Đối với Cố Tử Sâm, ngoài những người thân máu mủ ruột thịt thì thứ quan trọng nhất chính là tiền! Người khác có thể phản bội hắn, nhưng tiền thì không.
Sau cuộc hôn nhân đổ vỡ, hắn dần bài xích với chuyện tình cảm, sáu năm trôi qua, hắn chẳng còn muốn mở lòng đón nhận ai nữa.
Không phải vì còn vấn vương vợ cũ, mà bởi vì Cố Tử Sâm không tin trên đời này có một thứ nào đó có thể thắng được ma lực của đồng tiền!
“Còn cô, vì sao lại chia tay bạn trai?” Sau khi hắn kể ra hết chuyện quá khứ của mình thì hỏi ngược lại Mộng Linh.
Kỳ thực, Cố Tử Sâm cũng không hiểu tại sao mình lại nói những điều này cho cô biết nữa.
Hắn chỉ cảm thấy lòng mình như bị thứ gì đè nén, hiện tại cần giải tỏa hết ra bên ngoài.
Mộng Linh nghe câu nói của Cố Tử Sâm, cúi đầu cười nhàn nhạt:
“Anh ta chê tôi nghèo!”
So với hắn, lý do mà cô bị người mình từng yêu thương hết lòng, hết dạ bỏ rơi cũng không khác nhau là mấy!
Cố Tử Sâm gật đầu không đáp, ánh mắt hắn nhìn lên bầu trời đen sâu thẳm.
Mộng Linh cũng im lặng, ngồi dựa lưng vào thành ghế đá mát rượi, ngắm nhìn những vì tinh tú lấp lánh.
Trời càng tối dần, cô gục trên vai hắn ngủ đi lúc nào không hay biết.
Xung quanh tĩnh lặng, Cố Tử Sâm nghiêng mặt nhìn cô, bất giác khép hờ mắt, hít vào một hơi để cảm nhận mùi hương hoa hồng thơm ngát trên mái tóc dài đen nhánh của người con gái này.
Thời gian cứ chầm chậm trôi, hắn cũng không đánh thức Mộng Linh dậy, trái lại còn kéo áo của mình, trùm lên che đầu cho cô khỏi sương lạnh.
Bả vai bên phải của hắn mỏi rời, cho đến khi Mộng Linh giật mình tỉnh dậy đã gần như tê cứng.
“Xin lỗi anh, tôi ngủ quên mất!” Cô đưa tay che miệng, ngáp một hơi đầy mỏi mệt.
“Khuya rồi, chúng ta về phòng bệnh thôi.” Cố Tử Sâm chống tay đứng dậy, Mộng Linh vội đỡ hắn.
Buổi tối hôm nay, Mộng Linh thật không ngờ mình có thể biết nhiều chuyện riêng tư của Cố Tử Sâm đến vậy.
Đến bây giờ cô mới hiểu tại sao hắn luôn mang cái vẻ mặt hệt như tảng băng lạnh mỗi ngày.
Âu cũng là vì những tổn thương trong quá khứ, trói buộc lòng người…
Đang sẵn cơn buồn ngủ, Mộng Linh vừa nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi.
Theo thói quen, cô nằm sát ra ngoài bìa giường, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng người sang một bên đầy gò bó.
Cố Tử Sâm thấy vậy liền chỉnh tư thế nằm khó coi này, sau đó kéo chăn đắp lên người cô gái nhỏ.
“Ngủ ngon!”.
“Tử Sâm, xin lỗi… tôi, tôi thật sự không cố ý…”
Mộng Linh rối rít xin lỗi, mặt cúi gằm xuống không dám nhìn thẳng vào người đàn ông đang nằm trên giường. Cô nhớ rõ tối qua là Minh Châu nằm giữa hai người, nhưng sao sáng nay thức dậy, bé con đã nằm sang một bên của Mộng Linh, còn cô lại gối đầu lên tay Cố Tử Sâm chứ?
“Cô không cố ý cái gì?” Hắn từ từ ngồi dậy, thích thú hỏi.
Mộng Linh đỏ mặt, ấp úng: “Tôi không… không cố ý chạm vào người anh.”
“Đâu chỉ có chạm? Hình như suốt đêm hôm qua, là cô ôm tôi chật cứng.”
Vốn dĩ Cố Tử Sâm cũng không biết Mộng Linh ôm mình mà cứ tưởng đó là Minh Châu. Nhưng sáng nay nghe thấy tiếng hét thất thanh, hắn mở mắt, nhìn bộ dạng như bị trúng tà của cô gái nhỏ thì ngầm hiểu ra tất cả.
Bảo sao lúc ngủ, Cố Tử Sâm cứ cảm thấy cánh tay đặt lên ngực mình có chút nặng nề. Hóa ra là con gái bảo bối của hắn lại bày trò!
“Xin lỗi… tôi cứ tưởng đó là Tiểu Châu. Tôi ngủ say nên không biết, thật sự không biết…” Mộng Linh xấu hổ không nói nên lời, mấy đầu ngón tay quắn quéo vào nhau, cố gắng giải thích cho hắn hiểu.
“Tôi cũng đâu trách cô? Xin lỗi cái gì?”
Cố Tử Sâm nói xong thì đánh thức Minh Châu dậy. Bé con dụi mắt nhìn về phía Mộng Linh, ngây thơ hỏi:
“Mẹ, tối qua mẹ ngủ có ngon không?”
Hai gò má của Mộng Linh đỏ ửng lên, miễn cưỡng gật đầu với con bé. Minh Châu nhìn cô cười tủm tỉm, ngay lập tức bị cô kéo vào trong phòng tắm.
Sau khi đánh răng rồi lau mặt cho Minh Châu, cô hỏi:
“Tiểu Châu, tối qua con trèo ra ngoài nằm ngủ sao?”
Minh Châu gật gật, đáp:
“Con thức dậy đi vệ sinh rồi nằm ở đó luôn.”
Chưa kịp để Mộng Linh nói gì, bé con lại hỏi:
“Mẹ, tối qua mẹ ôm ba con có phải rất thích không?”
Mộng Linh nhắm chặt mắt, đưa tay đỡ trán bất lực trước sự lém lỉnh của Minh Châu. Từ hôm qua đến giờ, con bé cứ tìm cách kéo cô lại gần Cố Tử Sâm, thật khiến cô ngại muốn chết!
“Mẹ, thích lắm có phải không?” Minh Châu lay lay cánh tay Mộng Linh, tiếp tục hỏi.
“Tiểu Châu đừng chọc mẹ mà!” Cô bất đắc dĩ phải lên tiếng năn nỉ bé con tha cho mình.
Ngại ngùng từ nhà đến công ty, Mộng Linh né tránh không dám gặp Cố Tử Sâm. Đến cả cà phê sáng pha xong, cô cũng nhờ trợ lý Trình mang vào phòng làm việc cho hắn.
Nghĩ đến cảnh tượng cả đêm hôm qua ôm hắn ngủ, thỉnh thoảng còn vuốt ve da thịt của hắn qua lớp áo phông mỏng, Mộng Linh thật muốn tìm một cái lỗ mà chui tọt xuống. Cô điên mất thôi! Lúc nào cũng nghĩ ngợi lung tung, làm sao tập trung vào công việc được chứ?
Đến gần trưa, Mộng Linh mới nhớ mình chưa đem bảng báo cáo hoạt động kinh doanh mà phòng kế toán gửi đến cho Cố Tử Sâm. Cô vội lật tìm văn kiện, mang sang phòng chủ tịch.
Điện thoại chợt reo lên, Mộng Linh đứng gần cửa phòng làm việc của Cố Tử Sâm, mở máy lên nghe. Vân Yên gọi cho cô, không biết là có chuyện gì nữa.
“Vân Yên, tớ nghe đây!”
“Mộng Linh à, xảy ra chuyện lớn rồi. Mẹ cậu… dì Cầm Liên đến chung cư, phát hiện cậu không sống ở đây. Bây giờ… bây giờ bà ấy nổi trận lôi đình rồi!”
Ở đâu dây bên kia Vân Yên không ngừng giải thích tình hình, Mộng Linh càng nghe càng thấy lạnh sống lưng. Mẹ cô biết cô nói dối bà ấy rồi, phen này biết giải thích thế nào đây?
Vừa mới lo sợ không biết phải nói gì với Cầm Liên, bà ấy đã gọi điện thoại cho cô. Mộng Linh chần chừ một lúc mới nghe máy, mẹ cô không nói gì nhiều, chỉ bảo cô ngay lập tức về nhà gặp bà.
“Trợ lý Trình, phiền anh mang báo cáo này vào cho chủ tịch. Tôi có việc phải về nhà một lúc.”
Nhìn thấy Trình Bân từ trong phòng làm việc của Cố Tử Sâm đi ra, Mộng Linh liền giao bản báo cáo cho anh rồi gấp gáp rời đi. Cô đón taxi, trở về nhà của mình.
Cầm Liên ngồi ở bàn uống nước, sắc mặt nghiêm túc đến khó coi. Mộng Linh bước vào, chột dạ cúi thấp đầu.
“Mẹ… con về rồi!”
Cô đứng im một chỗ không dám ngồi xuống. Cầm Liên ngước mặt lên nhìn, trực tiếp hỏi:
“Mộng Linh, suốt mấy tháng qua con sống ở đâu hả?”
“Con… con…” Cô ấp úng, bởi vì Cầm Liên đã biết tất cả mọi chuyện, nên cô không thể nói dối bà được nữa.
Sáng nay, Cầm Liên tìm đến chung cư nơi Vân Yên đang sống, định đem cho hai cô gái một ít thức ăn bà đã làm sẵn rồi tìm Mộng Linh để hỏi một số chuyện. Nào ngờ, bà ấy lại gặp được mẹ của Vân Yên ở nơi này.
Mẹ của Vân Yên dọn đến chung cư ở chơi một tháng với con gái. Bà ấy cùng Cầm Liên gặp mặt, nói chuyện qua mấy câu đã để lộ việc Mộng Linh không sống cùng Vân Yên suốt thời gian vừa qua.
“Không còn lời nào để nói có phải không? Mộng Linh, con nói dối mẹ để dọn ra ngoài, qua lại với người đàn ông đã có vợ. Trời ơi, con có nghĩ đến cảm giác của Quang Phong, có nghĩ đến mặt mũi nhà họ Kiều không?” Bà càng nói càng thêm tức tối, tay đấm bình bịch vào ngực mình.
Mộng Linh kinh hãi nhìn bà, sống lưng lạnh toát trở nên cứng đờ.
“Mẹ… mẹ đang nói cái gì thế?”