Bối Phụ Dương Quang

Chương 136



Mùa xuân tháng ba, tại đại thọ chín mươi tuổi của Đái Tông Bật, Giải Tư cùng Đái Cẩm cử hành hôn lễ, vì ông dệt gấm thêu hoa.

Lúc Giải Ý rời khỏi Thượng Hải, có viết một bức thư cho Giải Tư: “Ta cùng với Đái Hi đã định trước không có khả năng cùng một chỗ, gia tộc của y là cản trở mà chúng ta vô pháp vượt quá. Thế nên, nếu như ngươi không kết hôn, lần hi sinh này của chúng ta hóa ra lại vô nghĩa. Ngươi không cần huyễn tưởng nếu như ngươi cùng Alice chia tay, ta cùng Đái Hi mới có thể cùng một chỗ, bởi vì điều này là mộng tưởng mỹ lệ không có khả năng thực hiện. Ta hy vọng hôn lễ các ngươi có thể đúng hạn, như vậy ta sẽ rất hạnh phúc.”

Giải Tư do dự thật lâu, sau nghe theo lời ca ca cùng khuyên bảo của cha mẹ, cùng Đái Cẩm đúng hạn cử hành hôn lễ.

Bọn họ đăng ký kết hôn tại Thượng Hải, sau đó đến Singapore cử hành nghi thức, thề ước ưng thuận cả đời bên nhau.

Đái Luân Giải Ý, làm rể phụ Giải Tư.

Sau khi nhận được thư Giải Ý, Đái Cẩm mở ra, trong thư nói, hy vọng cô không vì tình cảm bản thân mà ảnh hưởng đến hôn nhân, nếu cùng Giải Tư lưỡng tình tương duyệt, không nên đơn giản bởi vì chuyện bên ngoài mà thay đổi. Đái Cẩm cũng không thể tiếp thu ca ca mình cùng ca ca Giải Tư thành tình nhân đồng tính. Tại ở sâu trong nội tâm cô, thủy chung cho rằng Đái Hi chỉ là một thời bị dụ dỗ, hoàn toàn có thể thay đổi, bởi vậy kiên trì muốn Đái Hi cùng Giải Ý chia tay, bằng không vô pháp cùng Giải gia ở chung. Cho dù Đái Hi nói cho cô trước đây bản thân đã từng có tình nhân đồng tính, Đái Cẩm cũng không tin, kiên trì nghĩ y vì Giải Ý che giấu.

Đúng lúc này, bệnh tim Đái Tông Bật tái phát, phải vào bệnh viện. Bác sĩ báo cho bọn họ, bệnh nhân không thể chịu bất luận cái gì kích thích nữa, bằng không sẽ nguy hiểm sinh mạng. Đái Hi phi thường bất đắc dĩ. Rốt cục tại giường bệnh đáp ứng Đái Tông Bật, không hề tìm kiếm Giải Ý, thành toàn hôn nhân Giải Tư cùng Đái Cẩm.

Giờ này khắc này, hắn đứng ở phía sau Giải Tư, nhìn hắn mang nhẫn cho Đái Cẩm, nhìn bọn họ hôn nhau, nghe tiếng hoan hô vỗ tay của vô số thân thích bằng hữu, trong lòng buồn bã thê lương vô cùng.

Một đám người vây quanh tân lang anh tuấn cùng tân nương xinh đẹp đến khách sạn Tinh Thần ở Singapore uống rượu mừng.

Đái Hi lên xe mình, chạy về khách sạn. Trong khoảng thời gian này, y rất ít nói chuyện, chỉ máy móc chuẩn xác sắm vai chưởng môn nhân Đái thị, cũng không thân cận cùng ai, thủy chung vẫn duy trì khách khí lãnh đạm.

Biểu hiện ra, Đái Hi vẫn như cũ, liều mạng công tác, lạnh lùng đối xử với mọi người, tại cạnh tranh thái độ cường ngạnh, thủ đoạn tàn nhẫn, dường như không có gì dị thường. Nhưng người quen thuộc với y đều nhìn ra được. Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, y gầy đi rất nhiều, trở nên thập phần tiều tụy, hơn nữa càng thêm trầm mặc.

Y dọn từ trong nhà đi ra ngoài. Một mình ở tại một nhà trọ nhỏ. Lúc không công tác, y thường thường không làm gì cả, chỉ nhìn ảnh Giải Ý đờ ra. Y tại Nam Phi đã từng vì Giải Ý chụp rất nhiều ảnh, nghĩ về những ngày ngọt ngào của họ, ở trong đêm tối lặng lẽ rơi lệ.

Đái Luân đối với chuyện này không phát biểu bất cứ lời nào. Đái Cẩm đã từng lặng lẽ đi tìm Đái Luân hỏi, cô có phải đã sai rồi không, đối với sự thay đổi của đại ca cảm thấy rất bất an. Đái Luân cũng chỉ là bình tĩnh mà bảo cô kết hôn tốt, sống hạnh phúc thế mới không làm đại ca thất vọng, còn chuyện khác đừng nghĩ đến.

Giải Ý gửi lễ vật về nhà cha mẹ tại Thượng Hải, nhờ phu phụ Giải Diễn mang đến tiệc cưới. Hắn vẫn không có tin tức gì, thỉnh thoảng cùng cha mẹ gọi một cú điện thoại, báo bình an. Điện thoại di động của hắn đổi số liên tục, không người nào biết hắn ở đâu.

Ngay lúc tiệc cưới ở Singapore vô cùng cao hứng, Giải Ý đang ở trong biệt thự Bắc Kinh của Lâm Tư Đông. Từ sáng sớm, hắn ngồi ở chỗ kia, xuất thần nhìn ra cửa sổ.

Lâm Tư Đông lý giải tâm tình của hắn, không dự định quấy nhiễu hắn, thế nhưng nhìn hắn một giờ lại một giờ ngồi như thế, thật sự rất đau lòng, rốt cục đi về phía hắn, ôn nhu mà ôm. Không lâu sau lúc bọn họ rời núi, đường xá liên tiếp trải qua tình hình nguy hiểm. Chờ trở lại Thành Đô, đem xe trả cho quỹ từ thiện Từ Huy, Giải Ý yên lòng, rốt cuộc bị bệnh.

Lâm Tư Đông lo lắng, đem hắn về Bắc Kinh dưỡng bệnh.

Giải Ý không khước từ, tâm tình vẫn đều rất bình tĩnh, thẳng cho tới hôm nay, ngày đệ đệ hắn chính thức thành hôn.

Lâm Tư Đông tha thiết ôm lấy hắn, ghé vào tai hắn ôn nhu mà nói: “Đệ đệ ngươi cùng đệ muội đều là nhân tài nhất đẳng, dung mạo nhân cách đều là nhất lưu, lại yêu nhau như thế, hiện tại thuận lợi thành hôn, tương lai sinh con đẻ cái, sự nghiệp cũng sẽ thuận buồm xuôi gió. Một người mà suốt đời có thể như vậy, đó là lý tưởng nhất rồi, ngươi hẳn là cao hứng mới đúng.”

Giải Ý nghe, khẽ cười một chút, nhẹ giọng nói: ” Ta biết thế, chỉ là…không được thấy, có chút tiếc nuối mà thôi.”

Lâm Tư Đông nhẹ nhàng dùng môi chạm vào gương mặt lành lạnh của hắn, an ủi: “Cũng không có gì, bọn họ nhất định đem hôn lễ quay phim lại, làm thành đĩa, đến lúc đó ngươi không phải sẽ thấy được sao? Kỳ thực bên kia nhất định rất ồn ào, ngươi phải xã giao mệt mỏi đó.”

Giải Ý khẽ gật đầu, bỗng nhiên xoay người lại, đưa tay ôm cổ y, cố sức hôn y.

Lâm Tư Đông nhất thời ngây người.

Một lát, Giải Ý ngẩng đầu lên, cười cười với y: ” Có muốn không?”

Lâm Tư Đông là người biết thời biết thế, lúc này không muốn, còn đợi tới bao giờ? Lập tức nói: “Muốn.”

Giải Ý nhìn y, bỗng nhiên dáng cười khả cúc: “Vậy đến đây đi, hôm nay chúng ta cái gì cũng không nghĩ, chỉ làm tình.”

“Tốt.” Lâm Tư Đông vừa nghe liền cuồng hỉ, ôm hắn, lăn xuống khỏi sofa.

Trên mặt đất là thảm lông mềm mại, bọn họ liền ở trên đó quấn quýt lấy nhau, triền miên, thân thể xích lõa chạm vào lông tơ của thảm, tựa như bị ngàn vạn bàn tay nhỏ bé mơn trớn, càng trêu chọc lên dục hỏa trong tâm.

Trong lòng Lâm Tư Đông phảng phất bạo tạc, không biết nên thế nào yêu hắn cho đúng. Y hung hăng hôn cắn đôi môi Giải Ý, hai bàn tay to nặng nề mà mơn trớn thắt lưng thon dài, mơn trớn từng chiếc xương sườn từng bị y đánh gãy, ôm lấy cổ tay hắn, nhẹ nhàng mà vững vàng giữ hắn trên mặt đất.

Giải Ý bị lực đạo vô cùng lớn đè ép, cả người hơi hơi cong lại, thân thể liền triệt để mở ra, chịu thân thể cao to cường tráng của Lâm Tư Đông. Hắn cùng với Lâm Tư Đông kịch liệt mà hôn, thỉnh thoảng lại cắn cắn đầu lưỡi cùng đôi môi y.

Hơi thở hai người đều trở nên nóng rát, cổ họng thỉnh thoảng tràn ra rên rỉ.

Lâm Tư Đông đã nhẫn nại không được, một tay đưa xuống, cầm phân thân Giải Ý. Giải Ý không hề ức chế, hoàn toàn phóng túng cảm giác bản thân, không khỏi kêu lên.

Trong đầu Lâm Tư Đông nổ ầm ầm, lo lắng cái gì đều bay đến chín từng mây. Y thạo tay mà mở rộng chân Giải Ý, chậm rãi tiến nhập thân thể ngọt ngào ấy.

Giải Ý lập tức cảm thấy đau đớn cùng khoái ý quen biết trước đây tràn về, nhịn không được cắn môi, lập tức liền tại trùng kích mãnh liệt của y mà gọi thành tiếng. Đây là thân thể y quen thuộc, là người y khát vọng lâu như vậy. Lâm Tư Đông mạnh mẽ buông thắt lưng hắn, cúi người đập xuống, một bên hôn hắn, một bên bá đạo mà động mạnh vào trong.

Giải Ý run lên, quờ quạng bám vào vai y, dường như hướng y đòi hỏi càng nhiều càng nhiều thêm.

Lâm Tư Đông vui sướng vọt mạnh về phía trước, một lần lại một lần nhằm phía cao phong của hắn, sau đó hạ xuống, từng đợt từng đợt mê muội làm y không khỏi co giật, khiến y vui sướng đến phiêu phiêu dục tiên.

Y đã cơ khát bốn năm rồi, đó là tình yêu thâm nhập cốt tủy yêu say đắm, rút cạn máu y để ghi nhớ. Y như đem người dưới thân xé tan thành mảnh nhỏ, muốn cho hắn hóa thành tro bụi, muốn cho bản thân khảm nhập thật sâu vào thân thể hắn, cùng hắn biến thành một chỉnh thể, từ nay về sau vĩnh viễn chẳng phân ly.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ dần dần càng dài, càng lúc càng mờ nhạt.

Kích tình như hỏa của họ lúc này cũng an tĩnh lại.

Lâm Tư Đông kề sát lưng Giải Ý, hai tay hữu lực mà ôm hắn, thì thào: “Tiểu Ý, chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ. Lúc này, ta tuyệt sẽ không buông tay.”

Giải Ý từ từ nhắm hai mắt, dường như đã ngủ say, khóe miệng lại lộ ra nét cười nhè nhẹ.

Ngoài phòng, tiếng chim véo von vang từng đợt từng đợt truyền tới.

Bách hoa quanh biệt thự dường như cũng cảm thấy được hỏa diễm rừng rực trong phòng, tất cả đều đua nhau khoe sắc, muôn hồng nghìn tía, phảng phất thiên địa chúc phúc vì bọn họ.

Mặt trời sắp lặn xuống đường chân trời, tia sáng diễm lệ đoạt nhân tâm phách.

Nhìn Giải Ý đắm chìm trong ánh tà dương vàng rực, Lâm Tư Đông hạnh phúc hôn lên môi hắn—

Kết cục C Hoàn

 HOÀN  

Lời tác giả: Cái kết cục này cùng kết cục B như nhau, cũng là viết lúc 2 năm trước, lúc đó là ý chủ biên, lại cân nhắc đến số lượng từ quyển sách hạn chế, cho nên mới viết thêm một kết cục ngắn ngắn nữa.

Từ cá nhân ta mà nói, người ta thích nhất là Lâm Tư Đông cùng Dung Tịch, hai người này chiếm tỉ trọng như nhau, ta thích thứ nhì là Đái Hi cùng Trình Viễn, phong cách hai người tuyệt nhiên bất đồng, nhưng đều khiến tán thưởng.

Đương nhiên, ta yêu nhất chính là Tiểu Ý. Vô luận hắn theo ai, cuối cùng đều là hạnh phúc. Ta nghĩ, đây mới là điều trọng yếu nhất đúng không.

Lúc này đây, quyển sách triệt để kết thúc. Đây là quyển đam mỹ đầu tiên ta làm từ đương sơ viết đến bây giờ, đã sắp 3 năm. Trong khi viết có mấy lần gửi bản thảo bị cự tuyệt, nguyên nhân là “Không giống đam mỹ tinh khiết.”, sau lại đại tu về nhiều thứ. Bởi đại gia quá yêu Tiểu Ý, lại có đệ nhị bộ, đệ tam bộ, đến tận khi hắn hạnh phúc mới thôi.

Cảm tạ đại gia đã theo ta qua bao mưa gió, các ngươi là động lực duy nhất giúp ta kiên trì tới tận giờ. Ta rất yêu các ngươi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.