Bối Phụ Dương Quang

Chương 135



Sắc trời dần dần tối đi, mưa vẫn đang rơi, đèn xe chiếu rọi vô số hạt mưa nho nhỏ bay bay.

Đường càng ngày càng lầy lội, bọn họ như đang nhấp nhô trước sóng biển. Khắp nơi không một bóng người, thỉnh thoảng có thấy ánh đèn mờ nhạt bên kia sông hiện lên, làm cho người ta cảm thấy đặc biệt thân thiết.

Dọc theo đường đi, bọn họ vượt qua vài hàng rào, những làng nhỏ có rào lại đều khá nhỏ, chỉ có chừng 10 hộ dân, bên ngoài đều nhìn không thấy người, ngay cả cửa sổ đèn sáng cũng ít.

Bọn họ trầm mặc vượt gió vượt mưa, chạy trên đường đất đá, bỏ lại các nguy hiểm phía sau. Giờ này khắc này, cả hai như trở lại thời hồng hoang, chỉ có hai người bọn họ đồng tâm hiệp lực, sinh tử gắn bó.

Nửa đêm, ven đường xuất hiện một lều nhỏ, phía trên có gắn bảng hiệu công ty, văn phòng bên trong vẫn còn đèn đuốc, cửa mở lớn, bên trong có không ít người đang uống nước hút thuốc, ven đường ngừng không ít xe, kiểu xe không đồng nhất, biển số xe cũng không phải cùng một chỗ, hiển nhiên không phải bạn đường.

Lâm Tư Đông dừng xe, chiếu cố Giải Ý: “Ngươi đừng xuống, ta đi hỏi một chút tình hình giao thông phía trước.”

Giải Ý mỉm cười gật đầu.

Lâm Tư Đông nhảy xuống xe, bước về phía lều, thân ảnh cao to như núi ổn trọng, phảng phất bất luận cái gì gian nan hiểm trở đều không ảnh hưởng gì đến y, cho dù băng sơn trước mắt, cũng không làm y suy sụp. Giải Ý nhìn y bình tĩnh vào bên trong, cùng người ở bên trong cười cười chào hỏi, đưa nhau điếu thuốc, nói nói mấy câu. Một lát sau, y cười cười cùng đại gia huơ tay “Tái kiến”, liền đi ra, thuận lợi tắt thuốc đi, mở cửa xe.

Y lấy ra một miếng vải, lau đi sương trên kính chắn gió, ôn hòa nói với Giải Ý: “Phía trước cũng lún, người ta nói sụp vài chỗ, bất quá không nghiêm trọng. Phỏng chừng buổi sáng ngày mai là có thể đi được. Từ đây đi 10 phút có một làng nhỏ, chúng ta qua đêm ở đó vậy.”

Giải Ý lập tức đồng ý: “Tốt.”

Lâm Tư Đông lần thứ hai nổ máy, ly khai nơi có ánh sáng duy nhất này, tiếp tục hướng về phía trước đi.

Khắp chốn đều là một mảnh hắc ám, chỉ có xe bọn họ như cô thuyền, ngoan cường tiến lên.

Rất nhanh, bên cạnh đường đất có một căn nhà gỗ, trong không có người, nhìn không thấy đèn. Đêm đã khuya, mưa sa gió giật, khí trời lại lạnh, mọi người ở đây hẳn là ngủ sớm.

Lâm Tư Đông dừng lại, để Giải Ý ở trên xe chờ, y tìm chỗ trú. Lần này Giải Ý không đồng ý với ý kiến của hắn, lên tiếng trêu chọc: “Ngươi tương đối giống thổ phỉ cường đạo. Ta nhã nhặn hơn, để ta đi cho.”

Lâm Tư Đông cười ha ha, nhưng cũng nghĩ hắn nói có lý: “Tốt, vậy ngươi cẩn thận một chút.”

Giải Ý xuống xe. Đi vòng quanh một chút. Rốt cục thấy được một nam nhân đi WC. Chỗ này tập tục là tuyệt không đem WC xây trong nhà, hơn nữa từng khu chỉ có một nhà vệ sinh công cộng. Giải Ý nhanh chóng tiến lên gọi, thập phần khách khí hỏi nơi này có chỗ nghỉ không.

Người nọ theo ánh sáng nhạt trước cửa WC quan sát hắn một hồi, liền nhiệt tình mà nói: “Có, chỉ có một nhà, ta dẫn ngươi đi.”

Giải Ý liên thanh nói lời cảm tạ, rồi đi vào một căn nhà gỗ khác.

Người nọ dùng thổ ngữ kêu người, một lát mở đèn, một bên xem tình huống bên ngoài. Ngoài cửa đối đáp vài câu, người ở bên trong mở then cài, bước ra.

Người mang Giải Ý tới nói hai câu, đại khái là nói rõ hắn muốn tìm nơi ngủ trọ, liền đi.

Giải Ý nhanh chóng hướng phía bóng lưng người này nói: “Cảm tạ.”

Người nọ khoát khoát tay liền đi mất.

Chủ nhà trọ là một nam nhân trung niên, khoác áo ba-đờ-xuy, hình dạng rất trung hậu, dùng tiếng phổ thông cứng ngắt hỏi: “Ngươi chỉ có một mình?”

Giải Ý vội đáp: “Không, chúng ta đi hai người.”

“À, một người 10 đồng, gian phòng tại lầu hai.”

Giải Ý đáp ứng. “Vậy ta đi gọi y lại, mời ngài chờ.”

Lâm Tư Đông nghe hắn nói, thập phần cao hứng, lập tức lái xe lại đây, đứng ở trước nhà.

Người nọ quả nhiên vẫn chờ ở cửa, đợi bọn hắn vào, lúc này mới gài cửa, nói: “Giao tiền trước, trên lầu có gian phòng, các ngươi tự đi vậy, ngày mai nếu như các ngươi đi sớm, thì mở cửa giùm ta là được.”

Lâm Tư Đông nhanh chóng lấy ra hai mươi đồng, đưa ông rồi cùng Giải Ý đi lên lầu. Bọn họ vừa bước lên lầu hai, ông chủ liền đóng cửa tắt đèn, tự mình đi ngủ.

Lâm Tư Đông cười khẽ: “Người này thực sự hiền lành, không sợ chúng ta trộm đi gì đó sao.”

Giải Ý so với y hiểu biết hơn, cười nói: ” Ở đây làm gì có trộm, bọn họ lại tuyệt không làm chuyện này, nên cũng không cần đề phòng gì.”

Bọn họ mở cửa, vào phòng, tìm đèn mà bật.

Đèn sáng, tuy rằng là một ngọn đèn nhỏ leo loét nhưng cũng làm người ta thấy rất vui sướng.

Trong phòng có hai giường gỗ nho nhỏ, làm rất rắn chắc, đệm giường dày, có chăn sẵn.

Lâm Tư Đông sờ sờ, nói: “Có điểm mỏng, chúng ta cùng ngủ, ấm áp một ít. Ở đây độ cao so với mặt biển rất cao, không thể bị cảm mạo được đâu.”

Giải Ý cũng biết y nói đúng, lập tức gật đầu: “Tốt.”

Lâm Tư Đông cởi bỏ áo lông cùng quần đen, nhìn một chút áo lông hắn, vuốt vuốt có điểm ướt, liền cũng muốn hắn cởi ra, lúc này mới để hắn ngủ sát tường, kéo chăn cho hắn. Y rất cẩn thận, cầm quần áo phơi tại một cái giường khác tranh thủ sáng mai có khả năng khô một chút, sau đó mới đóng cửa, tắt đèn, nằm sát vào Giải Ý.

Giường thực sự quá chật, hai người bọn họ đều chỉ có thể ngủ nghiêng. Lâm Tư Đông như gãi đúng chỗ ngứa, ôm chặt lấy thân thể lạnh lẽo của Giải Ý, dùng thân thể bản thân sưởi ấm cho hắn.

Giải Ý cảm thấy dễ chịu. Tiếng mưa rơi bên ngoài giống như là bài hát ru, làm hắn rất nhanh đã buồn ngủ.

Lâm Tư Đông đã có chút kiềm chế không được, hôn nhẹ gương mặt hắn, tay lần vào nội y hắn, chậm rãi vuốt ve eo hắn.

Giải Ý bình tĩnh nói: ” Tư Đông, cả ngày hôm nay ngươi mệt rồi, ngày mai cũng phải chạy tiếp nữa, ngủ đi.”

Lâm Tư Đông ngừng tay, cười hắc hắc: “Ta có điểm hưng phấn, ngủ không được.”

Giải Ý khe khẽ thở dài: “Cái giường này không chịu nổi ngươi giày vò đâu.”

Lâm Tư Đông không cười, thở dài một tiếng, ôm hắn càng chặt, cằm dán vào trán hắn, chậm rãi nói: “Tiểu Ý, ngươi đã nghiêm phạt ta bốn năm rồi. Ta cũng đã sám hối bốn năm, lẽ nào ngươi còn chưa tha thứ cho ta sao?”

Giải Ý bị y ôm vô pháp nhúc nhích, đôi môi đã dán tại cổ y. Hắn có điểm bất đắc dĩ: “Sự tình trước đây đã lâu như vậy, ta đã sớm không trách ngươi nữa rồi.”

Lâm Tư Đông nói: “Vậy ngươi thử tiếp thu lần nữa đi. Ta thề sẽ đối tốt với ngươi, đến tận vĩnh viễn.”

“Vĩnh viễn?” Giải Ý cười khổ. “Đó là bao lâu?”

Lâm Tư Đông nhẹ giọng nói: “Tiểu Ý, trước đây là ta không tốt, tổn thương ngươi sâu đến vậy, là ta sai, ta cũng hối hận đến bốn năm rồi. Hiện tại, ta đã hiểu cái gì là yêu. Yêu không phải là không ngừng nói với ngươi ta yêu ngươi, hoặc mua lễ vật tặng cho ngươi làm ngươi vui, cũng không phải là thân mật thân thể, mà là làm cho ngươi hài lòng dù chỉ là một chuyện nhỏ nhoi, chỉ cần ngươi cảm thấy hạnh phúc thật sự. Dù cho chỉ là đi với ngươi một đoạn đường, tại lúc cô đơn kêu tên ngươi hay trong thời khắc hàn lãnh mà ôm ngươi, sưởi ấm cho ngươi, lúc ngươi ho, rót giùm ngươi ly nước nóng….” Thanh âm y hồn hậu trầm thấp, tràn ngập tình cảm, trong tiếng mưa rơi tích tích, rót vào phần yếu nhất trong lòng Giải Ý, dù là ý chí sắt đá cũng hóa mềm.

Giải Ý từ từ nhắm hai mắt, lẳng lặng nằm trong lòng y. Nghe lời y, trong lòng hắn dần dần nóng lên, cảm động mà vươn tay ôm thắt lưng y, tựa đầu vào cổ y.

Lâm Tư Đông cảm giác được ý thân thiết hắn biểu thị, không khỏi tâm hoa nộ phóng, cúi đầu tìm môi hắn, ôn nhu mà hôn.

Giải Ý khe khẽ thở dài, đưa tay đẩy y.

Lâm Tư Đông hơi thở dần dần gấp lên, có điểm không chịu được nữa, nỗ lực đè lên người Giải Ý.

Giường dưới thân bọn họ phát ra tiếng kẽo kẹt khá lớn.

Lâm Tư Đông lập tức ngừng ngay, không dám động nữa.

Giải Ý nhịn không được nở nụ cười.

Lâm Tư Đông cũng cười, chỉ nhẹ nhàng hôn hắn, cũng không có cử động gì hơn nữa. Một lát sau, y ôn nhu mà nói: “Ngủ đi.”

Giải Ý “Ừ” một tiếng. Lâm Tư Đông ôm lấy hắn. Hai người đều an tĩnh mà ngủ.

Sáng sớm, bọn họ là bị tiếng ầm ầm của xe tải dưới lầu đánh thức. Mơ hồ một hồi, lại có tiếng xe băng băng chạy qua, nghe tiếng thì hình như từ phía trước tới.

Bọn họ bỗng nhiên hiểu được, lập tức tỉnh táo lại, hưng phấn mà nói: “Đường thông rồi.”

Xuống lầu, ông chủ còn chưa dậy. Bọn họ lặng lẽ mở, cẩn thận kéo cửa ra, lấy tay hứng nước mưa rửa mặt, rồi lên xe.

Lâm Tư Đông kiên trì đòi lái, Giải Ý cũng không cùng y tranh, liền lấy thức ăn phía sau đưa cho y.

Hai người cử động đều rất tự nhiên, phối hợp ăn ý.

Một đường tuy rằng nhấp nhô nguy hiểm nhưng cuối cùng cũng không trở ngại, rốt cục thuận lợi đi ra khỏi đường núi này.

Vừa chui khỏi đường núi, ra đường lớn, mưa liền ngừng, thái dương chui ra khỏi tầng mây, tỏa nắng sáng chói.

Lâm Tư Đông ha hả cười nói: “Khí trời tốt a, điềm tốt đó, điềm đó nói là thời gian tới của chúng ta là một mảnh quang minh a.”

Giải Ý khoái trá mà cười, cũng không bẻ lại.

Lâm Tư Đông cũng không bức bách gì hắn, cười cười đem xe chạy đến trạm xăng.

Đổ đầy xăng, Giải Ý liền thay y, đi về phía trước.

Buổi chiều, rốt cục bọn họ cũng đến chỗ trường học.

Xe vừa vào cửa trường, bên trong liền một mảnh hoan hô. Rất nhiều hài tử chạy lại chỗ họ, mấy lão sư vẻ mặt kinh hỉ chào đón, cùng bọn họ nhiệt liệt bắt tay.

Xe bọn họ hầu như đã nhìn không ra tướng mạo sẵn có, mặt ngoài tất cả đều là bùn nhão. Hai người bọn họ cũng là một thân trên dưới vừa bùn vừa nước, nhìn qua là biết đường xá gian nan thế nào. Giải Ý nghe hiệu trưởng liên thanh cảm tạ, vội vàng nói: “Đó là điều chúng ta phải làm thôi, ngài không cần khách khí thế. Tất cả đồ đều ở trên xe, toàn bộ hoàn hảo không tổn hao gì.”

Hiệu trưởng lập tức bắt chuyện lão sư an bài việc dỡ hàng.

Rất nhiều hài tử đều tiến đến, giúp đỡ bưng từng thùng từng tùng sách vở tài liệu vào.

Lâm Tư Đông nhìn những hài tử này, thấy bọn họ đều là trẻ em tàn tật, có ngồi xe lăn, có dùng gậy chống, có đứa chỉ còn một tay, có người khoa chân múa tay, hiển nhiên là người khiếm thính, còn có đứa hai mắt đều mù, nhưng ngoan cường giúp đỡ mọi người. Trên mặt từng hài tử đều là dáng cười trong sáng vui sướng, làm cho người ta nhìn thấy liền ấm lòng.

Ban đầu, lần này y nghe thấy tin, cùng Giải Ý đi, thuần túy là vì tình cảm, cũng chỉ nghĩ phải giúp Giải Ý một chút, căn bản không có cân nhắc, nghĩ gì về mấy hài tử này. Thế nhưng, nay nhìn những trẻ em tàn tật này vì được đi học mà hưng phấn đến thế, y bỗng nhiên nghĩ hành động lần này so với lúc trước y nghĩ còn có giá trị hơn rất nhiều.

Giải Ý cũng cùng bọn nhỏ dỡ đồ, đưa đồ vào văn phòng. Ánh mắt từng hài tử nhìn hắn đều tràn ngập cảm kích, nụ cười như ánh mặt trời tại cao nguyên, cường liệt mà ngấm vào người hắn.

Đợi cho tới khi đem tất cả sách vở văn phòng phẩm cùng vật tư trường học tất cả đều dỡ xuống, hoàng hôn đã lên. Giải Ý đứng ở sân trường, nỗ lực vặn vẹo thắt lưng đã đau mỏi, hít vào một hơi không khí sạch sẽ hàn lãnh, ngưng mắt trông về phía xa, nhìn tuyết sơn xa xăm. Giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy trời cao đất rộng, ân oán trong cuộc sống thật sự là bé nhỏ không đáng kể, nhất thời lòng yên tĩnh như nước.

Lâm Tư Đông đứng ở cách đó không xa, cũng như hắn dang tay dang chân, vẻ mặt vui thích. Y nhìn bọn nhỏ trong bóng chiều vui mừng khôn xiết, nhìn lại bầu trời cao xa vô hạn, dáng cười khả cúc: “Ta sẽ trở lại quyên tiền, để càng nhiều hài tử tàn tật được đi học.”

Giải Ý mỉm cười nhìn về phía y, nhãn thần trong trẻo, rất cảm động.

Kết cục C


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.