Tụi con trai… lại gọi bia…
Ôi thây kệ, dù gì hôm nay cũng là ngày vui, dù tuần sau chúng tôi bước vào ôn tập thi học kì, nhưng mà bây giờ vẫn là vui là chính đi.
Tụi nó thay nhau cho tôi nốc bia, mặc dù tôi kịch liệt phản đối, mà con Lâm cứ kiếm cớ để đưa bia cho tôi.
Tôi từ trước đến giờ rất ít uống mấy thứ có cồn như thế này, nhưng hôm nay vì sợ tụi nó mất vui nên mới gắng, mà sắp gắng không nổi nữa rồi…
Trước mắt tôi cứ mờ mờ. Tôi từ từ tựa người ra sau ghế tựa, mắt hơi nhắm lại.
…
Khải nhìn Hạ bị tụi bạn chuốc cho say mà cảm thấy vô cùng bực bội… dù hắn đang ngồi bên cạnh Băng cùng nhỏ ăn trái cây.
Khải bắt đầu trách móc người khác vô cớ. Đây là cái thể loại tình huống gì chứ, lớp trưởng phải là người đứng ra ‘kiềm hãm’ lũ trốn trại như thế này, nhưng tại sao lớp trưởng cái lớp này lại là người cầm đầu mọi trò đùa chứ.
Ra lệnh cho tụi nó chuốc say Hạ, còn mình thì đứng ra giữa phòng hò hét vào cái micro.
Chết tiệt! Nếu hắn là Kha, hắn chắc chắn sẽ chạy đến uống giúp nó. Bởi chí ít thì Kha còn có cái quan hệ gì đó với Hạ, bản thân hắn là cái gì chứ, hơn nữa, kế bên hắn còn có Băng.
Lần trước nhắn tin như thế cho Hạ, cũng chẳng thấy nó trả lời lại… sáng nay, phải cố trấn an mình lắm hắn mới có thể nói chuyện bình thường với nó.
Thật ra, nhìn thấy nó run run đứng trên sân khấu, khuôn mặt tếu không chịu được, hắn còn định bẹo vài cái, trêu cho nó mếu máo luôn, lại nghĩ… mình không có là cái gì với người ta hết.
Thật ra hắn biết, trong chuyện này, là hắn đang hèn nhát trốn tránh, trách Kha cũng chẳng khác nào trách mình. Cũng chỉ vì hắn không thể rõ ràng đường hoàng mọi thứ, hơn nữa lại còn ích kỉ, nên mọi chuyện mới thành ra thế này.
Nhưng nhìn khuôn mặt dù dưới bóng tối vẫn thấy một lớp hồng của nó như vậy, hắn thật không yên lòng. Cảm thấy cổ mình khô rát. Hắn liền chộp lấy một ly nước trên bàn một hơi cạn… uống xong mới biết đó là bia.
Khải nhìn về phía Kha, thấy cậu ta vẫn ngồi nói chuyện cười giỡn với đám bạn, thỉnh thoảng lại liếc về Hạ một cái, nhìn kĩ mới thấy trong ánh mắt đó thoáng qua cái gì đó thật buồn.
Khải thở dài, tại sao lại rơi vào vòng lẩn quẩn này chứ.
Hắn lại nốc thêm một ly nữa, vẫn chưa cảm thấy say.
Băng quan tâm hỏi: “Sao vậy? Sao không nói gì mà chỉ uống bia thôi?”
Nhìn khuôn mặt lo lắng đó, hắn lại nặng lòng, giống như thức tỉnh khỏi mộng đẹp ngắn ngủi trong mấy ngày từ hôm trước đến nay, hắn lại tự níu kéo mình về thực tại. Lúc đầu… lựa chọn của hắn là bên Băng. Dù chưa chính thức quen nhau, nhưng xem ra gia đình hai bên đang bắt đầu sắp đặt rồi. Hắn biết nhưng lại không nói gì, không tỏ ra đồng tình cũng không phản đối. Bây giờ nếu hắn đã hối hận thì chắc là muộn rồi.”Không có gì. Tui đang suy nghĩ chút chuyện.” Khải đáp lời rồi lại thêm một ly nữa.
Cả đám quẫy từ trưa đến tận tối, sau khi trời đã hoàn toàn là một màu đen, lũ quỹ mới kéo nhau về nhà. Thật ra thì đứa nào cũng bị cả bọn nhào vô cho nốc bia, nhưng chỉ có một mình Hạ say mèm, à… còn có Khải tự mình khiến mình say. Dù tửu lượng của hắn rất tốt, nhưng một mình hắn xử đến bốn lon thì toàn thân phủ một lớp hồng phấn.
Lâm dìu Hạ, còn Băng dìu Khải. Trong khi đó cả lớp kéo nhau về hết với nụ cười trên môi.
Hạ và Khải ngồi chờ ở cái ghế dài, đợi hai người kia đi lấy xe. Xung quanh hết sức yên tĩnh, không có lấy một bóng người. Dù sao chỗ này cũng là một góc khuất.
Khải đột nhiên quay sang Hạ, lẩm bẩm: “Ngồi yên nhé. Cho tui mượn một chút.”
Hạ còn chưa kịp phản ứng thì Khải đã nằm xuống, gác đầu lên đùi Hạ.
Nó giật mình, nhưng vì cơn say nên không tự chủ được bản thân, chỉ có thể mỉm cười hạnh phúc chứ không biết phải chống đối như thế nào, cũng không biết mình càng ngày càng chìm vào cơn mê.
Đột nhiên Khải nhíu mày, có cảm giác muốn nôn.
Hắn giống như nửa mê nửa tỉnh, luôn miệng gọi tên ai đó.
Hạ hoảng sợ vỗ vỗ khẽ vào má Khải, giọng vẫn nhè nhè vì say: “Ê, bị gì vậy?”
Hắn đột nhiên giật tay nó nắm chặt, nhìn thẳng vào mắt nó, Khải lại lèm bèm: “Quan tâm tui?”
“…” mặt nó đỏ lên, dù nó đang say.
“Nếu đã thích người khác thì đừng có quan tâm tui.” Hắn đột nhiên gào lớn rồi đứng dậy, loạng choạng đi ra ngoài. Hạ giật mình, vẫn là nên đi theo bởi nó cảm nhận thấy, nó vẫn còn tỉnh táo hơn Khải mấy lần.
“Này!” vừa đuổi theo vừa hét, cả hai đã gây chú ý với rất nhiều người…
Khải đi thẳng vào nhà vệ sinh… tiếc là, Hạ cũng chạy theo vào mà không để ý nó là nhà vệ sinh nam.
Bần thần ở cửa một lát khi nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong, toàn thân nó cứng đờ, còn Khải thì biến đâu mất dạng sau cua rẽ.
Còn đang đứng ở đó ngây ngốc, một tên từ áp sát nó từ phía sau lưng, dùng tay đẩy mạnh nó vào tường, khuôn mặt đập vào bức tường trắng một cái mạnh khiến nó cảm thấy rát buốt, chỉ có thể rên lên một tiếng. Nhờ vậy mà nó đã hoàn toàn tỉnh, cơn say đã nhanh chóng biến mất.
Tên đó từ phía sau mạnh mẽ giữ chặt hai tay nó lại ép lên tường. Nó không thể trông thấy mặt hắn vì đang đứng quay lưng về phía đó, nhưng cơ thể và cả lí trí cho biết, nó đang nguy hiểm, vội vàng hét lên: “Cứu!! Kh…”
Nó còn chưa dứt câu thì tên đó ngay lập tức bịt chặt miệng nó lại, gáy nó cảm thấy có gì đó mềm mềm nóng nóng chạm vào, cả người giật nảy, toàn thân nóng ran, khiếp đảm “A” một tiếng.
Giọng tên đó khàn đục: “Đã chui vào đây chính là tự dâng hiến rồi, còn giả vơ ngây thơ làm gì?”
Đồ điên! Nó thầm mắng một câu trong lòng, rồi lại chuyển sang mắng Khải, giờ này hắn đang ở đâu, để nó phải rơi vào tình thế như vậy…Nghe tiếng chân người bước đến, Hạ mừng rỡ, cố hết sức để có thể phát ra tiếng động, nhưng tên này thuần thục kéo nó vào một buồng mà không để nó có thể trốn thoát…
Dù cho Hạ có vùng vẫy đến cách mấy thì cũng không thể thoát khỏi bàn tay của một thằng con trai.
Cánh cửa buồng khép lại, nó cảm thấy tia hy vọng cuối cùng hoàn toàn tan biến… tương lai trước mặt mịt mờ vô vọng.
Nó nhíu chặt mày, nhắm chặt mắt, cố gắng dùng chân đá mạnh vào cánh cửa, nhưng phòng ở đây rộng quá, chân nó lại ngắn, đá mãi vẫn không đến.
Hắn kéo nó ngồi trên người hắn, còn mình thì ngồi lên bồn cầu. Một tay hắn giữ chặt hai tay nó, một tay hắn vòng ra trước bịt miệng nó lại… Hạ không thể nào thoát được, giống như con chuột chui vào rọ.
Lúc này, trong đầu nó chỉ cảm thấy ghê tởm và tuyệt vọng. Vai áo nó trễ xuống, hắn nhanh chóng đặt môi lên làn da trắng nõn miết lấy. Nước mắt nó bắt đầu chảy, nó cảm thấy mọi thứ trên đời này thật đáng sợ, thật dơ bẩn.
Hắn vội vàng kéo tay nó kẹp chặt giữa hai chân hắn, còn bàn tay tự do bắt đầu thò vào trong áo nó ra sức đụng chạm. Nó bây giờ cảm giác như mình sắp chết, cổ họng khô khốc. Trong lúc bàn tay trên miệng nó phút chốc lơ đễnh để trống một khoảng đi, nó liền chộp lấy cơ hội hét lớn: “Khải! Cứu!!”
Cánh cửa bị đạp một cái mạnh, nó mừng rỡ. Cánh cửa tiếp tục bị đạp, kêu lên những tiếng rầm rầm đáng sợ. Hạ ngồi bên trong tiên tục gào thét: “Cứu với…” nước mắt nước mũi vẫn tèm nhem.
Tên kia xoay người nó đẩy mạnh lên tường ghì chặt, bóp chặt tay nó khiến nó đau đớn hét lên một tiếng, sau đó hắn tát một cái vào mặt Hạ: “Ranh con đáng chết!” Nó lờ mờ trông thấy bộ dạng đê tiện của tên đó.
Vì cả hai đứng nép sang bên nên cánh cửa vẫn có thể bật mở, một người con trai nhanh chóng bước vào, nó liền bị đẩy thẳng về phía người đó. Người con trai đó bị nó tông vào liền ngã về phía sau ngồi lên bồn cầu, nó lại ngồi lên trên người đó, nhưng lần này là đối mặt trực tiếp.
Tên kia nhân lúc nó cản chân người ta liền bỏ chạy.
Nước mắt nó chảy mãi, còn chẳng biết người trước mặt là ai, liền nắm chặt ngực áo người đó ghì mạnh, cúi đầu khóc càng lớn.
…
Một cánh tay mạnh mẽ kéo tôi vào lòng, người đó ôm tôi thật chặt… siết càng ngày càng mạnh. Tôi lại khóc lớn hơn, khóc tức tưởi.
Khải nhẹ nhàng hôn lên vết tấy đỏ trên vai tôi, khuôn mặt vô cùng đau thương, vô cùng khổ sở. Nụ hôn dịu dàng đó, như tẩy đi mọi dơ bẩn trên người tôi.
Bàn tay ấm áp kéo cổ áo tôi lên bình thường rồi nhẹ nhàng xoa đầu tôi, tay kia vẫn ghì chặt tôi vào lòng.
Bên tai tôi những tiếng lầm bầm văng vẳng: “Xin lỗi… xin lỗi. Xin lỗi.”
Giọng của Khải trở nên run rẩy. Hắn vừa xin lỗi vừa thở dốc như vừa trải qua chuyện gì đó thật khủng khiếp, giống như ban nãy hắn đã vội chạy đi tìm tôi.”Đã làm gì bà chưa?” giọng hắn kiềm nén sự bùng phát nào đó.
Tôi vùi đầu trong ngực hắn lắc đầu, hai tay vô thức siết chặt ngực áo mình. Khải cảm thấy gì đó.
“Được.” hắn nghiến răng ken két.
Nhưng ngay lập tức, hắn liền kéo tôi đứng dậy.
Tôi vẫn còn khóc, ngẩng đầu nhìn hắn thắc mắc. Khải quay sang tôi nhíu mày thật chặt, nhìn vô cùng giận dữ: “Bà đứng ở đây, hay tìm nơi nào đó ngồi xuống đi, tui đi bắt tên đó cho bà xử lí.”
Thấy hắn sắp bỏ đi, tôi hoảng loạn níu chặt lưng áo Khải. Hắn quay đầu nhìn tôi. Tôi run rẩy áp sát hắn: “Đừng bỏ tui một mình… Đừng…”
Khải siết hai tay thành nắm đấm.
“Ừ. Tui sẽ không để bà một mình nữa… không đâu.”
Một tay hắn kéo tôi vào lòng siết chặt, tay kia lôi điện thoại ra nhấn một dãy số: “A lô. Karaoke chỗ mình vừa đi là của nhà mày phải không?”
“…”
“Ừ. Gọi cho bảo vệ phong tỏa lối ra vào cho tao.”
“…”
“Nhanh đi.”
Sau khi tắt máy, tay hắn trượt xuống bàn tay tôi nắm chặt: “Tụi mình ra ngoài trước đã.”
Dường như sau chuyện vừa rồi, cả tôi lẫn hắn đều tỉnh hết rồi… hắn nói chuyện đàng hoàng như vậy, chắc không còn say nữa.
Tôi lặng im theo hắn đi ra ngoài. Vừa ra đến góc cầu thang, hắn liền xoay người ôm chặt tôi vào lòng. Cả người tôi cứng đờ, nước mắt có ngưng rơi thật, nhưng phải nói là bây giờ khuôn mặt tôi đờ đẫn hết sức, cứ nói toẹt ra là đần hết sức, trên mặt vẫn còn vương lại nước mắt, quần áo lại xộc xệch… vô cùng thảm hại.
Tôi ngây ngốc để Khải ôm, nhưng sau đó lại vòng tay siết chặt hắn.
Cảm thấy vòng tay bé nhỏ cũng vòng lại ôm mình, hắn tựa cằm lên đầu tôi thì thầm: “Đừng sợ nữa, sẽ không sao đâu. Tui không để bà một mình đâu.”
Ôm một lát, tôi mới đẩy hắn ra, đưa tay quẹt nước mắt. Lúc này tôi mới nghiệm ra… từ nãy đến giờ mình đang làm cái gì… chẳng phải là ôm chặt hắn sao?? Chẳng phải để hắn thấy hết cảnh tượng đáng xấu hổ của mình rồi sao…
A!! Tôi xấu hổ chết mất!
Tôi không dám nhìn hắn nữa…
Thấy mình bị đẩy ra, dường như hắn không cam lòng, kéo tôi đứng sát hắn. Vòng eo tôi bị ôm lấy khiến đầu vô thức ngẩng lên.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi mới thấy ánh mắt đó thật kiên định và thông minh.
Tôi vẫn còn xấu hổ… không biết cất mặt đi đâu. Hắn đột nhiên trừng mắt: “Bị gì vậy?”
Hắn tự nhiên nói lớn làm tôi giật cả mình, còn hoảng hốt vô cùng.
Hắn lại đột nhiên đưa một tay lên áp váo má tôi… lúc này từ đó mới truyền lại cảm giác nóng rát.
“À,… ban nãy tui bị t…”
Một cảm giác mềm mại chấm dứt câu nói của tôi.
Khuôn mặt phóng to của Khải càng lên tôi thêm choáng váng.
Hắn lại đặt một nụ hôn dịu dàng lên má tôi… cảm giác ngứa ngáy khó tả, nhưng lại không thấy ghét.
Tôi đờ người, toàn thân nóng ran… nụ hôn dịu dàng ấm áp, khiến tôi thấy vô cùng an tâm… chí ít là tôi có thể tạm quên đi chuyện ban nãy… trong lòng chỉ ngập tràn hạnh phúc.
“Lát nữa về nhà nhớ lấy đá lạnh thoa lên cho nó bớt sưng.” Ngón cái hắn di di trên má tôi, tôi rùng mình một cái… cảm giác ngứa ngứa khiến tôi càng ngày càng nóng.
Sau đó Khải lại nhận được điện thoại, hắn chỉ ừ một tiếng rồi quay sang tôi.
“Đi thôi. Họ bắt đầu làm loạn rồi.”
Tôi trợn mắt: “Làm loạn cái gì?”
Khải không nói gì chỉ quay lưng đi một mạch, ánh mắt chốc chốc quay lại nhìn tôi giống như đang hỏi tại sao tôi cứ mãi đứng một chỗ mà không đi cùng hắn.
Tôi chạy theo Khải với một cái đầu đầy thắc mắc, nhưng cơ bản là không dám hỏi, vì biết có hỏi cũng không thể moi móc thêm được một tí thông tin nào cả.
Khải kéo tôi đến sảnh chính, ở đó rất đông người, mà cũng cực ồn ào.
Đột nhiên Khải dừng lại làm tôi đập đầu vào lưng hắn.
Khải nhíu mày quay lại nhìn tôi cười cười, đột nhiên hắn kéo tôi vào một góc khuất rồi ép tôi vào tường.
Cảnh tượng tương tự ban nãy làm tôi giật mình choáng váng, có chút thở dốc. Khải lo lắng nâng mặt tôi lên quan sát: “Sao vậy? Bị thương hả?” Tôi lắc đầu.
“Ừm… bị gì phải nói ngay lập tức nghe không?”
“…” gật gật… không hiểu sao tôi lại nghe ra giọng của hắn là đang trách yêu tôi… chắc tôi ngày thường tự luyến quá nên hôm nay bị ảnh hưởng.
“Nhớ mặt thằng đó không?”
Đột nhiên Khải nhắc tới chuyện đó làm tôi lại xấu hổ, tôi đành cúi đầu: “Ừ. Nhớ.”
Đột nhiên Khải im lặng, sau đó hắn dùng chất giọng đanh thép ra lệnh cho tôi.
“Ngẩng đầu lên.”
Tôi đứng im không nhúc nhích.
“Ngẩng lên.”
“…”
“Đã nói không có gì thì tại sao lại phải cúi đầu. Bà không có sai gì hết.” Khải đột nhiên nâng cằm tôi lên, ánh mắt chạm ngay đôi mắt đen của Khải.
Nhìn vào đó, tôi lại thấy xấu hổ ghê gớm, còn bản thân mình thật dơ bẩn. Khóe mắt tôi lại nóng lên, hình như sắp khóc…
Ê mày, không được khóc nghe chưa!
Khải nhận ra tôi đang bắt đầu kì lạ, trên vẻ mặt không giấu đi biểu cảm đau khổ. Tôi giật mình, hắn… sẽ có biểu cảm như vậy, nếu bạn của hắn bị người khác sàm sỡ sao… hay là… tôi…
Đấy, này thì lại tự luyến. Chẳng phải lần trước hắn đã nói với tôi là hắn thích tôi như một người bạn sao? Bớt ảo tưởng đi Hạ à…
“Được rồi, đứng ở đây có thể nhìn rõ hay không??”
Tôi theo tầm mắt của hắn liếc ra ngoài, nhận ra ý đồ của hắn, liền gật đầu.
Khải nhìn tôi trấn an rồi thản nhiên ra ngoài, nói lớn. Mọi người đang hoang mang có người đến giải thích lập tức kéo lại bu quanh Khải làm ầm lên vì bảo vệ không cho họ ra.
“Tôi xin lỗi vì sự chậm trễ này. Thêm một lần nữa, tôi xin lỗi vì đã phí thời gian của các bạn, nhưng chúng tôi vừa phát hiện két sắt của tiệm đã bị mở ra mà tiền trong đó hoàn toàn mất sạch. Camera của chúng tôi có ghi hình lại một đoạn phim. Một người đàn ông đã lục két chúng tôi lấy tiền cho vào cái túi vải màu đen. Xin cho chúng tôi một ít thời gian của quý vị. Xin hãy hợp tác điều tra.”