Bộ Tứ Nghịch Ngợm

Chương 19



Thiên Anh vừa nói hết câu cũng là lúc nó hét:

– Tôi mà phải gây sự chú ý á? Hotboy á? Hotduck thì có. Cái loại vịt không ra vịt, ngỗng không ra ngỗng mà cũng đòi làm hotboy. Này nhá, tôi nói cho mà biết ở trước mặt tôi thì xưng tao còn trước mặt người khác thì xưng tớ cậu ngọt sớt, chả ra cái thể thống cống rãnh gì cả. Còn nữa, mang cả sách ra ghế đá học, giả tạo à. Đến tiếng việt còn chưa sõi bày đặt học tiếng Nhật, đã dốt như con cáy mà còn…Đúng là lưu manh giả danh tri thức.

Giờ nhìn mặt Thiên Anh giống cái thớt luôn rồi. Bị nó chửi như thế cái mặt không đần ra mới là lạ.

– Mặt tao là chỗ để mày xả nước bọt vào à? Cái loại con gái lắm mồm. Thật đéo hiểu nổi. Thiên Anh hình như đã “tỉnh ngộ”.

– Tôi cần cậu hiểu đấy. Con này không thèm đâu nhá. Nó sửng cồ cãi.

– Ừ. Tôi sai. Được chưa? Thiên Anh hình như nhớ ra cái gì đó rồi thay đổi cách nói thành nhẹ nhàng như “gái mới lấy chồng”.

– HẢ????? Ý đồ gì đây. Nhìn vào mắt Thiên Anh nó cũng lờ mờ đoán ra được ý đồ của cậu.

Thiên Anh từ từ lại gần nó kèm theo nụ cười chết người ( đối với nó thì rất chi là tởm ).

– Cho xin số điện thoại đi. Thiên Anh nói với nó.

– Không đời nào. Còn lâu tôi mới cho cậu số điện thoại của tôi.

– Tao…à tôi không xin số điện thoại của cậu…à mày…à không….cậu. Tôi xin số điện thoại của bạn thân cậu. Thiên Anh nói ấp a ấp úng.

– Đứa nào? Xin làm gì? Nó hỏi dồn.

– Ngọc. Xin để tán.

– Nó có người yêu rồi. Tán nó anh đó đập chết. Nó nói bằng giọng bình thường.

– Ta..à nhầm tôi không xin để tán mà là xin hộ cho người khác tán. Ok? Hiểu chưa?

– Vậy ai xin? Nó nghi ngờ.

– Có thì cho đi, tò mò làm gì!!??

– Nói đi rồi tôi cho. Không thì thôi. Đừng hối hận.

– T..a…tôi xin hộ bạn. Được chưa?

– Không nói được tôi thì cũng đừng cố.

– Ừ. Cũng được. Vậy mày cho tao đi.

– Không. Việc gì tôi phải cho cậu. Rơ quá nhỉ?

– Ừ. Rơ. Cho đi.

– Tôi sẽ cho nhưng miễn không phải cậu xin để tán. Thế nào?

– Ok. Tao hứa.

– Thật không?

– Thật…Thề.

– 01626xxx. Nhớ được chưa? Nó đọc số điện thoại một lèo.

– Khiếp. Đọc nhanh vãi. Nhớ bằng mắt à? Thiên Anh nghe nó đọc mà chả nhớ nổi số nào ( may ra nhớ được số 0 ).

– Đó. Tôi đọc rồi. Mà đọc một lần thôi. Đọc nữa mỏi mồm. Nhớ được thì nhớ. Không thì thôi. Cấm… hỏi… nhiều. Hết. Bye. Nó nhanh chân chuồn lẹ.

Biết là không moi nổi từ mồm nó cái gì nên Thiên Anh thôi. Đến thẳng lớp Ngọc xin hẳn hoi. Anh chàng đến trước cửa lớp với “nguyên xi đồ nghề” lúc nãy và cười tươi như “hoa cứt lợn” đốn tim fan nữ của lớp. Bắt đầu cất giọng kẹo ngọt:

– Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc. Ra đây nói chuyện chút.

Nghe thấy tiếng người gọi mình, nó nhìn ra phía có người nói.

– Gọi tôi có chuyện gì. Đang bận ăn xôi. Miễn ra.

Bực mình, Thiên Anh đi thẳng vào lớp ghé sát tai nó nói:

– Cho xin số điện thoại. Không phải tao xin.

Đang ăn tự dưng nghe câu nói đó nó dừng ăn, ngẩng mặt lên.

– Ai xin?

– Bạn tao. Thiên Anh nói nhỏ.

– Bạn nào?

– Bạn suýt thân.

– Thân nào? Tên gì? Lớp nào? Ở đâu? Sao lại xin?

– Secret ( bí mật ).

– Xì. Không nói thì next. Cậu về lớp đi. Mấy cái con nhỏ kia đang nhìn tôi hơi bị kinh điển rồi đấy. Chắc sắp diễn ra trận đánh nhau vì zai rồi. Nó đang cảm nhận được những ánh mắt nhìn xuyên thấu từ bọn con gái trong lớp.

– Viết số điện thoại của mày ra giấy rồi tao về.

– Được rồi. Cấm cho số tôi linh tinh đấy. Nói xong nó xé một cạnh giấy nháp, cầm bút và viết.

– Cho tao xin số con Thanh thể. Thiên Anh tranh thủ xin trong lúc nó đang viết.

– Vâng. Cứ đợi đấy mà mơ.

– Không viết mà xem, đã thế tao cứ ngồi ở đây. Thiên Anh nhảy lên chỗ bên cạnh nó ngồi lì ở đấy.

– Cậu cung Kim Ngưu hay sao mà lì hơn trâu vậy!!! Nó đang tơ tưởng 12 cung hoàng đạo.

– Tao cung Sư Tử chứ không phải Kim Ngưu. Mày bị ngộ à?

– Tôi cũng…….

`~~~~~>…

– Ê Thiên Anh. Đang trong giờ phút cao trào thì một bàn tay đặt lên vai Thiên Anh.

Thiên Anh quay đầu lại thì thấy Khánh. Trên tay anh chàng cầm một cái đơn và một cái bút.

– Tao qua lớp mày nhưng không thấy, ngó vài lớp thì nhìn thấy mày ở đây, còn đứng với con tiểu thư nước nóng này nữa. Khánh nói khinh khi nhìn thấy Ngọc.

– Tìm tao có chuyện gì không? Thiên Anh hỏi Khánh.

– Mày có tham gia vào câu lạc bộ FC Soccer Star không? Có thì kí vào đây. Khánh nói và đưa tờ đơn cho Thiên Anh.

– Còn phải hỏi. Bóng đá thì ô kê tất. Vừa nói Thiên Anh vừa kí.

Ngọc im lặng nãy giờ. Sợ nói nữa rồi thành cãi nhau có khi đánh nhau chết bỏ mẹ. Sau đó, nó cũng đưa tờ giấy cho Thiên Anh và nói:

– Tôi viết cả số Thanh rồi đấy!!! Đừng bảo nó tôi cho cậu.

– Biết rồi. Cảm ơn. Mà mày cung gì? Nãy chưa nói hết ( con trai mà cũng thích nghe cung hoàng đạo ).

– Giống cậu. Là Sư Tử.

– Thằng Khánh cũng Sư Tử này. 27/7. Thiên Anh chỉ Khánh nói ( mà không suy nghĩ ).

– Ha..ha…ha……Nó ôm bụng cười như nắc nẻ.

Khánh với Thiên Anh như trời trồng luôn. Mặt ngây ngô như hến luộc.

– Mày lên cơn dồ dại đấy à? Nụ cười TỬ THẦN. Khánh nói khiến nó đơ luôn.

– Cậu vừa nói gì? Nụ cười tử thần á? Còn hơn cậu, đúng là cái đồ sinh ngày THƯƠNG BINH LIỆT SĨ. Nó nói xong thì Khánh và Thiên Anh cũng đã hiểu cái lí do nó vừa cười như quả lặc lè.

Vừa dứt lời, Thiên Anh cũng phá lên cười và thầm nghĩ: “ Sao mình không nhớ ra cái ngày này nhỉ?”

Cùng một thời điểm đó một người nữa cũng nghĩ thầm: “ Sao mẹ lại sinh mình vào đúng cái ngày chết tiệt đó nhỉ? Mất mặt hotboy dễ thương!!!???”

Chắc không ai biết nó có sở trường đặc biệt là chuyên gia nhớ mấy cái ngày lễ dành cho thương binh này đâu nhỉ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.