4 tháng sau.
Thời tiết lúc này đã là hè. Cái nóng oi bức của ngày hè cũng đã xuất hiện. 5 giờ A.M trời sáng rõ khác với mùa đông còn sương sớm lắng đọng. Dòng xe, dòng người tấp nập trên phố. Vỉa hè, người đi bộ, người bán hàng rong cũng tất bật chuẩn bị cho một ngày mới.
Sáng hôm nay, chúng nó đi học thật sớm và ăn sáng tại căn tin. Mỗi đứa bát bún. Những tiết học cứ thế trôi qua. Buổi chiều, lớp Linh có giờ ngoại khóa ngoài trời nhưng vì trời nắng nên ngoại khóa tại lớp học.
Nó với cậu bạn khá thân tên Phan An ngồi gần nhau. Người bàn trên. Kẻ bàn dưới. Bạn Phan An này có khuôn mặt dễ thương, đeo kính ( thời trang ), sở hữu chiều cao 1m73, thành tích học tập cũng không tệ. Không thuộc hàng hotboy nhưng handsome, dễ gần, hay giúp đỡ bạn bè đặc biệt là nó. Nhưng khi giận thì khỏi nói, dai cực luôn.
Tiết học bắt đầu được 15 phút thì không hiểu sao Phan An không chú ý hay tại cậu ta làm việc gì nên bị cô bắt lên bảng trả lời. Thấy Phan An nhìn, nó định nhắc nhưng bọn con gái xung quanh nhao nhao lên nên nó thôi, gục mặt xuống bàn.
Được bọn con gái nhắc bài nhưng Phan An không thèm trả lời. Cứ đứng yên đó, ánh mắt lạnh lùng.
– Thôi em về chỗ đi, không được mất trật tự nữa. Cô giáo nhắc nhở rồi cho cậu ta về.
Cậu ta không thèm bảo sao và bỏ về chỗ ngồi. Rất thái độ. Ngang qua chỗ nó, cậu ta còn lườm nó một cái. Hình như rất tức giận thì phải. Nó cũng không quan tâm gì nhiều.
Kết thúc tiết học.
Nó chạy lại định mượn thời khóa biểu của Phan An nhưng gọi mấy câu cậu ta không thèm quay lại, cứ thế bước. Nó chạy nhanh hơn, đuổi kịp Phan An, dang ngang tay chặn đường cậu ta lại nói:
– Cậu sao vậy? Tớ gọi sao cậu không nghe. Cậu cố tình phải không?
– Đúng. Thì sao? Cậu ta quay mặt đi chỗ khác trả lời.
– Tớ làm gì sai mà cậu như vậy?
– Sao nãy cậu không nhắc tớ.
– Tớ định nhắc nhưng thấy mấy đứa ngồi dưới nhắc rồi nên tớ thôi chứ không như cậu nghĩ.
– NHƯNG TỚ NHÌN CẬU. Phan An quát lên.
– Nhưng mà……tớ không biết.
– Cậu đừng chối nữa. Tớ về trước đây.
– Cậu cho tớ mượn thời khóa biểu.
– Lớp nhiều người tại sao lại mượn tớ.
– Thôi được. Tùy cậu. Tớ chả cần. Nói xong nó bỏ về trước.
Nó đi về trong bộ dạng ngúng nguẩy tức tối, mặt hằm hằm mà không hề biết rằng Gia Bảo đang nhìn bóng dáng nó và cậu ta bất giác mỉm cười vì người con gái ấy quá đỗi dễ thương. Nhưng dù nói gì đi chăng nữa thì đứng nhìn con gái từ đằng xa không phải thích cũng phải có tình củm gì gì đó ấy nhỉ?
~~~~~~~~~~~>>>>>>>>>~~~~~~~~~
Sáng ngày hôm sau.
Vì nay bàn Mỹ trực nhật nên nó đi sớm hơn 3 đứa kia. Cổng trường chưa được mở nhưng nó bật tường vào. Bức tường chắn khá cao nên leo vào cũng là cả một quá trình. Đang trèo thì nó quay cổ lại thấy Thiên cũng đang leo lên bức tường, nó châm chọc:
– Sớm quá nhỉ???
– Mày cũng thế còn gì.
Nói xong cả hai cùng nhảy xuống, đáp đất một cách rất “nghề”.
– Sao nay đi sớm thế? Thiên hỏi nó.
– Bàn tôi trực nhật. Nó trả lời “nạnh nùng”.
– Bàn mày không là bàn tao à?
– Vậy thì đi nhanh lên còn trực nhật.
Vừa dứt lời, nó chạy vào lớp trước Thiên, trên tay đã cầm sẵn cái giẻ lau bảng.
Thiên vào lớp, vứt cặp lên bàn và đến gần chỗ nó.
– Cậu quét nhà đi tôi lau bảng giặt giẻ với đổ rác. Nó đứng chống nạnh ra lệnh.
– Điên à!! Ai đời con trai quét hẳn cái lớp to tướng này. Thiên đang trong bộ dạng “sợ nhà”.
– Lớp này mà to á? Cậu bị vỡ mộng à!!??
– Không to thì mày quét đi, bảo tao làm gì.
– Này nhá, bàn chỉ có hai đứa, lần nào tôi cũng quét nhà rồi thế nên giờ ngược lại, cậu làm đi. Đừng có mà mơ. Nó mắng xa xả vào mặt Thiên.
Hai người cứ cãi qua cãi lại chẳng ai chịu thua ai….
– Hai cái anh chị kia, chưa đến giờ mở cổng sao vào được đây. Trèo tường vào à? Xuống phòng bảo vệ cho tôi. Ông bảo vệ từ đâu xông vào bắt quả tang hai đứa.
Lỗi tại ai? Nó với Thiên chứ ai. Can tội cãi nhau ỏm tỏi lên cơ. Quả này ông bảo vệ mà lôi lên ban giám hiệu thì bị phạt là cái chắc chắn.
– Tại bàn cháu trực nhật nên mới trèo tường vào ạ. Nó tỏ ra mình vô tội ( mà vô tội thật!!!! ).
– Còn cậu kia thì sao? Ông bảo vệ hất hàm hỏi Thiên.
– Bàn cháu cũng trực nhật. Thiên trả lời thản nhiên.
– Hai đứa cùng một bàn à? Ông bảo vệ tiếp tục hỏi.
– Vâng. Cả hai cùng đồng thanh.
– Thế nhưng sao tôi nghe thấy hai đứa bảo làm cái gì cơ mà. Thế tóm lại là làm cái gì? Ông bảo vệ cố vặn vẹo nó với Thiên.
– Đã bảo là bọn cháu trực nhật mà. Nó cảm thấy khó chịu.
– Trực nhật sao phải cãi nhau. Tôi chưa thấy trường hợp này xảy ra bao giờ. Thôi. Xuống phòng ban giám hiệu chờ thầy hiệu trưởng đến rồi tính.
Cuối cùng hai đứa phải lẽo đẽo theo chân ông bảo vệ xuống phòng ban giám hiệu ngồi chờ thầy hiệu trưởng đến “xét xử”.
Thiên với nó ngồi im lặng trên ghế không chí chóe nhau câu nào. Còn ông bảo vệ thì ra ngoài mở cổng cho học sinh vào trường.
3 con kia cũng đến rồi.
Thanh vào lớp rõ ràng thấy cặp của Mỹ để trên bàn rồi vậy mà không thấy người đâu. Tưởng Mỹ xuống căn tin ngồi ăn, nó xuống tìm thử. Đi khắp một vòng mà chả thấy Mỹ đâu, nó mặc kệ, vào căn tin mua cái bánh mì ăn tạm.
Mua xong, nó định ra ghế đá dưới gốc cây phượng ngồi. Vừa tới nơi, nó đã thấy một thằng ngồi trước rồi. Trên tay cầm quyển sách dạy tiếng Nhật, mắt đeo kính không tròng, trông rõ là tri thức.
– Ê, cậu kia. Ghế này là của tôi mà. Nó đứng nói với tên đó.
Cậu ta ngẩng mặt lên nói “nhẹ nhàng”.
– Tao ngồi đây trước mà.
– Thì ra là Đặng Thiên Anh à không cáo già giả dạng nai tơ mới đúng chứ. Cái ghế này ngày nào tôi cũng ngồi mà. Giọng nó chua hơn giấm.
– Tao nhớ không nhầm thì ngày nào mày cũng ngồi dưới gốc cây phượng chứ không phải GHẾ ĐÁ dưới gốc cây phượng. Định gây sự chú ý với HOTBOY à?