Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 14-1: Có được có mất (1)



Trương Bộ đầu lưu Mai Vô Quá lại, hai người đi qua mấy hành lang, đi tới một nơi yên tĩnh.

“Khụ khụ, ta nói này Mai…” Trương Bộ đầu cố ý kéo dài thanh âm.

“Mai Vô Quá.” Mai Vô Quá trên mặt vẫn đầy ý cười, trong lòng đã sớm đem Trương Bộ đầu bóp chết.

“Trí nhớ ta không được tốt, ha ha, khi nào thì ta an bài các ngươi lưu ý người nọ đi hay ở?” Trương Bộ đầu không hiểu dụng ý Mai Vô Quá, xuất lời dò xét.

“Là hôm qua, đại nhân yên tâm, bất luận là người nào hỏi đến, ta đều nói những lời này.” Mai Vô Quá biết lòng Trương Bộ đầu muốn gì, trong lòng cười thầm, ta hôm nay cho ngươi, ngày mai đều từ trên người ngươi đòi trở lại.

“Ha ha, Mai huynh đệ quả nhiên là người hiểu biết, ta gần đây bận nhiều việc, chuyện ngày mai quét sạch dư đảng thì?” Trương Bộ đầu nhìn chằm chằm mắt Mai Vô Quá nói.

“Trương Bộ đầu yên tâm, ta ngày mai sẽ theo phân phó của ngài mà làm, ngày cứ việc chờ nhận người thôi.” Mai Vô Quá không kiêu ngạo không tự ti nói.

“Ân, tốt, tốt, sau khi chuyện thành ta sẽ dựa trên sự thực mà bẩm báo, đến lúc đó không thiếu được phần của ngươi.” Trương Bộ đầu một bộ dạng giống như bố thí.

“Ban thưởng coi như xong, nhưng có thể được làm thủ hạ của Trương Bộ đầu học hỏi kinh nghiệm, hơn hẳn bất kì phần thưởng nào.” Mai Vô Quá như cũ không kiêu ngạo không tự ti nói.

Trương Bộ đầu đột nhiên lườm mắt một cái, nhìn chằm chằm hai mắt Mai Vô Quá, ngay sau đó cười cười nói: “Nói hay lắm, quan phủ cũng cần nhân tài như ngươi, ha ha.”

Mai Vô Quá trên đường đi về nhà, nhếch miệng lên, đúng vậy, bản thân đã chờ cơ hội này thật là lây. Mới vừa rồi cố ý đem một nửa công lao cho Trương Bộ đầu cũng là vì có thể thuận lợi lên làm bộ khoái, từ đó lại gần mục tiêu hơn một bước. Muốn thăng chức, phải vượt hẳn người khác, để những người đó phải lau mắt mà nhìn mình, mua cho tiểu nha đầu quần áo mới, Mai Vô Quá trong tâm không khỏi một hồi vui mừng.

Bản thân Mai Vô Quá cũng không nắm chắc có thể tìm ra dư đảng, về đến nhà liền như có điều suy nghĩ, ngồi ngẩn người, tính toán bước kế tiếp nên làm như thế nào.

“Mai ca ca, huynh đang lo lắng gì vậy?” Lạc Lạc chồm qua đầu vai Mai Vô Quá, nhẹ nhàng thổi khí về phía lỗ tai hắn.

“Không có gì, Lạc Lạc buổi tối ở nhà Mã đại tỉ ăn gì rồi? Ăn no chưa?” Tâm Mai Vô Quá một hồi nhột, vội vàng kéo tiểu nha đầu xuống. Thì ra là Mã Bộ khoái cùng Mai Vô Quá sau khi bắt được miệng rộng nạn dân, đưa đến nha môn, sau đó Lạc Lạc bị Mã đại tỉ mang về nhà.

“Mai ca ca sao huynh lúc nào cũng nói đến ăn, hệt như đứa trẻ.” Lạc Lạc nhớ kĩ chuyện thân phận của miệng rộng nạn dân, đối với việc Mai Vô Quá đem nàng thành đứa trẻ mà đối đãi rất không thoải mái.

“A, Lạc Lạc của chúng ta trưởng thành rồi, đi ngủ thôi, ca ca ngày mai còn phải dậy sớm đấy.” Mai Vô Quá ngáp một cái, Lạc Lạc nhìn mà đau lòng, không quấy nữa mà đi ngủ thẳng trên giường.

Lạc Lạc nằm trên giường trằn trọc trở mình, đếm nhịp thở Mai Vô Quá, khó ngủ được. Nàng tới thế giới này đã được một thời gian, ban đầu ỷ lại vào hắn kiếm sống, đến bây giờ thì chân chính sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm hai người ngày càng sâu sắc. Mai Vô Quá xem Lạc Lạc là một cô gái nhỏ, còn Mai Vô Quá trong mắt Lạc Lạc chính là khối đậu hũ non, nhớ tới vẻ mặt của hắn lúc nãy khi mình thổi hơi vào tai hắn, Lạc Lạc ở trong chăn che miệng cười trộm, thật muốn cứ sống như vậy mãi. (Hề: khụ, Quá ca số khổ, chưa gì đã xác định sẽ bị ăn)

Ngày kế, Mai Vô Quá vốn không muốn Lạc Lạc theo đi ra ngoại ô, tiếc là Lạc Lạc nói rõ mình nhận ra được mấy nạn dân thường cùng miệng rộng nạn dân nói chuyện, Mai Vô Quá đành miễn cưỡng đồng ý mang nàng đi chỉ chứng, đồng thời nói với nàng rằng không được phép ra mặt. Lạc Lạc trong tâm một hồi ấm áp, biết là hắn không muốn nàng gặp phiền toái, nhưng dù sao lắm thầy nhiều ma, ai mà biết là ai sẽ chọc ai phiền toái gì đây.

Hai người tới ngoại ô, còn Mã Bộ khoái đi sau, biết được hôm qua người trông coi cũng không phát hiện có kẻ rảnh rỗi đến gần viện của miệng rộng nạn dân, xem ra dư đảng vẫn chưa biết chuyện bại lộ, vậy thì rất có thể còn đang trà trộn trong đám nạn dân. Theo kế hoạch của Mai Vô Quá, Mã Bộ khoái an bài tất cả nhân thủ vây nạn dân ở giữa, mật thiết lưu ý kẻ đáng nghi.

Lạc Lạc đi theo Mai Vô Quá như vô ý mà đi ở giữa đám nạn dân, nhận ra ai sau liền tố cáo với Mai Vô Quá.

“Đáng ra còn một người nữa, nhưng muội không nhận ra.” Lạc Lạc nhớ hôm đó ở hiệu ăn lúc đó có tổng cộng tám người, hôm nay cộng thêm miệng rộng nạn dân mà chỉ tìm ra bảy.

“Không sao, trước bắt mấy người này đi, Lạc Lạc muội cứ trốn ở bên cạnh Mã đại tỉ, chờ một lát, không cần phải sợ.” Mai Vô Quá vúi đầu, vỗ vỗ gương mặt Lạc Lạc.

Lạc Lạc nghe lời nấp ở sau lưng Mã đại tỉ, chỉ thấy Mai Vô Quá đi tới cạnh Mã Bộ khoái nói câu gì đó, Mã Bộ khoái sắc mặc liền nặng nề mà đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, Lạc Lạc liền thấy các bộ khoái đi về phía mấy người mình mới vừa chỉ cho Mai Vô Quá, động tác lưu loát đánh ngã họ, nạn dân trong đội ngũ hơi náo loạn, tất cả mọi người nhìn về phía nơi vừa xảy ra chuyện, chỉ có Lạc Lạc ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm trong đội ngũ.

Lạc Lạc thấy tất cả mọi người nhìn về phía mấy nạn dân bị bắt, chỉ có một người đứng thứ ba trong đội ngũ nhìn một cái liền cuống quít quay đi, chân cũng không tự giác hướng về phía bên phải không có người mà di chuyển, đây rõ ràng là biểu hiện muốn chạy trốn, nội tâm của hắn hốt hoảng, kháng cự. Lúc này mấy bộ khoái đều ở xa, nếu hét lên sợ là không kịp bắt người này, Lạc Lạc liếc nhìn muỗng sắt trong tay Mã đại tỉ, ghé vào tai nàng nói một câu, chỉ thấy Mã đại tỉ cực kì tức giận bước hai bước đến trước mặt người kia, tay nâng muỗng đập vào người nọ.

“Ngươi khi dễ muội muội của ta, xem ta có đập chết ngươi không!”

Người nọ vốn đã lấy ra một tờ giấy vàng, còn chưa kịp nuốt vào bụng đã bị đập bất tỉnh trên mặt đất, thật đáng thương.

Mai Vô Quá nghe thấy âm thanh chạy tới, thấy Lạc Lạc vô sự mới thở phào một cái. Lạc Lạc chỉ chỉ người trên đất, Mai Vô Quá thấy ngay tờ giấy vàng, cầm lên nhìn thấy chính là phòng thủ thành phố đồ, thì ra tám người này bị đề phòng ngộ nhỡ, trên người mỗi người đều giữ phòng thủ thành phố đồ, để có người bị bắt còn thể có người khác mang ra ngoài.

Chuyện tiến hành rất thuận lợi, trải qua nghiêm hình tra khảo, Từ Tri phủ biết được tám người này đều là người Đạt Đạt Quốc Quân, thừa dịp loạn mà lẻn vào thành, ban ngày ở thành giao quan sát thời gian binh lính thủ thành đổi ca, ban đêm trà trộn vào khắp các phố, vẽ lại bố cục đường phố cùng vị trí nha môn binh doanh, phòng thủ đồ của thành nếu rơi vào tay địch quốc tất sẽ mang đến cho Khánh Nguyên triều một mối nguy hại cực lớn.

Lạc Lạc từ miệng Mã đại tỉ biết được miệng rộng nạn dân còn là thân thích của một Quý Phi, không trách được có cái miệng lớn như vậy, xem ra đúng là không lo ăn mặc. Tạm không nhắc tới Từ Tri phủ đem tám người giao cho triều đình xử lí, chỉ nói đến Mã Bộ khoái qua chuyện lần này lập được công, kể cả Trương Bộ đầu cũng phải được khen thưởng nửa năm lương bổng. Từ Tri phủ thăng liền ba cấp, chỉ chờ hai năm sau đến kì liền đến kinh thành nhậm chức. Được Trương Bộ đầu tiến cử, Mai Vô Quá được Từ Tri phủ chấp thuận trở thành một nha dịch thành viên của Nguyên Thành Bắc, chỉ là không phải thân phận bộ khoái mà hắn tha thiết ước mơ, mà là nha dịch tráng ban. Cho dù là thế Mai Vô Quá cũng rất vui mừng, có thể có một việc làm ổn định đối với hắn cùng tiểu nha đầu mà nói là một chuyện đáng được ăn mừng.

chúc mừng Quá ca~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.