Lý Nãi Ấu cảm giác trái tim của mình sẽ không bao giờ đập nữa.
“La Sâm, sao chú lại đến đây…”
Đang đứng ở cầu thang, Lý Nãi Ấu cẩn thận liếc mắt nhìn động tĩnh qua cánh cửa, có chút tức giận hỏi: “Chú qua khi nào vậy? Sao chú không nói trước với cháu…”
Trái ngược với sự bất an của Lý Nãi Ấu, La Sâm trông rất bình tĩnh.
“Neo.” La Sâm nói, “Đã bốn ngày rồi cháu chưa trả lời mail của chú.”
Lý Nãi Ấu nghẹn ngào, có chút chột dạ cúi đầu.
Cũng không phải cậu không muốn trả lời mà vì gần đây email nào La Sâm cũng thúc giục cậu về nhà nên Lý Nãi Ấu không biết phải trả lời như thế nào.
“Thứ hai.”
La Sam tiếp tục nói. “Còn vài tuần nữa là đến Giáng Sinh, cháu đã xa nhà được sáu tháng, chính xác 173 ngày, phu nhân hy vọng cháu có thể về nhà một lần.”
“Cuối cùng, cũng là cân nhắc cá nhân của Rebecca, cô ấy hy vọng chú có thể tự mình gặp người mà cháu thích.”
Ánh mắt của La Sâm đột nhiên có chút lo lắng, “-Neo, chú không tùy tiện đánh giá một người qua vẻ bề ngoài nhưng mà nếu hai người thật sự yêu nhau chú nghĩ hắn cần phải tăng trình độ tiếng Anh lên một chút nữa.”
La Sâm nhầm Thiệu Cát ra mở của là Quan Bái.
“Chú nhận nhầm người rồi.”
Lý Nãi Ấu ỉu xìu, “Tiếng Anh của anh ấy thật sự rất tốt – chú, bây giờ chú đang ở đâu vậy? Chú có mang theo thuốc huyết áp không? Chú có nói với mẹ chú đến đây chưa…”
“Chú sống ở một khách sạn gần đây.”
La Sâm nói, “Phu nhân biết rõ hành trình của chú. Tất cả mọi người rất nhớ cháu. Chú có thể cho cháu vài ngày để thu thập, máy bay…”
Lý Nãi Ấu cúi đầu nhìn đầu ngón chân.
Cậu nói, “Cháu sẽ không trở về đâu. La Sâm, ít nhất không phải bây giờ.”
Đôi mắt xanh sau gọng kính của La Sâm thâm thúy lại bình tĩnh. Ông không nói gì, chỉ là yên lặng nhìn chằm chằm vào mặt Lý Nãi Ấu.
“Cháu không phải đang đùa giỡn, cũng không phải đang tức giận.”
Lý Nãi Ấu ngẩng mặt lên, vô cùng nghiêm túc nói, “Cháu vô cùng thích anh ấy. Cháu cũng đã tìm được việc mình thích làm. Mỗi ngày của cháu đều rất vui vẻ.”
“Neo, lúc đó cháu nói thích ăn cá do chú làm, còn nói là muốn ăn cả đời.”
La Sâm kiên nhẫn kể lại, “Nhưng mà sự thật là, mỗi lần chú đổi nước sốt ăn kèm, cháu chỉ ăn được một tháng đã ngán rồi.”
“……”
Lý Nãi Ấu ấp a ấp úng: “Còn không phải vì, vì sau này lần nào chú cũng cho thêm cà rốt xay nhuyễn….”
“Cháu cần bổ sung đủ vitamin.”
La Sâm vô cùng nghiêm túc nói, “Với lại….”
Cửa thang máy bên cạnh đột nhiên mở ra, anh chàng giao hàng mặc đồng phục xanh lam mang theo ba phần mì gà nóng hổi từ trên trời giáng xuống.
Lý Nãi Ấu mím môi một cái.
Cậu trực tiếp ngăn lại anh giao hàng đang chuẩn bị bấm chuông cửa, nhận lấy thức ăn rồi lễ phép nói cảm ơn.
Ánh mắt của La Sâm rơi vào chén nước dùng trong bì ni lông. Tuy ông không nói lời nào nhưng từ trong mắt La Sâm Lý Nãi Ấu có thể nhìn thấy ánh mắt phản đối vô cùng mạnh mẽ.
“-Bởi vì cháu vô cùng thích ăn.”
Thế là Lý Nãi Ấu giải thích, “Thật ra anh ấy cũng không phải thích đồ ăn ngoài lắm nhưng mà bọn cháu sẵn lòng vì đối phương mà thay đổi.”
“La Sâm, cháu biết nếu như cháu trở về, cháu có thể sẽ không dễ dàng quay lại đây được nữa.”
Lý Nãi Ấu tự mình chuyển chủ đề, “-Nhưng mà cháu có thể đưa chú đi chơi trong mấy ngày này. Trung Quốc thật sự rất tốt rất tốt luôn. Đồ ăn ngon thì có vô vàn. Với lại chú biết không, ở đây có một cửa hàng tiện lợi tên y xì như tên chú luôn…”
La Sâm không nói gì nữa.
Cùng lúc đó, bởi vì app giao hàng hiện đã giao hàng thành công Thiệu Cát đẩy cánh cửa cách đó không xa.
Đầu tiên Thiệu Cát thò đầu ra dò xét. Thiệu Cát nhìn thấy bịch thức ăn trong tay Lý Nãi Ấu ngượng ngùng cười một tiếng. Sau đó Quan Bái cũng đi ra ngoài cửa, dùng ánh mắt hỏi Lý Nãi Ấu đến cùng đang xảy ra chuyện gì.
Lý Nãi Ấu hít một hơi thật sâu.
“Đây là…. Đây là hàng xóm của em ở nước Anh, mọi người có thể gọi chú ấy là La Sâm.”
Lý Nãi Ấu đi tới giao túi đồ ăn cho Thiệu Cát, hàm hàm hồ hồ nói, “Quan hệ của bọn em rất tốt. Chú ấy với vợ vừa vặn đến Trung Quốc du lịch cho nên muốn tiện đường ghé qua thăm em một chút…”
La Sâm cũng theo sau.
Ông không hiểu tiếng Trung nhưng dưới ánh mắt ra hiệu mãnh liệt của Lý Nãi Ấu cũng chỉ có thể chần chừ rồi từ từ gật đầu.
Thế là Thiệu Cát tin thật.
Hắn bừng tình đại ngộ a a hai tiếng. Như để bày tỏ sự chào đón của mình với bạn bè nước ngoài, Thiệu Cát vắt óc suy nghĩ ra được một câu: “Cái gì ấy nhỉ, you are welcome!”
La Sâm: “……?”
Lý Nãi Ấu xấu hổ cúi đầu không dám nói lời nào. Ánh mắt của Quan Bái dừng một chút trên mặt Lý Nãi Ấu, chỉ nhẹ gật đầu.
“Nếu như đã đến rồi.”
Đôi mắt Quan Bái có hơi chếch đi, dùng tiếng Anh nói với La Sâm, “Vậy thì vào ăn cơm cùng nhau đi.”
Lý Nãi Ấu hơi cứng người.
La Sâm không nói gì mà là nghiêng đầu, dùng ánh mắt hỏi ý kiến của Lý Nãi Ấu. Lý Nãi Ấu mím môi gật đầu một cái.
Thế là La Sâm cũng vào nhà.
Thiệu Cát và Lý Nãi Ấu vui vẻ mở túi đồ ăn ra, thảo luận xem hôm nay được tặng kèm rong biển cắt nhỏ hay là cà rốt thái sợi. Quan Bái đi vào phòng bếp chuẩn bị bát đũa.
La Sâm và Thúy Cúc đứng ở cửa ra vào nhìn nhau.
Mắt xanh và mắt xanh im lặng nhìn nhau mười giây. Cuối cùng Thúy Cúc thua trận dưới cái nhìn sắc bén của La Sâm. Nó meo meo ngoắt đuôi chạy vào phòng bếp muốn tìm chủ nhân để làm chỗ dựa.
Lúc này La Sâm mới nhàn nhạt thu hồi tầm mắt. Ông nhìn hoa khô và đế lót ly trên bàn khách nhận ra đây nhất định là tác phẩm của Lý Nãi Ấu, sau đó lại hơi quay đầu nhìn về cái tủ cách đó không xa.
La Sâm nhìn chằm chằm vào chiếc ly thủy tinh ở chính giữa một lúc thật lâu.
Năm phút sau, Lý Nãi Ấu từ trong phòng ăn thò đầu ra, gọi La Sâm tới ăn cơm.
Vì La Sam đến đột ngột, bốn người chỉ có ba tô mì cho nên chỉ có thể chia mì ra.
Lý Nãi Ấu xung phong nhận việc. Nhưng khi nước súp trong hộp đựng văng ra một chút trên mu bàn tay của Lý Nãi Ấu, La Sâm đột ngột đứng dậy làm Thiệu Cát đang bẻ đùi gà sợ giật cả mình.
“Xin hãy để tôi làm.” Ông dùng tiếng Anh lễ phép nói.
Thiệu Cát choáng vàng, cuối cùng nửa tỉnh nửa mê nói OK.
– -Sau đó ba người ngồi ngay ngắn trên bàn, trơ mắt nhìn La Sâm đầu tiên là lưu loát trải mì vào trong bát, sau đó dùng dao nĩa cẩn thận tách thịt gà, chia thành nhiều phần bằng nhau, cuối cùng là xếp rau và đồ ăn kèm gọn gàng đẹp mắt lên phía trên cùng.
Ông dùng khăn giấy thay cho khăn ăn để đỡ đáy bát, đưa một tay ra sau lưng, lễ phép bưng bát đến trước mặt từng người.
“Xin mời từ từ dùng bữa.” La Sâm nói.
Tròng mắt Thiệu Cát xém nữa là rơi vào trong bát.
Lý Nãi Ấu nhất thời không dám hít thở. Cậu cẩn thận liếc nhìn sang Quan Bái ngồi bên cạnh mới phát hiện ra Quan Bái đang nhìn chằm chằm mấy cây cải thìa được sắp xếp chỉnh tề trong bát, nét mắt mờ mịt không rõ.
“Vị hàng xóm này của em, vô cùng đặc biệt.” Một lúc sau Quan Bái nói.
Lý Nãi Ấu lo lắng bất an nắm chặt cái bát: “Chú ấy, chú ấy là một người rất lễ phép và có học thức. Bọn em rất quen thuộc, thường xuyên, thường xuyên cùng nhau ăn cơm…”
Quan Bái không nói gì nữa.
Lý Nãi Ấu rất thích ăn phần da xốp giòn của đùi gà. Quan Bái cầm đũa gắp hơn phân nửa phần thịt gà trong bát của mình vào bát của nhóc bên cạnh.
La Sâm hơi híp mắt lại.
Sau đó Quan Bái gắp một đũa lớn cà rốt thái sợi vào bát của Lý Nãi Ấu.
“Nếu em muốn ăn thịt gà, rau củ cũng phải ăn hết.”
Anh nói, “Protein và vitamin phải được bổ sung cùng nhau.”
Vẻ mặt Lý Nãi Ấu vô cùng đau khổ, cố gắng mặc cả với Quan Bái nhưng cuối cùng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của thịt gà vàng óng xốp giòn nên chỉ có nhỏ giọng cảm ơn ca ca.
La Sâm im lặng nhìn Lý Nãi Ấu từng chút từng chút ăn hết cà rốt trong bát.
Một lúc sau ông cúi đầu nhìn bát mì của mình. La Sâm không quen dùng đũa, chần chữ ba giây rồi dùng nĩa cuộn mì lên, từ từ bắt đầu ăn một cách ưu nhã.
Thiệu Cát đang ngồi bên cạnh hút mì rột roạt nhìn thấy một màn này trong lúc nhất thời cũng không dám thở mạnh.
Bữa ăn diễn ra vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi trái tim của Lý Nãi Ấu có hơi run rẩy.
Cậu chịu áp lực đến từ cả La Sâm và Quan Bái chỉ cảm thấy hoàn toàn khó thở. Lúc để đũa xuống Lý Nãi Ấu ý thức được nhất định không thể để hai con người này cùng ở dưới một bầu khí quyển được.
“-Em muốn đưa La Sâm về khách sạn.”
Lý Nãi Ấu vừa giúp Quan Bái rửa chén vừa năn nỉ, “Bọn em, bọn em đã lâu không gặp, em muốn nói chuyện nhiều hơn một chút.”
Quan Bái dừng một chút, nói được.
Lý Nãi Ấu vô cùng vui vẻ.
Vốn tưởng rằng phải giải thích rất nhiều với Quan Bái nhưng không ngờ có để thoát một kiếp này dễ dàng như vậy thế là Lý Nãi Ấu nhón chân lên hôn Quan Bái một cái rồi lon ton chạy ra phòng bếp.
Quan Bái ngừng lại. Một lúc sau, anh vặn vòi nước từ từ xả sạch bọt trên bát.
Một lúc sau anh nghe thấy tiếng đóng cửa, có lẽ Lý Nãi Ấu và La Sâm đã rời đi.
Rồi một lát sau, Thiệu Cát nhìn không được đứng ở cửa phòng bếp thò đầu vào.
“—Người Anh quả là để ý tiểu tiết. Hàng xóm của Tiểu Lý quá là quý ông lịch sự rồi. Anh ăn cả một bữa là xẩu hổ ghê.”
Thiệu Cát vừa cầm một quả chuối trong đĩa hoa quả vừa thở dài, bóc vỏ nói: “Anh thấy người ta ăn mặc cử chỉ như giới thượng lưu vậy. Ăn một tô mì thôi mà cảm giác như trong nhà hàng Michelin…”
Quan Bái không trả lời, chỉ là nhàn nhạt lau sạch từng cái bát một rồi đặt lại lên kệ.
La Sâm, Lawson.
Lawson Jones, Quan Bái còn nhớ rõ đây là tên trên chiếc thùng chuyển phát nhanh khổng lồ mà Lý Nãi Ấu vội vàng giật lấy từ anh.
– -Ánh mắt né tránh, lời nói trước sau mâu thuẫn. Một lúc thì là bạn học nước Anh, lúc thì là hàng xóm đưa vợ đi du lịch Trung Quốc.
Quan Bái hiểu rõ, Lý Nãi Ấu đang nói dối mình.