Tiêu Chiến biết rằng bản thân mình hôm nay, thời khắc này có làm bất cứ chuyện gì cũng đều có thể đổ thừa cho say rượu, vì thế khi Vương Nhất Bác đi ngang qua, anh không thèm để ý gì nữa, kéo lấy một góc áo của người kia, khiến cậu đứng nguyên tại chỗ.
Vương Nhất Bác không quay đầu lại.
Mượn cớ khi hơi men hun đến đầu óc mơ hồ, tiếng anh cất lên từ đằng sau, “Tôi không thoải mái là thật nhưng tôi không hề so bì với Lạc Bùi.”
Vương Nhất Bác quay người lại, tầm mắt nhìn sang chỗ khác, rồi lại nhìn Tiêu Chiến, “Vẫn cần tôi nói rõ hơn à?”
Dưới ánh đèn, hàng lông mi cong dài của Tiêu Chiến càng thêm run rẩy. Anh nhìn thấy Vương Nhất Bác đang nhếch mép nở một nụ cười cứng ngắc, không hề có chút ấm áp nào.
Vương Nhất Bác nói, “Anh với Lạc Bùi, ai cũng đều nói dối cả, các người muốn thăm dò cái gì hả?”
Tiêu Chiến ngớ người.
Vương Nhất Bác lại nói tiếp, “Anh không mang chìa khóa, nhưng lại bảo Tề Vận gọi điện thoại đến, đây là tại làm sao?”
Ngón tay đang móc lấy góc áo Vương Nhất Bác liền buông ra.
Vương Nhất Bác lạnh lùng cười một tiếng, “Chắc Tề Vận cũng đã nói cho anh biết, tôi đến chỗ Lạc Bùi không đơn giản chỉ là ăn bữa cơm, cắt bánh sinh nhật thôi đúng không? Tôi nói cho anh biết, hôm nay đừng có mà chọc vào tôi, giờ anh lại lôi lôi kéo kéo tôi, lại là muốn làm gì?”
Vương Nhất Bác tiến lên phía trước, khoảng cách giữa hai người dường như đã chạm vào nhau đến nơi thì Tiêu Chiến đột nhiên chột dạ bước lùi về phía sau. Vương Nhất Bác túm lấy cổ tay Tiêu Chiến, kéo tuột anh vào phòng ngủ, rồi lại thô bạo hất anh lên giường.
“VƯƠNG NHẤT BÁC, CẬU LÀM CÁI GÌ THẾ?”
Khi Tiêu Chiến khó khăn nói ra một câu này, chống tay định đứng dậy, Vương Nhất Bác lại nhanh chóng kìm chặt hai tay anh ấn lên qua đầu.
“Anh vừa hỏi tôi đang làm cái gì, lại năm lần bảy lượt kéo tôi lại, muốn lạt mềm buộc chặt à?” Vương Nhất Bác bóp lấy cằm Tiêu Chiến, “tôi lên giường với Lạc Bùi, có phải là giờ lại lên giường với anh, thì các anh mới hòa nhau, hay là, thêm vào việc tôi trở về đây, chứng mình rằng anh đã thắng rồi?”
Tiêu Chiến lại ngơ người. Chỉ là một tia suy nghĩ vừa lóe qua, chỉ là một mảnh tâm tư trong đống hỗn độn trong tim, lại bị phơi bày trần trùng trục chỉ với một câu đơn giản thốt ra từ người mà anh hi vọng người ta không biết tới nhất. Dũng khí để phản bác lại của anh triệt để bị rút cạn.
Vương Nhất Bác vẩy tay buông Tiêu Chiến ra, nhổm dậy, trước khi đi thẳng ra cửa chỉ để lại một câu, “Đừng coi tôi như chiến lợi phẩm của các người.”
Tiêu Chiến dường như nháy mắt đã tỉnh hẳn rượu.
Lần đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy dáng vẻ cay nghiệt, khó chịu như thế từ người đàn ông từ trước đến nay luôn mang dáng vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt. Nhưng anh cũng nhìn thấy động tác đóng cửa của Vương Nhất Bác lại chẳng thô bạo như anh tưởng tượng.
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào cánh cửa ngơ người một lúc lâu, mới thu lại ánh mắt nhìn vào bàn tay của mình, các ngón tay vô thức cong lại.
Rõ ràng là anh không định làm như thế, rõ ràng anh còn lời muốn nói, nhưng từ khoảnh khắc chút tâm tư nhỏ xẹt ngang qua của anh bị Vương Nhất Bác nhìn thấu, anh càng chẳng thể thốt nên lời nào.
Cho dù Vương Nhất Bác đã nói rằng cậu không thích Lạc Bùi, nhưng sâu trong tim anh, cảm giác không thoải mái cùng sự thấp thỏm, bất an vẫn không hề giảm đi chút nào cả.
Anh ngã người ra giường, rồi lại nhìn lên trần nhà tiếp tục ngơ ngốc, trong đầu nghĩ đến thật nhiều chuyện vụn vặt.
Không khí nhẹ nhàng dao động, từng gợn sóng vô hình như đang tản ra từng vòng tròn đồng tâm trong không trung.
Tiêu Chiến trở mình nằm ghé, cơ thể từ từ co cụm lại. Cái tuổi vì yêu quên mình đã cách anh xa lắm rồi.
30 tuổi, dường như đã trở thành một đường phân cách trong cuộc đời của anh. Anh vẫn luôn cho rằng, sau 30 tuổi, những tháng ngày “đăng hồng tửu lục” “hoa khai lạn mạn”(*) đã chẳng còn can hệ gì tới anh nữa rồi
Sau 30 tuổi, chắc có lẽ chỉ là những tháng ngày lặp đi lặp lại, ngày qua rồi lại qua ngày. Về quê, mở một cửa hàng nhỏ, cưới vợ, sinh con. Nhưng hình như anh đang lưu luyến cuộc sống ồn ào, huyên náo như bây giờ.
Vì thế mới muốn làm cho bản thân một màn kết kịch long trọng phải không nhỉ? Sau đó lại đi nhảy vào một mớ hỗn độn mà bản thân biết thừa rằng vĩnh viễn không bao giờ có thể thắng nổi này.
Anh nghĩ, rồi lại nghĩ, rồi lại cười. Là một nụ cười khi người ta đã hoàn toàn bất lực, buông xuôi theo số trời, không còn cảm thấy khó chịu hay buồn bã nữa mà chỉ còn lại sự thừa nhận và cam chịu.
Nếu đã là hạ màn, được ăn cả ngã về không, liều lĩnh một phen chắc cũng không sao đâu nhỉ?
(*) Nôm na có thể hiểu là những tháng năm tuổi trẻ phơi phới sức sống, tươi đẹp đầy màu sắc, rồi lại đắm chìm trong những cuộc chơi về đêm.
Anh với tay lấy cốc sữa bò vẫn đang được để ở trên tủ đầu giường, ầm ĩ một hồi như thế, cốc sữa đã bị hơi lạnh phả ra từ điều hòa làm mất đi độ ấm ban đầu, trên bề mặt đông lại một lớp váng mỏng.
Anh cầm cốc lên đi ra nhà bếp, trong đầu trống rỗng, tất cả tâm trí đều đang chăm chú vào chiếc cốc đang xoay tròn được ánh đèn vàng bao phủ lấy trong lò vi sóng.
Vương Nhất Bác không ở ban công. Tiêu Chiến nhìn cánh cửa phòng Vương Nhất Bác đang đóng chặt, cầm cốc sữa bị nguội lạnh rồi lại được chính mình hâm nóng lại, đi ra ngoài ban công.
Một mình Tiêu Chiến nằm ở chiếc chõng ngoài ban công, chỗ Vương Nhất Bác thường nằm, vị trí gần cửa sổ.
Thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, luồn qua khe hẹp, xoay tròn trong góc rồi lại tiếp tục bay về phía đã định, tự do không gì níu giữ.
Anh đã uống quá nhiều rượu rồi, không bì được với ông chủ của Ngàn Chén Không Say. Khoảnh khắc anh hoàn toàn thả lỏng bản thân lại giống như đang rơi vào bóng tối mềm mại, vô biên.
Đợi đến khi anh tỉnh lại một lần nữa, chân trời đằng xa đã hửng lên một vài tia sáng, một buổi mai ửng hồng, thanh mát.
Trên người không biết từ bao giờ được đắp lên một chiếc chăn mỏng màu xanh nhạt. Sự mềm mại, ấm áp xâm nhập vào cơ thể một cách rõ ràng và chậm rãi mà anh không hay. Anh nằm ghé người, hai chân co lên khép chặt vào cơ thể, giống như một đứa trẻ sơ sinh, trở lại dáng vẻ yếu đuối nhất của con người, hai tay lại túm chặt lấy chiếc chăn, đưa gần lên mũi, hít hà mùi hương nhàn nhạt.
Cảm giác ấm áp, mềm mại kia như đang gói chặt lấy từng tế bào trong cơ thể anh. Cho dù đây chỉ là Vương Nhất Bác tiện tay quan tâm đi chăng nữa, cho dù trong lòng anh vẫn còn đang mâu thuẫn cực độ, thì cũng là sự vui vẻ từ tận sâu trong trái tim anh.
Lúc Tiêu Chiến đến Ngàn Chén mới gặp được Vương Nhất Bác, lúc này Tề Vận đang quay lưng lại hướng anh nói gì đó với Vương Nhất Bác. Trên mặt Vương Nhất Bác cũng không có biểu cảm gì chỉ cụp mắt yên lặng lắng nghe.
Tiêu Chiến đi đến, Vương Nhất Bác nâng mắt nhìn anh, rồi bình tĩnh thu lại ánh mắt, tiếp tục vẫn là dáng vẻ cụp mắt nhìn vào bàn quầy bar nghe Tề Vận nói.
Khi Tề Vận nhìn thấy động tác của Vương Nhất Bác vừa rồi cũng quay đầu lại, sau đó cười với anh.
Lúc Tiêu Chiến đi vào quầy bar Vương Nhất Bác liền rời đi, lên tầng 2. Tiêu Chiến ngồi xuống mới hỏi Tề Vận, “Vừa rồi hai người nói gì thế?”
Tề Vận nhếch mày, “Ai dô, trước giờ anh đâu có hỏi han mấy chuyện như này đâu.”
Tiêu Chiến biết Tề Vận là đang châm chọc anh, nhưng anh chẳng để ý đến điều này, chỉ nói, “Mau nói nghe xem nào.”
Tề Vận bật cười, “Cũng không nói gì cả, thì em có hỏi là sao anh ấy không ở lại chỗ Lạc Bùi, em tưởng là Lạc Bùi lại đi nữa rồi cơ.”
“Sau đó thì sao?”
Tề Vận nhún vai, “Thì anh ấy nói Lạc Bùi hiện giờ đã tự mở công ty riêng, thời gian tự do rồi.”
Tiêu Chiến hiểu câu này nghĩa là gì.
Lúc Lạc Bùi xuất hiện ở Ngàn Chén, bài hát cuối cùng round này của anh cũng sắp hết. Anh nhìn thấy Vương Nhất Bác đi xuống từ tầng 2 rồi tiến tới quầy bar.
Tiêu Chiến rất muốn mình không quan tâm đến sự tồn tại của Lạc Bùi, như lời Vương Nhất Bác đã nói, không cần so bì. Nhưng Lạc Bùi lại giống như một nơi tối tăm, ẩm thấp nhất trong lồng ngực anh, gốc rễ to lớn, ngoằn ngoèo bám sâu vào tận xương tủy, không thể nhổ sạch, từng đường gân chính đến từng nhánh rễ nhỏ, tất cả đều từ góc tối tăm đó sinh trưởng, lan ra, bao phủ toàn bộ lồng ngực, mỗi lần hít thở, mỗi nhịp đập con tim, đều như thể đang nhoi nhói cơn đau, như có như không.
Lúc Vương Nhất Bác đi đến quầy bar, bị Lạc Bùi đưa tay ra kéo cổ tay lại, cậu liền đứng cùng với anh bên mép ngoài của quầy bar
Tề Vận lấy từ góc trong của tủ rượu ra một bình mật ong nhỏ.
Tiêu Chiến cảm thấy mình không hát nổi nữa, hoặc có thể nói rằng, lúc này anh không muốn hát nữa. Thời gian biểu diễn vừa hết, Tiêu Chiến vui mừng vì cuối cùng đã kết thúc rồi, nhưng bước chân anh rõ ràng đang chần chừ, do dự.
Trong tai nghe cất lên tiếng Tề Vận gọi anh qua đó.
Tiêu Chiến đi đến quầy bar, theo thói quen ngồi xuống chiếc ghế tròn bên cạnh Tề Vận, vừa ngồi xuống, trong lòng anh liền phát ra một tiếng thở dài, nhưng lại không có cách nào đứng lên được để đi tìm chỗ khác.
Lạc Bùi đột nhiên quay qua nói với anh, “Vất vả rồi.”
Tiêu Chiến không rõ rằng có phải bản thân đang quá mẫn cảm hay không, nhưng chỉ ba chữ đơn giản thế thôi lại như một lưỡi dao chia cắt tất cả. Anh giống như một người xa lạ không thân không quen của Ngàn Chén, chỉ là một nhân viên mà thôi. Mà Lạc Bùi đang đứng trước mặt anh đây mới chính là chủ nhân thực sự của nó.
Cho dù Vương Nhất Bác có nói cậu không thích Lạc Bùi thì sao chứ, tất cả mọi thứ của hai người đều giống như trên trời dưới vực vậy, ngay cả khi không phải là yêu, cũng có thể danh chính ngôn thuận giữ cậu lại bên mình.
Một chiếc đèn cao áp từ chỗ sân khấu chiếu qua làm Tiêu Chiến nhíu mắt lại, anh vội vàng chớp mắt, nặn ra một nụ cười lịch sự, coi như là đáp lại.
Lạc Bùi nói tiếp, “Tiểu Vận nói anh chỉ còn hơn một năm hợp đồng nữa thôi đúng không?”
Tiêu Chiến chỉ ừ một tiếng.
Ánh mắt lại vô tình liếc qua bàn tay đang khuấy cốc nước mật ong của Vương Nhất Bác.
Lạc Bùi nói, “Không có ý định kí tiếp à? Công việc tốt như thế thực sự khó kiếm lắm đó.”
Tiêu Chiến đờ người, lại mờ mịt đoán ra được Lạc Bùi có ý gì. Cho dù như thế, anh cũng chẳng thể nào nói ra mình muốn kí tiếp.
Tề Vận đột nhiên cất lời, “Mọi người có muốn uống chút rượu không?”
Lạc Bùi gật đầu nói được, Tiêu Chiến thực sự cũng muốn làm một ly. Dù cho anh vẫn luôn ghi nhớ Vương Nhất Bác đã nói không cần so bì với Lạc Bùi nhưng giữa anh và Lạc Bùi dường như đang trên một sàn đấu trực tiếp.
Từng tế bào thần kinh đều đang căng ra khiến anh khó chịu không thôi.
“Uống cái này đi.” Một giọng nói trầm khàn từ nãy đến giờ vẫn im lặng bỗng nhiên cất lên, những ngón tay thon dài đẩy cốc nước mật ong đã khuấy được một lúc lâu qua.
Vương Nhất Bác vẫn còn đứng chỗ cũ, cốc nước mật ong đi một đường lại dừng lại đúng vị trí đầy ngượng ngùng, chính giữa chỗ của Tiêu Chiến và Lạc Bùi.
Khoảnh khắc đó Tề Vận cảm thấy mình nên đi một chuyến đến nhà vệ sinh thì hơn.
Vương Nhất Bác nói, “Cổ họng hát đến khàn rồi, đừng uống rượu.”
Lúc Tiêu Chiến quay trở ra từ nhà vệ sinh, Lạc Bùi đã rời đi rồi. Vương Nhất Bác cũng không còn ở chỗ cũ nữa.
Tề Vận ghé mặt qua nói, “Ông chủ đang ở trên tầng 2 cơ.”
“…..” Tiêu Chiến nghẹn họng nhưng vẫn thuận miệng đáp lại, “Cậu chỉ thế là nhanh.”
Tề Vận khô khốc cười gượng hai tiếng, “Sau này ba người mà chạm mặt cùng một chỗ, ông đây chắc chắn sẽ cút ra xa nhất có thể.”
Tiêu Chiến đi vào trong quầy bar, trong mắt là chút thích thú hiếm lắm mới có được, anh chống cằm nhìn Tề Vận, không hề uống một giọt rượu nào nhưng anh lại cảm thấy mình đang lâng lâng.
Tề Vận quay mặt qua nhìn Tiêu Chiến, lông mày bị cậu nhếch lên, bên cao bên thấp, “Không uống rượu mà anh tôi ơi. Chỉ một cốc nước mật ong mà đã dỗ được anh vui vẻ đến thế này cơ đấy.”
“Đúng vậy á, thụ sủng nhược kinh đó nha. Ban đầu anh còn nghĩ là cậu ấy làm cho Lạc Bùi.”
Tề Vận lại haha hai tiếng đầy chế giễu, “Anh ấy có rảnh háng đâu mà làm nước mật ong cho Lạc Bùi.”
“Lần trước không phải đó à?”
Nhắc đến đây Tề Vận mới nhớ ra, “Cái gì chứ, vốn dĩ là làm cho anh mà, lúc đó Lạc Bùi còn cười nói anh ấy cũng biết quan tâm đến người khác cơ đấy, sau đó nói muốn thử tay nghề của anh ấy. Mà mặc kệ anh ấy có ý gì chăng nữa, em cũng chưa từng thấy anh ấy làm mấy thứ kiểu này cho ai bao giờ.”
Cổ họng Tiêu Chiến như đột nhiên bị nghẹn một miếng bánh mì khô khốc, yết hầu chuyển động mấy lần, khó khăn lắm mới có thể nuốt xuống.
Chỉ có điều trong lòng anh lại biết rất rõ, ít nhất là ban đầu, những cốc nước mật ong, những cốc sữa bò kia chỉ là Vương Nhất Bác làm theo thói quen rồi tiện tay đưa qua cho anh mà thôi.
Tiêu Chiến giả vờ nói đùa, “Cậu nói như thể tôi đang muốn lập tức, ngay bây giờ sồn sồn chạy đi nói với cậu ấy là tôi thích cậu ấy không bằng ấy nhỉ.”
Câu đùa này vừa nói xong, anh liền có cớ để hỏi tiếp, “Cậu đoán xem nếu thế thì cậu ấy sẽ có phản ứng gì?”
Tề Vận coi như thật, nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi, sau đó trả lời, “Cái này thì em không tưởng tượng ra được đâu, anh chuẩn bị tâm lí tốt rồi, muốn nói thì nói thôi. Chắc cũng không đến nỗi thẳng thừng từ chối anh đâu nhỉ.”
Tề Vận kéo cái ghế đẩu lại ngồi xuống, mặt đối mặt với Tiêu Chiến, cậu nói, “Chứ không phải hồi trước người ta nói muốn yêu đương với anh, anh cũng từ chối người ta đó thôi? Cứ coi như hòa nhau là được.”