[BJYX|Doãn Ngôn] Quan Sơn Tửu

Chương 31: Biết tìm đâu



Sáng sớm khi thức dậy, Tạ Doãn ngồi tĩnh tọa một lát, sau đó bảo Tần Xuyên đỡ mình xuống giường. Vừa mới qua bảy ngày, Thái y đề nghị hắn không nên lập tức xuống giường, nhưng giờ phút này hắn ở trong phủ của mình, hắn khăng khăng đòi xuống thì ai có thể ngăn được? Chậm rãi bước từng bước đến Đông sương, cuối cùng khi nhấc chân bước vào cửa, cả người hắn đã toát hết mồ hôi, phải dựa vào người Tần Xuyên hòa hoãn một chút mới tiếp tục đi vào bên trong phòng.

Phòng ngủ nằm ở bên trái phòng ngoài, chăn đệm đã được thu dọn gọn gàng ngăn nắp, cái giá đỡ vốn dĩ để đặt Phất Sương cũng trống không. Tạ Doãn xoay người nhìn về bên phải, những thứ trên bàn ngược lại chẳng hề khác khi xưa, bút mực giấy nghiên đều đầy đủ, còn có binh thư Ngôn Băng Vân thích xem và bản đồ trận hình do các đời danh tướng tự vẽ. Tạ Doãn như thấy Ngôn Băng Vân ngồi ở chỗ này buồn rầu không vui mà vẽ tranh con rùa, lại như thấy y thay một thân quần áo tiện cho việc cưỡi ngựa, tháo phát quan xuống, dùng dây buộc màu trắng thuần buộc gọn tóc lại, đặt tay nải lên trên bàn, sau đó im lặng ngồi xuống, từng chữ từng chữ viết xuống phong thư thay lời từ biệt kia.

Tạ Doãn chớp chớp mắt, cố gắng bức lui sự chua xót sắp trào khỏi khóe mi, đi đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi:

“Tiểu Ngôn còn để lại thứ gì nữa không?”

Tần Xuyên nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, hai mắt bỗng dưng bừng sáng, chạy đến bên cạnh cái bàn nhỏ trong phòng ngủ, mở ngăn kéo ra, lấy một thứ gì đó từ bên trong rồi đưa cho hắn.

“Ngôn công tử để lại cái này.”

Là một chiếc huân gốm.

Tạ Doãn vuốt ve bề mặt chiếc huân gốm Tử Sa, chỉ thấy cảm giác lạnh lẽo truyền đến mấy đầu ngón tay. Hắn lại như nhìn thấy Ngôn Băng Vân một mình đứng giữa hoa viên thổi huân, bóng dáng lẻ loi, tóc đen bị gió đêm thổi tung, nhẹ nhàng phấp phới dưới ánh trăng ngà, thanh lãnh im ắng.

“Tần Xuyên, đến Ti Lễ giám tìm Mạc công công thay ta.” Tạ Doãn nói, “Nhờ ông ấy phái một vị nhạc công biết thổi huân lại đây.”

Tần Xuyên thấp giọng thưa vâng, hỏi lại:

“Chủ tử muốn nghe người khác thổi huân sao?”

Tạ Doãn lắc lắc đầu:

“Ta muốn tự mình học.”

Hắn cất chiếc huân kia vào trong tay áo, cảm nhận nó dần dần được nhiệt độ cơ thể của hắn ủ đến nóng lên, lại nói:

“Nói với Mi Nương một tiếng, từ nay về sau ta chuyển đến Đông sương ở.”

Hoàng thượng nghe nói hắn đã không cần uống thuốc nữa, đêm hôm đó bèn cải trang vi hành ra cung thăm, chỉ dẫn theo hai người là Mạc Ngôn và Trần Kế Viên đi cùng. Lần trước khi Hoàng thượng đến, Tạ Doãn vẫn đang còn mê man, cách nhiều ngày mới gặp lại phụ thân, phát hiện ra ông tiều tụy đi không ít, nghĩ đến chuyện là do bản thân làm cho ông lo lắng bất an, hắn không khỏi cảm thấy áy náy, lập tức muốn xuống giường hành lễ, bị Hoàng thượng ngăn lại, nói:

“Đã ở ngoài cung rồi, cũng giống như phụ tử bình thường tâm sự việc nhà thôi, bỏ bớt mấy thứ lễ tiết rườm rà đi.”

Tạ Doãn cúi đầu tạ ơn:

“Nhi thần bất hiếu, đã khiến Phụ hoàng lo lắng.”

Hoàng thượng đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên ho khan một trận, Mạc Ngôn nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng giúp ông, vẻ mặt vô cùng lo âu.

Tạ Doãn vội hỏi:

“Bệnh phong hàn của Phụ hoàng còn chưa khỏi hẳn sao? Nhi tử đáng chết, đã muộn như vậy rồi, còn làm phiền Phụ hoàng phải xuất cung đến thăm.”

Hoàng thượng uống hết chén nước trà Mi Nương vừa dâng lên, xua xua tay, thanh âm khàn khàn nói:

“Không sao, tuổi tác cũng lớn rồi, ngược lại những ngày không thoải mái còn nhiều hơn những ngày thoải mái.”

Mạc Ngôn thấp giọng nói:

“Hoàng thượng xuân thu đang thịnh…”

Hoàng đế nâng tay ý bảo Mạc Ngôn không cần nhiều lời, nói:

“Thân thể của Trẫm, tự bản thân Trẫm hiểu, trong thời gian ngắn còn chưa đi ngay được, nhưng cũng không còn được như trước nữa.”

Ông quan sát Tạ Doãn, thở dài rồi nói:

“Nghe nói con vừa khỏe được một chút đã xuống giường đi lại, tại sao không chịu nghe theo lời Thái y nói?”

Tạ Doãn buông mi rũ mắt, lẩm bẩm nói:

“Nhi thần… muốn nhanh hồi phục một chút.”

“Con vội cái gì, việc ở bộ Binh thì Yến vương đã sai người khác tiếp nhận rồi. Con còn trẻ, phải điều dưỡng cho cẩn thận mới được, đừng để bị thương căn cơ bên trong, dễ để lại hậu họa vô cùng.”

Tạ Doãn nhận ra phụ thân đang không vui, cũng không dám cứng đầu nữa, ngượng ngùng mà thưa vâng một tiếng rồi chẳng hé răng nữa. Hoàng thượng thấy hắn vẻ mặt buồn bã, không còn tràn đầy sức sống như ngày xưa, không nhịn được lại khẽ thở dài một hơi, khuyên nhủ:

“Trẫm biết, trong lòng con còn giận, con trách Trẫm đã thả cho Ngôn Băng Vân đi mất, có phải không?”

Chỉ vừa nghe đến cái tên ấy, Tạ Doãn đã cảm thấy trái tim hung hăng co rút lại, hệt như bị một bàn tay khổng lồ bóp nghẹt, đau đến mức cả giọng nói của hắn cũng thay đổi âm sắc:

“Nhi thần không dám…”

Hoàng thượng cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ nói:

“Ngày ấy ở núi Thang, trước mặt mọi người Trẫm đã đồng ý là sẽ thỏa mãn một thỉnh cầu của y, sau đó y bèn xin được cùng Thời Cảnh quay về quân Ninh Viễn, nếu Trẫm không đồng ý, còn chẳng phải là nuốt lời sao? Hơn nữa, y nhắc đến việc quân Ninh Viễn vừa được xây dựng lại có hơn một nửa là dân chúng bình thường từ các huyện thị xung quanh vùng biên được chiêu mộ đến, không hề có kinh nghiệm thực chiến, cần có một vị tướng soái hiểu biết thói quen tác chiến của quân địch tham gia huấn luyện, mới có thể nhanh chóng tham gia chiến trường. Bởi vậy hiện giờ quân Ninh Viễn, chính là lúc cần dùng người hết sức, nếu y và Thời Cảnh có thể quay về, đương nhiên có tác dụng hơn so với ở lại trong kinh thành. Từng câu từng chữ y nói đến là vì lo lắng cho triều đình, cho xã tắc, con nói xem, Trẫm có lý do gì để không đồng ý đây?”

Tạ Doãn cười nhàn nhạt, đáp:

“Tiểu Ngôn chí tận trời cao, nhi thần không bằng y.”

“Nói một cách công bằng, con thật sự không bằng y. Ngôn Băng Vân hậu sinh khả úy, bàn về tài trí, bàn về dũng cảm mưu lược, đều hoàn toàn không thua phụ thân của y, chỉ cần đặt ở biên quan rèn luyện ba năm năm năm, ắt sẽ trở thành tướng soái có tài. Đương nhiên là Trẫm không nỡ để y chỉ luôn làm cận vệ của Hoàng tử, đây là không biết trọng dụng nhân tài, không phải hành vi của một minh quân.”

Hoàng thượng nghiêm mặt nói:

“Trẫm biết hai người các con tình cảm sâu nặng, trước khi đồng ý với y cũng từng hỏi qua y, nếu cả đời này có thể sẽ không được gặp lại con, thì có hối hận vì ngày hôm nay đã chủ động rời đi hay không.”

Hoàng thượng dừng lại, không nói tiếp nữa, nhưng cũng đã đủ để miêu tả đáp án một cách sinh động. Tạ Doãn siết chặt góc chăn, nín thở chống đỡ phần đau đớn khổ sở như sóng cuộn biển gầm trong ngực. Hắn không muốn rơi lệ trước mặt phụ thân, cố chấp mà ngẩng cao đầu, vành mắt ửng hồng mà nói với Hoàng thượng:

“Đại trượng phu sống ở trên đời, nên tận trung vì nước, việc lớn của một nước, dựa vào cúng tế và binh quân. Nhi thần cũng hiểu nỗi khổ tâm của Tiểu Ngôn, nếu y trầm mê trong tư tình, sao có thể là Tiểu Ngôn mà con quen thuộc chứ? Chỉ cầu Phụ hoàng đợi sau khi nhi thần khôi phục hoàn toàn, cũng phái nhi thần đến biên cương phía bắc, nhi thần cam tâm tình nguyện cởi bỏ cẩm y hoa phục, mặc chiến giáp cầm trường thương, sóng vai cùng mười vạn quân Ninh Viễn xông pha chiến trường, bảo vệ từng tấc đất của nước nhà!”

Hắn xốc chăn bước xuống giường, hạ người quỳ rạp xuống:

“Nhi thần suốt hai mươi năm qua, chỉ là một công tử ở Hoàng thành đã nhàn tản quen thói, chưa lập được một tấc công lao nào cho xã tắc, trên phụ liệt tổ liệt tông, dưới phụ quần thần dân chúng, lại càng cô phụ sự kỳ vọng của Phụ hoàng. Hiện giờ nhi thần tình nguyện phục vụ trong quân, xin Phụ hoàng ân chuẩn.”

Hoàng thượng không ừ hử gì cả, một lát sau mới lạnh lùng hỏi:

“Nếu Trẫm phái con đi Tây Nam thì sao? Hoặc là đến Tây Bắc? Con cũng đồng ý đi sao?”

Tạ Doãn không chút do dự, nói:

“Nhi thần bằng lòng đi!”

“Ồ? Con ở lại trong kinh thành, vẫn còn có cơ hội gặp lại Ngôn Băng Vân. Nếu đi Tây Nam hoặc Tây Bắc, có khả năng là cả đời này thật sự sẽ không gặp lại được.” Hoàng thượng hỏi thêm lần nữa, “Con, bằng lòng thật sao?”

“Mặc dù cách muôn sông nghìn núi, chỉ cần trong lòng không quên, ắt sẽ có ngày trùng phùng. Chờ nhi thần già rồi, không thể vung kiếm cũng chẳng thể kéo cung nữa, lại đi tìm y sau…” Tạ Doãn dập đầu một cái, nhìn thấy nước mắt của bản thân rớt xuống trên nền gạch, nói như chém đinh chặt sắt: “Nhi thần, bằng lòng!”

Mạc Ngôn hơi nghiêng người sang một bên, dùng tay áo lau lau khóe mắt, chỉ nghe thấy Hoàng thượng vững vàng nói:

“Được, thỉnh cầu của con Trẫm nhớ kỹ, đợi đến khi thân thể con khôi phục, Trẫm sẽ tự có sắp xếp.”

Tạ Doãn hành lễ tạ ơn, nói:

“Nhi tử nhất định sẽ nghe theo lời Thái y dặn, nghiêm túc nghỉ ngơi, tuần tự từng bước, đợi sau khi thân thể hồi phục thì mới đi luyện công.”

Hoàng thượng vui vẻ yên tâm gật gật đầu, lệnh Tần Xuyên đỡ hắn quay về giường, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, vẻ mặt lại trở nên phức tạp một lần nữa:

“Chắc hẳn là con cũng nghe qua rồi, lần này giải độc cho con, muội muội của Trần tướng quân có công rất lớn.”

Tạ Doãn nói:

“Nhi thần đã biết, đợi thân thể khỏe lại, sẽ tự mình đến quý phủ của Trần tướng quân bái tạ.”

Trần Kế Viên vội vàng quỳ xuống, sợ hãi nói:

“Muội muội thần thân là y quan của Thái y viện, chữa trị cho Ngũ điện hạ cũng là bổn phận chức trách, không dám kể công.”

“Ngươi cũng không cần phải giấu giếm.” Hoàng thượng nói: “Lý Úc đều nhìn rõ tất cả, Trần Nghêu lấy thân thử thuốc, hiện giờ còn đang nằm dưỡng bệnh tại nhà.”

Tạ Doãn bỗng chốc kinh ngạc, buột miệng hỏi luôn:

“Chẳng phải là Trần ngự y có phương pháp điều chế thuốc giải sao? Cần gì phải lấy thân thử thuốc?”

Hoàng thượng lệnh cho Trần Kế Viên tự mình nói, Trần Kế Viên đành phải ăn ngay nói thật:

“Có chuyện Điện hạ không biết, cách điều chế thuốc giải độc Thấu Cốt Thanh mà mẫu thân của ty chức để lại vẫn còn thiếu hai vị thuốc nữa, là phương pháp chưa hoàn chỉnh. A Nghiêu vì tiết kiệm thời gian, cho nên giấu ty chức tự mình thử thuốc…”

Trong lòng Tạ Doãn chấn động mạnh, vội hỏi:

“Vậy hiện giờ Trần ngự y thế nào rồi? Có gì đáng ngại không?”

Trần Kế Viên khựng lại một chút, quỳ gối tại chỗ nói:

“Tạ ơn Điện hạ quan tâm, xá muội cũng không có gì đáng lo, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khôi phục như thường.”

Hoàng thượng lại hừ một tiếng, nói:

“Trần Kế Viên, Trẫm luôn luôn thưởng phạt rõ ràng, chẳng lẽ còn có thể để ngươi phải chịu uất ức hay sao? Ngươi cứ nói tình hình thực tế, nếu không Trẫm sẽ trừng trị ngươi tội dối vua!”

Trần Kế Viên trán đầy mồ hôi, nghĩ đến thân thể của Trần Nghiêu, vừa đau vừa buồn, không thể không quỳ rạp người xuống, xót xa nói:

“Không dám giấu giếm Hoàng thượng, xá muội… vì dùng quá nhiều loại dược liệu có độc tính trong một khoảng thời gian ngắn, chỉ sợ là… suốt đời này sẽ khó có thể sinh hạ con cái…”

Lời này vừa nói ra, cả Hoàng thượng cùng Tạ Doãn đều khiếp sợ ngay tại trận. Hoàng thượng cũng đoán được Trần Nghiêu vì thử thuốc mà thân thể bị thương, lại không tưởng tượng được rằng hậu quả lại nghiêm trọng đến như vậy. Đối với nữ tử mà nói, sinh con là chuyện quan trọng đến mức nào, vốn dĩ Trần Nghiêu vì do thiếp thất sinh ra nên không thể gả làm chính thê, nếu không thể sinh đẻ, chỉ sợ đến ngay cả tiểu thiếp của thế gia bình thường nhất cũng không làm nổi…

Tuy giọng nói của Trần Kế Viên bi thương, nhưng vẫn kiên định như cũ, lại nói:

“Ty chức không muốn bẩm báo cho Hoàng thượng cùng Điện hạ biết, vì thứ nhất đây là việc riêng tư của xá muội… Tiếp đến, ty chức không muốn Điện hạ vì việc này mà áy náy hổ thẹn, lấy thân thử thuốc là A Nghiêu cam tâm tình nguyện, đương nhiên phải tự chấp nhận tất cả mọi hậu quả, cho nên xin Điện hạ chớ để trong lòng.”

Trong chốc lát đủ loại cảm xúc đan xen trong lòng Tạ Doãn, không biết nên nói thế nào cho phải. Hoàng thượng lẳng lặng giây lát rồi trầm giọng nói:

“Cho dù thế nào chăng nữa, lần này Trần Nghiêu có công, ngày mai Trẫm sẽ hạ chỉ, thăng làm Viện phán của Thái y viện. Cái chỗ huynh muội ngươi đang ở cũng quá nhỏ quá cũ kỹ rồi, Trẫm ban thưởng cho các ngươi một tòa nhà ở trong thành, cách Hoàng cung gần hơn một chút, chuyển tới đó ở đi. Còn về chuyện tương lai, ngươi không cần lo lắng, Trẫm sẽ chỉ hôn cho nàng vào một gia đình tốt, có Trẫm ở đây, thì không ai dám làm khó nàng.”

Một luồng tình cảm ấm áp mang theo chua xót nảy lên trong lòng, Trần Kế Viên quỳ rạp xuống nói:

“Ty chức thay xá muội cảm tạ long ân của Thánh thượng!”

***

Tạ Doãn chậm rãi khỏe dần lên, mới đầu chỉ có thể đi lại trong sân, chưa đi được bao lâu đã mệt mỏi, về sau thể lực tăng dần, có thể ra ngoài đi dạo một vòng. Đã vài lần hắn định đến quý phủ của Trần Kế Viên nói lời cảm tạ, nhưng nghĩ rằng nếu gặp Trần Nghiêu thì càng không biết nói gì, trái lại còn làm cho đối phương thất vọng nhiều hơn, cho nên chỉ để Mi Nương thay bản thân tặng mấy thứ đồ qua vài lần, cũng chẳng có gì khác ngoài mấy đồ được ngự ban như ngọc ngà châu báu vân vân. Nghe Mi Nương nói Trần Nghiêu đã quay về Thái y viện làm việc, ít nhất là nhìn thoáng qua thì thân thể cũng không còn đáng ngại, trong lòng cũng thoáng yên tâm hơn nhiều.

Ngôn Băng Vân rời đi đã hơn nửa tháng, thế nhưng trước sau vẫn không gửi về dù chỉ một lá thư. Hoàng thượng sắp xếp cho y cùng Thời Cảnh làm phó tướng dưới quyền Thống soái mới của quân Ninh Viễn là Uất Trì Dụng. Tạ Doãn nghe ngóng xung quanh về Uất Trì Dụng này. Yến vương thì nói gã anh dũng thiện chiến, cũng là một mãnh tướng. Phùng Chi Hoán thì nói Uất Trì Dụng hữu dũng vô mưu, thích quyền lớn công to, cũng chẳng phải là chủ tướng có tài. Tạ Doãn lo lắng Ngôn Băng Vân là con trai của Thống soái cũ, sẽ bị chèn ép và cô lập, nhưng mà hiện giờ cách xa như vậy, ngoại trừ lo lắng sầu ưu, hắn cũng không làm được cái gì.

Sau khi Thái tử bị phế, ngoài dự đoán của mọi người, Hoàng thượng tỏ ý sẽ không công khai sắc lập Thái tử nữa. Nhưng cục diện trong triều đã định, Yến vương một nhà độc đại, cũng không ai có khả năng chống đối lại hắn ta. Nhưng mà rốt cuộc Tạ Doãn không thể nhìn thấy nụ cười phát ra từ đáy lòng của Yến vương thêm một lần nào nữa. Có rất nhiều lúc hắn cũng muốn hỏi Tạ Ngật một câu, có hối hận hay không? Nếu có thể quay lại lần nữa, liệu có giữ nguyên lựa chọn như ban đầu hay không?

Nhưng Tạ Doãn quyết định không hỏi, bởi vì chẳng có ý nghĩa gì cả. Ván cũng đã đóng thuyền, bát nước đổ đi khó mà hốt lại.

Mà tư vị mất đi ấy, hắn cũng đã được cảm nhận sâu sắc. Mỗi ngày hắn ra ngoài đều có Tần Xuyên đi theo, sẽ thường xuyên đi qua những nơi mà hắn và Ngôn Băng Vân đã cùng đi qua. Sẽ xem những người mãi nghệ làm xiếc bên đường, sẽ mua một bát bánh trôi rồi lẳng lặng ăn sạch, sau đó còn mua thêm một cái bánh nướng cải muối rồi ngồi xuống bên bờ con hào quanh thành, vừa ăn vừa ngắm trăng, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy pháo hoa nở rộ phía chân trời. Hắn lại như thấy được đôi mắt làm cho trái tim hắn rung động kia, long lanh ánh nước, thấm đẫm ý cười, như có quang hoa rạng rỡ, nhiếp hồn đoạt phách, mỹ lệ hơn tất cả những loại pháo hoa mà hắn từng xem qua.

Nhưng rất nhanh, bóng hình của Ngôn Băng Vân vừa hiện lên trước mắt hắn đã chẳng thấy đâu nữa, tan biến mất rồi.

Tan biến trong dòng người đang chen chúc vây xem ảo thuật.

Tan biến khỏi ven bờ sông lặng.

Tan biến khỏi chỗ đối diện trên chiếc bàn hắn đang ăn bánh trôi.

Tan biến khỏi hoa viên trong Vương phủ.

Tan biến khỏi chiếc ghế đặt cạnh bàn trong Đông sương.

Tan biến khỏi vòng tay hoặc bên gối trong những giấc mộng mị lúc đêm khuya.

Tạ Doãn vốn dĩ không ham đọc thơ từ thời Tống, lại càng không thích Âu Dương Tu, cảm thấy quá mức uyển chuyển hàm xúc lại hoa mỹ sáo rỗng, không đủ cởi mở phóng khoáng, thế nhưng trong lúc vô tình lại đọc được ông viết trong sách rằng.

“Năm trước tàn Chạp.

Từng cùng chiết mai nhìn nhau cắm.

Nay muốn gặp người.

Chẳng thấy hoa nở biết tìm đâu.”

Khoảnh khắc đó biết bao bi thương, biết bao nhớ nhung, biết bao tương tư khát khao, sóng lòng thoáng cái lại cuộn gầm, chẳng thể mở miệng nói nên lời, chỉ đành ngơ ngẩn tuôn lệ trào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.