Kỳ và Minh Phong đã bắt đầu cuộc sống mới nơi đất khách quê người, nhưng tình yêu của họ không hề phai nhạt.
Ngày ngày, họ cùng nhau khám phá thành phố mới, cùng nhau học tập và chăm sóc lẫn nhau. Tình cảm giữa hai người ngày càng trở nên sâu đậm và mãnh liệt hơn.
Minh Diệu, người đã luôn đứng bên cạnh họ, không khỏi cảm thấy chút ghen tị.
Dù luôn ủng hộ bạn bè, nhưng tận sâu trong lòng, cậu cũng khao khát một tình yêu như thế với Dương Mai. Minh Diệu thầm nghĩ về những lần nhìn thấy Kỳ và Minh Phong cười đùa bên nhau, ánh mắt họ trao nhau đầy yêu thương và hạnh phúc.
Một buổi chiều, khi cả ba ngồi bên bờ sông, Minh Diệu không thể kiềm chế cảm xúc của mình.
’ “Mình thật sự ngưỡng mộ tình yêu của hai người,” cậu thở dài.
– “Đôi khi mình cảm thấy… hơi ghen tị dấy.”
Kỳ mỉm cười, đặt tay lên vai Minh Diệu.
– “Đợi Dương Mai thi tốt nghiệp xong, con bé sẽ qua đây và cậu sẽ có được tình yêu của mình thôi, Diệu. Cậu là người tuyệt vời, và ai đó sẽ nhận ra điều đó.”
Minh Phong cũng đồng tình, nói thêm:
– “Diệu, anh luôn là người bạn quan trọng nhất với bọn em. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.”
Trong khi Kỳ, Minh Phong và Minh Diệu đang tận hưởng cuộc sống mới, gia đình của Kỳ và Minh Phong ở quê nhà bắt đầu lo lắng vì sự mất tích đột ngột của họ.
Sau vài ngày không thể liên lạc được với con mình, cha mẹ Kỳ đã bắt đầu hành động.
Mẹ Kỳ không đồng ý với mọi quyết định của Kỳ, bây giờ nhue thấy bản thân luôn ngồi trên đống lửa gg.
Bà gọi điện khắp nơi để tìm kiếm thông tin về con gái.
– “Kỳ đi đâu mà không nói với mẹ một lời?”
bà tự hỏi, nước mắt lăn dài trên má.
Cha Minh Phong cũng không kém phần lo lắng.
– “Phong đâu rồi? Tại sao nó lại rời đi mà không nói với cha một lời?”
Ông bắt đầu tìm hiểu từ bạn bè và người quen để biết tin tức về Minh Phong.
Một ngày nọ, khi Kỳ và Minh Phong đang ngồi trong quán cà phê, điện thoại của Kỳ bất ngờ đổ chuông. Số điện thoại hiện lên là của mẹ cô. Kỳ nhìn Minh Phong, lo lắng.
– “Em nên nghe máy,”
Minh Phong nói, nhẹ nhàng nắm tay cô.
Kỳ hít một hơi thật sâu rồi nhấn nút trả lời.
– “Alo, mẹ ạ?”
Giọng bà Lan vang lên, đầy lo lắng và giận dữ.
– “Kỳ, con đang ở đâu? Tại sao con lại đi mà không nói gì với mẹ, tại sao đến bây giờ con mới nghe điện của mẹ?”
– ” Bây giờ con vẫn sống tốt, con sẽ trở vè khi mẹ thành toàn cho con và Minh Phong …
Nói xong Kỳ dập máy và tắt luôn điện thoại dưới ánh nhìn đầy bất an của Minh Phong.
Hai mắt Kỳ bất giáp đỏ hoe
– Em ổn chứ …
Vừa nói Phong vừa cầm chặt tay Kỳ…
Sau cuộc gọi với mẹ Kỳ, Minh Phong quyết định rằng họ cần phải trở về để giải quyết mọi chuyện một cách rõ ràng.
Họ không muốn trốn tránh mãi và biết rằng đối diện với gia đình là cách tốt nhất để giữ gìn tình cảm và sự hiểu biết.
Minh Diệu cũng đồng ý với quyết định này.
– “Chúng ta sẽ cùng nhau trở về, đối diện với gia đình và giải thích mọi chuyện. Đó là cách tốt nhất để bảo vệ tình yêu của hai người.”
– Em không đồng ý, mẹ em chắc chắn sẽ không bao giờ thành toàn cho hai chúng ta. Em sẽ không trở về đấy đâu.
Kỳ đáp lại dưới sự bất lực của hai anh em họ Minh
– Kỳ à …
– Bây giờ anh đừng nói gì cả … Em sẽ không về ngôi nhà đấy nữa đâu.
– “Chúng ta sẽ cùng nhau đối diện với mọi chuyện, anh tin là truyện này sẽ có cách giải quyết khác, chúng ta không thể cứ mãi lẩn trốn như thế này được … Kỳ à “
– Hai người có biết, để có thể thi vào ngôi trường em mong muốn em đã phải trải qua những gì không … Hai người có biết mẹ em là một người cầu toàn và ích kỷ như thế nào không. Bây giờ về đó mọi truyện sẽ được giải quyết sao… không … sẽ không bao giờ có truyện đó … mẹ em sẽ lại nhốt em lại … sẽ lại bắt em phải làm những điều mà em mong muốn.
Minh Phong như chết lặng khi thấy Kỳ vừa khóc mếo máo vừa nói không thành tiếng để giải thích với anh điều mà anh biết nhưng luôn giấu kín trong lòng
– Kỳ … được rồi … anh biết rồi … tất cả mọi truyện đều nghe em hết …