Khi Phong cuối cùng cũng nắm được tay Kỳ, anh kéo cô lên một cách cẩn thận và chậm rãi.
Cuối cùng, họ an toàn trên mặt đất. Kỳ ôm chặt lấy Phong, nước mắt lăn dài trên má, đôi mắt Minh Phong cũng đọng lệ.
Cậu giữ chặt Kỳ, hồi rồi hướng ánh mắt căm phẫn nhign lên Diệu Linh.
Trong khi đó, Diệu Linh, với tâm trạng hỗn loạn và căm phẫn, quyết định lợi dụng tình huống này để thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch của mình.
Trong khi mọi người đang xôn sao lo lắng cho Kỳ, cô lẻn vào phòng nghỉ, tìm đến túi đồ của Trọng Hiếu, nơi anh đã để lại điện thoại của mình.
Cô biết rằng chiếc điện thoại đó chứa đựng những bí mật mà Trọng Hiếu đang dùng để đe dọa cô.
Với Diệu Linh, Trọng Hiếu không khác gì một cái gai trong mắt, Hắn ta nắm giữ Một bí mật có thể phá hủy cuộc sống của cô nếu bị tiết lộ.
Gia đình cô không hề quan tâm đến cô, để mặc cô sống trong nỗi cô đơn và tuyệt vọng.
Trọng Hiếu đã dùng điều này để đe dọa và điều khiển cô, buộc cô phải thay đổi hành vi và sống dưới sự kiểm soát của cậu ta.
Nhưng hôm nay, với chiếc điện thoại của Trọng Hiếu trong tay, Diệu Linh quyết định rằng cô sẽ không để bị điều khiển nữa.
Cô cố mở khóa điện thoại, cố tìm kiếm các tệp và tin nhắn chứa đựng bí mật về mình.
Nhưng cô không tài nào mở khóa được chiếc điện thoại, đôi mắt cô lóe lên sự giận dữ và quyết tâm.
Cô tức giận, ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất vỡ vụn. Rồi cố tạo ra là túi đồ của Hiếu vô tình rơi xuống đất và hỏng đồ….
Sau khi thực hiện được kế hoạch của mình, cô nhanh chóng chở lại cùng mọi người.
Cô nhìn Nhã Kỳ, ánh mắt vô tội.
– Kỳ, mình xin lỗi, lúc đó mình bất cẩn quá…. mình thực sự không cố ý…
– Được rồi tôi không sao.
Nhã Kỳ và Minh Phong cố gắng lảng tránh và cho qua truyện dưới ánh mắt tò mò của mọi người.
Mọi người đều lo lắng và quan tâm đến tình trạng của Kỳ, nhưng cô mỉm cười, cảm ơn sự quan tâm của mọi người và khẳng định rằng mình ổn.
Trọng Hiếu nhưu nhận ra có gì không ổn, cậu vội kiểm tra túi mình, phát hiện không có chiếc điện thoại, cậu nhanh chóng chạy về phía phòng nghỉ và nhìn thấy cảnh tượng do Linh vừa gây lên.
Quay trở ra phía ngoài cùng mọi người, cậu chặm mặt Diệu Linh, Linh nhìn thấy Trọng Hiếu, cô không thể kiềm chế được ánh mắt căm phẫn nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi.
Trọng Hiếu cũng nhận ra sự thay đổi này, nhưng anh không biết rằng Diệu Linh đã lấy lại quyền kiểm soát.
Cô giả vờ tuân thủ, nhưng trong lòng, cô đang lên kế hoạch cho bước đi tiếp theo của mình.
Mùa xuân mang theo những hi vọng mới, nhưng cũng đầy những toan tính và thử thách.
Dưới ánh nắng ấm áp và sắc hoa rực rỡ, những trái tim trẻ trung và nhiệt huyết vẫn tiếp tục bước đi, dù cho phải đối mặt với bất kỳ khó khăn nào.
Với lòng quyết tâm và tình yêu thương, Kỳ và Phong tiếp tục hành trình của mình, cùng nhau xây dựng một tương lai tươi sáng.
Trong khi đó, Diệu Linh, mặc dù bị dồn vào chân tường, vẫn không từ bỏ hy vọng về một ngày mai tốt đẹp hơn.
Và ở phía xa,Trọng Hiếu tiếp tục theo dõi, không biết rằng những gì mình đang nắm giữ đã trở thành vô nghĩa…….