Điền Mật Nhi ban đêm thường thường không về ngủ, lại còn ra vào khách sạn nhà hàng Tây như cơm bữa, ngay cả người trong phòng cô cũng nói như vậy càng làm cho những lời đồn đại kia có độ tin cậy cao hơn. Thời đại này vẫn rất chú trọng danh tiếng, nếu chuyện này là sự thật thì 100% là bị đuổi học.
Chủ nhiệm khoa đối với Điền Mật Nhi cũng vẫn rất tin tưởng yêu mến, nhưng vì danh dự của trường nên vẫn phải cho mọi người một cái công đạo. Điền Mật Nhi cho rằng lời đồn dừng lại ở những người có học thức qua thời gian dài sẽ tự nhiên phai nhạt, nhưng không ngờ càng phát triển mãnh liệt hơn, cả trường học cũng đã hỏi tới. Những đoàn du lịch ngoại quốc mà cô đi theo phiên dịch thì phần lớn đều qua kiểm tra của Đại Sứ Quán, nhóm Lưu học sinh cũng có thể chứng minh cho cô, về việc buổi tối không trở về phòng ngủ thì giải thích rõ bọn họ có nhà ở gần trường nên về đấy ngủ. Lại còn đem cả giấy chứng nhận kết hôn đặt lên trên bàn của chủ nhiệm, nhìn cho kỹ, tôi đây chính là quân hôn, chịu sự bảo hộ của quân đội. Nếu có ai nói xấu nhân cách của tôi thì tôi lập tức đi kiện người đó.
Quân tẩu đến chỗ nào cũng được người khác kính trọng, chủ nhiệm khoa trước đây vẫn cảm thấy Điền Mật Nhi so các bạn cùng lứa tuổi luôn chững chạc hơn, thì ra là đã kết hôn! Chỉ là trong khi còn đến trường mà đã kết hôn cũng không phải là điều đáng được khoe khoang, hy vọng có thể giữ bí mật, tránh có ảnh hưởng không tốt đến các sinh viên khác.
Đây là đương nhiên, nếu không phải bị bắt buộc thì cũng đem chuyện này ra ánh sáng, không phải là chuyện đáng khoe khoang gì. Trường học ra mặt bác bỏ tin đồn, dĩ nhiên hiệu quả rõ rệt hơn, tuy chưa hết hy vọng nhưng khi nói ra điều gì cũng phải cân nhắc một chút vì một phút nông nổi mà phải trả giá có đáng hay không.
Aiz, vốn muốn mặc kệ để cho người khác nói ra nói vào, nhưng nếu muốn làm thì không để ý đến chuyện bên ngoài cũng không được rồi, có một số người lại quyết tâm không muốn để cho cô được dễ chịu, cô đã đắc tội với người nào chứ, hoàn mỹ quá cũng chính là cái tội hay sao.
Sau giờ tự học, không muốn ăn ở nhà ăn nên cô mua một ít mì sợi và rau cải về nhà. Vừa mở cửa, đập vào mắt là một bức ảnh cao cỡ nửa người treo trong phòng khách, là hình chụp Điền Mật Nhi ở bên hồ của trường học. Một cơn gió thổi tới, làm rối loạn những sợi tóc dài và bay bay làn váy của cô, đây là bức ảnh do một người bạn ở câu lạc bộ nhiếp ảnh chụp. Bạn học của Điền Dã ở trong câu lạc bộ nhiếp ảnh này, biết Điền giai nhân là em gái của Điền Dã liền nói cho anh biết, sau đó bị anh dùng bạo lực thu hồi cả phim lẫn ảnh lại. Điền Mật Nhi ở trong hình trông thật xinh đẹp, con gái ai lại không thích cái đẹp, vừa đúng dịp phòng khách có chỗ trống liền lấy treo lên. Ngắm mỹ nhân làm cho lòng người vui vẻ thoải mái, tâm tình cũng khá hơn nhiều, ha ha!
Rót một chén nước đun sôi để nguội uống cho đỡ khát, nhìn lượng nước ở trong bình thủy tinh, cô nhớ là lúc mới đi đã đổ đầy một bình nước nóng mà, chẳng lẽ lại nhớ nhầm? Hay là Điền Dã uống hết rồi? Nhưng Điền Dã nổi tiếng là lạc đà nên không thường xuyên uống nước!
Đang trầm ngâm suy nghĩ, thì nghe thấy cửa phòng tắm vang lên, Điền Mật Nhi ngẩng đầu nhìn lên, cũng không biết nên kinh ngạc hay là nên kêu lên. Cái thứ đồ kia của đàn ông cứ rõ rành rành trần trụi từ trong phòng tắm lắc lư đi ra ngoài, trên người vẫn còn đang giỏ nước ròng ròng. Tam giác thần bí lớn như vậy lại tùy tiện không mặc gì đi ra ngoài, mặc dù ủ rũ cúi đầu, tuy nhỏ nhưng trông vẫn rất hùng vĩ. Không trách được mỗi khi trở về đều bị anh làm cho chết đi sống lại, người này đúng là trời sinh có vốn liếng hùng hậu. Triệu Phương Nghị nhìn thấy cô, trấn tĩnh lạnh nhạt, lại nhìn lên đồng hồ treo tường, nói: “Sớm như vậy mà đã trở lại rồi! Anh vợ nói buổi tối không quay về nhưng anh đã hẹn anh ấy buổi tối cùng đi ra ngoài ăn cơm!”
Ừhm… A…”Anh không phải nên mặc quần áo vào sao! Hiện tại thời tiết vẫn còn rất lạnh!”
Triệu Phương Nghị mở ti vi lên, ngồi ở trên ghế sô pha nói: “Anh không lạnh!”
Điền Mật Nhi đến phòng tắm nhìn một cái thấy ở trong góc chất một đống quần áo lấm lem bùn đất, liền bỏ vào trong chậu giặt quần áo, bùn bám chặt vào vải nếu không ngâm thì căn bản sẽ giặt không sạch, rồi quay ra lấy quần áo cho anh thay. Quần áo tất cả đều là đồ mới mua cho anh, biết anh bình thường đều mặc quân trang hoặc là quần áo ngụy trang, đã quen thoải mái nên liền chọn quần áo làm từ sợi tổng hợp thoải mái cho anh, từ trong ra ngoài đều mới cả.
Đem quần áo đưa cho anh Điền Mật Nhi hỏi: “Em nhớ chưa đưa cho anh chìa khóa nhà mà?! Điền Dã mở cửa cho anh à!”
Triệu Phương Nghị mặc quần tam giác màu đen vào, tránh cho đỡ ohinhf lên, nhưng trông vẫn rất hấp dẫn, sau đó anh nói: “Anh tự đi vào! Cái khóa cửa kia không cần đến ba mươi giây có thể mở ra rồi.”
Này.. Như thế quá không có cảm giác an toàn rồi, người như vậy mà đi bảo vệ quốc gia và nhân dân còn có thể tin tưởng được không? Chờ sau này nhất định phải đổi lại cửa chống trộm, để cho anh khỏi ngông cuồng nữa.
“Thế nào lại về bất ngờ như vậy! Lần trước không phải anh nói cuối tháng mới về sao?” Điền Mật Nhi hỏi tiếp.
“Dương Trí trả phép, muốn nói cho em biết nhưng không tìm được người, muốn gọi điện thoại bàn cho em cũng không được.”
Hiện tại mắc điện thoại bàn rất đắt, còn phải có cả thư giới thiệu nữa, những gia đình cũng sẽ không mắc.
“Điền Dã gọi điện thoại cho anh, nói em ở trường học bị người ta khi dễ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!” Chủ yếu trở lại chính là xem xét chuyện này, Dương Trí muốn xin nghỉ về nhà xem mắt, bị anh đem ngày nghỉ này đoạt lấy. Tiểu tử kia đoán chừng lúc này vẫn còn đang mắng anh đây, nghe nói nhà của cậu ta đã tìm được một đối tượng đặc biệt xinh đẹp còn là giáo viên nữa, để bồi thường anh đã đồng ý với Dương Trí bảo Điền Mật Nhi giới thiệu cho cậu ta một cô sinh viên. Không chỉ thế yêu cầu còn rất nhiều, dáng người xinh đẹp còn phải lồi lõm trước sau.
Nhắc tới chuyện này Điền Mật Nhi lại thấy không có tinh thần, đem mọi chuyện trước sau kể tường tận cho anh nghe, nghe xong Triệu Phương Nghị liền cau mày.
“Được rồi, ngày mai anh sẽ đến trường học tìm chủ nhiệm khoa của em! Về sau ở cùng với người khác phải để tâm một chút, không đăng ký phòng ở ký túc nữa, như vậy cũng có thể cách bọn họ xa một chút. Về sau ai muốn gây thêm chuyện không cần phải sợ bọn họ, cứ đập cho một trận mọi việc đã có anh gánh vác.” Vợ anh dáng người xinh đẹp lại học giỏi nên rất hay bị người khác ghen ghét. Anh ở trong quân đội thân bất do kỷ, không thể ở bên cạnh cô, làm chỗ dựa cho cô, bảo vệ cô được.
Vốn thấy rất uất ức, vừa nghe thấy anh nói như vậy Điền Mật Nhi liền không nhịn được vui vẻ, có người làm chỗ dựa cảm giác thật là tốt.
“Anh và Lý Kiều Dương rất giống nhau, ai cũng đều bạo lực như vậy!”
Đối với hành động dính lấy vợ anh của Lý kiều dương, Triệu Phương Nghị cũng là mắt nhắm mắt mở, hai người này khó khi có được ý tưởng thống nhất như vậy.
Hai tay của Triệu Phương Nghị nắm chặt bả vai của Điền Mật Nhi nhìn thẳng vào mắt cô nghiêm túc nói: “Về sau bị uất ức trước tiên phải nói với anh, tuy anh không thể đến giúp em đánh bọn họ cho hả giận, nhưng cũng có thể an ủi em! Anh không muốn từ người khác nghe được em như thế này như thế kia, có thể bảo đảm về sau người đầu tiên san sẻ tất cả mọi chuyện chính là anh không!”
Hốc mắt liền đỏ lên nước mắt cứ thế thi nhau rơi xuống, thật là đáng ghét, người ta vốn không muốn khóc! Thế nào đột nhiên tình cảm như vậy, đây là không phải là Triệu thiếu tá của nhà cô đây chứ, sẽ không bị người ngoài hành tinh biến đổi bộ óc chứ!
“Mau khẩn trương bảo đảm!” nhu tình không thấy, con mắt lại trừng trừng, vẻ mặt thì nghiêm nghị. Đây mới thật là thiếu tá đại nhân, không hề thay đổi!
“Ừhm….!” Ghét, không thể an ủi người ta thêm một chút, mới vừa có chút cảm động lại bị làm cho tan vỡ rồi.
Buổi tối ba người đến Đông Lai Thuận ăn, Triệu Phương Nghị vẫn không thịt không vui, mà Điền Mật Nhi cũng rất lâu không có bữa ăn ngon rồi, ăn uống vô cùng ngon miệng. Điền Dã vẫn là người nắm chặt dây lưng quần sống qua ngày, mặc dù Điền Mật Nhi cũng chia sẻ giúp anh chút gánh nặng trong nhà, nhưng trong nhà anh là con trai duy nhất nên bình thường luôn gò mình có chút chặt. Điền Mật Nhi thỉnh thoảng làm một chút đồ ăn cải thiện cho anh sợ thân thể của anh chống đỡ không nổi.
Một bữa cơm ăn đến no say, mồ hôi theo sống lưng chảy xuống dưới, Điền Mật Nhi và Triệu Phương Nghị muốn đi dạo một lát cho tiêu cơm, còn Điền Dã lại muốn trở về trường học. Triệu Phương Nghị lúc này cũng không có lái chiếc việt dã hung hãn, mà là chiếc xe Jeep quân dụng, có chiếc xe này cảm giác thuận tiện hơn nhiều, kết hôn đã hơn một năm mà đây mới là lần đầu tiên hai người đơn độc ra ngoài đi dạo với nhau.
Đến Vương Phủ Tỉnh(Là đường phố mua bán sầm uất nhất Bắc Kinh), □, Điền Mật Nhi khoác tay Triệu Phương Nghị, cười híp mắt đếm gạch ở trên đường, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh cười ngọt ngào. Thật là tốt! Đời này cứ như vậy bình bình đạm đạm cùng anh đi hết cả đời, trong lòng thấy thật yên vui!
Triệu Phương Nghị cũng thấy rất cao hứng, anh luôn cho rằng hôn nhân chỉ là trách nhiệm, sau khi cưới Điền Mật Nhi mới biết, mỗi một góc trong tim cũng hiện đầy bóng dáng của cô. Anh không hiểu được cái gì gọi là yêu, nhưng anh nguyện ý vĩnh viễn đảm đương trách nhiệm ngọt ngào này, cả đời này đều muốn.
Hai người đi bộ đến tận đêm khuya, bình thường không thường xuyên vận động nên vừa nằm lên giường Mật Nhi liền mệt mỏi ngủ thiếp đi, vào nhà như thế nào cũng đều không biết. Buổi sáng nàng mơ mơ màng màng nhớ đến, hình như ngày hôm qua còn chưa đưa cho anh cái chìa khóa, người này có phải đã quen bẻ khóa vào nhà rồi hay không.
Vén chăn rời giường, thay áo ngủ lúc nào cũng không biết, chưa bao giờ ngủ như chết vậy. Ra khỏi phòng ngủ nhìn xem anh đang làm gì thì thấy Triệu Phương Nghị mặc quần thể thao, trên cổ còn vắt cái khăn bông trắng của cô, tóc vẫn còn ẩm ướt, đoán chừng là vận động xong vừa mới tắm rửa, đang bê hai tô mì từ phòng bếp đi ra.
“Đã dậy rồi sao! Thói quen làm việc và nghỉ ngơi của em không tốt, buổi tối thức khuya ban ngày ngủ nước, về sau phải dậy sớm một chút để rèn luyện rèn luyện.” Những lời này liền bị Điền Mật Nhi tự động quăng ra sau đầu.
Không ngờ anh còn có thể nấu cơm!! Phải nếm thử một chút xem thế nào. Sợi mì chín rồi, chỉ là nước dùng hơi ít nên bị dính lại, rau cải cũng chín quá rồi, nước dùng này chính là nước sốt cô dự trữ trong tủ lạnh, đổ hơi nhiều nên hơi mặn một chút. Chỉ là hành động này cũng đáng được khen ngợi rồi, Điền Mật Nhi ăn hết sạch sẽ, thấy vậy Triệu Phương Nghị cảm giác rất có thành tựu, thấy cô ăn ngon lành như vậy cảm giác đúng là khá tốt..
Triệu Phương Nghị cũng không có nhiều thời gian, buổi sáng còn phải đến trường học tìm chủ nhiệm khoa của cô, Điền Mật Nhi cũng không có đi theo, ở phòng tự học chờ anh. Hơn nửa canh giờ sau, Triệu Phương Nghị đến tìm cô, một thân quân trang phẳng phiu, tôn lên dáng người cao lớn cùng gương mặt cương nghị, vừa cường tráng lại đẹp trai. Triệu Phương Nghị một tay cầm mũ, đứng ở cửa phòng tự học ra hiệu với Điền Mật Nhi, không ít bạn học cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, mặc dù hoa khôi Điền giai nhân của khoa ngoại ngữ scandal không ít, nhưng đây là lần đầu tiên có đàn ông tìm đến tận cửa.
Điền Mật Nhi vội vàng đeo túi lên, cầm trên tay quyển sách chưa đọc được mấy chữ, chạy ra khỏi phòng học. Triệu Phương Nghị cầm túi sách cho cô, Điền Mật Nhi thấy thật đáng yêu, rồi lại đi đến phòng của cô giúp cô thu thập đồ đạc mang đi.
Xôn xao! Thì ra là Điền hoa khôi đã có bạn trai, còn là một quân nhân nữa!
Tống Kha nghe Điền Mật Nhi nói muốn trả phòng đưa vẻ mặt ai oán nhìn cô: “Chúng ta là chị em, cái người này đem bản thân mình ném vào dầu sôi lửa bỏng rồi. Chỉ là cái người này giữ bí mật cũng không tệ, đúng là tuổi trẻ tài cao! Không trách được Dư Thiếu theo đuổi như thế mà cậu cũng không để vào mắt, thì ra là thích loại hình như thế này!”
Điền Mật Nhi trừng mắt nhìn cô, nói bậy bạ gì thế, ngộ nhỡ bị Triệu Phương Nghị nghe rồi hiểu lầm thì làm thế nào. Nhưng xuất thân của Triệu thiếu tá chúng ta là làm cái gì, chính là lính trinh sát đấy! Mặc dù cách bọn họ xa một chút, nhưng so với người bình thường thính giác và sự quan sát rất nhanh nhạy đã kịp đem đối thoại của hai người tất cả thu vào trong tai rồi.
Trong lúc giúp cô đem đồ vật chuyển ra xe, Triệu Phương Nghị liền hỏi: “Dư Thiếu là ai?!”
Toát mồ hôi, vẫn bị nghe thấy, không gặp may chút nào.
Dư Thiểu Quần, công tử của thành tứ cửu (Đây là cách gọi của người xưa dùng để chỉ thành Bắc Kinh), gia thế tốt, dáng dấp cũng tốt, trong nhà vốn được cưng chiều, bên ngoài lại có người bợ đỡ. Con của nhà giàu thường được gọi là Phú Nhị Đại, con chau nhà quan chức đều gọi là Thái Tử Gia, nhà Dư Thiểu Quần muốn tiền có tiền muốn quyền có quyền, mặc dù không đứng đầu, nhưng cũng tính ra là trên cả muôn người.
Người như thế cả đời đều xuôi gió xuôi chèo mát mái, một đám trẻ tuổi ngông cuồng thiên kiêu chi tử tụ tập lại một chỗ nghiên cứu cái gì, chính là sống phóng túng, xe và phụ nữ. Ăn đồ cao cấp nhất, vui chơi điên cuồng nhất, phụ nữ cũng phải là người xinh đẹp nhất. Khi trường đại học vừa khai giảng, tất cả hoa khôi ***** của khoa bọn họ phải đều phải nắm ở trong tay, trong tay người nào có người xinh đẹp nhất thì thấy rất có mặt mũi, anh em trong năm này đều phải nghe theo.
Điền Mật Nhi mặc dù không phải là học sinh mới xinh đẹp nhất trong năm nay của kinh thành nhưng lại là một cô gái rất có hương vị, thanh thuần nhưng không mất đi vẻ quyến rũ, má đào mắt hạnh làn da trắng như tuyết. Đặc biệt là khi nhìn người khác cười híp mắt, tựa như làn thu thủy nét xuân sơn trong tâm liền thấy ngứa ngáy khó nhịn.
Dù là ở trong tay đã có vô số mỹ nữ, nhưng vừa liếc mắt một cái liền bị cô câu hồn đoạt phách, trừ tình yêu đầu tiên, lần đầu tiên cảm thấy động tâm. Nhưng ủy khuất nhất chính là Điền Mật Nhi sớm qua tay người khác rồi, biết rõ là nhặt lại đồ của người ta nhưng cũng không chịu được sự hấp dẫn của cô.
Cũng giống như trò chơi của bọn họ, phụ nữ qua tay bọn họ có vô số, có thể nhìn ra được chỗ họ đến không dành cho thanh thiếu niên, thậm chí họ còn đoán được bạn từng có mấy người đàn ông. Mùa hè quần áo mặc thường mỏng manh manh hơn, nhìn bạn họ còn có thể đoán bạn đang ở ngày thứ mấy của chu kì.