Một ngày kia, khi Triệu Phương Nghị đi dã ngoại tập huấn trở lại, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ còn dư lại một đôi mắt còn có thể nhìn ra là con người. Nhà tắm mở nước nóng để mọi người có thể thoải mái dễ chịu tắm rửa sảng khoái. Dương Chính ủy cũng tham gia náo nhiệt, cũng đi bôi bọt xà phòng khắp người, một đám đàn ông trần như nhộng trong hơi nước mông lung ca hát nói chuyện phiếm hỗn tạp trò hề gì cũng đều có.
Dương Chính ủy cũng ăn mặc giống mọi người, rất không thích hợp làm công tác tư tưởng chính trị, cùng với các đại gia hỏa kia thảo luận về cô gái ở trong cửa hàng của thôn dưới chân núi như thế này như thế kia. Bàn luận vô cùng hăng say, sau đó vỗ vào bả vai của Triệu Phương Nghị bảo anh cũng nên phát biểu một chút ý kiến liền bị anh gào lên một tiếng ‘ Cút ’ đuổi đi.
Chợt Dương Chính ủy hình như phát hiện ra cái gì đó, lại gần phía sau lưng của anh nghiên cứu, rồi cười □ nói: “Không ngờ em dâu nhìn hiền thục nho nhã mà lại nhiệt tình như vậy!”
Triệu Phương Nghị đều không thèm để ý, bị người ta ngay trước mặt châm chọc một chuyện thầm kín như vậy, còn không ít binh lính vẫn chưa có tắm xong đều đang □ chỉ chỉ chõ chõ vào anh. Trên mặt lập tức không nén được giận giữ: “Tất cả tập hợp!! Trong một phút nhanh chóng chuẩn bị, cấp tốc mang vũ trang chạy việt dã năm mươi cây số, mục tiêu là đỉnh núi 3321, lên đường!”
Cái gì gọi là vui sướng khi người gặp họa, đúng là nhạc cực sinh bi*…(*: Có nghĩa là vui quá hóa buồn)
Cuối năm, thành tích của Điền Mật Nhi vẫn xuất sắc như trước đây, tất cả các môn thành tích đều đạt loại ưu, vì vậy đã đạt được học bổng của khoa. Trước khi nghỉ hai ngày, chủ nhiệm khoa gọi cô lên, hỏi: “Sinh viên Điền Mật, hiện tại có một việc làm thêm ngoài giờ lại còn có một đoàn du lịch người Pháp đến để khám phá các phong tục của nước mình, mặc dù trong dịp năm mới sẽ làm kỳ nghỉ của em ngắn lại, nhưng lần này cũng là cơ hội khó có được để trau dồi kinh nghiệm. Xét thấy thành tích của em cùng với khả năng giao tiếp tiếng Anh ưu tú, tôi mới đề cử em, hi vọng em có thể quý trọng cơ hội này!”
Điền Mật Nhi vừa nghe nói dĩ nhiên là đồng ý, nửa học kỳ chỉ học trên sách vở, không có cơ hội để thực hành. Hiện tại ở trong nước Lưu học sinh (Sinh viên đến Trung Quốc du học) còn chưa nhiều, muốn tìm cơ hội để học hỏi lẫn nhau quá khó khăn, tiếng Anh còn dễ nói, chứ tiếng Pháp cũng không phải muốn tìm là được, tiếng Arab thì lại như mây bay trên trời rồi.
Chủ nhiệm khoa lại dặn dò cô, đoàn du lịch này có các thành viên rất đặc biệt, cho nên mới không dùng phiên dịch viên bên ngoài, sợ hành vi cá nhân của phiên dịch sẽ ảnh hưởng hình tượng quốc tế của nước Z. Điền Mật Nhi có chút thông suốt, hướng dẫn du lịch phần lớn đều kiếm tiền từ tiền boa của khách du lịch, vì vậy bọn họ mới tìm đến sinh viên đại học đơn thuần như bọn cô. Tống Kha tuy thành tích cũng rất ưu tú, nhưng xét về ưu thế trời sinh dáng dấp của cô xinh đẹp hơn cho nên mới được chọn.
Cám ơn chủ nhiệm khoa xong, lấy được địa chỉ dừng chân của đoàn du lịch còn có cả điện thoại của trưởng đoàn nữa. Ngày hôm sau cô ăn mặc quần áo và giầy thoải mái nhưng vẫn đúng mực, đến khách sạn Bắc Kinh tìm đội trưởng Injoux. Injoux là khởi hành cùng với đoàn từ Pháp đến nước Z, còn nói được một chút tiếng Trung, nhưng cũng có lúc râu ông nọ cắm cằm bà kia, nên thường gây ra chuyện cười. Có chút giống như thuyết minh trong truyện tranh luôn tỉnh lược các bộ thủ nên một từ không diễn đạt đủ ý được.
Điền Mật Nhi tận lực dùng tiếng Pháp để giao tiếp với bọn họ, nếu từ nào thật sự không biểu đạt được sẽ dùng tiếng Anh để thay thế, người Pháp hầu hết đều kiêu ngạo, luôn cho rằng ngôn ngữ của nước bọn họ ưu nhã nhất trên thế giới. Mặc dù tiếng Anh Điền Mật Nhi so với tiếng Pháp nói hay hơn, nhưng bọn họ đều tình nguyện đoán ý một lát và cũng nguyện ý nói chuyện với cô bằng tiếng Pháp.
Chuyến đi thứ nhất đương nhiên là phải đi Cố Cung rồi, lại còn hẹn sáng ngày thứ hai đi xem kéo cờ, tất nhiên phải để cho nhóm người nước ngoài này biết đến đội quân danh dự của nước mình, để cho bọn họ biết người nước Z là như thế nào. Giống như người làm quân tẩu như cô, cảm thấy niềm tự hào về tổ quốc mình tăng cường không ít!
Tiếp đó là đến Di Hoà Viên, Vạn Lý Trường Thành, Thiên Đàn, Mười ba Lăng, Hương Sơn…. Mấy ngày bắt đầu vẫn là đi tham quan những danh lam thắng cảnh nổi tiếng này, trong đoàn có một vị đã có thâm niên đi du lịch nên sau khi thân quen cới Điền Mật Nhi liền thương lượng muốn đi đến chỗ đặc sắc một chút, ví dụ như đồ ăn vặt chẳng hạn!
Vậy thì liền đi, cô lại dẫn nhóm người ngoại quốc này đên Tây Thành, Đông Thành đi bát phố, dạ dày, sữa đậu nành, xíu mại, bánh nướng không vừng, nước chat nấu, canh dê, bánh bột lọc,.. Các cửa hàng thủ công mỹ nghệ, cửa hàng quần áo truyền thống, các phường biểu diễn nghệ thuật, nếu người ngoại quốc có yêu cầu, cô cũng không thể ngăn người ta lại được. Vì vậy cô vô cùng mừng rỡ cho những người dân kia có thể kiếm được tiền rồi, khi dẫn bọn họ đến những chỗ này căn bản cũng không cần khuyên, chính bọn họ không nhịn được liền móc tiền túi của mình ra rồi.
Bắt đầu bọn họ còn có chút không tin tưởng Điền Mật Nhi, sau lại phát hiện cô nói giá cả rất hợp lý, hơn nữa cũng tận lực dùng tiếng Anh để cho bọn họ tiêu dùng rất chuẩn mực. Lễ mừng năm mới đến cô thuê cho bọn họ một tứ hợp viện, sau đó trang trí nhà cửa, dán cả câu đối, rồi làm cả bánh chẻo nữa, làm cho bọn họ có thể cảm nhận được hết các tư vị đón năm mới ở nước Z là như thế nào. Lúc gần đi tất cả mọi người rất không nỡ khi phải chia tay với cô sinh viên nhỏ bé, tặng cho cô một món quà, còn giữ cả phương thức liên lạc của cô nữa, nói rằng khi tới nước Z còn có thể đến tìm cô.
Quà của bọn họ tặng cô rất tinh xảo, là một chiếc vòng cổ bằng pha lê rất đẹp. Còn tiền lương của cô thì được thanh toán theo giờ, một năm này cô sống rất cần kiệm nên cũng không tốn nhiều tiền, còn muốn buôn bán kiếm một khoản, từ đó càng kích thích động lực kiếm tiền của Điền Mật Nhi kích, cảm giác thấy tiền trong túi phình ra cũng thật không tệ.
Cô mua cho cha mẹ mình và cha mẹ chồng mỗi người một cái áo lông cừu, thân thể của Triệu Phương Nghị rất tốt nên không thích mặc quần bông vì vậy cô mua cho anh một cái quần bằng lông lạc đà, cũng mua cả quà tặng cho ông cụ và hai bác trong nhà nữa.
Vào lễ mừng năm mới Triệu Phương Nghị phải trực nên không thể về nhà, Triệu Quốc Đống và Phương Di cũng về đây đón năm mới, tính toán trước khi đi đến chỗ họ hàng thăm hỏi một chút.
Triệu Quốc Lương năm nay được bình xét không tệ, lại được cấp trên quan tâm nên có thể sang năm liền được thăng chức. Ông tính toán muốn cho hai người em của mình cũng trở về đây, bọn họ ở bên ngoài cũng đã nhiều năm rồi, anh em như thể chân tay, hiện tại ông đã lên chức, cũng có thể chăm sóc cho các em của mình, mà hai chú em trở lại cũng có thể giúp đỡ được ông rất nhiều.
Ông cụ Triệu trong lòng cũng có tính toán, một trong hai anh em trở lại thì còn tạm được, trứng gà không thể đều đặt ở trong cùng một cái giỏ đạo lý này ông hiểu***** nhất, làm thế nào cũng không thể khiến người bê cả ổ được. Bây giờ nhìn cảnh tượng này, không chừng ngày nào đó lại chẳng ngã đau, chính trị, không phải thứ đáng tin được.
Triệu Quốc Đống trước đây cũng muốn quay trở về, hiện tại con trai và con dâu cũng đều ở thủ đô, tá túc ở tại nhà bác cả cũng không nên kéo dài quá, cho nên liền muốn trở về rồi. Nhưng ông cụ Triệu lại muốn cho người con thứ ba trở lại, lão Tam ở bên ngoài không được như ý, ở thành phố kia thế lực ngập trời, kinh doanh mấy năm cũng không thấy phát triển mấy, trừ phi bọn họ thông đồng làm bậy. Con trai thứ hai lại không giống như thế, ở chỗ đó hai năm qua cũng đã có mối quan hệ với các cơ quan viên chức rồi, bây giờ còn có Lý gia ủng hộ, dựa vào bản lãnh của chính mình leo lên trên cũng không tốn sức mấy.
Nghe ông cụ an bài, Triệu Quốc Đống nhất định không phục, ông cụ làm vậy chính là thiên vị, chuyện gì cũng nghĩ con trai út của ông đầu tiên. Nghĩ như vậy, liền cảm thấy ở chỗ này chờ đợi là không được rồi vì vậy thu xếp ngày mai trở về thuận tiện đến nhìn xem con trai mình một chút.
Tính của ông cụ cũng rất bướng bỉnh, không nghe giải thích, vừa nhìn thấy mặt mũi của con trai liền cảm thấy không ưa, muốn cho nó liền cút nhanh lên một chút, cũng không có ai thèm ngăn cản.
Triệu Quốc Đống bảo Điền Mật Nhi lập tức thu dọn đồ đạc, đừng ở chỗ này không khéo lại bị người ta khinh bỉ đã vậy lại còn phải phục vụ nữa. Con dâu chịu khó, trong mắt lúc nào cũng có việc, chỉ cần nó ở nhà thì mọi việc trong ngoài, nấu cơm dọn dẹp phòng đều đảm đương hết. Ở nhà thì cũng không có cảm giác gì nhưng khi tới nhà người khác nhìn con dâu mình làm việc lại cứ có cảm giác bị người ta khi dễ.
Phục vụ ông cụ thì cũng không nói làm gì, chuyện tốt kia cũng được chị dâu thêu dệt khắp nơi ý tốt của chị ấy ông cũng biết, nhưng đoán chừng đứa nhỏ này ở đây cũng không được tự do tự tại cho lắm. Triệu Phương Nghị cũng là người không muốn nhìn sắc mặt của người khác mà hành động nên tết nguyên đán cũng không trở về đoán chừng cũng là không muốn phiền toái đến người ta, việc này so với việc đến nhà người ta chúc tết không giống nhau.
Dù sao trong nhà cũng có tiền, không bằng mua một cái nhà nhỏ, Điền Mật còn phải ở nơi này học bốn năm, nếu khi tốt nghiệp không muốn ở thủ đô phát triển thì bán đi cũng không thua thiệt.
Ngày hôm sau cũng không có đến chỗ của Triệu Phương Nghị, dẫn theo Điền Mật Nhi đi khắp mọi nơi gần trường học để tìm nhài. Mua nhà cũng là chuyện tốt, ổn định cũng không thua thiệt gì nên dĩ nhiên là cô rất ủng hộ. Hơn nữa ở nhờ nhà người ta quả thật có chút bất tiện, không bằng ở nhà của mình được tự do tự tại, hơn nữa nhà bác cả lại ở quân khu đại viện, cách trường học có chút xa, gác cổng lại nghiêm ngặt, nếu không phải người bên trong những hộ gia đình thì mỗi khi ra vào đều phải đưa giấy tờ để kiểm tra, làm cho người ta thấy rất mệt mỏi. Chủ yếu nhất vẫn là Triệu Phương Nghị không thích trở lại đó, cũng đã nửa năm rồi, vẫn luôn là cô đi thăm anh, chưa bao giờ anh trở về.
Phương Di vốn cũng không đồng ý mua nhà, như vậy không phải là muốn đối đầu với ông cụ sao, chỉ là vừa nghe đến chuyện của con mình, bà sinh nó ra nên cũng biết roc tính tình của nó, đến chết vẫn còn ngang ngược, khẳng định không thích đến nhà người khác nên cũng đành phải đồng ý.
Điền Mật Nhi cũng rất thông minh, vì vậy liền nói với bà Phương Di: “Bình thường con cũng sẽ thường trở về, nói với ông nội và hai bác việc học rất nhiều, chắc bọn họ có thể hiểu được.”
Ông cụ sau khi biết dĩ nhiên là phát cáu lên Điền Mật Nhi phải dỗ dành cả nửa ngày: “Ông nội, mỗi ngày trở về phải bắt xe mệt chết đi được, hơn nữa buổi sáng còn phải dậy sớm như thế. Mà chủ nhiệm khoa thì lại rất coi trọng con, nói sẽ thường an bài cho con chút công tác phiên dịch, có lúc về muộn lại không có phương tiện lại còn không vào được phòng ngủ, ba mẹ chỉ sợ con nghỉ ngơi không tốt, nên mới mua một ngôi nhà nhỏ ở gần đấy.”
Aiz, người trẻ tuổi đều có ý nghĩ của riêng mình, huống chi cha mẹ chồng của nó đều ủng hộ, ông cụ có muốn lưu lại cũng không còn cách nào khuyên nữa.
Nhà mua lại là nhà đã qua sử dụng, hình như cũng mua vì muốn cho con đi học được thuận tiện, nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, đã lắp đặt các thiết bị cần thiết, đồ cũng không có lấy đi, mua chút đồ dùng rồi dọn dẹp một chút là có thể vào ở ngay rồi.
Triệu Quốc Đống nói: “Bảo anh trai của con cùng đến ở đây, nếu không một mình con ở đây rất dễ bị trộm cắp viếng thăm.”
Có cha mẹ chồng thấu tình đạt lý như vậy cô thật sự thấy rất biết ơn, cô cũng vốn có tính toán này, chỉ là chưa kịp nói thì cha mẹ chồng đã nói ra trước rồi.
Triệu Phương Nghị vừa nghe thấy đã mua nhà ở đây liền lập tức nói sau ngày nghỉ sẽ trở về, ở trong quân đội mặc dù nghỉ phép không có phiên trực, nhưng này thần kinh vẫn luôn căng thẳng không hề buông lỏng, nghĩ đến có người đợi ở nhà liền thấy thoải mái. Thấy con trai thích, hai ông bà Phương Di lúc này mới thật cảm thấy việc mua nhà ở đây vô cùng đáng giá.
Sau việc Điền Mật Nhi nhận phiên dịch cho đoàn du lịch, thì thân phận giống như rất có sức ảnh hưởng, bọn họ đối với nhân phẩm và năng lực của Điền Mật Nhi đều thừa nhận, trở về liền giới thiệu cho không ít bạn bè nên tới nước Z du lịch. Vì vậy cách không bao lâu, công việc phiên dịch mà Điền Mật Nhi tăng gấp mấy lần, có lúc là đi du lịch có lúc là đàm phán làm ăn. Ở Lãnh Sự Quán phải lộ diện nhiều nên cùng với các du học sinh ở đây có chút tiếp xúc, tất cả mọi người đều có thể học hỏi lẫn nhau, trợ giúp cho nhau, cũng quen biết được không ít bạn bè ở nước Pháp.
Điền Mật Nhi cũng từ đó mà giao tiếp được nhiều hơn, có môi trường để thực hành nên tiến bộ rất nhanh. Các bạn học thấy vậy, hâm mộ cũng có, còn muốn cô giới thiệu giúp một tay, nhưng cũng không có ít người cảm thấy rất ghen tỵ.
Không biết tin tức từ đâu truyền đến nói Điền Mật Nhi tuy băng thanh ngọc khiết nhưng rất khinh thường người trong nước, thật ra thì đã sớm là bị người ngoại quốc chơi đùa nên thối nát nhân cách rồi. Người ta nhìn thấy người da vàng liền thấy chói mắt, thích người cao to tựa như người ngoại quốc vậy, đúng là ưa khẩu vị nặng. Những lời đồn đại này Điền Mật Nhi cũng có nghe nói, nhưng cũng chẳng muốn đi giải thích! Thanh giả tự thanh, càng giải thích ngược lại càng làm cho người ta cho rằng mình muốn che giấu.
Cô là người như thế nào thì cứ như thế thôi, phần lớn tất cả đều là vừa nghe vừa thấy vui lên, căn bản cũng không ai đi để ý. Một bộ phận người thông minh, biết lời đồn đãi không thể tin được, phần nhỏ đối với Điền Mật Nhi hâm mộ ghen ghét, không sợ lớn chuyện, càng truyền đi càng thấy vui mừng, một ngày còn có thể đổi thành mấy giai thoại. Không phải hôm nay ở khách sạn kia nhìn thấy Điền Mật cùng với một người tóc vàng thì ngày mai chính là ở ngoài sân bay nhìn thấy Điền Mật Nhi khoác tay với người có đôi mắt màu xanh.
Chu Tuyết ở trong phòng kể lại chuyện này, Tống Hiểu Hoan nghe xong liền giật mình, như con thỏ nhỏ bị dọa sợ vậy, hình như đến giờ mới biết xã hội hiểm ác cỡ nào.
“Sẽ không đâu, Điền Mật Nhi xinh đẹp thông minh như vậy, sẽ không cùng đàn ông đi mướn phòng, sẽ không lừa gạt đàn ông để lấy tiền của họ đâu!”
Toát mồ hôi, lời đồn đãi vẫn chỉ là suy đoán, đến cả cô ta hình như cũng cho là thật rồi.