[BHTT] Đế Sư

Chương 46: 46: Bắt Được Hung Thủ



Sắc trời tối đen, mặc dù Lý Quý Hâm cùng Hắc y nhân đang phải dốc toàn lực để đối phó đối phương, nhưng họ vẫn nghe thấy được tiếng gào thét điên cuồng từ phía công chúa ngốc bên kia truyền tới, khiến hai người bọn họ đều bị quấy rầy.
Công chúa ngốc là một người nói một không hai, kế hoạch làm con nhím đã được nàng suy ngẫm lâu đến như vậy, rốt cuộc hôm nay cũng được đưa ra áp dụng!
Sau khi trở về cung, nhất định phải yêu cầu sử quan ghi lại sự kiện ngày hôm nay thật kỹ càng mới được.

Bởi đây là lần đầu tiên Trường Ninh công chúa hoàn thành được tâm nguyện của mình.

Nàng phải đem việc tạo ra con nhím nhỏ của ngày hôm nay trở thành ngày kỷ niệm trong lịch sử của Đông Châu nha!
Nàng đã dùng cây kim đâm vào người của đối phương.

Những cây kim này không nguy hiểm đến mức lấy đi tính mạng, mà chỉ đủ cho hắn mất đi khả năng hành động, hơn nữa còn rất đau.

Lý Quý Hâm vừa đánh vừa nghe mà cũng cảm thấy đau.
Hắc y nhân biết rằng, nếu như phải cứu giúp đồng bọn thì sợ rằng chính bản thân mình cũng không thoát được.

Vì thế hắn từ bỏ chống trả, bắt đầu tìm cơ hội chạy trốn.
Lý Quý Hâm từng bước ép sát đối thủ, đồng thời không để cho khoảng cách giữa mình và công chúa ngốc quá xa.
Công chúa ngốc thì nhìn cái hình người đang nằm co tròn ở trên mặt đất, khắp cả người là những cây kim “Con nhím”.

Nàng chống nạnh đứng đó, trên môi là nụ cười đắc ý: “Mỹ Nhân Nữ Phó, A Dao bắt được con nhím rồi, ngươi phải bắt được cái tên gia hỏa đen thui kia nha.

Nếu không ngươi thua A Dao đấy!”
Lý Quý Hâm khẽ cười lên một tiếng.

Công chúa ngốc không biết võ công, nhưng chưa chắc đã phải là người cần được giúp đỡ.
Chỉ có điều Hắc y nhân là một kẻ có võ công cao siêu, nếu hắn không muốn giết người mà chỉ muốn chạy trốn, vậy thì muốn ngăn hắn lại cũng là việc tương đối khó.
Nếu Trầm Ngọc Tú không xuất hiện ở nơi này, vậy thì nàng đã bị đưa đi trên con đường khác với con đường đã bị chặn lại này.

Vì vậy Lý Quý Hâm suy đoán, chưa chắc Hắc y nhân là người muốn giữ lại Trầm Ngọc Tú, mà là chủ tử sau lưng hắn.
Mà kẻ chủ tử này, lại là một người biết rõ Trầm Dao Quân là một kẻ ngu, hơn nữa hắn ngay cả một người ngu cũng không buông tha!
Lý Quý Hâm không bao giờ chấp nhận việc có một người như vậy tồn tại.

Hắn sẽ uy hiếp đến sự sinh tồn của tiểu ngốc ngếch!
“A Dao, coi chừng cái kẻ ở dưới chân ngươi!” Đột nhiên thanh kiếm trong tay Lý Quý Hâm như một con rồng bạc lướt về phía chân của Hắc y nhân.

Bỗng “Đùng!” một tiếng, dường như cú đánh này đã trúng vào mắt cá chân của đối phương, tiếp đó nàng tung người nhảy lên, một cánh tay của nàng kẹt chặt sau gáy đối phương, giật mạnh về phía trước một cái…
Công chúa ngốc tinh mắt nhanh chân chạy tới, ngay trước khi Lý Quý Hâm đưa tay giật rớt mặt nạ che mặt của đối phương.
“Mỹ Nhân Nữ Phó, Ngọc Tú muội muội đã đi nơi nào vậy?”
Lý Quý Hâm tức khắc dừng lại tay, nàng nhìn Hắc y nhân: “Ngươi tự chọn cho mình đi con đường này, là cho rằng ta sẽ ở chỗ này chờ cản ngươi lại, cho nên ngươi đã cho người khác trộn lẫn vào trong đám bạo dân để đem Trường An công chúa mang ra khỏi Hổ Phách sơn.

Bắc Châu không cho phép người Đông Châu tiến vào, nhưng ngươi lại tin tưởng dựa vào võ công của mình là ngươi có thể dễ dàng vượt qua doanh trại Bắc Châu.

Ý tưởng này rất không tệ, đáng giá được cổ vũ.”
Bỗng dưng Hắc y nhân ngẩng đầu lên.
Nhưng rồi Lý Quý Hâm lại dửng dưng nói tiếp: “Từ cái thôn nhỏ đã bị ngươi tàn sát kia có mấy con đường đi ra, ta có xem qua một chút.

Khả năng con đường cao nhất được ngươi lựa chọn để đi qua được Hổ Phách sơn chính là cửa khẩu Vô Ưu ở gần đó.

Vậy nên ta đã cho Thích tướng quân tự mình tới đó canh chừng.”
Cả người Hắc y nhân run lên, rốt cuộc hắn cũng mở miệng: “Ngươi…!vậy mà lại đoán được!”
“Ta đứng ở chỗ này chờ ngươi là bởi vì đêm hôm đó đã cùng ngươi giao thủ ở An Ninh các.” Lý Quý Hâm cười lạnh một tiếng.

Nàng ngồi xổm xuống, dùng một tay lột đi chiếc mặt nạ của hắn: “Để cho ta tới xem một chút ngươi là ai.”
“Ơ?” Mặc dù công chúa ngốc dùng từ để bày tỏ sự nghi vấn nhưng giọng nói của nàng lại không cho thấy có bao nhiêu kinh ngạc trong đó: “Ta nhận ra được cái thanh âm này nha!”
Trước đó Hắc y nhân nhất định không chịu lên tiếng là phải, bởi một khi hắn phát ra tiếng, công chúa ngốc sẽ nghe ra được, như vậy thì đến lúc đó hắn sẽ không còn có chút uy hiếp nào.
Trong lòng Lý Quý Hâm hơi có chút lộp bộp, bàn tay của nàng dừng lại giữa không trung: “A Dao đoán là ai?”

Công chúa ngốc đưa tay chỉ chỉ vào đối thủ rồi ngồi xuống trước mặt Hắc y nhân, cái đầu nhỏ quay qua quay lại: “Chính là cái người ngày ngày mang theo đao, trên người mặc sắt có những lỗ thủng nha!”
“Người sắt?”
Công chúa ngốc lập tức nhảy dựng lên, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, nhái theo bước đi của đám lính cấm vệ mà đá đạp, đá đạp lên trên mặt đất bịch bịch: “Đúng rồi! Là người như vậy!”
Lý Quý Hâm vào cung chưa được bao lâu, trong hoàng cung này có rất nhiều người nàng chưa từng gặp mặt.

Thời điểm lính cấm vệ đến diệt rắn nàng cũng đã trông thấy mấy người.

Dựa theo sự miêu tả của công chúa ngốc, cho dù có tháo mặt nạ của kẻ này xuống, nàng cũng không nhận ra được đối phương là ai, nhưng chức vị của hắn là cái gì, dựa theo công chúa ngốc miêu tả thì cũng đã biết.
Lính cấm vệ chỉ có nghe theo mệnh lệnh của hoàng đế, chẳng lẽ, chủ tử mà hắn phải bảo vệ lại là hoàng đế?
Hoàng hậu ngầm có mưu phản, nếu như có xảy ra chuyện đế hậu bất hòa thì cũng là chuyện bình thường, nhưng vì loại việc này chỉ được tiến hành trong bí mật, nếu hoàng đế thực sự đã biết thì sao có thể dễ dàng tha thứ cho hoàng hậu lâu như vậy đây? Huống chi, người bị hắn bắt lại là con gái của mình, một trong số đó còn là Trường Ninh công chúa được cưng chiều nhất?
Nếu như Trầm Dao Quân không giả bộ ngốc, thì đại khái nàng có thể đem chuyện này chải chuốt lại rồi nói cho người này biết.

Lý Quý Hâm ngẫm nghĩ, đối thủ lớn nhất của mình lúc này không phải là Hắc y nhân, mà là công chúa ngốc trước mặt này a!
Lý Quý Hâm nhìn Trầm Dao Quân, mặc dù sắc trời tối đến nỗi khiến cho nàng không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt đang nín cười của Trầm Dao Quân, nhưng với một người còn nhỏ tuổi mà đã đem người khác chơi thành con rối như vậy, hẳn là phải có cái cảm giác rất có thành tựu.
Cảm nhận của công chúa ngốc rất là bén nhạy, nàng bụm mặt nũng nịu: “Mỹ Nhân Nữ Phó nhìn A Dao như vậy, là đã yêu A Dao anh minh thần vũ rồi sao? A Dao thật là khó xử mà, hu hu hu…”
Lý Quý Hâm khẽ thở dài.

Nàng công chúa còn nhỏ tuổi này, chẳng những lòng dạ thâm sâu đến đáng sợ, mà công lực trêu chọc con gái nhà lành cũng rất đáng sợ.

Thật không biết hoàng hậu đã làm thế nào dạy nàng.
Vừa nghĩ đến hoàng hậu, nàng lại lập tức nghĩ tới phu nhân Hoa Xà.

Nữ thừa mẫu nghiệp, đúng là thân sinh mà!
Lý Quý Hâm đem Hắc y nhân cùng con nhím nhỏ của công chúa ngốc dựng dậy, hướng về phía doanh trại của Hổ Phách sơn đi tới.
Trong núi sâu của Hổ Phách sơn, rất nhanh, cuộc bạo động của đám bạo dân nhanh chóng bị trấn áp.

Thích gia quân bắt giữ mấy kẻ cầm đầu, đem những người này một lần nữa trở lại trong tòa thành nhỏ.
“Mỹ Nhân Nữ Phó, bây giờ chúng ta đi đâu?” Công chúa ngốc cất giọng thỏ thẻ hỏi.
Lý Quý Hâm dịu dàng cười một tiếng: “Đi đón Trường An công chúa.”
“Quá tuyệt vời! Ngọc Tú muội muội sắp trở lại rồi!” Công chúa ngốc tức khắc nhảy lên cao đến ba trượng: “Chúng ta đi đón Ngọc Tú muội muội nào!”
Lý Quý Hâm liếc mắt nhìn Hắc y nhân.
Công chúa ngốc tung ta tung tăng đi ở phía trước, Lý Quý Hâm mang theo hai kẻ phạm tội đã bị bó thành một cục, nàng hạ thấp giọng khẽ hỏi: “Ngô đại nhân, ngươi nghe lệnh từ ai?”
Mặc dù nàng chưa từng gặp mặt Ngô Lập Bình, thủ lĩnh của lính cấm vệ, nhưng cũng đôi lần được nghe tới, trong khi đó công chúa ngốc cũng đã làm cho thân phận Ngô Lập Bình bị bại lộ.
“Ngô mỗ chỉ vì chính mình làm việc, chưa bao giờ nghe theo lệnh của bất kỳ một ai.” Xem ra hắn vẫn là người có chút cốt khí.
Lý Quý Hâm kéo giọng thật dài: “À ha? Nếu nói như vậy, việc tru diệt toàn bộ thôn dân ở trên Hổ Phách sơn, cũng là ý của chính ngươi?”
Ngô Lập Bình sửng sốt mất một lúc.
“Mưu phản bạo động là ý của ngươi? Cài cắm người vào trong hàng ngũ quân đội ở biên giới là ý của ngươi? Cổ động quần chúng vô danh bạo loạn là ý của ngươi? Sát hại người vô tội cũng là ý của ngươi? Ngươi thân là thủ lĩnh của lính cấm vệ, lấy đâu ra được nhiều ý tưởng như vậy đây? Ngươi bất quá cũng chỉ một con chó săn, tại sao lại cứ phải giả bộ chính mình là lão tử?” Lý Quý Hâm phát ra một tiếng cười rét lạnh: “Ngươi cho rằng nếu như đem ngươi trở lại trong kinh, nhất định kẻ đứng trên của ngươi sẽ bảo ngươi là không bị làm sao cả, cho nên ta đây sẽ không có biện pháp đối phó với ngươi hay sao?”
Vẫn đang đi trước, đột nhiên công chúa ngốc dừng bước, sau khi dừng lại một chút, nàng nghiêm túc mở miệng: “Mỹ Nhân Nữ Phó, không thể đem hắn hồi kinh được! Hắn sẽ sát hại rất nhiều người vô tội, hắn còn không bằng cả Thang Uy Cẩu nha! Mặc dù A Dao là một kẻ ngu, nhưng mà A Dao cũng đã biết được mạng người là rất quý.

Hôm nay hắn dám tàn sát cả một cái thôn có đến trăm miệng ăn, vậy thì ngày mai hắn cũng sẽ dám giết gần triệu dân số ở trong kinh thành!”
Lý Quý Hâm lại không ngốc, dĩ nhiên nàng không thể đem người này trở về kinh thành được rồi.

Thiên tử sẽ phớt lờ mấy cái chuyện có kẻ có mắt mà coi thường vương pháp ở dưới chân mình này, chỉ có thể nói rõ một điều: nơi này nước rất sâu.
“Nơi này không phải kinh thành, cũng không phải địa bàn của ngươi.” Lý Quý Hâm phát ra một tiếng cười trầm trầm, giống như rắn độc phun ra cái chết vậy: “Ta có đến một trăm phương thức để cho ngươi chết, chỉ cần ngươi thích.”
Tiếng cười âm trầm này lại được đêm tối lờ mờ phụ họa theo, giống như tiếng cười của ác quỷ, giống như đang đem người ta mang xuống địa ngục vậy.
Cả người Ngô Lập Bình rùng mình một cái, nhưng rồi hắn lại tỏ ra bình thản.

Dù gì hắn cũng là thủ lĩnh của lính cấm vệ, từng gặp qua không biết bao nhiêu chuyện lớn trong đời rồi: “Ngươi cũng biết người phía sau ta là không bình thường, nếu ta bị chết ở Hổ Phách doanh, ngươi đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?”
Chết ở Hổ Phách doanh, trong khi đây lại là địa bàn của Thích gia quân, dĩ nhiên cả doanh quân sẽ bị điều tra.

Một khi đã bị điều tra rồi, sẽ có những tội danh từ trên trời rớt xuống đầu bọn họ cho dù không có chứng cớ, những mánh khóe này ở trong cung, công chúa ngốc là người rõ ràng nhất.
Một cái đầu nhỏ thò lại đây như đang dò hỏi, đôi mắt to tròn chớp chớp, đánh giá cái mặt nạ của Ngô Lập Bình.
“Đáng tiếc là ta còn phải xác nhận Trường An công chúa có bị làm sao hay không rồi mới có thể giết ngươi được.” Lý Quý Hâm không một chút lo lắng.

Nàng ghé vào Ngô Lập Bình bên tai thấp giọng nói: “Trước khi chết ta sẽ cho ngươi được thống khoái một trận, để cho ngươi biết là, đừng nói là ngươi chết ở trong núi, cho dù có chết ở trong tay Thích tướng quân đi nữa, phía trên cũng không dám đem Thích tướng quân làm thế nào!”
Ngô Lập Bình cau mày một cái: “Chuyện này cũng đâu đã là kết quả cuối cùng? Kẻ khoác lác rồi sẽ phải tự đánh mặt của mình mà thôi.”
“Đáng tiếc là ngươi lại không có cơ hội ấy.” Lý Quý Hâm khẽ cười một tiếng.
Cuộc bạo động trong tòa thành nhỏ của Hổ Phách sơn nhỏ đã kết thúc, Thích gia quân sắp xếp lại quân ngũ chuẩn bị trở về doanh quân.

Vào lúc này trời vẫn chưa sáng hẳn, phương đông hé lộ một chút màu trắng bạc, chiếu sáng đỉnh núi Hổ Phách sơn.

Nơi đó có những rặng thông xanh biếc, có những chùm hoa khoe sắc màu.

Nếu nơi đây không phải vừa trải qua một chiến, thì nó chính là cái nơi danh lam thắng cảnh có một không hai rồi.
Lý Quý Hâm mang theo công chúa ngốc cùng Hắc y nhân không đi thẳng tới Hổ Phách doanh.

Bởi vì hung thủ là người từ trong cung tới, trong khi ở doanh trại đã có tai mắt của đối thủ trà trộn vào, vậy nên không thể để cho việc chộp được Ngô Lập Bình cho người ngoài biết được.
Nếu để cho nhiều người biết đến, việc muốn âm thầm xử tử kẻ giết người điên cuồng này sẽ trở nên khó khăn.

Đến lúc đó người ở trong kinh yêu cầu đem hắn nộp lên, hung thủ sẽ lại được tiêu dao ngoài vòng pháp luật.
Nàng cùng Thích tướng quân đã ước định gặp nhau ở trạm kiểm soát Vô Ưu Quan.

Vì tìm cho được Trầm Ngọc Tú mới là vấn đề mấu chốt, hắn chỉ mang theo bên mình hai ba người thân tín.
Cửa ải Vô Ưu Quan đã bị chặn lại, từ xa xa Thích tướng quân vừa nhìn thấy Lý Quý Hâm cùng công chúa ngốc liền chạy tới.

Những ngày vừa qua, hắn vẫn luôn mặt ủ mày ê, vậy mà vào giờ phút này lại là mặt mày hớn hở.
“Xem ra là đã tìm được Trường An công chúa rồi.” Lý Quý Hâm vừa cười vừa nói.
Thích tướng quân hướng về phía Lý Quý Hâm ôm quyền: “Nữ phó đúng là thần cơ diệu toán! Hiện tại Ngọc Tú đang ở trong Vô Ưu Quan, phạm nhân cũng đã chộp được!”
Công chúa ngốc vừa nghe thấy, lập tức nắm lấy tay áo của Thích tướng quân: “A Dao phải nhanh nhanh chân đến xem Ngọc Tú muội muội cái đã! Nếu Ngọc Tú muội muội có nửa điểm bị thương, ta liền đem con nhím biến thành con nhím tương!”
Lý Quý Hâm gật đầu với Thích tướng quân một cái, hắn lập tức cho người đem công chúa ngốc mang đi vào Vô Ưu Quan.
Sau đó Thích tướng quân mới quay sang đối mặt với Hắc y nhân: “Là hắn sao?” Trong giọng nói có mấy phần không chắc chắn, còn nét mặt vừa mới tươi cười cũng biến mất hầu như không còn dấu vết.
“Nghe tiếng đại danh Thích tướng quân đã lâu, thật không ngờ cuối cùng lại dùng loại phương thức này để gặp nhau.” Ngô Lập Bình cười lạnh rồi nói.
“Thì ra là ngươi!” Thích tướng quân cũng đáp lại hắn bằng cái cười lạnh: “Rơi vào trong tay Thích gia ta, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!”
“Cuối cùng Thích tướng quân vẫn không biết được ai mới là người cho ta chỗ dựa?” Ngô Lập Bình nhếch môi cười một tiếng: “Ta sẽ không so đo với hạng người nữ lưu.

Nhưng nếu so sánh thiệt hơn thì ngươi hẳn đã biết, giết ta, ngươi cho là phía trên sẽ bỏ qua cho ngươi hay sao?”
Thân là hạng người nữ lưu Lý Quý Hâm khoanh tay lắc đầu: “Thích tướng quân, chúng ta có nên nói cho hắn biết hay không nhỉ, rằng kẻ đã giết hắn là người Bắc Châu, mà không phải là chúng ta?”
Thích tướng quân sờrâu một cái: “Ngươi cảm thấy hắn nghe mà hiểu được hay không đây?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
[BHTT] Đế Sư

Chương 46: Mật thư của hoàng hậu



Đây là lần đầu tiên Trầm Ngọc Tú gặp Lý Tấn Nhất, nàng bị tiếng kêu gào này làm cho sợ hết hồn mà lui về phía sau mấy bước. Và lần này công chúa ngốc đã không còn tỏ vẻ bênh vực người mình, rằng ai làm cho Ngọc Tú muội muội sợ hãi thì phải báo thù cho bằng được. Bàn tay đang cầm cái mô hình vũ khí của công chúa ngốc chợt dừng lại một chút, nàng ngẩng đầu lên, cái miệng chu ra: “Ngươi muốn chơi cái này?”

Lý Tấn Nhất nhìn chằm chằm cái đồ chơi trong tay nàng mà gật đầu một cái, cái chỏm tóc ngây ngô cũng gật lên gật xuống theo.

Có đến mấy người cùng nhìn chằm chằm vào mớ tóc ngây ngô này của nàng, bọn họ ước gì có thể được nắm chơi một lần.

Công chúa ngốc cũng không hẹp hòi, nàng đem cái đồ chơi này hướng về phía Lý Tấn Nhất duỗi tay một cái: “Cho ngươi này!”

Lý Tấn Nhất ôm đồ chơi trong tay mà vui vẻ không ngừng lật đi lật lại! Woa! Quả nhiên quỷ nhát gan công chúa ngốc này đúng là kẻ nhiều tiền, đồ chơi đặc biệt như vậy mà đem cho người khác cũng không thèm nháy mắt một cái! Phen này sư tỷ ôm được cái tượng vàng nhỏ thật rồi, từ nay về sau Hoa Xà sơn không còn phải lo chuyện áo cơm nữa! Chơi được một trận nàng bò dậy cầm theo đồ chơi xông ra ngoài: “A a a a… Các ngươi chờ Tấn Nhất một lát! Tấn Nhất đi bắt cho các ngươi hai con dã lang để tối làm đồ ăn cho mọi người nhắm rượu. Sư tỷ, ta đi đây, ngươi không cần phải nhớ ta đâu!”

Một cơn lốc cuốn qua Vô Ưu Quan, ai không biết lại còn tưởng rằng đây là Bắc Châu bắt đầu tấn công. Cơn lốc kia cuốn sang tận Hổ Phách sơn, những nơi nó quét qua lá rụng rơi đầy đất.

Lý Quý Hâm cứ như vậy lẳng lặng nhìn theo. Nàng có chút lo lắng, ba nữ nhân thành một đài diễn, vậy ba cô nhóc còn không phải hát thành một vở tuồng?

Trầm Ngọc Tú là người khiêm tốn, lễ độ. Nàng hướng về phía Lý Quý Hâm lên tiếng chào: “Cám ơn ân cứu mạng của nữ phó đại nhân! Ngọc Tú vô cùng cảm kích!”

Lý Quý Hâm khẽ cười một tiếng. Theo thói quen nàng định đưa tay đi sờ đầu Trầm Ngọc Tú một cái để bày tỏ khen thưởng, nhưng khi bàn tay đưa lên đến giữa chừng lại quẹo một cái sang đến đầu công chúa ngốc, vừa vuốt tóc người này nàng vừa cười vừa trả lời: “Trường Ninh công chúa mới là người lo lắng cho Trường An công chúa, không cần phải cảm ơn ta.”

Trầm Ngọc Tú đưa mắt nhìn nhìn Trầm Dao Quân, nhưng người này lại đang hài lòng chìm đắm trong trong cái vuốt ve của Lý Quý Hâm, hoàn toàn không nghe thấy mình nói chuyện.

Ngọc Tú tiểu muội muội mất mát cúi đầu xuống. Có lẽ, ở trong lòng tỷ tỷ, nữ phó mới là người trọng yếu nhất.

Chỉ có điều, phía sau còn có Ngô Lập Bình Ngô đại nhân chưa giải quyết xong. Hắn bị đồ chơi của công chúa ngốc làm cho hôn mê, nếu như bị đem ra giết luôn thì đâu đến nỗi chật vật như hiện tại. Bị một tiểu nữ hài còn chưa đến tuổi cập kê hành hạ như vậy, có lẽ da mặt sẽ bị mất đến mấy thập niên còn chưa hoàn lại.

“Hắn vẫn còn sống. Cẩn thận kẻo đêm dài lắm mộng.” Rốt cuộc thì Lý Quý Hâm không phải là một người thích để lại hậu họa cho bản thân. Giao hắn cho công chúa ngốc là để cho nàng được chơi đùa cho hả giận, cũng không phải là cho Ngô Lập Bình cơ hội chạy trốn.

Vào lúc này công chúa ngốc lại gặm ngón tay, trên mặt là cái vẻ mờ mịt, dốt nát mà nhìn Lý Quý Hâm: “Mỹ Nhân Nữ Phó muốn giết người này hay sao? Như vậy sẽ để lại thật là nhiều, thật là nhiều máu. A Dao thật là sợ sợ! A Dao có thể đứng một bên nhìn hay không?”

Ngay cả Trầm Ngọc Tú cũng không dám nhìn thẳng, tài năng diễn xuất của tỷ tỷ tuyệt đối là nhất đỉnh!

Lý Quý Hâm cũng không ngại phụng bồi người này diễn xuất. Nàng ngồi xuống vừa cười vừa nói: “Giết người đâu chỉ có đầu rơi xuống đất. Giết người xấu ấy mà, so với giết chết một con kiến lại còn đơn giản hơn nhiều. Nếu đã có người muốn tự mình cho chúng ta thử làm thí nghiệm, vậy thì hôm nay ta liền cho ngươi lên một giờ để học, như thế nào mới chính xác gọi là phương thức giết người.”

Trầm Ngọc Tú núp ở phía sau lưng Trầm Dao Quân, nghe qua thì có vẻ là rất khủng bố!

Trầm Dao Quân đứng ở phía trước nhìn Ngô Lập Bình. Nàng thầm nghĩ chẳng lẽ Mỹ Nhân Nữ Phó là muốn dạy nàng làm thế nào để mổ xẻ thân thể con người hay sao? Về chuyện mổ xẻ này, chỉ cần tìm mấy người đầu bếp tới là được rồi, bọn họ thường xuyên mổ gà xả lợn như vậy, chắc cũng sẽ biết làm sao để giải phẫu thân thể con người nha.

Lý Quý Hâm xách kiếm đi lên phía trước, cuối cùng nàng vẫn quay đầu lại: “Trường An công chúa đi ra ngoài trước đi.”

Tình cảnh tới đây tương đối máu me, nàng sợ cái người dịu dàng, ít nói như Trầm Ngọc Tú không tiếp thụ nổi.

Trầm Ngọc Tú gật đầu một cái. Nàng chỉ phụ trách việc đưa cục gạch cho tỷ tỷ, còn chuyện giết người này thật đúng là học không được.

Trong phòng chỉ còn lại Lý Quý Hâm cùng công chúa ngốc, còn có một người gào khóc đợi được giải phẫu là Ngô đại nhân.

Nếu Lý Quý Hâm đã là nữ phó của công chúa ngốc, như vậy thì trong con mắt của những người bình thường, nàng cũng chính là một trong những chủ mưu trong việc để cho công chúa ngốc giả bộ ngốc, mà hoàn toàn quên đi chuyện Lý Quý Hâm đảm nhiệm chức nữ phó chỉ mới quãng thời gian ngắn ngủi trong hai tháng.

Ngô Lập Bình đã sớm bị công chúa ngốc dày vò không còn đến nửa cái mạng, thậm chí đối với việc Lý Quý Hâm muốn đem hắn đi làm vật thí nghiệm cũng đã không còn sức để nói cái gì. Chết đi là tốt nhất, bằng không, không chừng Trầm Dao Quân sẽ còn nghĩ ra thêm hình thức tra tấn gì đó nữa khiến cho hắn sống không bằng chết.

Lý Quý Hâm đứng ở trước mặt Trầm Dao Quân không ngừng khoa tay múa chân để nói cho người này biết, nơi nào có thể chỉ cần dùng một kích liền lấy đi mạng người, nơi nào thì để cho người ta chết từ từ, nơi nào lại có thể tạo thành hôn mê, nơi nào thì sẽ chỉ để lại một chút máu. Cuối cùng, nàng còn nhấn mạnh thêm bằng cách gõ mạnh một cái lên cánh cửa sắt: “Những thứ này đều là trọng điểm, nhớ chưa?”

Thật may khi hoàng hậu cũng là người của Hoa Xà sơn, bằng không sẽ không có nhà nào lại dám đồng ý cho trường học đảm nhiệm cái việc dạy xấu đứa trẻ nhà mình như vậy.

Ngô Lập Bình đã là vật thí nghiệm của công chúa ngốc, căn cứ vào những gì Lý Quý Hâm đã nói cho mình biết, ở mỗi vị trí nàng đều thử một chút. Công chúa ngốc rất có phong độ của Hoa Xà sơn, đối mặt với cảnh máu chảy thành sông mà không hề có một chút sợ hãi, lại còn hết sức hợp tình hợp lý khi nói: “Ta là kẻ ngu a, kẻ ngu thì không biết sợ!”

Đến nỗi khi Thích Nhượng mang theo tay chân thân tín định bí mật đem thi thể đi xử lý, dù đã trải qua vô số lần chứng kiến sinh tử, vậy mà da đầu Đại tướng quân vẫn không khỏi có chút tê dại: “Đây là…”

“Một hung thủ đã giết sạch toàn bộ một thôn, để cho hắn chết như vậy đã là quá dễ dàng cho hắn rồi.” Lý Quý Hâm đứng dậy xoa xoa tay. Nàng lại không ngốc, biết rõ người đứng sau lưng Ngô Lập Bình là nhân vật không dễ chọc vào, muốn làm cái việc minh oan cho cả một thôn không phải là việc khó mà làm được, bởi vì người ra tay giết chết hung thủ sẽ phải đối mặt với nguy hiểm không nhỏ.

Công chúa ngốc chớp chớp mắt, nàng khẽ kéo vạt áo của Lý Quý Hâm một cái: “Mỹ Nhân Nữ Phó, phải đem thi thể này đi nơi nào bây giờ?”

Lý Quý Hâm hướng Thích Nhượng khẽ gật đầu: “Việc tiếp theo, chỉ có thể dựa vào Thích tướng quân mà thôi.”

Thích Nhượng gật đầu một cái.

Mặc dù Trầm Ngọc Tú đã an toàn, thế nhưng Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân vẫn ở lại trong doanh trại nhỏ thêm mấy ngày nữa. Tại Hổ Phách sơn có thật nhiều chim muông thú rừng, vậy nên từ ngọn núi này đến ngọn núi khác, mang theo đồ chơi do Trầm Dao Quân cho mình căn bản là Lý Tấn Nhất không dừng lại được. Thời gian không thể hồi cung của Trầm Ngọc Tú đã trôi qua khá lâu rồi, lại cùng Trầm Dao Quân chị em gái nghĩa nặng tình thâm, nên đúng lúc sống chung với nhau thêm mấy ngày.

Trong khi đó Lý Quý Hâm cũng có chuyện trọng yếu hơn phải làm. Nàng nhận được mật thư do hoàng hậu cho người mang tới.

Thư được gửi đến chỗ Thích tướng quân, một bức được đóng kín là gửi cho Thích Nhượng, bức cũng được niêm kín còn lại là gửi cho Lý Quý Hâm. Khi Thích Nhượng cầm lá thư đưa cho Lý Quý Hâm, hắn biết được hoàng hậu có bao nhiêu coi trọng cái người nữ phó này.

Lý Quý Hâm bóc niêm phong ra, bên trong là bức thư do hoàng hậu tự tay viết.

Nếu như Lý Quý Hâm đã trở về Hoa Xà sơn được một chuyến rồi, như vậy thì người này nhất định sẽ từ miệng phu nhân Hoa Xà mà biết được chuyện hoàng hậu đã từng ở Hoa Xà sơn rất nhiều năm, cũng như biết được việc bản thân vào cung cũng không phải là một sự tình cờ. Sau khi trở lại Hoa Xà sơn rồi mà vẫn có thể kiên định phụng bồi Trầm Dao Quân, liền nói rõ Lý Quý Hâm hoàn toàn tiếp nhận hết thảy những phát hiện về mình.

Việc phu nhân Hoa Xà không ngăn cản cũng đã nói rõ một điều, tấm lòng của nàng vẫn hướng về hoàng hậu như trước kia.

Hoàng hậu đã sớm dự liệu được Trầm Ngọc Tú sẽ xảy ra chuyện. Ngay sau khi Lý Quý Hâm mang theo Trầm Dao Quân ngựa chiến ra roi chạy tới Hổ Phách sơn, Thanh Thư cũng đã thông qua đường dây liên lạc đặc biệt để bẩm báo cho hoàng hậu biết.

Nếu như tin tức đi bằng đường quan đạo cùng trạm dịch thì tốc độ sẽ không sánh bằng tin tức Trầm Ngọc Tú bị mất tích truyền tới trong kinh, nhưng nếu hoàng hậu đã từng sống ở Hoa Xà sơn, thì sẽ có được bối cảnh* giang hồ, thông qua đường truyền tin tức riêng, như vậy thì sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Trong thư nói về việc Trầm Ngọc Tú, dường như hoàng hậu đã sớm đoán ra được được hung thủ, vậy nên cũng chỉ dặn dò Lý Quý Hâm không thể giá họa cho Bắc Châu. Bởi một khi tình thế Bắc Châu cùng Đông Châu không còn bình thường, thì việc giám thị trong cung đối với hoàng hậu sẽ càng trở nên nghiêm mật.

* Bối cảnh: Hoàn cảnh thực tế hoặc tình huống lịch sử có tác dụng đối với sự việc xảy ra

Đây cũng là lí do tại sao ở trong cung nhưng hoàng hậu lại thường không lộ diện, mà lại phải phái một người mới vừa vào cung không bao lâu là nữ phó đi điều tra những chuyện xảy ra trong cung. Thân phận của nàng quá lúng túng, nếu cứ xuất đầu lộ diện thường xuyên, sẽ khó tránh khỏi lộ ra sơ hở.

Thực ra Lý Quý Hâm cũng không có ý định giá họa cho Bắc Châu, mà chỉ nói rằng Ngô Lập Bình là bị thổ dân ở Hổ Phách sơn giết chết. Nếu thật sự bàn về tội, thổ dân bị Ngô Lập Bình tàn sát cả một thôn, ngay cả một bóng người sống sót cũng không tìm được, liền có thể đem nồi vứt cho đám bạo dân trong tiểu thành bị Ngô Lập Bình xúi giục làm bạo loạn gánh lấy mà thôi. Sau đó đám bạo dân bị Thích gia quân trấn áp chạy trở về tiểu thành. Như vậy kế hoạch hết thảy sẽ vô cùng hoàn mỹ.

Nàng khép lại lá thư, ném vào bên trong chậu lửa: “Thích tướng quân, chúng ta vẫn giữ nguyên kế hoạch mà hành động.”

Dựa theo kế hoạch đã bàn định thì thi thể của Ngô Lập Bình được Thích gia quân vô tình tìm thấy ở trong thôn nhỏ trên Hổ Phách sơn. Cứ như vậy, Thích Nhượng lập tức cho người cùng ngựa chiến ra roi đem tin tức đưa ngược trở lại kinh thành.

Trong thời gian này, Lý Quý Hâm cùng công chúa ngốc ở lại Hổ Phách doanh học tập kiến thức về phương pháp tác chiến cũng như cách bố trí lực lượng ở nơi biên phòng. Vẫn như trước đây, ngày ngày Trầm Ngọc Tú lại đi theo phía sau công chúa ngốc đưa cục gạch. Còn Lý Tấn Nhất, với đồ chơi được công chúa ngốc đưa cho, đã bắt được thứ một trăm lẻ hai con dã thú, thực sự phá hư một cách nghiêm trọng hệ sinh thái của Hổ Phách sơn.

Binh lính của Hổ Phách doanh thì lại bị trị giá võ lực kinh người của cô nhóc đen gầy này dọa cho đến xoay mòng mòng. Lý Tấn Nhất vỗ lên chó sói vừa mới bị nàng bắt về rồi nói với bọn họ đầy vẻ đắc ý: “Đây đã coi là cái gì. Ta nói cho các ngươi biết này, sư tỷ của ta còn lợi hại hơn nhiều. Nàng chẳng qua là khinh thường việc bắt động vật nhỏ như này.” Nàng giơ con chó sói lên.

Đám binh lích của Hổ Phách doanh vô cùng tò mò cái cô nhóc đen gầy này đến tột cùng là có bao nhiêu bản lĩnh, vì vậy mà ai nấy đều rối rít lôi kéo Lý Tấn Nhất muốn cùng nàng luận bàn. Lý Tấn Nhất chỉ là một tiểu nữ hài chưa hiểu như thế nào là đối nhân xử thế, đã vậy lại còn thích nói luyên thuyên không ngừng nghỉ, vì vậy mà cảm thấy cuộc sống như thế này mới mĩ vị làm sao, nhất là khi có được nhiều người nguyện ý cùng nàng luận bàn như vậy.

Những người lính này lại không phải là đối thủ của Lý Tấn Nhất, chỉ sau một lúc, bên trong doanh trại đã là cảnh người ngã ngựa đổ.

“Lý cô nương thật là lợi hại! Biết dùng thương pháp chứ?” Có người hỏi.

“Ta không biết.” Lý Tấn Nhất buông kiếm: “Nhưng mà sư tỷ của ta lại biết.”

“Nhìn nữ phó đại nhân thì giống như là một người rất khó gần.” Những người lính này nói.

Lý Tấn Nhất liền vội vàng giải thích: “Sư tỷ mới không phải là người rất khó gần. Các ngươi không biết đó thôi, sư tỷ là một người hết sức thiện lương. Nếu như các ngươi muốn luận bàn thương pháp, vậy để ta đi kêu sư tỷ!”

Đang lúc Lý Quý Hâm mang theo công chúa ngốc đi loanh quanh trong doanh trại, thì từ xa xa nghe thấy có người ở sau lưng nói nàng lợi hại.

Sau khi tới gần, hai người nhìn thấy Lý Tấn Nhất cầm một cây thương đảo đi đảo lại trên tay: “Sư tỷ! Sư tỷ! Đúng lúc ngươi tới đây, mọi người nói muốn nhìn thương pháp của ngươi một chút vậy ngươi có thể biểu diễn một chút hay không? Ngươi cũng biết rồi đấy trong số tất cả vũ khí thì thứ ta không biết dùng nhất chính là thương. Hu hu hu… Sư tỷ! Có được hay không?”

Công chúa ngốc kéo Lý Quý Hâm lại gần để hỏi nhỏ: “Mỹ Nhân Nữ Phó, tại sao vũ khí gì ngươi cũng đều biết ấy vậy mà tiểu sư muội lại không biết dùng thương như vậy đây?”

Lý Quý Hâm cười cười: “Bởi vì nàng lùn.”

So với Lý Tấn Nhất thì thương dài hơn rất nhiều. Cái ngày Lý Tấn Nhất vừa mới bắt đầu học thương thì bị trật chân mà té ngã, từ đó bị bóng ma tâm lý.

Ánh mắt của công chúa ngốc cười thành một đường chỉ: “Nhất định là so với tiểu sư muội thì Mỹ Nhân Nữ Phó lợi hại hơn rồi. A Dao thật sự hết sức sùng bái Mỹ Nhân Nữ Phó!”

Ngay tức khắc Lý Tấn Nhất tỏ ra không phục: “Ta chẳng qua là không biết dùng thương, nhưng mà ta vẫn rất lợi hại! Vũ khí khác ta đều biết! Không được! Tấn Nhất phải cùng sư tỷ so chiêu mới được!”

“So chiêu! So chiêu!” Những người lính ở một bên cùng ồn ào lên.

Công chúa ngốc cũng ở một bên vỗ tay: “Mỹ Nhân Nữ Phó đồng ý nhanh lên một chút! Đem tiểu sư muội đánh ngã đi!”

Lý Quý Hâm khẽ mỉm cười: “Nhất định là Tấn Nhất thua rồi. Đến lúc đó thì đừng khóc đó nha.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
ad
ad
ad