[BHTT] Đế Sư

Chương 45: 45: Ám Khí Cay Mắt



Đường đi từ trong thành nhỏ ra đến chỗ bị mai phục cũng không tính là quá xa, điều này Lý Quý Hâm tính toán khá là rõ ràng.
Hung thủ muốn mang theo Trầm Ngọc Tú rời đi, làm sao lại có thể đi cùng đường với đám bạo dân đây?
Ôm công chúa ngốc trong ngực, Lý Quý Hâm phóng thật nhanh về phía bắc của Hổ Phách sơn.

Nàng tuyệt đối không yên tâm giao công chúa ngốc cho bất kỳ người nào, nàng chỉ tin tưởng vào chính bản thân mình.
Công chúa ngốc phải mỗi thời mỗi khắc đều ở dưới mí mắt của mình thì nàng mới có thể bảo đảm an toàn cho người này được trăm phần trăm, cho dù người nàng phải đi ứng đối là một cao thủ.
Bị ôm đi nhưng công chúa ngốc vẫn rất thản nhiên.

Mặc dù nàng không biết võ công, nhưng vì được hoàng hậu truyền lại cho một chút đồ vật phòng thân, qua đó ít nhất nàng vẫn có thể bảo đảm, mặc kệ địch nhân có cường đại dường nào, mình vẫn có thể tự thoát thân được.

Công chúa ngốc không phải là kiểu người ôn nhu như Trầm Ngọc Tú, bất kỳ kẻ nào, một khi bị công chúa ngốc dày vò thì sẽ chỉ còn nước không muốn sống nữa.
Lý Quý Hâm dừng lại trên một đoạn đường, là nơi bắt buộc phải đi qua nếu muốn từ Hổ Phách sơn đi thông tới doanh trại Bắc Châu.

Trên danh nghĩa đây là đoạn đường biên giới đang rất căng thẳng giữa Đông Châu và Bắc Châu.

Giống như thể bất cứ lúc nào cũng có thể chỉ vì một vài cái cớ nhàm chán chẳng hạn như “thỏ Đông Châu chạy tới Bắc Châu” hoặc là “cỏ dại Bắc Châu bị gió thổi đến Đông Châu” đều châm lên ngọn lửa chiến tranh.

Nhưng trong mắt Lý Quý Hâm, hết thảy những điều này lại chưa chắc đúng là như vậy.

Vào giờ phút này nàng đang đứng ở trên đường đi của Bắc Châu, mà tận đáy lòng vẫn vô cùng bình thản.
Mẫu thân của hoàng hậu Đồng Tiệp chính là Văn Lan Tông gia tiếng tăm lừng lẫy của Bắc Châu, nếu Đồng Tiệp đã ngồi vào vị trí hoàng hậu này rồi, làm sao lại có thể để cho thân tín của mình là Thích gia quân cùng Bắc Châu khai chiến đây? Tất cả chẳng qua cũng chỉ là để che giấu tai mắt người ngoài mà thôi.
Lý Quý Hâm đứng ở giữa đường nhắm mắt dưỡng thần, ngồi xổm bên cạnh là một nàng công chúa ngốc đang dùng hai tay chống cằm nhìn nàng với cặp mắt đầy vẻ sùng bái.
Mỹ Nhân Nữ Phó duyên dáng, yêu kiều mà lại anh tư hiên ngang như vậy, quả thật giống như trích tiên tồn tại trên đời nha!
Trước ánh mắt sáng quắc này của công chúa ngốc, Lý Quý Hâm mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của người này.

Ánh mắt của công chúa ngốc vừa đen vừa sáng, trong đó có hình ảnh của núi rừng, chính giữa cảnh núi non ấy là bóng người cao ráo, đơn độc đứng đó.
Không hiểu tại sao mặt Lý Quý Hâm lại đỏ lên, nàng bỏ qua mà nhìn sang nơi khác.

Nàng có thể cảm giác được sự tín nhiệm cùng lệ thuộc của công chúa ngốc đối với mình, lẫn trong đó còn có một chút tình cảm mà nàng không biết tên của nó là gì.

Công chúa ngốc mở to mắt rồi cười tươi như một bông hoa.

Khi đỏ mặt lên Mỹ Nhân Nữ Phó giống như một khóm cây mắc cỡ vậy, vừa đụng tới liền thu mình lại!
Ồ! Thật là tuyệt khi trêu đùa người này.

Nàng phải chuẩn bị trước để sau này hồi cung phải cùng Mỹ Nhân Nữ Phó chơi đùa một trận mới được.
Lý Quý Hâm âm thầm vận khí: “A Dao, nghiêm túc một chút!”
“A Dao chỉ cần nhìn thấy Mỹ Nhân Nữ Phó liền nghiêm túc không nổi!” Quanh đây cũng chỉ có hai người Lý Quý Hâm cùng công chúa ngốc mà thôi, công chúa ngốc ngẫm nghĩ: không nói vào lúc này thì còn đợi tới lúc nào?
“Người chúng ta sắp phải đối mặt là một cao thủ, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.” Lý Quý Hâm cảnh cáo một lần nữa: “Đây không phải là trò đùa!”
Công chúa ngốc nháy mắt một cái: “A Dao không có nói chơi nha.

Có Mỹ Nhân Nữ Phó ở, cao thủ gì cũng đều là rác rưởi! A Dao mới không sợ!”
Lý Quý Hâm không biết nên trả lời nàng thế nào cho phải.

Nàng vui mừng khi thấy tiểu ngốc ngếch đối với mình vạn phần tín nhiệm, nhưng lại thấy bi thương vì tiểu ngốc ngếch cho nàng là kẻ ngu.
Tối nay bóng đêm thật thâm trầm, cây cối xung quanh đều trốn vào trong bóng tối của đêm đen huyền bí.

Mảnh trăng cong cong trên trời đã bị mây đen che kín, ngay cả một chút tinh quang cũng không dư lại.

Bóng tối thu hết bóng dáng mỗi người.

Nếu không phải Lý Quý Hâm có khả năng nhìn ban đêm cực tốt, sợ rằng ngay đường đi cũng không thấy rõ.
Công chúa ngốc dựa vào Lý Quý Hâm rồi lại còn ôm lấy cái eo của nàng làm bộ sợ hãi.

Lý Quý Hâm nghiêng tai lắng nghe, đột nhiên nàng ôm lấy công chúa ngốc, nhảy vào một bụi cỏ rậm gần đó.
Trong gió chỉ có tiếng cỏ cây cọ vào nhau xào xạc rồi dần dần phiêu tán vào trong không trung.
Nàng nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng, nhẹ vô cùng, là tiếng của người có khả năng khinh công siêu việt.

Cùng với đó còn có tiếng thở dốc nhỏ đến gần như không đáng kể.

Một người mặc quần áo đen gần như hòa vào đêm tối làm thành một thể, chỉ thấy một cái bóng như cơn gió lơ lửng lướt tới, hướng về phía doanh trại Bắc Châu bay nhanh.
Lý Quý Hâm tùy tay ngắt lấy một chiếc lá cây, chờ cho Hắc y nhân đến gần chỗ nàng đang mai phục, chiếc lá rời khỏi tay nàng, “chiu” một tiếng bay vút về phía đối phương đang đi tới!
Đương nhiên Hắc y nhân không phải là kẻ dễ trêu vào, hắn nhảy một cái lên không trung, xách cái túi trong tay bay vọt qua chỗ Lý Quý Hâm vừa công kích.

Sau khi biết bản thân gặp phải mai phục, hắn tỏ ra lâm nguy không loạn, tiếp tục hướng về phía doanh trại Bắc Châu đi tới!
Cây kiếm trong tay Lý Quý Hâm giống như thuồng luồng quật đuôi vậy, ở trong bóng tối vạch qua một luồng ánh sáng, giống như tia sáng phát ra từ mặt đất vừa bị nứt ra, lại cũng giống như ánh mặt trời chói chang xuyên thấu qua tầng mây sau khi vừa trút xuống mặt đất một trận mưa điên cuồng, chói chang đến người bị chặn lại trước mặt cũng phải choáng váng!
“Chờ ngươi rất lâu rồi!” Lý Quý Hâm lạnh ngắt mở miệng.
Hắc y nhân muốn tìm cách rời đi, nhưng lại bị lưỡi kiếm của Lý Quý Hâm cuốn lấy gắt gao.

Hắn chỉ có đánh bại Lý Quý Hâm thì mới có thể thoát đi được.

Đôi mắt hẹp dài nằm ở phía trong chiếc mặt nạ thoáng lóe lên tia hung tàn, đó là sát khí!
Loại cảm giác này nàng đã quá quen thuộc, đây chính là Hắc y nhân đã từng chạy trốn ở An Ninh các! Là kẻ đã từ trong tối giúp Lương Phi, nhưng Lương Phi lại lên tiếng phủ nhận bản thân mình có quen biết với người này!
Hắn vẫn không nói lời nào như trước, dường như là sợ thân phận bị vạch trần vậy.

Hắn chỉ đem cái bao bố vẫn cầm trong tay ném một cái thật mạnh xuống mặt đất, lấy ra vũ khí mình.
Lý Quý Hâm không nói thêm gì nữa, nàng rút kiếm tiến lên.

Ánh phản quang chợt lóe, như rồng bay lên, kiếm quang loang loáng soi sáng bóng cây thành những vệt loang lổ.

Hắc y nhân trấn định thản nhiên mà ứng phó, duy chỉ có ánh mắt của hắn thỉnh thoảng lại rơi xuống cái bao bố kia.
Vì phải ứng phó với Lý Quý Hâm, hắn không còn dư thừa khí lực để mà đi bắt công chúa ngốc.
Công chúa ngốc lặng lẽ từ trong bụi cỏ bò ra, mò đến bên cạnh cái bao bố.

Bao bố phình phình, bên trong có chứa một người nào đó.

Công chúa ngốc vừa cởi ra sợi dây đang thắt chặt miệng bao bố lại vừa nhỏ giọng thì thầm: “Ngọc Tú muội muội bị trói gô lại rồi.

Nếu như Ngọc Tú muội muội bị mất đi, dù chỉ một sợi tóc, ta sẽ nhổ trụi cái đầu của hắn!”
Dù vẫn đang đánh nhau nhưng cả người Hắc y nhân vẫn nổi da gà.

Đem từng sợi, từng sợi tóc nhổ hết, cái này có thể liệt vào một trong mười hình phạt thảm khốc nhất của công chúa Đông Châu hay không đây?
Chờ đến khi bao bố được cởi ra, cái người bên trong vẫn đang ngủ say.

Công chúa ngốc đang muốn đưa tay kéo Ngọc Tú muội muội của mình ra, nhưng lại phát hiện cổ tay của mình nóng lên, có người đang nắm lấy tay nàng! Bàn tay này xù xì, không phải là bàn tay của Trầm Ngọc Tú! Trầm Dao Quân tức khắc nhíu mi lại, không nói thêm lời thứ hai, nàng đem ngâm châm vẫn giấu ở trong tay áo rút ra một cái…
Tất cả mọi người đều biết công chúa ngốc không biết võ công, nhưng mà mọi người lại cũng không biết, công chúa ngốc có không ít vũ khí phòng thân.
Người nằm trong bao tải bị ăn đau bực bội hừ một tiếng.

Lý Quý Hâm liền nghe thấy giọng nói thỏ thẻ của công chúa ngốc nhẹ nhàng vọng tới: “Ngọc Tú muội muội của ta là một người có thân thể mềm mại, kiều diễm, các ngươi có muốn giả bộ làm Ngọc Tú muội muội thì cũng phải có chút đạo đức, ít nhất…!Ít nhất cũng nên tìm cái tiểu cô nương xinh đẹp một chút!” Lý Quý Hâm thiếu nước đưa tay đỡ trán.

Nhìn qua khóe mắt nàng thấy đối phương từ trong bao bố nhảy ra ngoài, lòng lập tức trở nên căng thẳng: “A Dao cẩn thận!”
Công chúa ngốc lại không một chút hoảng hốt.

Nàng vừa rút từ trong tay áo ra cây kim thứ hai vừa lẩm bẩm: “Ừm, coi như không có tiểu cô nương xinh đẹp thì đại cô nương xinh đẹp cũng không sao.

Giống như Mỹ Nhân Nữ Phó ấy, nếu là vậy thì ta sẽ giả bộ là bị ngươi bắt được.

Này, ngươi có thích con nhím nhỏ không?”
Khi còn ở trong tiểu thành công chúa ngốc vẫn chưa hoàn thành kế hoạch làm con nhím nhỏ, hiện tại lại có cơ hội, sao có thể dễ dàng buông tha được đây?
Nếu như không phải Lý Quý Hâm có định lực tốt, chỉ sợ rằng bây giờ nàng đã phải quỳ xuống trước lời này của công chúa ngốc.
Lại nghe thấy một tiếng kêu đau nữa! Lần này công chúa ngốc không đâm vào tay của người kia nữa, mà là đâm vào chân…
Hoàng hậu thiết kế vũ khí phòng thân cho nàng tuyệt đối không phải chỉ là một cây kim đơn giản như người ta vẫn thấy.

Một đầu là cây kim, nhưng một đầu khác chỉ cần đè một cái là có thể biến thành một cái lưỡi câu.
Rốt cuộc đối phương vẫn là cái người có võ công căn bản, người này nhịn đau đứng lên muốn bắt lấy công chúa ngốc!
Lý Quý Hâm thoát khỏi Hắc y nhân hướng về phía công chúa ngốc chạy tới, nàng rất sợ người này xảy ra bất trắc, nhưng Hắc y nhân lại không ngừng theo sát!
Có điều, vào lúc này công chúa ngốc vẫn trấn định tự nhiên mà đi về phía trước.

Nàng cầm cái vật giống như cây kim ở trên tay vừa đi về trước vừa kéo…
Đúng vào cái lúc Lý Quý Hâm ôm lấy công chúa ngốc kia, công chúa ngốc nhanh chóng đem một cây kim đưa cho Lý Quý Hâm rồi thấp giọng nói một câu vào bên tai người này.
Khí lực Lý Quý Hâm rất lớn, nàng ôm lấy công chúa ngốc bay về phía người quần áo đen làm thành một cú giật…
Trên chân đối phương bị ăn đau, cộng thêm ngoại lực kéo đi, bị mất thăng bằng mà làm thành cú ngã chó ăn cứt…

Công chúa ngốc ôm lấy Lý Quý Hâm mà bật cười ha ha: “Mỹ Nhân Nữ Phó, ngươi nhìn kìa, trông người kia mới ngốc làm sao!”
Lý Quý Hâm chỉ còn biết lau mồ hôi lạnh, nguy hiểm thật!
May mà công chúa ngốc gan lớn phản ứng mau, nếu bị đối phương bắt được tay trong một khắc kia, chỉ sợ rằng trốn không thoát.
“Mỹ Nhân Nữ Phó, Ngọc Tú muội muội không ở nơi này.” Công chúa ngốc khổ sở nói: “Có phải chúng ta đã bị lừa rồi hay không?”
Lý Quý Hâm vuốt đầu nàng một cái: “Đừng lo lắng, trong lòng ta biết rõ mình đang làm gì.”
Công chúa ngốc liền không lo lắng nữa, bởi hết thảy đều đã nằm trong lòng bàn tay của Mỹ Nhân Nữ Phó đây.

Nhìn đi, đối phương đã rơi vào trong tầm khống chế của Mỹ Nhân Nữ Phó rồi kìa.
Thấy rằng không thể bắt được công chúa ngốc, Hắc y nhân đưa tay ra hiệu tẩu vi thượng sách.

Làm sao Lý Quý Hâm lại để cho đối phương được như ý đây, nhưng vì trên tay vẫn phải ôm công chúa ngốc, nàng không thể thi triển tay chân được!
Liếc nhìn một cái, Trầm Dao Quân lập tức hiểu ra.

Nàng cọ cọ quai hàm, mặt đầy vẻ ngây thơ mà mở miệng: “Mỹ Nhân Nữ Phó nhanh chạy đi bắt lấy cái đen thùi lùi thích dán người kia, A Dao muốn đem người còn lại biến thành con nhím nha! A Dao nhưng lợi hại!”
Biết rõ công chúa ngốc không ngu Lý Quý Hâm liền hiểu được, đây là công chúa ngốc muốn cho mình không cần phải xen vào nàng.
“A Dao sẽ không sao thật chứ?” Lý Quý Hâm hỏi.
Công chúa ngốc nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên là như vậy rồi! Con nhím của A Dao chỉ mới mọc ra hai cây gai, ít nhất phải hai mươi cây mới được!”
Trong lòng Lý Quý Hâm lặng lẽ đốt cây cây nến vì con nhím nhỏ kia.
Không còn bị vướng bởi tay nải, Lý Quý Hâm gắt gao cuốn lấy Hắc y nhân.

Kẻ còn lại bắt đầu sinh ra phòng bị đối với công chúa ngốc, vì vậy nàng không thể hành động dễ như trở bàn tay như trước đó nữa.
Công chúa ngốc nghiêng cổ ngẹo đầu đứng đối mặt với hắn mà chớp chớp đôi mắt to.

Nếu như vẻ đáng yêu có thể mà giết chết được người, thì đại khái đối phương đã chết đến một trăm lần rồi.
Đột nhiên đối phương tiến sát đên bên cạnh nàng, muốn hù dọa công chúa ngốc một chút, nhưng công chúa ngốc vẫn không nhúc nhích, không có một chút nào tỏ ra sợ hãi cả.
Vì nàng không chạy trốn, nên đối phương liền tìm cách bắt lấy công chúa ngốc, vì vậy lần thứ hai, hắn không chỉ là dò xét mà thôi.
Một bàn tay ma quỷ thò tới, còn trên mặt là một nụ cười quỷ quyệt.
Công chúa ngốc nhìn hắn rồi le lưỡi một cái, đúng vào cái lúc bàn tay đối phương sắp sửa túm được cổ áo của nàng, chỉ nghe “bụp” một cái, có thứ gì đó bị kích hoạt khiến cho một đám bột phun ra trúng ngay giữa mặt hắn.
Đối phương lập tức rụt tay về.
Công chúa ngốc vừa cười vừa hỏi hắn: “Đây là hương liệu ta trộm lấy từ ngự thiện phòng Nam Châu mang tới, có phải đặc biệt cay mắt hay không?”
Đối phương còn chưa kịptrả lời, công chúa ngốc đã làm như mãnh hổ xuống núi nhào tới, móc ra từ trongngực ra một cây kim nho nhỏ thuôn dài.

Nàng hé môi để lộ ra một hàng răng trăngtrắng, dù vẫn dang ở trong bóng tối nhưng rõ ràng là có thể nhìn thấy: “Chàongươi, con nhím nhỏ đầu tiên của ta!”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
[BHTT] Đế Sư

Chương 45: Điều chế đặc biệt của công chúa



Dĩ nhiên là Ngô Lập Bình nghe hiểu.

Đáng tiếc là Lý Quý Hâm lại lắc đầu một cái: “Giá họa cho Bắc Châu sợ rằng không thể thực hiện được. Trước mắt thế cuộc của Hổ Phách sơn đang rất căng thẳng, ngay cả con thỏ vượt biên giới cũng có thể gây nên chiến tranh. Nếu để cho thủ lĩnh của lính cấm vệ chết ở trong tay Bắc Châu, cuộc chiến này không thể tránh khỏi.”

Nếu chỉ là giả bộ khai chiến mà nói, rất dễ để cho người ta nhìn ra sơ hở, đến lúc đó nhất định Thích gia quân sẽ bị gán cho cái tội danh cấu kết với kẻ thù. Đây là cái tội Thích Nhượng không thể gánh nổi.

Ngô Lập Bình cũng đã nghĩ tới điều này, cho nên căn bản là hắn không lo lắng việc bị Thích Nhượng giá họa cho Bắc Châu cái tội giết hắn. Bởi đây rõ ràng là rắc rối khó giải quyết.

Thích Nhượng gật đầu một cái: “Nữ phó nói rất đúng! Nếu đã như vậy thì cứ trực tiếp giết đi là xong!” Thích Nhượng có thể ở Bắc Châu trấn thủ lâu đến như vậy, dĩ nhiên là không phải một nhân vật đơn giản rồi.

Nghe nói như vậy, ngay lập tức vẻ mặt của Ngô Lập Bình không khỏi bối rối. Lại nhìn thấy Thích Nhượng rút đao ra, đến lúc này hắn mới chắc chắn đối phương thật sự muốn hạ thủ!

“Thích Nhượng! Ngươi là kẻ loạn thần tặc tử!”

“Dám uy hiếp công chúa, ta thấy ngươi mới là loạn thần tặc tử!” Thích Nhượng cười lạnh như băng.

“Giết ta kết quả ra sao ngươi có biết không hả?”

Lý Quý Hâm liền ở một bên thở dài: “Thích tướng quân phát hiện ra thi thể Ngô đại nhân ở Vô Ưu Quan, nên lập tức ngựa chiến ra roi đưa thi thể trở lại kinh thành. Hoàng thượng nổi cơn giận dữ, hạ lệnh điều tra thật kỹ Hổ Phách doanh, đúng vào lúc đó lại gặp Bắc Châu rục rịch, muốn xuyên qua Hổ Phách sơn để tấn công Vô Ưu Quan. Vì thế mà việc này bị hủy bỏ, lệnh cho Thích tướng quân phòng thủ Hổ Phách sơn nghiêm ngặt, ngươi thấy sao?”

Ngô Lập Bình chợt hiểu ra, câu nói kia của Lý Quý Hâm khi bắt hắn là có ý gì!

Đừng nói đến chuyện ngươi chẳng qua chỉ là chết ở trong núi, mà dù có là chết ở trong tay Thích tướng quân đi nữa, thì phía trên cũng không dám đem Thích tướng quân làm cái gì!

Căn bản Hổ Phách doanh cùng Bắc Châu lại chính là cá mè một lứa, mà Thích Nhượng mới thật sự là loạn thần tặc tử!

Như vậy, nếu bề trên có để cho bản thân mình tra xét chuyện này, thì nó sẽ giống như những gì đang bày ở trước mắt này!

Nhưng hiện tại hắn đang nằm trong tay của kẻ thù, ngay cả khả năng chạy trốn cũng còn không có!

“Thích Nhượng! Ngươi vậy mà lại cấu kết với Bắc Châu phạm thượng* làm loạn!” Ngô Lập Bình giận đến cả người run rẩy.

Thích tướng quân cũng rất là thản nhiên: “Cấu kết với Bắc Châu? Mười sáu năm trước đây cũng đã có người nói rằng Đồng gia cấu kết với Bắc Châu âm mưu làm phản, nhưng trong mười sáu năm qua Đồng gia có mưu phản hay không? Thích Nhượng ta trấn thủ tại Hổ Phách sơn đã hơn mười năm nay nhưng có để cho một con ruồi từ Bắc Châu bay vào hay không? Lại bất luận Hổ Phách doanh cùng Bắc Châu kết quả là quan hệ như thế nào, chỉ cần Bắc Châu dám đối với Hổ Phách doanh bắn tới một mũi tên, Thích Nhượng ta cũng sẽ khiến cho bọn họ ngay cả cơ hội lựa chọn cái chết cũng không có! Hổ Phách doanh là đất của Đông Châu, không cho phép bất kỳ kẻ nào được phép chấm mút! Ngươi nói ta cấu kết với Bắc Châu, ta không nhận, nhưng ngươi nói ta phạm thượng làm loạn, ta nói cho ngươi biết đây: người ta phạm chính là bề trên của ngươi, còn người ta tôn kính là bề trên của ta!”

* Phạm thượng: Động chạm đến người bề trên, không tôn kính bề trên

Lý Quý Hâm khoanh tay đứng ở một bên nhìn, mặt mỉm cười.

Thích Nhượng là một vị tướng quân có phong cốt, hắn tôn kính hoàng hậu, đồng thời cũng là người nhiệt tình bảo vệ doanh trại của mình.

Ngô Lập Bình trợn mắt, hắn không thể tưởng tượng nổi: “Ai? Người đứng sau màn của ngươi là ai?”

Thích Nhượng xách đao lên không thèm trả lời hắn: “Một cái người sắp chết rồi còn biết nhiều như vậy mà làm gì?”

Dứt lời thanh đại đao nâng lên sắp sửa bổ về phía Ngô Lập Bình, nhưng lại bị Lý Quý Hâm đưa tay ngăn lại. Nụ cười của nàng ấm áp như gió xuân vậy, so với cỏ non ở chung quanh lại còn đẹp hơn nhiều: “Thích tướng quân, ta có một ý tưởng.”

Thích Nhượng để đao xuống: “Ngươi nói đi.”

“Hãy đem người này giao cho Trường Ninh công chúa đi.” Công chúa ngốc thông minh như vậy, giao hắn cho nàng cũng không cần phải lo lắng phạm nhân chạy trốn, dù chỉ là một chút. Huống chi, công chúa ngốc lại còn muốn mở một vườn thú, đây còn không phải là có thêm con nhím nhỏ thứ hai cho nàng tiến hành thí nghiệm hay sao? Lý Quý Hâm cũng không phải cái người hiền lành gì, ở trong lòng nàng, tiểu ngốc ngếch vui vẻ mới là trọng yếu.

Thích Nhượng sửng sốt mất một lúc: “Được thôi!”

Kể từ khi Ngô Lập Bình bị Lý Quý Hâm bắt trở về sau, nhận biết của hắn mỗi một khắc đều có thêm những điều mới lạ.

Đầu tiên là hắn phát hiện ra Thích Nhượng là kẻ hai lòng, tiếp đó phát hiện ra mối quan hệ giữa Hổ Phách doanh cùng Bắc Châu cực kỳ vi diệu. Còn bây giờ, thời tiết đột ngột thay đổi, công chúa ngốc ấy vậy mà lại trở lại bình thường!

Trầm Dao Quân ngẩng cao đầu kéo Trầm Ngọc Tú cùng ngồi xổm ở bên ngoài cái lồng sắt. Mỹ Nhân Nữ Phó nói nàng phải đi đón tiểu sư muội, một lát nữa mới tới. Nàng ngẫm nghĩ, đây hẳn là Mỹ Nhân Nữ Phó đang cho nàng không gian để tự do hành động, hoặc có lẽ là sợ thủ đoạn của tiểu ngốc ngếch quá tàn bạo, phong cách quá mức máu tanh, đến nỗi là người bình thường thì không thể tiếp thụ nổi.

Trầm Ngọc Tú học theo Trầm Dao Quân cũng ngẩng cao đầu: “Tỷ tỷ, người này nên xử trí như thế nào đây?”

Ngọc Tú là một tiểu cô nương dịu dàng, ít nói. Từ khi còn nhỏ nàng đã cùng Trầm Dao Quân có quan hệ tốt hơn cả, tất cả mọi bí mật đối với nàng đều không còn là bí mật.

“Ngọc Tú muội muội trước hãy nói cho ta biết đi, sau khi hắn đem ngươi bắt đi có đánh đau ngươi không? Có bỏ đói ngươi hay không?” Trầm Dao Quân cẩn thận quan sát người này một lượt. So với ngày còn ở trong cung trông Trầm Ngọc Tú có gầy đi một vòng, sắc mặt cũng sắp đuổi kịp cái đen tự nhiên của tiểu sư muội rồi!

Nhất định là người này đã phải chịu không ít sự hành hạ rồi. Những kẻ bắt cóc này làm sao lại không biết một chút nào về cái đạo lý thương hương tiếc ngọc như vậy đây? Nếu như có một tiểu cô nương xinh đẹp rơi vào trong tay mình, thì nhất định là mình sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, khiến cho tâm tình của cô ấy luôn vui vẻ nha!

Trầm Ngọc Tú gật đầu một cái: “Bọn họ ngày ngày đem ta nhét vào trong góc tối đen, chỉ cho ta được ăn mỗi bánh bao. Ăn đến nỗi vị giác của ta không còn cảm nhận được cái gì nữa này.”

Trầm Dao Quân nhìn Trầm Ngọc Tú mà đầy mắt là sự đau lòng: “Vốn là tìm mọi cách để bảo vệ ngươi, nhưng không ngờ lại để cho ngươi phải chịu khổ sở đến như vậy. Là do ta cân nhắc không chu toàn.”

“Không! Ta không trách tỷ tỷ! Là Ngọc Tú đã không bảo vệ bản thân cho tốt.” Trầm Ngọc Tú nắm lấy ống tay áo mà thấp thỏm bất an.

Hai cái tiểu cô nương đã hoàn toàn không nhìn đến Ngô đại nhân đang bị nhốt ở trong lồng.

“Cho ngươi báo thù có được không?” Trầm Dao Quân cười híp mắt chỉ để lộ ra mấy cái răng khểnh, điệu cười của nàng vừa gian trá lại vừa ranh mãnh. Khi hai tiểu cô nương này còn ở trong cung, bình thường thì Trầm Dao Quân luôn là người đi trước giả ngây giả dại, còn Trầm Ngọc Tú núp ở phía sau lặng lẽ đưa lên cho người này cục gạch, sau đó lại làm bộ bản thân chẳng qua là đi ngang qua. Sự phối hợp ấy ăn ý đến nỗi phải nói là không chê vào đâu được.

Trầm Ngọc Tú gật đầu một cái, nàng ngoẹo cổ để lộ ra nụ cười thật dịu dàng: “Được nha! Tất cả ta đều nghe theo lời tỷ tỷ!”

Trầm Dao Quân lập tức ghé vào bên tai nàng thì thầm mấy câu, Trầm Ngọc Tú đứng dậy nhanh chóng đi ra bên ngoài.

Thích tướng quân đứng ở bên ngoài chờ, giải quyết xong Ngô Lập Bình hắn sẽ lập tức đem hai vị Tiểu công chúa đưa về doanh trại.

Chờ cho Trầm Ngọc Tú đi rồi, trong căn phòng mờ tối chỉ còn lại Trầm Dao Quân cùng Ngô Lập Bình. Trầm Dao Quân đứng lên, nàng ném đi cái vẻ ngu si trước đây, hai tay khoanh lại đứng đó, trên gương mặt vẫn còn non nớt chợt hiện lên sắc mặt già dặn: “Ngô đại nhân, ngài cảm thấy rất bất ngờ đi?”

Nếu như chuyện về Thích Nhượng thì Ngô Lập Bình còn có cơ sở lý giải, nhưng chuyện Trường Ninh công chúa giả bộ ngốc quả thật làm cho hắn sững sờ.

Nhưng ngay sau đó hắn liền hiểu ra được, Thích Nhượng biết Trường Ninh công chúa không ngốc. Vậy những lời ấy chứng tỏ cái gì? Nó chứng tỏ rằng mệnh lệnh Thích Nhượng phục tùng là từ hoàng hậu phát ra, hoàng hậu đã âm thầm nắm giữ một nửa binh quyền của Đông Châu. Đây là muốn làm phản a!

Nữ nhân này đã phải dành đến mười sáu năm khổ tâm mưu đồ, chẳng lẽ là vì…

Trầm Dao Quân khe khẽ thở dài một cái, nàng nhìn Ngô Lập Bình đang bị giam lại mà giống như đang nhìn một con khỉ vậy, còn không vui bằng Lý Tấn Nhất chộp được con chó sói.

“Xem ra Ngô đại nhân đã suy nghĩ minh bạch cả rồi.” Trầm Dao Quân nhìn hắn bằng cái nhìn khiêu khích: “Ta hỏi ngươi hai vấn đề. Dĩ nhiên rồi, cho dù ngươi có trả lời thì ta cũng sẽ không tha cho ngươi.” Đây chính là cái kiểu: ngươi thích nói hay không thì tùy, còn ta chính là muốn tỏ thái độ mà thôi, hoàn toàn không đem đối phương coi ra gì. Cao ngạo để cho người ta chìm đắm trong đó.

“Ai phái ngươi tới bắt Ngọc Tú muội muội?” Trầm Dao Quân nghiêm túc mở miệng.

Đương nhiên là Ngô Lập Bình sẽ không nói. Nhận lấy tiền của người ta rồi, huống chi hắn còn không chọc nổi bề trên này.

Trầm Dao Quân buông thõng hai tay: “Ngươi không nói thì ta cũng đã biết. Lương Phi không có bản lĩnh này, Thái tử cũng không có can đảm này. Chỉ có hắn!” Ở câu cuối cùng, nàng để lộ ra một nụ cười lạnh lùng, mắt nhìn chằm chằm vào cái người trong lồng kia: “Như vậy là, hắn cho ngươi bắt cóc Ngọc Tú muội muội, chỉ là vì lấy về binh quyền Hổ Phách doanh, hay là vì những thứ khác?”

Ngô Lập Bình tức khắc sửng sốt!

Trường Ninh công chúa… Cơ trí đến đáng sợ!

“Ngươi… Làm sao biết được?”

Trầm Dao Quân buông xuôi hai tay: “Ta chỉ là một kẻ ngu nha. Là kẻ ngu thì dĩ nhiên chỉ là đoán mò mà thôi.”

Mặt Ngô Lập Bình tối sầm…

Trầm Ngọc Tú từ bên ngoài đi vào, cầm trên tay một chai đen thùi lùi, tản ra một thứ mùi vị cực kỳ quỷ dị. Nàng ngồi xổm xuống đưa cho Trầm Dao Quân: “Tỷ tỷ, thứ ngươi muốn đây này.”

Trầm Dao Quân nhận lấy cái chai này, để lộ ra một hàng răng khi cười, đôi mắt sáng rực lên. Nàng quơ quơ cái chén trong tay, từ nơi đó tản mát ra cái mùi khiến cho người ta muốn nôn mửa: “Đây là cực hình ta mới nghiên cứu ra được. Chúc mừng ngươi trở thành là người thứ nhất được tham gia thí nghiệm.”

Trầm Ngọc Tú che mũi lui về phía sau mấy bước, nàng nhìn thấy Trầm Dao Quân gọi mấy tay chân thân tín của Thích Nhượng từ ngoài cửa đi vào. Nàng cầm cái chai giao cho bọn họ, mắt nhìn lên xà nhà mặt đầy cái vẻ thiên chân vô tà: “Ừm, hắn nói là khát nước, cho nên A Dao đã đi tìm mang tới cho hắn một điều chế mới hết sức đặc biệt. Giúp hắn uống vào đi!”

Binh lính ngửi thử một cái rồi vội vàng chạy ra cách xa đến mấy mét. Quả đúng là điều chế đặc biệt! Chỉ có nhân tài đặc biệt mới có quyền hưởng dụng!

Ngô Lập Bình là bị cưỡng ép rót uống cho đến cạn kiệt. Cái mùi này khiến cho người ta một lời khó nói hết, giống như là sự pha trộn của đủ thứ gia vị kỳ quái trên đời. Sau khi uống vào, trong dạ dày của hắn như thể dời sông lấp biển, thiếu chút nữa thì ói ra đầy đất. So với mùi này thì bị rót hạc đỉnh hồng còn thấy chua đến sảng khoái nha!

“Đây là cái gì?”

“Ta đã cho người đem các loại gia vị có ở trong nhà bếp trộn lại mà thành, còn thêm chút thức ăn dành cho heo nữa. Mùi vị thế nào vậy?” Trầm Dao Quân nháy mắt một cái.

Ngô Lập Bình đang không ngừng giãy giụa. Trầm Dao Quân nâng cằm vừa ngồi xổm xuống vừa kéo theo Trầm Ngọc Tú cùng nhìn: “Ai bảo hắn bắt nạt Ngọc Tú muội muội. Ai dám khi dễ người của Bổn công chúa đây, ta liền mười lần trả lại!”

“Vậy nếu là khi dễ nữ phó thì sao?” Trầm Ngọc Tú ở một bên trêu ghẹo.

Trầm Dao Quân xoa eo nghiêm trang: “Vậy thì không chỉ là rót điều chế đặc biệt mà thôi!”

“Tỷ tỷ còn có thể rót cái gì?” Trầm Ngọc Tú đứng ở một bên ôn tồn hỏi.

Nàng ngẫm nghĩ một chút rồi giơ nắm quả đấm ra: “Rót… Rót phân nhão!”

Lần này thì Ngô Lập Bình thật sự phun ra ngoài. Đây không phải là Tiểu công chúa, mà đây là tiểu ác ma!

Chờ hắn ói xong rồi, Trầm Dao Quân vẫn còn không chịu bỏ qua cho hắn. Nàng kéo Trầm Ngọc Tú lại hỏi: “Hắn còn khi dễ ngươi như thế nào nữa? Ta muốn trả thù giống như thế!”

Trầm Ngọc Tú sẽ không bao giờ tự mình làm chuyện xấu, nhưng khi đi theo phía sau Trầm Dao Quân nàng lại có thể phụ giúp một tay. Vì vậy nàng ngước nhìn lên xà nhà mà trả lời: “Hắn đem ta đánh ngất xỉu!”

Ngay tức khắc sắc mặt Trầm Dao Quân tối sầm xuống.

Thời điểm Lý Quý Hâm mang Lý Tấn Nhất đến Vô Ưu Quan rồi lặng lẽ tiến vào căn phòng này, nàng đã bị cảnh tượng trong phòng làm cho sợ hết hồn.

Công chúa ngốc đứng ở trước lồng sắt, trên tay cầm một cây gậy gỗ thật dài, đầu kia của cây gậy được dùng vải bọc lại một bàn tay làm bằng sắt, rồi giống như đập con ruồi mà đánh lên bàn tay của Ngô Lập Bình. Tính sáng tạo của món đồ chơi này phải nói là cực cao. Không cần phải nghĩ nhiều nàng cũng biết: nhất định đây là mô hình do hoàng hậu thiết kế ra, giờ đây được công chúa ngốc vận dụng vào trong thực tế.

Lý Tấn Nhất vừa xoa cái mặt đen gầy của mình vừa hào hứng gào to: “A a a a… Cái đồ chơi này thật sự là quá thú vị! Quỷ nhát gan công chúa, ngươi đánh người này xong thì có thể cho ta mượn chơi hai ngày được không? Ta muốn đem nó đi bắt chó sói! Ta không nhịn được nữa, ta muốn được chơi ngay bây giờ!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
ad
ad
ad