[BHTT] Đế Sư

Chương 32: 32: Bóp Chết Chó Sói



Nếu như giờ phút này mà Hoàng hậu nương nương đích thân có mặt ở Hoa Xà sơn, nhất định là không làm sao thích được những lời này.
Rõ ràng là ai thì cũng giống nhau cả thôi, vậy thì còn phân cái gì ngươi ta ở đây nữa?
Nhưng mà Lý Quý Hâm cùng công chúa ngốc lại ngửi được từ nơi này cái mùi bát quái nồng nặc.

Cái người đương kim quốc mẫu, mẫu nghi thiên hạ Hoàng hậu nương nương, cùng với phu nhân Hoa Xà, người đã từng được mọi người xem như là nữ thần trong lòng mình, vậy mà lại có một quá khứ không thể không nói đến!
Lý Tấn Nhất đang chuẩn bị leo lên cây, nghe thấy vậy bàn chân liền trượt dài một cái, từ lưng chừng một cái cây tuột xuống dưới đất.

Nàng nhan nhẹn nhặt được đâu đó một cái ghế nhỏ ngoan ngoãn ngồi ngồi ở trước mặt phu nhân Hoa Xà, điệu bộ này của nàng chỉ còn thiếu nước vừa gõ bát vừa kêu: Chuyện xưa! Chuyện xưa! Chuyện xưa!
Mà trong lòng Lý Quý Hâm lại đang nghĩ: chuyện này bày ra ở ngay trước mặt công chúa ngốc, vậy nên nói như thế nào đây?
Còn cái người không hề ngốc là công chúa ngốc, nàng thực không hy vọng chuyện ngày còn trẻ của mẫu hậu bị lôi ra ánh sáng.

Mặc dù Hoa Xà sơn chỉ có bốn người, nhưng biết đâu lại có tai vách mạch rừng.
Phu nhân Hoa Xà hết sức hài lòng, nàng nói: “Sao hả, đây là chuyện của người lớn chứ đâu, đám con nít không nên chen miệng vào.

A Hâm, đi nấu cơm đi.”
Lý Tấn Nhất bỉu môi một cái, nàng cầm lên cái ghế băng nhỏ rồi bỏ đi.

Hừ! Không có chuyện xưa! Một chút cũng không vui!
Công chúa ngốc túm lấy vạt áo của Lý Quý Hâm mà đau lòng đến không tả nổi: “Ta đã nói Mỹ Nhân Nữ Phó sống ở chỗ này nhất định là rất khổ cực, ngay cả chuyện nấu cơm này mà Mỹ Nhân Nữ Phó cũng phải tự mình ra tay.

Mỹ Nhân Nữ Phó cũng đâu phải là phu khuân vác chứ! Hu hu hu…!A Dao đau lòng cho cái…!tay của Mỹ Nhân Nữ Phó.”
Đôi bàn tay kia vừa trắng vừa thon lại vừa dài, nhưng vì phải trường kỳ làm lụng cùng cầm vũ khí luyện võ, trên bàn tay ấy có không ít vết chai sần.
Công chúa ngốc sờ sờ bàn tay của Lý Quý Hâm, trong lòng vô cùng khổ sở.

Phu nhân Hoa Xà ném tới một cái ánh mắt: Sư phụ là người từng trải, sư phụ cũng hiểu mà!
Lý Quý Hâm khóc không ra nước mắt: sư phụ ngươi không thể chỉ vì công chúa ngốc bao ăn cho Hoa Xà sơn mà ăn đậu hủ đồ đệ của con như vậy a!
Vào lúc này phu nhân Hoa Xà vừa mân mê hạt gạo trong tay vừa khẽ thở dài rồi nói: “Quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, thục nữ hảo cầu.” Vừa nói xong nàng liền hát lên.

Giọng hát của phu nhân Hoa Xà rất hay, tiếng hát của nàng ngọt ngào, du dương vượt qua mấy ngọn núi, lượn lờ trên không trung.
Vừa mới nghe thấy, công chúa ngốc đã cảm thấy bài hát này có chút quen tai.
Mẫu hậu cũng từng hát, nhưng chỉ thỉnh thoảng vào lúc đêm khuya thanh vắng Người mới khe khẽ hát lên mấy câu, như là đang một mình hoài niệm.
Sau đó Đức Phi cũng học được, từ trong Dục Tú cung lạnh như băng thỉnh thoảng sẽ truyền tới một ít âm thanh, có đôi khi là tiếng hát, có lúc là tiếng gõ mõ.
Đem ba người này so sánh với nhau thì thấy, lời ca của phu nhân Hoa Xà lay động lòng người nhất.

Giọng của nàng vang xa rất có lực xuyên thấu, giống như muốn đâm vào trong lòng của người ta vậy.
“Nghe thật là hay.” Công chúa ngốc đưa tay chống cằm: “Đây là lần đầu tiên A Dao được nghe thứ âm thanh dễ nghe như vậy.”
Không biết là từ nơi nào tiểu sư muội đột nhiên thò lại gần, nàng đứng trước ở công chúa ngốc hạ giọng thật thấp để nói với nàng: “Ngày nào sư phụ cũng ở đây hát bài hát này.

Nàng hát đến cảm thiên động địa, cảm động đến tận phế phủ.

Ta nói cho ngươi biết nhé, chỉ những khi hát bài này giọng của sư phụ mới dễ nghe như vậy đấy.

Ngươi ngàn vạn lần không nên để cho cái vẻ này lừa gạt.

Chỉ lúc nào hát bài hát này sư phụ mới ôn nhu như vậy, còn bình thường nàng là quỷ keo kiệt, một hạt gạo cũng không chịu lãng phí! À đúng rồi, ban nãy ngươi có nói cơm nước của Hoa Xà sơn ngươi sẽ bao hết là thật sao? Nếu vậy sư tỷ cũng không cần phải xuống núi bán thân nữa, sau này nàng có thể ở lại Hoa Xà sơn làm bạn với Tấn Nhất rồi! Ngươi đáng yêu như vậy nếu không thì cũng ở lại Hoa Xà sơn đi, nơi này có rất nhiều động vật nhỏ để mà chơi đùa, chẳng hạn như cái này a…!Cái kia a…” Lý Tấn Nhất đưa tay chỉ một bóng đen ở phía xa xa, nhìn qua thì giống như là một con chó sói.
Công chúa ngốc rùng mình một cái: “Nhỏ vậy…!mà là động vật nhỏ?”
Lý Tấn Nhất mãnh liệt gật đầu một cái: “Ngươi cứ chờ ở đây, để ta đi bắt cho ngươi chơi! Ngàn vạn lần chớ đi đâu nhé, nhất định phải ở chỗ này chờ ta!” Nói xong nàng thoắt biến mất, chỉ để lại chút tiếng động như nước gợn sóng, chỉ trong phút chốc bóng dáng của người này đã cùng núi thẳm hòa làm một.
Công chúa ngốc bị dọa sợ đến nỗi phải túm chặt lấy người đang muốn đi nấu cơm là Lý Quý Hâm: “Mỹ Nhân Nữ Phó…!Quá đáng sợ…!Tiểu sư muội nói đó là động vật nhỏ.”

Nãy giờ vẫn ở một bên Lý Quý Hâm đã nhìn thấy hết thảy, nàng đưa tay đỡ trán: “Ở trong mắt Tấn Nhất, quả thật chó sói cũng chỉ có thể được xem là động vật nhỏ, gấu chó các kiểu mới được xem là động vật lớn.”
Cả người công chúa ngốc run lên một cái, nước mắt lập tức chảy ra: “Nếu như A Dao bao hết nơi này chuyện cơm nước, Mỹ Nhân Nữ Phó sẽ ở lại Hoa Xà sơn bỏ mặc A Dao có đúng hay không?”
Đôi mắt nhỏ trông nhu nhược đến là đáng thương, giống bị người ta khi dễ vậy.
Lý Quý Hâm thấy lòng mình trở nên mềm nhũn…!Mặc dù ban đầu nàng đã từng quyết định chỉ cần qua một tháng có được mười lượng vàng đủ gạo cho Hoa Xà sơn ăn hơn mấy năm mình sẽ lập tức rút lui, vậy mà bây giờ đột nhiên nàng lại có chút không bỏ được.
Một mình công chúa ngốc ở trong cung bị người ta hết chê bai lại khinh bỉ, trong khi nàng lại chỉ là một tên ngốc bé nhỏ không hiểu chuyện.

Một tên ngốc nhỏ bé khiến người ta phải trìu mến như vậy, làm sao mình lại có thể nỡ lòng bỏ nàng ở lại một mình được đây?
Đã từng hứa với người này là sẽ đem hết những điều mình đã học được truyền lại cho nàng, để cho nàng có thể chân chính mặt đối mặt với người khác, không để cho nàng phải chịu thua thiệt trước Thái tử.

Lời hứa ấy còn chưa hoàn thành, làm sao nàng lại có thể bỏ qua, không để ý tới tên ngốc nhỏ bé này được chứ?
Lý Quý Hâm vuốt đầu công chúa ngốc một cái rồi vừa cười vừa trả lời: “Ta sẽ không bỏ rơi A Dao đâu.”
Công chúa ngốc cảm thấy sống mũi cay cay, nàng giang cả hai cánh tay, giọng đầy vẻ khổ sở: “Mỹ Nhân Nữ Phó ôm một cái!”
Lý Quý Hâm ngồi xổm xuống, đem cả người này ôm vào trong ngực mình.
Trên người của đứa ngốc này thơm thơm lại còn mềm mại.
Lý Tấn Nhất giữ trên tay một con chó sói đi thẳng tới đây.

Đột nhiên nàng dừng lại, nghiêm túc nhìn sư tỷ ôm công chúa ngốc rồi đi tới dùng ngón tay đâm đâm cánh tay của Lý Quý Hâm, sau đó cũng giang hai tay ra: “Sư tỷ, Tấn Nhất cũng muốn được ôm một cái.”
Công chúa ngốc trợn mắt há mồm nhìn con sói đang được Lý Tấn Nhất xách trên tay, ánh mắt của con chó sói u ám, xanh lè khi nhìn vào nàng, cứ như thể muốn đem tiểu cô nương trước mặt này xé thành mảnh vụn.
Vào thời khắc này thời gian dừng lại bất động.
Phải một lúc sau, Lý Quý Hâm mới lặng lẽ đè cánh tay Lý Tấn Nhất xuống: “Đem con sói thả về đi.”
“Không!” Lý Tấn Nhất siết chặt con chó sói, con sói kia bị bàn tay cứng như sắt của tiểu sư muội bóp chặt đến sắp tắt thở, cái lười thò ra đến hơn một nửa, bề ngoài hung dữ của nó nhất thời trở nên vừa ngốc lại vừa ngu xuẩn: “Đây là con chó ta đã phải hết sức vất vả mới chộp được đưa tới cho nàng chơi, tại sao sư tỷ lại bảo ta thả nó trở về! Sư tỷ sờ nàng không sờ ta, ôm nàng không ôm ta, sư tỷ không thương ta nữa, ta phải đi nói cho sư phụ biết mới được! Con sói này là lễ ra mắt của ta chứ đâu!” Lý Tấn Nhất đem chó sói đẩy về phía công chúa ngốc một cái: “Cho ngươi này, đây là con thú nhỏ!”
Công chúa ngốc: “…”

Nếu như nàng bây giờ có thể nói ra suy nghĩ của mình giống như một người bình thường, nhất định nàng sẽ lườm mắt mà hỏi người này: Cô nương, có phải ngươi bị ngốc hay không vậy? Có con thú nhỏ nào lại lớn như vậy không hả?
Nhưng bây giờ nàng lại chỉ có thể đem mình làm thành một người ngu.

Cùng với nỗi sợ hãi nàng đưa ra một đầu ngón tay, đâm đâm con chó sói sắp bị bóp đến tắt thở: “Cái con thú nhỏ này ấy mà…!Lại không vui như Trường Tề nha.”
Ở trong lòng công chúa ngốc, việc nàng trêu đùa với Trường Tề chính là chơi với khỉ, cho nên Trường Tề chính là khỉ, mà khỉ chính là động vật nhỏ.
Lý Quý Hâm quỳ gối trước cách suy luận quá mức thần kỳ của hai đứa trẻ này.

Nàng thật không biết hiện tại bản thân có thể nói gì với chúng nữa, nên chỉ có thể yên lặng đi nhóm lửa nấu cơm.
Tại hiện trường vụ án, trong khi Lý Quý Hâm đang bận nấu cơm, tiểu sư muội xách theo một con chó sói mà truy đuổi công chúa ngốc, còn công chúa ngốc vây quanh Lý Quý Hâm chạy trốn.

Cái cảnh vui vẻ hòa thuận này, Hoa Xà sơn chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, cũng chưa từng hài hòa như vậy.

Truyện Sủng
Sau khi hát xong bài ca, phu nhân Hoa Xà đứng trong nhà nhìn ra toàn cảnh bên ngoài.
Cái cục bột nếp nhỏ trăng trắng kia trông thật giống nàng khi còn bé.

Ngay khi vừa nhìn thấy công chúa ngốc, nàng đã nhớ tới Đồng Tiệp.

Năm đó khi vừa mới bị mang tới chẳng qua nàng cũng chỉ là đứa trẻ mới được mấy tuổi, lối ăn mặc cầu kỳ trông nàng giống như một con búp bê bằng sứ.

Nhưng mà con búp bê bằng sứ này lại rất thông minh, ngay từ ban đầu đã đặt cho mình mục đích rõ ràng.
Sau đó, khi nàng lớn lên bằng công chúa ngốc bây giờ liền bị người nhà mang đi, nàng có làm thế nào cũng không ngăn lại được.
Là một người mang sẵn trên mình sứ mệnh, làm sao nàng có thể phản bội gia tộc và thánh ân đây?
Phu nhân Hoa Xà khẽ thở dài, rồi đột nhiên cầm lấy chiếc khăn lên che miệng cười một tiếng.
Cái cục bột nếp nhỏ này dường như cảm thấy rất hứng thú với đại đồ đệ nhà mình, cũng giống như Đồng Tiệp ban đầu cũng luôn quấn bản thân mình vậy, quả nhiên là con gái do nàng sinh ra!
Phu nhân Hoa Xà che miệng cười mà trông không khác gì hoa đán trong các gánh hát vậy, khiến cho công chúa ngốc không lạnh mà run.

Nhưng cái người cầm theo chó sói đuổi theo mình là tiểu sư muội kia mới là thật đáng sợ.

Công chúa ngốc vừa giả làm kẻ ngốc chạy trốn lại vừa chửi thầm: Mẹ nó cái đồ thiểu năng trí tuệ này!
Cũng không biết là đang chửi bản thân hay là mắng người nào khác.
Cho dù con sói hoang đã cố gắng kéo dài hơi thở nhưng cuối cũng bị Lý Tấn Nhất siết đứt cổ, chờ đến khi công chúa ngốc mệt đến nỗi phải dừng lại, con chó sói cũng đã đi đời nhà ma.
Lý Tấn Nhất quá mức gầy gò, so với công chúa ngốc đã thấp hơn một đoạn lại còn nhỏ gần như chỉ bằng một nửa, nhưng thể lực và võ lực của nàng lại cao đến mức khiến người ta phải khiếp sợ.

Chỉ trong chốc lát đã bắt được chó sói mang tới, còn vào lúc này, con chó sói miệng sùi bọt mép bị ném xuống đất mà không nhúc nhích.
Lý Quý Hâm đã quen với cái tình cảnh này, công chúa ngốc không khỏi âm thầm cảm thán: muốn đạt thành đại sự, bên người không thể không có mấy cái võ công cao thủ được.

Bắt được Mỹ Nhân Nữ Phó chính là tương đương với bắt được Hoa Xà sơn, bắt được Hoa Xà sơn tương đương với…
Nàng nhìn một cái Phu nhân Hoa Xà vẫn đứng bên cửa sổ trong ngôi nhà gỗ, sau đó thật cẩn thận mà đi tới.
Khung cửa sổ này quá cao, công chúa ngốc ngước đầu lên nhìn vẻ mặt vẫn đang mỉm cười của phu nhân Hoa Xà.
Ước chừng là phu nhân Hoa Xà đã bị ánh mắt chăm chú của công chúa ngốc làm cho xấu hổ, nàng cầm khăn che đi nửa bên mặt.

Cái động tác này cùng với động tác cầm cây quạt che mặt của hoàng hậu giống nhau như đúc.
“Ngươi và mẫu hậu của ta là quan hệ như thế nào vậy?” Công chúa ngốc sợ hãi đặt câu hỏi.
Hoa Xà phu nhân che mặt lại: “Trẻ con không nên biết nhiều như vậy.”
“A Dao sắp cập kê, A Dao đã không còn nhỏ!” Công chúa ngốc trả lời rất là nghiêm túc.
“Không nhỏ là lớn bằng chừng nào đây?” Phu nhân Hoa Xà ghé người vào bên bệ cửa sổ, nàng đưa tay ra dấu: “Là lớn bằng chừng này sao? Lớn bằng chừng này? Hay là lớn bằng chừng này?”
Một mặt trong lòng công chúa ngốc chê cái bà dì này thật đúng là có bệnh, nhưng mặt khác lại ngây ngốc trả lời: “Ngươi thật là khờ quá đi mà! Đã là cập kê thì không phải là trẻ con nữa, đã có thể lập gia đình rồi!”
Phu nhân Hoa Xà làm ra vẻ bừng tỉnh đã hiểu ra, cũng giống như từng nhạo báng Đồng Tiệp trước đây, nàng nhạo báng công chúa ngốc: “Vậy ngươi phải gả cho hạng người như thế nào đây?”
Công chúa ngốc nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó mới trả lời: “Phải gả cho người đối tốt với A Dao giống như Mỹ Nhân Nữ Phó vậy!”
Cái đáp án này không khỏi khiến cho nụ cười trên môi của phu nhân Hoa Xà lại càng tươi tắn hơn.

Ngày trước nàng cũng từng hỏi Đồng Tiệp muốn lấy một hạng người như thế nào, Đồng Tiệp đã cầm cây quạt che nửa bên mặt, ấp úng mất một hồi lâu: “Muốn lấy người như sư tỷ vậy.” Nhưng lại không có sau đó! Vừa ra đời Đồng Tiệp đã phải mang theo sứ mệnh của gia tộc.
Phu nhân Hoa Xà chống cằm nhìn tiểu công chúa: “Nhưng đó là đồ đệ bảo bối của ta đó nha!”
“Nàng mới khôngphải là bảo bối củangươi!” Côngchúa ngốc bỉu môi một cái, nàng nhìn lại bằng ánh mắt khinh thường: “Nànglà Mỹ Nhân Nữ Phó bảo bối của ta!”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
[BHTT] Đế Sư

Chương 32: Não cá vàng



Ngay tức khắc trái tim của phu nhân Hoa Xà quặn thắt lại. Nàng đưa tay che trái tim nhỏ, giọng run rẩy: “Ngươi thật là độc ác!”

“Không độc ác không phải bậc trượng phu!” Lý Quý Hâm quay mặt về phía cửa bày tỏ sự kiên định.

Phu nhân Hoa Xà chụp tay nàng lại: “Ngươi thật là ác độc!”

“Không bỏ được gạo thì làm sao bẫy được sư phụ!” Lý Quý Hâm buông thõng hai tay: “Làm sao có thể so sánh được với sư phụ về sự độc ác, ngay cả Diệt Thế tổ truyền mà còn bán đi được.”

Phu nhân Hoa Xà xiết chặt nắm tay, chỉ còn thiếu nước khóc lên: “Không thể lấy gạo đi được!”

“Vậy thì ngài nói ra đi!” Lý Quý Hâm ngồi xuống: “Lần này ta trở lại Hoa Xà sơn, chính là để hỏi sư phụ cái vấn đề này mà thôi.”. Tìm truyện hay tại _ trumtru yen.V Л _

“Cái người đồ đệ này là do tay ta nuôi hay là do Đồng Tiệp nuôi đây?” Phu nhân Hoa Xà úp mặt vào trong chiếc khăn lụa khóc hu hu: “Không nói!”

Thật không nói sao? Lý Quý Hâm cũng không còn cách nào nữa! Nàng hướng về phía bên ngoài kêu một tiếng: “Thanh Thư!”

Ngay tức khắc, phu nhân Hoa Xà lấy thế sét đánh không kịp bịt tai, ngay vào cái lúc Lý Quý Hâm há miệng kêu lên chữ “Thanh” nàng đã kịp bụm miệng người này lại: “Gạo không thể lấy đi, mệnh có thể!”

Sư phụ cùng đệ tử động thủ, thì thân là đệ tử ngay cả trả đũa cũng khó mà làm được.

Trải qua mười sáu mười bảy năm rồi phu nhân Hoa Xà không một lần xuống núi, chỉ chuyên tâm luyện võ và dạy đồ đệ, vậy nên thân thủ đứng đầu giang hồ!

Lý Quý Hâm cũng không nóng nảy: “Ta níu giữ sư phụ, Thanh Thư níu giữ Tấn Nhất, bọn thị vệ đem gạo chở đi, đó hẳn không phải là việc gì quá khó đi.”

Phu nhân Hoa Xà thiếu chút nữa thì cho nàng một cái quỳ: “A Hâm a, ngay từ khi còn nhỏ sư phụ đối với ngươi không tệ có đúng không?”

“Cũng chỉ là cách dăm ngày bảy bữa lại để cho ta đói bụng một bữa, ba ngày hai đầu lại mắng ta không tiến bộ mà thôi.” Lý Quý Hâm nhàn nhạt trả lời. Thật ra thì phu nhân Hoa Xà đối xử với hai tên học trò của mình không tệ, nếu không phải nhờ có nàng, Lý Quý Hâm cùng Lý Tấn Nhất đều đã bị chết rét đến xương cốt cũng không còn.

Phu nhân Hoa Xà buông tay ra, nàng bi thương mà thở dài: “Đồ phản nghịch này không chịu hiểu cho lòng ta mà.”

Lý Quý Hâm thấy nét mặt phu nhân đột nhiên trở nên âm trầm lại nghĩ tại thờ điểm này có nên để cho sư phụ trả lời mình hay không? Nhưng phu nhân Hoa Xà lại ngồi xuống, một tay chống một bên má, mắt nhìn về phía xa, nơi công chúa ngốc cùng Lý Tấn Nhất vẫn đang đùa giỡn.

Sau khi trầm mặc mất một lúc nàng mới nói tiếp: “Sư phụ ta có tiếng tăm lừng lẫy ở trong chốn giang hồ, năm đó Đồng Tiệp là được cha mẹ nàng đưa tới Hoa Xà sơn để tránh nạn.”

“Tránh nạn?” Nhận thấy Hoa Xà phu nhân dường như đã nguyện ý nói ra, Lý Quý Hâm liền ngồi xuống: “Tránh cái nạn gì vậy?”

“Mẫu thân của Đồng Tiệp là Văn Lan Tông gia tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc Châu, cho nên Đồng gia cùng Bắc Châu có chút lui tới. Lúc bấy giờ bởi vì chuyện tranh chấp Hổ Phách sơn mà giữa Đông Châu cùng Bắc Châu thiếu chút nữa đã xảy ra một cuộc đại chiến. Các bậc trên cực kỳ để ý đến chuyện này, bởi một khi khai chiến, mặc kệ Đồng gia có cấu kết với thù ngoài hay không thì bọn họ cũng không thể tránh khỏi kiếp nạn. Trước khi cuộc chiến nổ ra, phụ thân Đồng Tiệp đích thân đem Đồng Tiệp tới Hoa Xà sơn, hy vọng sư phụ ta có thể bảo vệ Đồng Tiệp.”

Hoa Xà sơn là cái nơi cực kỳ hẻo lánh, ở phạm vi từ xa tới gần đều rất ít có người lui tới, khắp cả một vùng rộng lớn bao la đều là núi non điệp trùng vây quanh, muốn bắt được người ở nơi này là một việc rất khó, huống chi võ công của Hoa Xà phái đã thành một phái không ái sánh được với, những năm đó rất có uy vọng đối với giang hồ.

“Tại sao sau đó lại còn quay trở về?” Lý Quý Hâm không hiểu nổi.

“Lúc Đồng Tiệp trở về cũng là lúc nàng mười sáu tuổi, mẫu thân của nàng gặp phải bệnh tình nguy kịch, nên nàng phải hồi kinh để gặp mẫu thân của mình một lần cuối. Sau đó thì nàng đã không một lần trở lại, nhưng lại vẫn không ngừng viết thư cho ta.” Hoa Xà phu nhân từ từ thở dài một tiếng.

Lý Quý Hâm bỗng chợt nhớ ra: “Là chồng thư khi ta còn bé vẫn thấy sư phụ thường xuyên lấy ra đọc đi đọc lại kia hay sao?”

Ngay lập tức, phu nhân Hoa Xà lại cầm cái khăn tay lên che kín mặt: “Ngươi không thể làm bộ không thấy được hay sao?”

Lý Quý Hâm đầy mặt cái vẻ không còn gì để nói.

Nàng cảm thấy bây giờ trên Hoa Xà sơn này, một mình nàng phải mang theo ba cái người bạn nhỏ, còn nàng là vú em.

Còn việc phu nhân Hoa Xà sử dụng phương pháp giáo dục không đâu vào đâu mà vẫn biến nàng thành một người cao lãnh, thì tuyệt đối là bởi gien di truyền của Lý Quý Hâm nhà mình quá tốt. Nếu không, nói không chừng nàng cũng đã biến thành cái người thích cầm một nhánh cây che mặt mỗi khi xấu hổ rồi.

“Vậy còn Đức Phi thì sao?” Lý Quý Hâm lại hỏi.

Đến lúc này thì phu nhân Hoa Xà đã không còn cái vẻ chế nhạo như trước đó nữa: “Thích Vân nhi sao? Cha và anh của nàng đều là những tướng lĩnh chủ chốt trong cuộc đối kháng với Bắc Châu. Đồng gia may mắn được Thích gia đưa tay hỗ trợ, mặc dù sau đó không bị đánh động đến thì cũng là nhờ có Thích lão tướng quân đứng ra bảo đảm, vậy nên mới tránh khỏi việc bị hoàng đế hoài nghi. Vài năm sau đó Vân nhi có tới vùng gần Hoa Xà sơn này, lại trùng hợp cứu được Đồng Tiệp, cho nên kể từ đó vẫn luôn cùng Đồng Tiệp có quan hệ rất tốt. Ta cũng là rất cảm ơn nàng.”

Phu nhân Hoa Xà không đem chuyện tình chàng ý thiếp giữa bản thân mình và hoàng hậu nói ra, nhưng mà Lý Quý Hâm chỉ cần đối chiếu cái vẻ mặt phấn hồng của hoàng hậu mỗi khi nhắc tới phu nhân Hoa Xà cùng với vẻ mặt hết sức ngượng ngùng của phu nhân Hoa Xà mỗi khi nhắc tới hoàng hậu, cũng đã đoán ra được không mười thì cũng tám, chín phần rồi.

Sau khi đã đem những chuyện trước đây cùng hiện tại xâu chuỗi lại với nhau, nàng đưa ra được một cái nhìn thật rõ ràng, mạch lạc: “Giữa sư phụ cùng hoàng hậu sợ rằng không chỉ là tình hữu nghị sư tỷ sư muội đi, mà đó có thể còn là chuyện cảm tình.”

Phu nhân Hoa Xà cầm khăn bụm mặt: “A Hâm a, loại chuyện này ngượng ngùng như vậy làm sao có thể nói ra được đây?”

Trên mặt Lý Quý Hâm đầy mồ hôi lạnh: “Hoàng hậu là bởi vì sứ mệnh của gia tộc, vì để cho Đồng gia không bị hoàng tộc hãm hại cho nên mới vào cung? Sợ rằng chuyện không đơn giản chỉ có như vậy! Chẳng trách hoàng hậu một mực ra tay bảo vệ mẹ con Đức Phi, điều này cũng đã giải thích được vì cái gì A Dao bị biến thành một kẻ ngốc, vậy mà nàng không hề trách cứ Đức Phi.”

Nói đến đây, đột nhiên nàng im bặt.

Lí do hoàng hậu tiến cung chẳng qua là nàng phỏng đoán, chưa chắc là đã đoán trúng mục tiêu, nhưng ít ra thì cũng đúng được phân nửa. Nếu là như vậy… Nàng nghiêng đầu liếc nhìn về phía công chúa ngốc.

Phu nhân Hoa Xà cũng nhìn về phía công chúa ngốc.

Nàng tức khắc thể hồ quán đỉnh*!

Phu nhân Hoa Xà nhìn nàng mặt đầy chợt hiểu biểu tình, đỡ trán: “Bây giờ ngươi mới phát hiện ra?”

* Thể hồ quán đỉnh: (醍醐灌頂) Đề hồ rưới lên đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng. (Theo Liên Phật hội)

Điều nàng nói đến đương nhiên là phát hiện ra vấn đề công chúa ngốc thực ra lại không hề ngốc.

Lý Quý Hâm lắc đầu một cái: “Trước đó từng có hoài nghi, một kẻ ngu mà lại linh hoạt như vậy thật sự là trước nay chưa từng nhìn thấy. Nhưng sau khi cân nhắc đến chuyện một người được cưng chiều đến như vậy rồi mà còn phải giả bộ ngốc thì thật không hợp lý, cho nên con vẫn không có xác định.”

Phu nhân Hoa Xà như có điều suy nghĩ: “Não của ngươi là não cá hay sao?”

Xa tận ngoài biển rộng, con cá nào đó đột nhiên cõng trên lưng một cái chảo.

Lý Quý Hâm: “?”

Phu nhân Hoa Xà mặt đầy ghét bỏ: “Đúng là cái đầu óc chỉ biết nghĩ thẳng thì không biết nghĩ cong mà! Con gái của Thích Vân nhi bởi vì ghen tị cho nên mới đẩy con gái Đồng Tiệp khiến cho Trầm Dao Quân biến thành kẻ ngu, chỉ có kẻ ngu mới tin vào loại chuyện này mà. Thật không ngờ được ta đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức, bao nhiêu vất vả vậy mà lại đào tạo ra được một đại đồ đệ ngốc đến như vậy chứ! Thật là quá ném đi mặt mũi vi sư này rồi! Ôi! Quả nhiên là chất lượng gạo của Hoa Xà sơn vẫn tốt hơn cả, người ở kinh thành chỉ toàn những kẻ ham ăn biếng làm, làm lây đến cả đồ đệ của ta rồi!”

Lý Quý Hâm không còn lời nào để mà chống đỡ.

Bây giờ ngồi đếm lại các kiểu thói quen ăn đậu hủ của công chúa ngốc đối với mình mà hai mắt nàng không khỏi rưng rưng lệ. Vì mười lượng vàng, mà nàng dễ dàng bán đi máu của mình, lệ của mình lại còn cả thân xác của mình nữa a.

Nhưng nàng lại không muốn đi vạch trần bí mật này của Trầm Dao Quân. Dựa theo sự giải thích của phu nhân Hoa Xà, hoàng hậu là một người thông minh lại rất nguyên tắc, vì gia tộc mà vào cung, vì báo ân mà bảo vệ mẹ con Đức Phi, nếu chuyện này mà bị lộ ra thì trong cung sẽ xảy ra chuyện long trời lỡ đất, dù đó có là bất đắc dĩ. Sở dĩ để cho Trầm Dao Quân giả bộ ngốc, nhất định là có lý do của nàng.

“Đại đồ đệ não cá! Ngươi định sẽ vạch trần nàng hay sao?” Phu nhân Hoa Xà vừa dùng khăn lau bàn tay vừa hỏi.

“Không đâu!” Lý Quý Hâm khẽ cười một tiếng. Nhất định là phu nhân Hoa Xà còn có điều cất giấu không chịu nói ra. Vậy nên đây vẫn chưa phải là toàn bộ chân tướng. Nếu như nàng lại đi đâm thủng bí mật này của công chúa ngốc, nhất định là hoàng hậu sẽ có chút phòng bị: “Những khi nàng giả bộ ngu lại trông khả ái đến như vậy, tại sao ta phải vạch trần nàng đây? Bây giờ ta đã là sư phụ của A Dao rồi, nhiệm vụ chính của ta là dạy dỗ cùng bảo vệ nàng.”

Đến lúc này phu nhân Hoa Xà mới cười một tiếng: “Rốt cuộc cũng không phải não cá!”

Cả cuộc đời hơn hai mươi năm làm người này của mình, Lý Quý Hâm cũng chỉ bị một mình phu nhân Hoa Xà tổn hại mà thôi.

Đáng tiếc đây lại là sư phụ của mình, nếu đổi là người khác, không phải là bị mình cho một bạt tai bay đến tận cửa Nam Thiên thì không xong với mình. Vậy nên đối mặt với sư phụ, nàng chỉ có thể trả lời: “Dạ, học trò sẽ không bao giờ để cho sư phụ bị mất thể diện trước mặt người ngoài. Nhất là không cho sư phụ mất thể diện trước mặt hoàng hậu.”

“Đồng Tiệp lại không phải là người ngoài.” Phu nhân Hoa Xà uốn nắn.

“Vâng! Vậy thì ngay bây giờ đồ đệ sẽ tới trước mặt hoàng hậu làm cho ngài mất thể diện đi.” Lý Quý Hâm thuận miệng tiếp lời.

Phu nhân Hoa Xà bi thương che lên trái tim nhỏ đã bị tổn hại tới mức cao nhất của mình! Ôi! Cái tên nghiệt đồ này… Lại đâm trúng thật sâu vào chỗ đau nhất trong nội tâm của mình rồi…

Khi Lý Quý Hâm ra khỏi ngôi nhà nhỏ, Trầm Dao Quân cùng Lý Tấn Nhất vẫn đang ở đó. Ngẩng đầu lên nhìn thấy nàng, công chúa ngốc lập tức đứng lên đưa tay chùi lên cái váy rồi chạy tới dắt lấy tay nàng, sau đó hướng về phía bóng cây đi tới.

Vốn đây cũng chỉ là một hành động hết sức bình thường, nhưng kể từ sau khi Lý Quý Hâm đã biết được công chúa ngốc lại không ngốc, theo bản năng, nàng muốn rụt tay trở về.

Nhưng sau khi nghĩ lại, nàng thấy mình không thể lưu lại cho Tiểu công chúa một bóng ma trên con đường trưởng thành được. Nhưng mà Tiểu công chúa lại vẫn luôn một mực ăn nàng đậu hủ chứ đâu. Khi còn xem nàng là một kẻ ngốc thì không cảm thấy hành động ấy không bình thường, nhưng giờ biết nàng không phải là kẻ ngốc, vậy thì làm sao có thể nhẫn nhịn được a!

Nhất định là công chúa ngốc làm theo mẫu hậu của nàng! Nhất định là đã làm theo mẫu hậu của nàng rồi!

Trong lòng Lý Quý Hâm vừa phức tạp lại vừa rối rắm, trong khi đó Tiểu công chúa lại ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vẻ ngây thơ vô hại mà nhìn nàng.

Vào lúc này nàng đã biết, trước đây mình cảm thấy công chúa ngốc thật đáng thương khi bị Thái tử bắt nạt, bị Trường Tề bắt nạt, nhưng thật ra việc Thái tử bị rơi xuống nước là do nàng đạp xuống. Việc người này cùng Trường Tề đánh nhau cũng là cố ý, cuối cùng lại còn gài bẫy Trường Tề một lần nữa! Bên trong gương mặt đầy vẻ trong sáng này đang che giấu một con tiểu quái thú mặt đen. Mặc dù nàng không biết võ công, nhưng mà sức chiến đấu của người này thì một chút cũng không yếu!

“Mỹ Nhân Nữ Phó!” Cái người không hề hay biết gì là Trầm Dao Quân lại vẫn giả bộ ngốc như cũ: “Tấn Nhất nói dưới chân núi Hoa Xà sơn có rất nhiều, rất nhiều rắn độc, chúng ta có thể mang mấy con trở về hay không?”

Lý Quý Hâm cố nén xuống nội tâm đang sóng ngầm mãnh liệt, trên mặt vẫn là cái vẻ lạnh tanh như cũ: “Tại sao phải mang rắn độc trở về?”

“Lần sau nếu cái tên bại hoại Lương Phi kia lại đem rắn tới hại Mỹ Nhân Nữ Phó lần nữa, chúng ta sẽ cho thả rắn độc trả về!” Trầm Dao Quân nắm tay thành quả đấm nhỏ, ở trên người Lý Quý Hâm cọ a cọ a.

Lý Tấn Nhất đứng lên chạy phăm phăm lại đây, nàng cũng đứng ở bên cạnh Lý Quý Hâm, ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn nàng: “Sư tỷ! Sư tỷ! Ta vừa nghe nói trong hoàng cung có người muốn hại ngươi, ngươi hãy nói cho Tấn Nhất biết kẻ đó là ai. Tối hôm nay Tấn Nhất đi ngay kinh thành đánh nàng một trận cho biết tay! Cái kẻ dám đả thương sư tỷ này nhất định là đã không đem Hoa Xà sơn coi ra gì!” Nàng xắn tay áo lên thật cao: “Chỉ cần sư tỷ nói ra, ta một khi đánh lên trên người của kẻ đó thì tuyệt đối không đánh lên đầu! Đánh thành một thân tàn phế thì tuyệt đối không đánh thành kẻ ngu!”

Lý Quý Hâm mỉm cười nhìn hai đứa trẻ, sau đó mới nói với Lý Tấn Nhất: “Trong hoàng cung chỉ có một người dám khi dễ ta.”

“Ai?” Lý Tấn Nhất cắn răng nghiến lợi!

Lý Quý Hâm sờ cái đầu của kẻ đang tỏ ra hết sức ngoan ngoãn là Tiểu công chúa: “Trường Ninh công chúa ngày nào cũng khi dễ ta chứ đâu.”

Trên mặt Tiểu công chúa đầy vẻ mộng bức. Cái gì? Bản thân cái gì cũng không làm, tại sao Mỹ Nhân Nữ Phó lại phải giựt dây cho tiểu sư muội tới đánh mình đây? Hu hu hu… Đánh cho toàn thân trở thành tàn phế! Nghe mà thấy đáng sợ làm sao!

Nhưng rồi Lý Tấn Nhấtlại trở nên do dự: “Sư tỷ a, không phải Tấn Nhất không muốn giúp ngươi trảthù, nhưng hiện tại cái tên quỷ nhát gan công chúa này lại là kim chủ của HoaXà sơn chúng ta chứ đâu! Mới được mấy bao gạo lớn mà sư phụ đã mừng như điênlên được, nếu như ta giúp ngươi đánh cái tên quỷ nhát gan công chúa này, nàng sẽkhóc nháo không đem gạo cho Hoa Xà sơn chúng ta nữa, đến lúc đó không phải tađánh nàng mà là sư phụ đánh ta nha! Cho nên sư tỷ, ngươi chịu khó nhịn một chútha. Chuyện này cũng không quan trọng, nàng không biết võ công như vậy, đánh hẳnlà không đau đi!”Ngay tức khắc trái tim của phu nhân Hoa Xà quặn thắt lại. Nàng đưa tay che trái tim nhỏ, giọng run rẩy: “Ngươi thật là độc ác!”

“Không độc ác không phải bậc trượng phu!” Lý Quý Hâm quay mặt về phía cửa bày tỏ sự kiên định.

Phu nhân Hoa Xà chụp tay nàng lại: “Ngươi thật là ác độc!”

“Không bỏ được gạo thì làm sao bẫy được sư phụ!” Lý Quý Hâm buông thõng hai tay: “Làm sao có thể so sánh được với sư phụ về sự độc ác, ngay cả Diệt Thế tổ truyền mà còn bán đi được.”

Phu nhân Hoa Xà xiết chặt nắm tay, chỉ còn thiếu nước khóc lên: “Không thể lấy gạo đi được!”

“Vậy thì ngài nói ra đi!” Lý Quý Hâm ngồi xuống: “Lần này ta trở lại Hoa Xà sơn, chính là để hỏi sư phụ cái vấn đề này mà thôi.”

“Cái người đồ đệ này là do tay ta nuôi hay là do Đồng Tiệp nuôi đây?” Phu nhân Hoa Xà úp mặt vào trong chiếc khăn lụa khóc hu hu: “Không nói!”

Thật không nói sao? Lý Quý Hâm cũng không còn cách nào nữa! Nàng hướng về phía bên ngoài kêu một tiếng: “Thanh Thư!”

Ngay tức khắc, phu nhân Hoa Xà lấy thế sét đánh không kịp bịt tai, ngay vào cái lúc Lý Quý Hâm há miệng kêu lên chữ “Thanh” nàng đã kịp bụm miệng người này lại: “Gạo không thể lấy đi, mệnh có thể!”

Sư phụ cùng đệ tử động thủ, thì thân là đệ tử ngay cả trả đũa cũng khó mà làm được.

Trải qua mười sáu mười bảy năm rồi phu nhân Hoa Xà không một lần xuống núi, chỉ chuyên tâm luyện võ và dạy đồ đệ, vậy nên thân thủ đứng đầu giang hồ!

Lý Quý Hâm cũng không nóng nảy: “Ta níu giữ sư phụ, Thanh Thư níu giữ Tấn Nhất, bọn thị vệ đem gạo chở đi, đó hẳn không phải là việc gì quá khó đi.”

Phu nhân Hoa Xà thiếu chút nữa thì cho nàng một cái quỳ: “A Hâm a, ngay từ khi còn nhỏ sư phụ đối với ngươi không tệ có đúng không?”

“Cũng chỉ là cách dăm ngày bảy bữa lại để cho ta đói bụng một bữa, ba ngày hai đầu lại mắng ta không tiến bộ mà thôi.” Lý Quý Hâm nhàn nhạt trả lời. Thật ra thì phu nhân Hoa Xà đối xử với hai tên học trò của mình không tệ, nếu không phải nhờ có nàng, Lý Quý Hâm cùng Lý Tấn Nhất đều đã bị chết rét đến xương cốt cũng không còn.

Phu nhân Hoa Xà buông tay ra, nàng bi thương mà thở dài: “Đồ phản nghịch này không chịu hiểu cho lòng ta mà.”

Lý Quý Hâm thấy nét mặt phu nhân đột nhiên trở nên âm trầm lại nghĩ tại thờ điểm này có nên để cho sư phụ trả lời mình hay không? Nhưng phu nhân Hoa Xà lại ngồi xuống, một tay chống một bên má, mắt nhìn về phía xa, nơi công chúa ngốc cùng Lý Tấn Nhất vẫn đang đùa giỡn.

Sau khi trầm mặc mất một lúc nàng mới nói tiếp: “Sư phụ ta có tiếng tăm lừng lẫy ở trong chốn giang hồ, năm đó Đồng Tiệp là được cha mẹ nàng đưa tới Hoa Xà sơn để tránh nạn.”

“Tránh nạn?” Nhận thấy Hoa Xà phu nhân dường như đã nguyện ý nói ra, Lý Quý Hâm liền ngồi xuống: “Tránh cái nạn gì vậy?”

“Mẫu thân của Đồng Tiệp là Văn Lan Tông gia tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc Châu, cho nên Đồng gia cùng Bắc Châu có chút lui tới. Lúc bấy giờ bởi vì chuyện tranh chấp Hổ Phách sơn mà giữa Đông Châu cùng Bắc Châu thiếu chút nữa đã xảy ra một cuộc đại chiến. Các bậc trên cực kỳ để ý đến chuyện này, bởi một khi khai chiến, mặc kệ Đồng gia có cấu kết với thù ngoài hay không thì bọn họ cũng không thể tránh khỏi kiếp nạn. Trước khi cuộc chiến nổ ra, phụ thân Đồng Tiệp đích thân đem Đồng Tiệp tới Hoa Xà sơn, hy vọng sư phụ ta có thể bảo vệ Đồng Tiệp.”

Hoa Xà sơn là cái nơi cực kỳ hẻo lánh, ở phạm vi từ xa tới gần đều rất ít có người lui tới, khắp cả một vùng rộng lớn bao la đều là núi non điệp trùng vây quanh, muốn bắt được người ở nơi này là một việc rất khó, huống chi võ công của Hoa Xà phái đã thành một phái không ái sánh được với, những năm đó rất có uy vọng đối với giang hồ.

“Tại sao sau đó lại còn quay trở về?” Lý Quý Hâm không hiểu nổi.

“Lúc Đồng Tiệp trở về cũng là lúc nàng mười sáu tuổi, mẫu thân của nàng gặp phải bệnh tình nguy kịch, nên nàng phải hồi kinh để gặp mẫu thân của mình một lần cuối. Sau đó thì nàng đã không một lần trở lại, nhưng lại vẫn không ngừng viết thư cho ta.” Hoa Xà phu nhân từ từ thở dài một tiếng.

Lý Quý Hâm bỗng chợt nhớ ra: “Là chồng thư khi ta còn bé vẫn thấy sư phụ thường xuyên lấy ra đọc đi đọc lại kia hay sao?”

Ngay lập tức, phu nhân Hoa Xà lại cầm cái khăn tay lên che kín mặt: “Ngươi không thể làm bộ không thấy được hay sao?”

Lý Quý Hâm đầy mặt cái vẻ không còn gì để nói.

Nàng cảm thấy bây giờ trên Hoa Xà sơn này, một mình nàng phải mang theo ba cái người bạn nhỏ, còn nàng là vú em.

Còn việc phu nhân Hoa Xà sử dụng phương pháp giáo dục không đâu vào đâu mà vẫn biến nàng thành một người cao lãnh, thì tuyệt đối là bởi gien di truyền của Lý Quý Hâm nhà mình quá tốt. Nếu không, nói không chừng nàng cũng đã biến thành cái người thích cầm một nhánh cây che mặt mỗi khi xấu hổ rồi.

“Vậy còn Đức Phi thì sao?” Lý Quý Hâm lại hỏi.

Đến lúc này thì phu nhân Hoa Xà đã không còn cái vẻ chế nhạo như trước đó nữa: “Thích Vân nhi sao? Cha và anh của nàng đều là những tướng lĩnh chủ chốt trong cuộc đối kháng với Bắc Châu. Đồng gia may mắn được Thích gia đưa tay hỗ trợ, mặc dù sau đó không bị đánh động đến thì cũng là nhờ có Thích lão tướng quân đứng ra bảo đảm, vậy nên mới tránh khỏi việc bị hoàng đế hoài nghi. Vài năm sau đó Vân nhi có tới vùng gần Hoa Xà sơn này, lại trùng hợp cứu được Đồng Tiệp, cho nên kể từ đó vẫn luôn cùng Đồng Tiệp có quan hệ rất tốt. Ta cũng là rất cảm ơn nàng.”

Phu nhân Hoa Xà không đem chuyện tình chàng ý thiếp giữa bản thân mình và hoàng hậu nói ra, nhưng mà Lý Quý Hâm chỉ cần đối chiếu cái vẻ mặt phấn hồng của hoàng hậu mỗi khi nhắc tới phu nhân Hoa Xà cùng với vẻ mặt hết sức ngượng ngùng của phu nhân Hoa Xà mỗi khi nhắc tới hoàng hậu, cũng đã đoán ra được không mười thì cũng tám, chín phần rồi.

Sau khi đã đem những chuyện trước đây cùng hiện tại xâu chuỗi lại với nhau, nàng đưa ra được một cái nhìn thật rõ ràng, mạch lạc: “Giữa sư phụ cùng hoàng hậu sợ rằng không chỉ là tình hữu nghị sư tỷ sư muội đi, mà đó có thể còn là chuyện cảm tình.”

Phu nhân Hoa Xà cầm khăn bụm mặt: “A Hâm a, loại chuyện này ngượng ngùng như vậy làm sao có thể nói ra được đây?”

Trên mặt Lý Quý Hâm đầy mồ hôi lạnh: “Hoàng hậu là bởi vì sứ mệnh của gia tộc, vì để cho Đồng gia không bị hoàng tộc hãm hại cho nên mới vào cung? Sợ rằng chuyện không đơn giản chỉ có như vậy! Chẳng trách hoàng hậu một mực ra tay bảo vệ mẹ con Đức Phi, điều này cũng đã giải thích được vì cái gì A Dao bị biến thành một kẻ ngốc, vậy mà nàng không hề trách cứ Đức Phi.”

Nói đến đây, đột nhiên nàng im bặt.

Lí do hoàng hậu tiến cung chẳng qua là nàng phỏng đoán, chưa chắc là đã đoán trúng mục tiêu, nhưng ít ra thì cũng đúng được phân nửa. Nếu là như vậy… Nàng nghiêng đầu liếc nhìn về phía công chúa ngốc.

Phu nhân Hoa Xà cũng nhìn về phía công chúa ngốc.

Nàng tức khắc thể hồ quán đỉnh*!

Phu nhân Hoa Xà nhìn nàng mặt đầy chợt hiểu biểu tình, đỡ trán: “Bây giờ ngươi mới phát hiện ra?”

* Thể hồ quán đỉnh: (醍醐灌頂) Đề hồ rưới lên đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng. (Theo Liên Phật hội)

Điều nàng nói đến đương nhiên là phát hiện ra vấn đề công chúa ngốc thực ra lại không hề ngốc.

Lý Quý Hâm lắc đầu một cái: “Trước đó từng có hoài nghi, một kẻ ngu mà lại linh hoạt như vậy thật sự là trước nay chưa từng nhìn thấy. Nhưng sau khi cân nhắc đến chuyện một người được cưng chiều đến như vậy rồi mà còn phải giả bộ ngốc thì thật không hợp lý, cho nên con vẫn không có xác định.”

Phu nhân Hoa Xà như có điều suy nghĩ: “Não của ngươi là não cá hay sao?”

Xa tận ngoài biển rộng, con cá nào đó đột nhiên cõng trên lưng một cái chảo.

Lý Quý Hâm: “?”

Phu nhân Hoa Xà mặt đầy ghét bỏ: “Đúng là cái đầu óc chỉ biết nghĩ thẳng thì không biết nghĩ cong mà! Con gái của Thích Vân nhi bởi vì ghen tị cho nên mới đẩy con gái Đồng Tiệp khiến cho Trầm Dao Quân biến thành kẻ ngu, chỉ có kẻ ngu mới tin vào loại chuyện này mà. Thật không ngờ được ta đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức, bao nhiêu vất vả vậy mà lại đào tạo ra được một đại đồ đệ ngốc đến như vậy chứ! Thật là quá ném đi mặt mũi vi sư này rồi! Ôi! Quả nhiên là chất lượng gạo của Hoa Xà sơn vẫn tốt hơn cả, người ở kinh thành chỉ toàn những kẻ ham ăn biếng làm, làm lây đến cả đồ đệ của ta rồi!”

Lý Quý Hâm không còn lời nào để mà chống đỡ.

Bây giờ ngồi đếm lại các kiểu thói quen ăn đậu hủ của công chúa ngốc đối với mình mà hai mắt nàng không khỏi rưng rưng lệ. Vì mười lượng vàng, mà nàng dễ dàng bán đi máu của mình, lệ của mình lại còn cả thân xác của mình nữa a.

Nhưng nàng lại không muốn đi vạch trần bí mật này của Trầm Dao Quân. Dựa theo sự giải thích của phu nhân Hoa Xà, hoàng hậu là một người thông minh lại rất nguyên tắc, vì gia tộc mà vào cung, vì báo ân mà bảo vệ mẹ con Đức Phi, nếu chuyện này mà bị lộ ra thì trong cung sẽ xảy ra chuyện long trời lỡ đất, dù đó có là bất đắc dĩ. Sở dĩ để cho Trầm Dao Quân giả bộ ngốc, nhất định là có lý do của nàng.

“Đại đồ đệ não cá! Ngươi định sẽ vạch trần nàng hay sao?” Phu nhân Hoa Xà vừa dùng khăn lau bàn tay vừa hỏi.

“Không đâu!” Lý Quý Hâm khẽ cười một tiếng. Nhất định là phu nhân Hoa Xà còn có điều cất giấu không chịu nói ra. Vậy nên đây vẫn chưa phải là toàn bộ chân tướng. Nếu như nàng lại đi đâm thủng bí mật này của công chúa ngốc, nhất định là hoàng hậu sẽ có chút phòng bị: “Những khi nàng giả bộ ngu lại trông khả ái đến như vậy, tại sao ta phải vạch trần nàng đây? Bây giờ ta đã là sư phụ của A Dao rồi, nhiệm vụ chính của ta là dạy dỗ cùng bảo vệ nàng.”

Đến lúc này phu nhân Hoa Xà mới cười một tiếng: “Rốt cuộc cũng không phải não cá!”

Cả cuộc đời hơn hai mươi năm làm người này của mình, Lý Quý Hâm cũng chỉ bị một mình phu nhân Hoa Xà tổn hại mà thôi.

Đáng tiếc đây lại là sư phụ của mình, nếu đổi là người khác, không phải là bị mình cho một bạt tai bay đến tận cửa Nam Thiên thì không xong với mình. Vậy nên đối mặt với sư phụ, nàng chỉ có thể trả lời: “Dạ, học trò sẽ không bao giờ để cho sư phụ bị mất thể diện trước mặt người ngoài. Nhất là không cho sư phụ mất thể diện trước mặt hoàng hậu.”

“Đồng Tiệp lại không phải là người ngoài.” Phu nhân Hoa Xà uốn nắn.

“Vâng! Vậy thì ngay bây giờ đồ đệ sẽ tới trước mặt hoàng hậu làm cho ngài mất thể diện đi.” Lý Quý Hâm thuận miệng tiếp lời.

Phu nhân Hoa Xà bi thương che lên trái tim nhỏ đã bị tổn hại tới mức cao nhất của mình! Ôi! Cái tên nghiệt đồ này… Lại đâm trúng thật sâu vào chỗ đau nhất trong nội tâm của mình rồi…

Khi Lý Quý Hâm ra khỏi ngôi nhà nhỏ, Trầm Dao Quân cùng Lý Tấn Nhất vẫn đang ở đó. Ngẩng đầu lên nhìn thấy nàng, công chúa ngốc lập tức đứng lên đưa tay chùi lên cái váy rồi chạy tới dắt lấy tay nàng, sau đó hướng về phía bóng cây đi tới.

Vốn đây cũng chỉ là một hành động hết sức bình thường, nhưng kể từ sau khi Lý Quý Hâm đã biết được công chúa ngốc lại không ngốc, theo bản năng, nàng muốn rụt tay trở về.

Nhưng sau khi nghĩ lại, nàng thấy mình không thể lưu lại cho Tiểu công chúa một bóng ma trên con đường trưởng thành được. Nhưng mà Tiểu công chúa lại vẫn luôn một mực ăn nàng đậu hủ chứ đâu. Khi còn xem nàng là một kẻ ngốc thì không cảm thấy hành động ấy không bình thường, nhưng giờ biết nàng không phải là kẻ ngốc, vậy thì làm sao có thể nhẫn nhịn được a!

Nhất định là công chúa ngốc làm theo mẫu hậu của nàng! Nhất định là đã làm theo mẫu hậu của nàng rồi!

Trong lòng Lý Quý Hâm vừa phức tạp lại vừa rối rắm, trong khi đó Tiểu công chúa lại ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vẻ ngây thơ vô hại mà nhìn nàng.

Vào lúc này nàng đã biết, trước đây mình cảm thấy công chúa ngốc thật đáng thương khi bị Thái tử bắt nạt, bị Trường Tề bắt nạt, nhưng thật ra việc Thái tử bị rơi xuống nước là do nàng đạp xuống. Việc người này cùng Trường Tề đánh nhau cũng là cố ý, cuối cùng lại còn gài bẫy Trường Tề một lần nữa! Bên trong gương mặt đầy vẻ trong sáng này đang che giấu một con tiểu quái thú mặt đen. Mặc dù nàng không biết võ công, nhưng mà sức chiến đấu của người này thì một chút cũng không yếu!

“Mỹ Nhân Nữ Phó!” Cái người không hề hay biết gì là Trầm Dao Quân lại vẫn giả bộ ngốc như cũ: “Tấn Nhất nói dưới chân núi Hoa Xà sơn có rất nhiều, rất nhiều rắn độc, chúng ta có thể mang mấy con trở về hay không?”

Lý Quý Hâm cố nén xuống nội tâm đang sóng ngầm mãnh liệt, trên mặt vẫn là cái vẻ lạnh tanh như cũ: “Tại sao phải mang rắn độc trở về?”

“Lần sau nếu cái tên bại hoại Lương Phi kia lại đem rắn tới hại Mỹ Nhân Nữ Phó lần nữa, chúng ta sẽ cho thả rắn độc trả về!” Trầm Dao Quân nắm tay thành quả đấm nhỏ, ở trên người Lý Quý Hâm cọ a cọ a.

Lý Tấn Nhất đứng lên chạy phăm phăm lại đây, nàng cũng đứng ở bên cạnh Lý Quý Hâm, ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn nàng: “Sư tỷ! Sư tỷ! Ta vừa nghe nói trong hoàng cung có người muốn hại ngươi, ngươi hãy nói cho Tấn Nhất biết kẻ đó là ai. Tối hôm nay Tấn Nhất đi ngay kinh thành đánh nàng một trận cho biết tay! Cái kẻ dám đả thương sư tỷ này nhất định là đã không đem Hoa Xà sơn coi ra gì!” Nàng xắn tay áo lên thật cao: “Chỉ cần sư tỷ nói ra, ta một khi đánh lên trên người của kẻ đó thì tuyệt đối không đánh lên đầu! Đánh thành một thân tàn phế thì tuyệt đối không đánh thành kẻ ngu!”

Lý Quý Hâm mỉm cười nhìn hai đứa trẻ, sau đó mới nói với Lý Tấn Nhất: “Trong hoàng cung chỉ có một người dám khi dễ ta.”

“Ai?” Lý Tấn Nhất cắn răng nghiến lợi!

Lý Quý Hâm sờ cái đầu của kẻ đang tỏ ra hết sức ngoan ngoãn là Tiểu công chúa: “Trường Ninh công chúa ngày nào cũng khi dễ ta chứ đâu.”

Trên mặt Tiểu công chúa đầy vẻ mộng bức. Cái gì? Bản thân cái gì cũng không làm, tại sao Mỹ Nhân Nữ Phó lại phải giựt dây cho tiểu sư muội tới đánh mình đây? Hu hu hu… Đánh cho toàn thân trở thành tàn phế! Nghe mà thấy đáng sợ làm sao!

Nhưng rồi Lý Tấn Nhấtlại trở nên do dự: “Sư tỷ a, không phải Tấn Nhất không muốn giúp ngươi trảthù, nhưng hiện tại cái tên quỷ nhát gan công chúa này lại là kim chủ của HoaXà sơn chúng ta chứ đâu! Mới được mấy bao gạo lớn mà sư phụ đã mừng như điênlên được, nếu như ta giúp ngươi đánh cái tên quỷ nhát gan công chúa này, nàng sẽkhóc nháo không đem gạo cho Hoa Xà sơn chúng ta nữa, đến lúc đó không phải tađánh nàng mà là sư phụ đánh ta nha! Cho nên sư tỷ, ngươi chịu khó nhịn một chútha. Chuyện này cũng không quan trọng, nàng không biết võ công như vậy, đánh hẳnlà không đau đi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.