Bước qua bức tường cuối cùng của hoàng cung, thời điểm đi đến chỗ ngoặt thứ ba bầu trời bắt đầu đổ mưa.
Hồ Lễ ngẩn ngơ đứng ở đầu đường, quả nhiên quán nhỏ bán bánh hạt vừng đã dọn. Mưa tới gấp, từng giọt từng giọt lớn rơi xuống đất vỡ tan, người trên đường bắt đầu sơ tán dần tìm chỗ tránh mưa.
Hồ Lễ thất thần nhìn qua góc tường trống không.
Hồi mới tới thượng kinh, Diệp Đinh dụ hắn đến Diệp gia chép điển tịch lại sợ buổi tối hắn bị đói, liền thường đến đầu đường mua bánh hạt vừng cho hắn làm bữa khuya lót bụng.
Mưa rơi xuống càng lúc càng lớn, Hồ Lễ nắm chặt tay đấm lên tường, từ từ trượt xuống, gió lớn hòa cùng nước mưa thổi đến, trên mặt đất có mấy chú kiến nhỏ đang vội vã bò đi. Một giọt mưa rơi xuống cuốn theo một con kiến vào bên trong cùng nhau lăn xuống vũng bùn.
Hồ Lễ đưa tay che bụng, mím chặt môi.
Trong lòng không khó chịu là nói dối, ngày đó từ xa y trông thấy máu phun ra từ miệng Diệp Đinh, nhìn thấy hắn nhắm mắt ngã xuống. Y ở bên ngoài điện quỳ ba ngày, chỉ muốn nhìn Diệp Đinh một chút.
Ban đầu Ngụy Uyên tức giận với hắn, nếu như lúc trước hắn nói Diệp Đinh có thai cho Ngụy Uyên biết, cũng sẽ không đặt Diệp Đinh vào tình cảnh nguy hiểm như vậy.
Hồ Lễ cũng tự trách, vô số lần hắn nghĩ nếu như mình có thể cẩn thận chăm sóc cho Diệp Đinh thì tốt rồi. Nếu như khi đó hắn không dung túng cho tính tình của Diệp Đinh, trực tiếp xách người vào cung giam lại dưỡng thai thì tốt rồi… Nếu như vậy, có phải Diệp Đinh sẽ không xuất hiện trên tế điển, cũng không cần phải chịu một kiếp nạn này hay không.
Đầu ngón tay trắng gầy đâm vào giọt nước mưa thả con kiến nhỏ đang giãy dụa trong nước ra. Hồ Lễ nhìn con kiến nhỏ ướt đẫm hướng phía trước bò đi.
Một đôi ủng bằng gấm màu thiên thanh nạm ngọc đứng ở trước mặt y, tạo thành một bóng râm, nước mưa đã ngừng rơi trên mái tóc.
Hồ Lễ chậm rãi ngẩng đầu.
Y bào bằng gấm màu thiên thanh thêu vân khiến dáng người Tuyên vương càng thêm ngọc thụ chi lan, thấy Hồ Lễ ngẩng đầu, y khẽ nhíu mày, hỏi: “Làm sao mà khóc?”
Khóe mắt Hồ Lễ phiếm hồng, tay che mặt từ từ nói: “Bánh hạt vừng bán hết rồi, không mua được.”
Ngụy Dục kéo Hồ Lễ từ dưới đất đứng lên, giận dữ nói: “Không phải chỉ là mấy cái bánh hạt vừng thôi sao.”
Hồ Lễ quay đầu bước đi: “Loại người như ngươi hoàn toàn không biết gì về bánh hạt vừng cả.”
Ngụy Dục nhìn y bước ra trời mưa, vội vàng vươn tay kéo. Hồ Lễ bị hắn kéo liền lảo đảo, mắt hoa lên, thẳng tắp ngã vào lồng ngực hắn.
Ngụy Dục giật mình, nắm lấy đầu vai Hồ Lễ kéo vào lồng ngực mình: “Kham Dư?”
Cảm giác choáng váng của Hồ Lễ từ từ mất, đôi tay chống lên lồng ngực đẩy Ngụy Dục: “Không sao.”
Ngụy Dục nhìn y như vậy tất nhiên không nguyện ý buông tay, nắm đầu vai y nói: “Này, cho ngươi.”
Trong tay Hồ Lễ phồng lên một bao dầu giấy, bên trong chính là bánh hạt vừng, sờ qua vẫn còn hơi ấm.
Ngụy Dục nói: “Nhìn trời muốn mưa ta liền đi mua sớm, sau khi bán cho ta, đôi vợ chồng bán bánh hạt vừng liền thu dọn sạp hàng về. Ta nghĩ chờ thêm một lúc sợ ngươi đến nếu không ta liền đi tìm ngươi.”
Hồ Lễ lặng im không nói chuyện, cầm lấy một cái bánh hạt vừng chậm rãi cắn một miếng.
Ngụy Dục ở bên cạnh che dù cho y, toàn bộ dù gần như che cho Hồ Lễ, nửa thân người của hắn bị xối đến ướt đẫm.
“Ta thấy sắc mặt của ngươi không tốt lắm, những ngày này có phải mệt mỏi quá hay không? Có mấy lời vẫn luôn muốn nói với ngươi nhưng không có cơ hội.” Ngụy Dục thở dài, nói: “Ngươi đừng tự ép mình như thế, nhiều người trong triều như vậy chưa chắc đã muốn ngươi ôm tất cả công việc vào người, mỗi ngày đều bận bịu, thân thể bằng sắt cũng không chịu được.”
Hồ Lễ chỉ cầm bánh hạt vừng cắn, không nói lời nào.
“Hoàng huynh chỉ là có chút khó chịu, Đinh Nhi xảy ra chuyện mà hắn cái gì cũng không biết.” Ngụy Dục nhíu mày, nửa ngày mới nói: “Việc kia vốn không trách tới ngươi, nếu Đinh Nhi mà tỉnh…”
“Tuyên vương gia…” Hồ Lễ nhíu mày gọi.
Ngụy Dục im lặng nhìn y.
Tóc Hồ Lễ buộc lên có chút ướt, mặt mày thanh lệ giống như mặt hồ yên ả, không một gợn sóng.
“Đến nhà rồi.” Hồ Lễ nhàn nhạt duỗi đầu ngón tay ra.
Phủ đệ mới phân, còn chưa mua thêm được bao nhiêu nô bộc, lẻ tẻ có mấy người, có hơi vắng vẻ lạnh lẽo.
Ngụy Dục nhìn Hồ Lễ một chút rồi nói: “Ngươi không mời ta ăn một cái bánh sao?”
Hồ Lễ theo bản năng nắm chặt túi giấy dầu kia, mắt hơi cụp xuống có chút khó khăn nói: “Thế nhưng… Ngươi chỉ mua có năm cái… Mà hiện tại chỉ còn hai cái.”
Ngụy Dục:…
Hồ Lễ cảm thấy như vậy cũng không tốt, có chút không muốn mở túi giấy, đau lòng từ trong túi lấy ra một cái đưa cho Ngụy Dục.
Ngụy Dục ho nhẹ hai tiếng, đẩy trở về: “Không cần… Nếu có thể, mời ta vào uống chén trà, ngồi một chút cũng được chứ.” . Bạn có biết trang truyện * TR ÙMtruуệЛ.VЛ *
Hồ Lễ bước vào cửa, đứng ở bên trong nói: “Mưa gió mịt mù vẫn nên về sớm. Cảm tạ Tuyên vương một đường cầm dù đưa về, ngày khác đến nhà bái tạ.”
Đại môn màu son chậm rãi khép lại, vòng cửa bằng đồng lắc lư hai cái.
Gã sai vặt tiến lên lo sợ nói với Hồ Lễ: “Đại nhân đã về, còn nhớ rõ lúc đại nhân đi không mang dù sợ ngài mắc mưa.”
Hồ Lễ thuận miệng đáp lời, bao dầu giấy trong tay lạnh lẽo, đang đi bỗng nhiên dừng chân lại.
Gã sai vặt khó hiểu: “Đại nhân?”
Hồ Lễ nhắm chặt mắt thở dài một tiếng, mưa như trút nước, dường như màn mưa bao phủ cả thiên địa vạn vật vào trong đó.
“Hận người tâm không như nước…” Hồ Lễ từ từ mở mắt, cười khổ một tiếng: “Nhưng liệu mấy ai có tâm như nước.”
“Đại nhân…”
Mưa càng ngày càng to, dần dần Ngụy Dục không còn nhìn thấy vòng cửa trên cánh cửa đỏ thẫm, bỗng nhiên cánh cửa hơi động, một tiếng kẽo kẹt từ bên trong mở ra.
Trong lòng giống như đất trời đảo lộn, Ngụy Dục ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của Hồ Lễ.
Trong veo như nước, tĩnh không gợn sóng.
“Mưa to gió lớn đến, vì sao còn lưu lại đây.”
“Cho dù trời không mưa, cũng nguyện lưu nơi này.”
Hồ Lễ cụp mắt cười khẽ, nhẹ như cánh hoa rơi xuống dòng nước chảy, thản nhiên không một chút lăn tăn, thoáng qua chỉ tức thì: “Vương gia hãy nghĩ cho kỹ, tại hạ không có vật dư bên thân*, chỉ có sức ăn là hiếm gặp trong biển người.”
Ngụy Dục cũng mỉm cười, chân thành nói: “Như vậy cũng tốt, bản vương cũng không có vật dư bên thân, chỉ có bổng lộc trong triều đình là càng hiếm gặp trong biển người.”
Hồ Lễ đẩy cửa ra, đứng ở xa xa thi lễ: “Quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Ngụy Dục thả dù trong tay ra, hai tay chồng lên đặt trước người, bình lễ mà bái: “Sau này tất nhiên không phụ.”
Nhược thủy sâu ba ngàn*, này vui vui buồn buồn của thế gian, bao nhiêu ly hợp, rồi rốt cục cũng sẽ có một ngày bỗng nhiên gặp được người như vậy, cứ lảo đảo ngờ ngệch xông vào, lại khiến ta trở tay không kịp. Có lẽ lúc hắn đến sẽ đạp ngũ sắc tường vân, có lẽ sẽ cưỡi cao đầu đại mã, cũng có thể chỉ là cầm một cây dù mang theo túi bánh hạt vừng. Dù là loại nào đi nữa, một khi chạm được tới đáy lòng, thì sẽ không bao giờ buông rơi.
Kể từ đó, không thể quay đầu.