*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Biết rồi, tối nay em sẽ về. Hơn nữa, dù muốn ở nhà anh cũng phải về thu dọn đồ đạc, không thể ngày nào cũng mặc đồ ngủ của anh được.”
“Nói cũng đúng, vậy anh tới đón em, đưa em tới chỗ chú ba nhé?”
“Đừng, chúng ta không tiện đường đâu, em đi tàu về với đồng nghiệp là được rồi.”
Du Ánh Tuyết không cho Kiều Minh Đức tới đón nên anh ta cũng không cố gắng nài nỉ nữa.
Sau khi tan làm, Du Ánh Tuyết lấy điện thoại di động nhìn qua một lúc, sau đó bắt tàu điện ngầm trở về biệt thự.
Dì Lý vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi thấy Du Ánh Tuyết trở về.
“Cô Ánh Tuyết, sao cô lại về rồi?”
“Tôi quay lại lấy một vài thứ.” Cô nhìn quanh dò xét một lượt rồi hỏi: “Chú ba… vẫn chưa về sao?”
Khi rời bệnh viện, cô đã cố ý hỏi qua và được biết hôm nay anh sẽ xuất viện.
“Cậu chủ nói sẽ về trễ một chút, nhưng nếu biết cô trở về, chắc chắn cậu ấy sẽ rất vui.”
“…Ồ.” Du Ánh Tuyết gật đầu nhưng cũng không nói thêm lời nào. Sau khi tắm rửa, ăn tối xong, cô tùy tiện lên lầu thu dọn vài thứ rồi đem xuống lầu.
Màn đêm tĩnh mịch đã buông xuống.
Cô đợi ở đại sảnh liên tục đi tới đi lui, nhìn ra ngoài thăm dò mấy lần nhưng đều không nghe thấy tiếng xe.
Anh mới xuất viện đã bận rộn đến khuya như vậy, thân thể thật sự có thể chịu được sao?
Cô thở dài một hơi, ôm gối ngồi lùi dựa vào ghế sô pha.
“Cô Ánh Tuyết, đã muộn rồi, mọi người đều đã ngủ, sao cô không đi nghỉ ngơi?”
Người giúp việc đến khuyên nhủ cô.
Đồng hồ đã điểm hơn mười một giờ, ngay cả người giúp việc cũng đã đi ngủ hết.
Du Ánh Tuyết lắc đầu nói: “Tôi chờ một lát, cô đi ngủ trước đi.”
“Nhưng cậu chủ vẫn chưa trở về…”
“Không sao, cô đi ngủ đi, có tôi đây rồi.”
Người giúp việc nhịn không được ngáp một cái, gật đầu nói: “Vậy tôi đi nghỉ ngơi trước, cô Ánh Tuyết, ngủ ngon.”
Người giúp việc đi ngủ, để lại Du Ánh Tuyết một mình trong căn biệt thự to lớn.
Ánh đèn quá chói lọi khiến cả căn biệt thự càng thêm trống trải. Trước đây Kiều Phong Khang hiếm khi trở lại đây, cả ngôi nhà đều là lãnh địa của cô, gần như là thiên đường của riêng cô, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy trống trải vào lúc đó.
Cô không thể hiểu rốt cuộc bản thân mình làm sao vậy.
Cô đứng dậy, chạm vào tường, lần lượt tắt đèn, chỉ còn lại một ngọn đèn tường mờ ảo. Cứ như thế này, cảm giác trống trải mới biến mất.
Cô tắt tivi rồi lặng lẽ thu mình trên ghế sô pha, tiếp tục chờ đợi.
Tối nay anh có quay lại không? Đột nhiên cô không chắc chắn lắm…
Tô Hoàng Quyên đã chăm sóc cho anh, chẳng lẽ… đêm nay, anh đã đi đến gặp cô ta sao?
Du Ánh Tuyết cuộn mình trên ghế sô pha suy nghĩ lung tung, cô trở mình ôm chặt cái gối vào trong lòng ngực.
Hình như ngực như bị ai đó bóp chặt.
Ở bên kia.
Kiều Phong Khang uống hơi nhiều nên anh đã tìm lý do để đi ra ngoài trước.
Tô Hoàng Quyên lập tức chạy lại đỡ anh khi thấy anh lảo đảo đi ra, đau lòng nói: “Anh còn chưa hồi phục hẳn, sao lại uống nhiều như vậy?”
Anh nheo mắt nhìn cô ta thật lâu mới nhìn rõ được. Sau đó anh giật mạnh chiếc cà vạt đang quấn quanh cổ, khàn giọng hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“Em biết tối nay anh có buổi xã giao, chỉ là sợ anh uống quá nhiều cho nên em đã gọi cho Nghiêm Danh Sơn để hỏi. Quả nhiên là anh uống rất nhiều, để em đưa anh về trước.”
“Không cần, tự tôi có thể đi được.”
Kiều Phong Khang đẩy Tô Hoàng Quyên ra, từ chối lòng tốt của cô ta.
Anh dựa vào vách tường, chật vật đi từng bước về phía trước.
Rõ ràng là đã say, nhưng sao trái tim vẫn tỉnh táo như vậy?
Hơn nữa…
Lại tỉnh táo một cách bất thường.
Có chua xót, có đau đớn, còn có nghĩ tới một người…
Đặc biệt là càng nghĩ tới lại càng đau đớn hơn.
Tô Hoàng Quyên khó chịu khi nhìn bộ dạng say xỉn của anh, cô ta chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của anh cả.
Người đàn ông luôn cao cao tại thượng, không chê vào đâu được, giờ phút này lại suy sụp vì một con nhóc như vậy…
Trong lòng cô ta bỗng dâng lên một niềm thù hận cộng với sự ghen tị.
Cô ta hít một hơi thật sâu, bước lên đôi giày cao gót và lon ton chạy theo.
Không biết đã qua bao lâu, khi Du Ánh Tuyết cuộn mình trên ghế sô pha chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì có tiếng động ở cửa.
“Phong Khang, anh cẩn thận một chút… để em lấy giày cho anh.”
Đó là giọng của Tô Hoàng Quyên, rất dịu dàng và nhẹ nhàng.
Du Ánh Tuyết lập tức tỉnh ngủ, cô không đứng dậy mà ôm chặt cái gối hơn và thu mình vào bóng tối sâu hơn.
Tối nay, có vẻ như cô đã quay lại không đúng lúc rồi.
Kiều Phong Khang thay giày, Tô Hoàng Quyên cởi đôi giày cao gót và bước trên mặt đất.
“Cởi quần áo trước đi, em dìu anh lên lầu.”
Tô Hoàng Quyên giúp Kiều Phong Khang cởi quần áo trên người anh.
Anh nhìn cô ta chằm chằm với đôi mắt mơ hồ, nhiệt độ xung quanh càng ngày càng nóng. Đột nhiên anh đưa tay ra choàng qua eo cô ta, với một chút cố gắng, anh đã ôm cô ta vào lòng.
Rất gần, gần đến mức hơi thở của anh bao bọc hết cơ thể của cô ta.
Trong lòng Tô Hoàng Quyên mừng rỡ như điên, run rẩy nhìn người đàn ông mà mình mê đắm này, cô ta không thể tin được mà cất tiếng gọi: “Phong Khang…”
“Đêm nay, tôi không cho cô đi.”
Đôi mắt anh rực cháy, và một tia dục vọng mãnh liệt bùng lên.
Cả người Tô Hoàng Quyên như sắp bị bỏng, hai tay ôm lấy cổ anh trìu mến: “Được, tối nay em sẽ không đi…”
Đây là khoảnh khắc cô ta đã chờ đợi trong nhiều năm…
Ở một góc sô pha, Du Ánh Tuyết cắn chặt góc gối.
“Như vậy mới ngoan.”
Anh khàn khàn thở ra một hơi, hai lòng bàn tay to ôm lấy khuôn mặt Tô Hoàng Quyên, trong mắt hiện lên một tia đau lòng: “Nói cho tôi biết, cô vẫn rất ngoan… Thật ra, cô không hề ngủ với cậu ta đúng không? Nhất định là cô đang cố tình chọc giận tôi thôi đúng không?”
“…”
Lời nói này khiến cơ thể Tô Hoàng Quyên đột nhiên run lên, giống như bị một gáo nước lạnh dội xuống.
Vừa rồi còn vui mừng bao nhiêu thì lúc này trái tim lại lạnh lẽo, đau đớn, không cam lòng bấy nhiêu.
Anh ấy thực sự coi mình là Du Ánh Tuyết sao?
“Phong Khang, anh say rồi.”
Cô ta gạt tay anh ra.
“Tôi say, nhưng tôi vẫn phát điên vì ghen đấy.” Kiều Phong Khang đè cô ta vào tường, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên tia lửa giận và ghen tị, có thể thiêu đốt người ta thành tro tàn: “Cô không biết tôi yêu cô đến nhường nào, không biết tôi quan tâm đến cô như thế nào đúng không? Nếu sớm biết cô có thể dễ dàng lên giường với người khác như vậy thì tôi đã sớm lên giường với cô rồi! Tôi thật điên rồ và ngu ngốc nên mới cẩn thận từng chút như vậy, vì tôi sợ cô bị đau, sợ cô bị tổn thương, tôi điên rồi nên mới có thể chờ cô như thế.”
Hốc mắt của Tô Hoàng Quyên lập tức đỏ lên.
Những lời yêu thương này nên là gì đây?
Nhưng những lời này đẹp làm sao, sắc bén làm sao vào lúc này lại như một nhát dao cứa vào tim cô ta.
Cô ta vừa khóc vừa đẩy anh ra: “Anh tỉnh lại đi!”
Như trút được nỗi đau đè nén bấy lâu nay trong lồng ngực, Kiều Phong Khang mạnh mẽ cắn lên môi cô ta một cái.
Không thể chịu nổi nữa, anh dùng một lòng bàn tay to chà xát vuốt ve khắp người cô ta.
Người đàn ông này chính là cây thuốc phiện. Biết rằng trước mặt có vách núi, rơi xuống sẽ vỡ tan từng mảnh, biết là vô cùng đau đớn, nhưng lại cứ đắm chìm không thể thoát ra được. Tô Hoàng Quyên không muốn đẩy anh ra, cô ta hừ một tiếng rồi chủ động móc chân mình quanh eo người đàn ông.
Du Ánh Tuyết cuộn mình trên ghế sô pha chặt hơn. Một góc gối đã ướt đẫm vì vết cắn của cô.
Bên tai cô là tiếng thổ lộ tình cảm của một người đàn ông, một nam nữ quấn quýt nhau mãnh liệt.
Cô nhắm chặt hai mắt, hàng lông mi run rẩy kịch liệt. Lồng ngực đau nhức, ngay cả vành mắt và đầu mũi cũng đều đau nhức. Cô rất muốn khóc, cô hối hận, lẽ ra đêm nay cô không nên trở về, không nên ở chỗ này.
Đúng lúc này, hai bóng người vướng víu ngã vào sô pha khi Du Ánh Tuyết đang miên man suy nghĩ.
Cô hoảng sợ co rúm người lại.
Ngay sau đó là tiếng hô to của Tô Hoàng Quyên: “Ai? Ai ở đây?”
Cuộc mây mưa bị gián đoạn, đôi nam nữ lập tức tách ra.
Du Ánh Tuyết hy vọng mình có thể tàng hình vào lúc này, để họ không nhìn thấy mình, và để bản thân… không nhìn thấy họ…
Nhưng mà cô không có năng lực như vậy.
Cô ôm gối chật vật ngồi thẳng dậy, ánh mắt lấp lánh rơi vào trên cơ thể hai người đang mặc quần áo xộc xệch, sau đó nhanh chóng rời đi, hai tay cô nắm chặt: “Tôi… tôi không phải muốn quấy rầy các người đâu.”
“Du Ánh Tuyết?”
Hàng lông mày của Tô Hoàng Quyên khẽ nhếch lên.
“Sao cô lại…” Kiều Phong Khang ngạc nhiên, mọi động tác của anh đều đóng băng ngay tại chỗ.
Anh nhìn Du Ánh Tuyết với ánh mắt không thể tin được, cảm giác say xỉn đã tan biến hơn phân nửa.
Chết tiệt, anh thật sự đã coi Tôi Hoàng Quyên là cô.
Suýt nữa thì… Suýt chút nữa đã gây ra một sai lầm lớn rồi.
Với một tiếng thầm chửi rủa, anh khó chịu buông Tô Hoàng Quyên ra, xoay người ngồi xuống ghế sô pha.
Xấu hổ, nhất thời không có chỗ nào trốn.
Anh điên rồi, điên rồi nên mới coi cơ thể của người phụ nữ khác là của cô.
Thật lâu sau, trong không khí chỉ còn lại sự bức bối, ngột ngạt. Du Ánh Tuyết ôm gối ngồi đó, không biết phải làm sao.
“Xin lỗi.” Cuối cùng, Kiều Phong Khang lên tiếng trước.
Giọng nói ngại ngùng xen lẫn với đủ loại cảm giác phức tạp.
Tô Hoàng Quyên cảm thấy đau nhói trong tim. Cô ta biết rằng lời xin lỗi này là nói với mình.
“Người nên nói xin lỗi là tôi. Tôi không nên quay lại. Các người cứ tiếp tục đi, tôi lên lầu là được rồi.” Du Ánh Tuyết nghĩ rằng lời xin lỗi đó là đang nói với cô, vì thế cô nói xong thì đứng dậy, cúi đầu cất bước.
“Cô ngồi xuống!”
Kiều Phong Khang nghiêm nghị hét lên.
Trong không gian tĩnh mịch, âm thanh đó thật chấn động lòng người.
Câu nói “các người cứ tiếp tục” có nghĩa là gì?
Hốc mắt Du Ánh Tuyết đỏ hoe, không biết là vì anh rống lên như thế, hay là… vì lý do khác.
Dưới ánh đèn mờ ảo, vẻ mặt lạnh lùng và ngôn ngữ giễu cợt cất lên thật thâm độc.
“Không liên quan gì đến Minh Đức. Chỉ là…”
Du Ánh Tuyết nhẹ nhàng thở dài, cố gắng bỏ qua trái tim đang nặng trĩu không giải thích được: “Tôi nghĩ tôi sống ở đây không thích hợp lắm.”