Vị binh sĩ dẫn hai người đến trước cổng huyện phủ sau đó rời đi, huyện môn tường cao vách đứng khép chặt cửa, bên trong yên ắng không người qua lại, dù nàng có gọi bao nhiêu lần cũng chẳng thấy ai xuất hiện.
Trời vẫn lất phất mưa phùn, Tiểu Cầu trên vai Tinh Húc không biết đã thiếp đi từ lúc nào, phát hiện gương mặt nhỏ bé ửng đỏ bất thường Quân Dao vội vàng đưa tay lên trán Tiểu Cầu kiểm tra thân nhiệt.
” Thằng bé sốt rồi, dầm mưa như vậy không ổn, hay là chúng ta tìm chỗ trú trước đã.”
Nàng lo lắng nói với Tinh Húc.
Khi hai người vừa mới quay lưng định rời đi thì cánh cổng lớn huyện phủ mở toang, trong ánh sáng yếu ớt gần như bị màn đêm nuốt chửng Quân Dao trông thấy người đàn ông tuổi độ ngũ tuần, vận xiêm y nâu nhạt bước ra:
” Cho hỏi hai vị tìm ai?”
Nàng hữu lễ đáp lại thanh giọng trầm ổn của ông ấy:
” Chúng tôi phụng ý chỉ thánh thượng đến Tỳ Trấn hỗ trợ huyện lệnh đại nhân đối phó dịch bệnh.”
Đồng tử xám đục của ông ta chợt khựng lại, cẩn thận dò xét hai người trước mặt từ đầu đến chân, nụ cười niềm nở sau chòm râu bạc cũng dần mất nhiệt.
Không thấy ông ta nói thêm gì, Quân Dao lại hỏi:
” Xin hỏi huyện lệnh đại nhân có ở trong phủ không?”
Người đàn ông tỏ ra khách sáo, nhưng nụ cười phần nhiều là đối phó:
” Hai vị, xin đợi một chút, lão nô vào trong bẩm báo một tiếng.”
Nàng nhìn theo bóng lưng nhấp nhô dần khuất dạng, cảm giác thái độ của ông ta có chút kỳ lạ.
Chẳng biết từ cổng lớn vào đến thư phòng huyện lệnh bao xa, nhưng hai người họ đã phải đứng đợi rất lâu dưới trời mưa lất phất, Tiểu Cầu bắt đầu rơi vào trạng thái mê mang.
Quân Dao mất kiên nhẫn nói với Tinh Húc:
” Như vậy là có ý gì đây? Chúng ta lặn lội từ Lôi Thành xa xôi đến để giúp họ, thái độ của huyện lệnh lại khinh rẻ thế này?”
Nàng hùng hổ:
” Tinh Húc, chúng ta đi vào.”
Quân Dao hiên ngang giẫm lên mặt đá sỏi trải thành lối nhỏ vào sâu trong huyện phủ, lạo xạo tiếng bước chân lần theo ánh sáng đỏ gần viện chính, hai nô tài đứng canh trước thư phòng trông thấy nàng cùng đôi mắt gắt gao tìm tới, một kẻ cuống quýt chạy vào bẩm báo, kẻ còn lại tiến lên ngăn cản:
” Cho hỏi hai vị là ai? Tại sao lại tự ý xông vào huyện phủ?”
” Nô tài to gan, không được vô lễ.”
Âm giọng trầm khàn uy quyền vọng ra, nam nhân thanh y nhẵn mịn bình tĩnh xuất hiện, chậm rãi cúi mặt ôm quyền:
” Hạ quan Thôi Dĩ Minh tham kiến Tướng Quân, Tướng Quân phu nhân.”
Tinh Húc nghiêm giọng:
” Ông là huyện lệnh Tỳ Trấn? “
” Chính là ta?”
Ngữ giọng này thật kiêu ngạo, cả cái cách mà Thôi Dĩ Minh thi lễ cũng chẳng được bao nhiêu phần cung kính, nàng tùy tiện liếc mắt đánh giá đối phương một cách qua loa, chẳng phí tâm hơi mà cùng ông ta so đo thứ bậc.
Tinh Húc thuận tay xốc nhẹ Tiểu Cầu nằm ngay ngắn lại trên vai mình, chậm rãi nói:
” Thôi đại nhân, chúng tôi thất lễ rồi, Ta và phu nhân phụng ý chỉ Hoàng Thượng… “
” Hạ quan có nhận được thông báo từ Lôi Thành, gần đây những việc cần xử lý trong Tỳ Trấn rất nhiều, vì bận rộn đã chẳng kịp nghênh đón từ xa, mong Thượng Quan Tướng Quân đại nhân không chấp tiểu nhân bỏ qua cho ta.”
Tinh Húc chưa nói hết câu Thôi Dĩ Minh liền cướp lời, trong mắt Quân Dao nam nhân trước mặt có vẻ không đơn giản, câu nào cũng xưng hạ quan, cũng đều hành xử hữu lễ, nhưng thái độ ngạo nghễ phô bày rõ ràng, cái gì mà đại nhân không chấp tiểu nhân, miệng lưỡi cũng thật sắc bén.
Thôi Dĩ Minh nhìn sang đứa bé trên tay Tinh Húc, điềm tĩnh hỏi:
” Tướng Quân, đứa bé này là…?”
” Đây là Tiểu Cầu, trên đường đến huyện phủ ta và phu nhân nhìn thấy nó đáng thương, phụ mẫu đều đã mất vì bệnh dịch, côi cút ngồi ở góc nhà, thế nên ta và phu nhân quyết định tạm thời sẽ chăm sóc cho nó, đợi khi dịch bệnh đã được giải quyết sẽ giao Tiểu Cầu lại cho người trong Tỳ Trấn nuôi dưỡng.”
Hắn vừa dứt lời, Thôi Dĩ Minh đã chẳng giấu được vẻ mặt thảng thốt:
” Nói như vậy đứa trẻ này là ngài nhặt về từ bãi thi thể sao?”
Quân Dao khó hiểu, nhíu mày:
” Có vấn đề gì sao?”
” Tướng Quân, phu nhân, xin hiểu cho hạ quan, trong phủ ta còn thê tử và hài nhi mới sinh vẫn chưa tròn tháng, nhỡ đứa bé này mang trong người mầm bệnh thì thật khó xử cho ta.”
Nàng từ tốn trấn an:
” Thôi đại nhân không cần lo lắng, ta đã bắt mạch cho Tiểu Cầu, chỉ là chút phong hàn, cảm mạo, không nghiêm trọng như ngài nghĩ đâu.”
Thôi Dĩ Minh đầy ái ngại cúi đầu, đôi bên im lặng hồi lâu, trông thấy ông ta thập phần khó xử nàng cũng không muốn cưỡng ép:
” Đại nhân lo lắng cho người thân của mình cũng không có gì quá đáng, ta và Tướng Quân sẽ ra ngoài tìm nơi ở tạm vậy, hôm sau lại đến làm phiền ngài.”
Thôi Dĩ Minh cười đáp:
” Không không, Tướng Quân phu nhân, trời cũng đã tối rồi, hai vị biết đi đâu tìm chỗ nghỉ chân chứ? Hay để ta sắp xếp gian phòng ở cuối huyện phủ, có lẽ sẽ không thành vấn đề.”
Hai người họ nhìn nhau, Thôi Dĩ Minh nói cũng không sai, hiện giờ khắp nơi trong Tỳ Trấn chìm trong tang tóc, trên đường đến đây mọi thứ sớm đã hoang tàn, giữa đêm tối biết đi đâu tìm khách điếm. Tiểu Cầu đáng thương như vậy sao có thể bỏ mặt nó không lo, dù có chút miễn cưỡng, Quân Dao cũng đành phải nhận tâm ý này của Thôi Dĩ Minh, nữ nhân cười đáp:
” Đa tạ Thôi đại nhân.”
Thôi Dĩ Minh sai Trình quản gia dẫn họ đến nơi đã được an bày.
Đi qua một đoạn tre trúc đến hướng Tây huyện phủ, căn phòng tách biệt nằm giữa đêm đen tĩnh mịch, màn sương giá sau cơn mưa phùn là đà dưới tà váy nàng, giày lụa thêu hoa sớm đã bị bùn đất vấy bẩn.
Bên trong căn phòng chỉ vẻn vẹn một bộ bàn ghế đan mây, rơm rạ vương vãi khắp sàn, khi bước qua bậc cửa vô tình tơ nhện vướng lại trên búi tóc nàng.
Trình quản gia thắp sáng ngọn đèn, đưa cho Quân Dao hai bộ chăn gối, trầm giọng chuyển lời:
” Tướng Quân, phu nhân, Thôi đại nhân thành thật tạ tội với hai vị, căn phòng này trước kia là nơi chứa củi, đến nay đã rất lâu không còn dùng tới, mọi thứ có hơi bừa bộn, mong hai vị thông cảm nán lại một đêm, sáng mai sẽ cho người đến quét dọn tươm tất.”
” Thôi đại nhân khách sáo rồi.”
Tinh Húc ôn hoà đáp lại.
Cho đến khi Trình quản gia rời khỏi trong lòng nàng vẫn tràn ngập hiếu kỳ. Rõ ràng Thôi Dĩ Minh và họ chỉ mới gặp nhau lần đầu, căn bản không có bất kì hiểu lầm nào khiến ông ta mang thành kiến với nàng lẫn Tinh Húc, nhưng chẳng biết vì điều gì thái độ mà ông ta đối đãi thật không đúng lắm.
Nàng trải lớp rơm khô làm đệm, liên tục chườm ấm hạ sốt cho Tiểu Cầu, khuôn mặt non nớt dưới ánh đèn khuya đỏ bừng, trong lúc thần hồn nửa mơ nửa tỉnh nó thút thít hỏi nàng:
” Tỷ tỷ, Cầu Cầu có phải sắp chết rồi không?”
Nàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ, dịu dàng trấn an:
” Ngốc quá, Cầu Cầu sẽ không sao đâu, có tỷ ở đây Cầu Cầu đừng sợ.”
” Tỷ có ngân lượng không ạ?”
Quân Dao cơ hồ không rõ Tiểu Cầu muốn nói gì, nàng ngơ ngác lau nước mắt cho nó.
” Phụ thân và mẫu thân không có ngân lượng, không mua nổi thuốc nên chết rồi. Cầu Cầu không có ngân lượng, cũng không mua nổi thuốc, chắc chắn sẽ chết.”
Nàng nhỏ giọng:
” Cầu Cầu ngoan, đừng suy nghĩ linh tinh, có ta ở đây đệ sẽ không chết.”
” Thật không?”
” Đương nhiên rồi. Bây giờ đệ nghe lời, ngủ một giấc thật ngon nhé.”
Đôi môi phụng phịu mím chặt, gật đầu, Quân Dao khẽ khàng vỗ nhẹ tay trên ngực Tiểu Cầu ru nó vào giấc ngủ.
Nàng nhìn mãi thân thể lem luốt của nó, tâm can hơi chút xót xa, có lẽ cuộc sống cơ cực bị cơn bệnh dịch tàn nhẫn nhấn chìm, khiến bá tánh rơi vào ngõ cụt, lại chứng kiến người thân ra đi trong tuyệt vọng đã khiến Tiểu Cầu ám ảnh.
” Có đáng yêu không?”
Tinh Húc áp sát cằm vào vai nàng, thỏ thẻ. Quân Dao mỉm cười, mân mê đôi má sữa trắng hồng của Tiểu Cầu, trả lời hắn:
” Tiểu đệ đệ này quả thật rất đáng yêu, chàng nhìn xem, đường nét đôi mắt hài hoà như hoạ, mi dài, môi nhỏ chúm chím.”
” Nàng có thích không?”
” Trẻ con khả ái thế này làm sao lại không thích.”
” Vậy chúng ta phải sinh thật nhiều con, để nàng cả ngày đều sẽ quấn quýt bên chúng cười vui vẻ.”
Ánh đèn leo lét soi nửa gương mặt nữ nhân đỏ lựng, Quân Dao ngượng ngùng tháo khớp ngón tay Tinh Húc đang ôm vòng qua eo.
” Tinh Húc, trời không còn sớm nữa, chúng ta đi nghỉ thôi, có lẽ ngày mai sẽ rất bận rộn.”
Trông thấy nàng ngại ngùng, hắn nhoẻn miệng cười đắc ý:
” Tuân mệnh.”
Nam nhân nhu hoà đáp lại, ánh mắt không vơi sự luyến mộ, yêu chiều.