Nửa đêm, cung đường không còn dấu vết, thậm chí xe cộ cũng trở nên thưa thớt. Khương Chiếu Tuyết cầm con dấu, nhìn chằm chằm vào hướng xe Sầm Lộ Bạch một lúc lâu, đáy lòng đầy hỗn loạn.
“Tiền bối?” Giọng nói của Thẩm Dịch truyền đến cách đây không xa.
Khương Chiếu Tuyết quay lại, Thẩm Dịch đẩy cửa xoay thủy tinh và bước ra:” Có chuyện gì vậy? Sao lại không vào trong?”
Có vẻ như cô ấy vẫn luôn đợi nàng trong khách sạn.
Khương Chiếu Tuyết bình tĩnh lại, đè nén những suy nghĩ thật thật giả giả, rối loạn và khó nắm bắt lại, lắc đầu nói:” Không có gì.”
Nàng cẩn thận cất con dấu vào túi gấm, cho vào túi áo khoác và nhấc chân về phía Thẩm Dịch:” Sao em không lên đi?”
Thẩm Dịch mỉm cười đầy duyên dáng:” Em đợi chị đấy.”
Cô ấy nắm chặt tay Khương Chiếu Tuyết và giải thích:” Vừa có hoa vừa có bánh, e rằng một mình chị sẽ không cầm được. Nếu làm rơi, không phải sẽ phụ lòng chị Lộ Bạch sao?”
Ánh mắt cô ấy rơi xuống chiếc túi của Khương Chiếu Tuyết, ranh mãnh hỏi:” Vừa rồi chị cầm thứ gì trên tay đúng không?”
Khương Chiếu Tuyết không giấu giếm:” Là con dấu.”
“Chà! Chị Lộ Bạch tặng à?”
Khương Chiếu Tuyết nhẹ nhàng nói:” Ừm.”
Thẩm Dịch kinh ngạc cảm thán:” Chị Lộ Bạch có tâm thật đấy.” Cô ấy rút đi vài phần thái độ bỡn cợt thường ngày, chân thành nói:” Đàn chị, thân làm cẩu mẹ độc thân, em thực sự ghen tị với các chị đấy.”
“Khi nào em mới gặp được một người như vậy đây.”
Tim Khương Chiếu Tuyết run lên.
Em ấy muốn gặp sao? Nàng cảm thấy bản thân giống như quả bong bóng đột ngột được thả bổng trong màn đêm hỗn loạn này, lơ lửng trong không trung, choáng váng, lâng lâng, run rẩy và hoảng sợ.
Luôn có cảm giác lo lắng rằng quả bóng bay sẽ nổ trong giây tiếp theo, và thế giới sẽ lại đảo lộn.
Nàng cố gắng gượng cười và an ủi:” Có lẽ đang trên đường đến đấy.”
Thẩm Dịch chế nhạo:” Không thể nào. Trong một triệu người, không bao giờ có thể gặp một người xinh đẹp, giàu có, dịu dàng và lãng mạn như chị Lộ Bạch được.”
Khương Chiếu Tuyết cứng họng.
Đúng vậy, thực sự không thể chọn ra được trong một triệu người.
Cho nên, người như vậy sẽ có khả năng thích nàng sao? Trái tim vừa mới nảy lên lại chùng xuống đôi chút.
Thẩm Dịch không nhận ra.
Cô ấy vui vẻ đi cùng Khương Chiếu Tuyết vào khách sạn rồi bước đến lễ tân để nhận món quà mà Sầm Lộ Bạch đã để lại——Một bó hoa hồng rực lửa và bảy hộp dim sum Antler Hall được đóng gói tinh xảo.
“Trông nhiều quá đi.” Thẩm Dịch kêu lên: “Chị Lộ Bạch mua hết các loại trong nhà hàng luôn sao?”
Khương Chiếu Tuyết cảm thấy rất có khả năng. Nàng ôm hoa hồng đỏ, ánh mắt ướt át vô thức cong lên, quả tim như đang muốn bay lên không trung.
Nàng nỗ lực không chế bản thân khỏi chìm đắm trong sức nặng của lý trí, tìm về phản ứng bình thường và ngỏ lời:” Thích hợp cho chúng ta ăn cùng nhau. Điện thoại của chị hết pin rồi, em có thể hỏi giúp chị không?”
Thẩm Dịch thấy thực sự nhiều, nên cũng không khách sáo:” Được rồi, vậy em mời nhóm chị em nhé?”
Khương Chiếu Tuyết gật đầu, rồi suy nghĩ chu đáo:” Cũng hỏi cô giáo một tiếng đi.”
Thẩm Dịch đồng ý, vì vậy, cả hai vừa chờ thang máy vừa nhắn tin đến.
Có lẽ Hoàng Ưng Thu đã ngủ nên không trả lời tin nhắn. Khương Chiếu Tuyết cũng không lên tầng để quấy rầy bà. Nàng chỉ để lại một hộp thức ăn nhẹ trong tủ lạnh ở quầy lễ tân và gửi cho bà ấy vào ngày mai.
Chị Phương, nhóm đàn em và hai người bạn khác trường cùng đi mua sắm tối nay vẫn chưa nghỉ ngơi, tất cả bọn họ đều đồng ý đến.
Có một vài người tình cờ gặp nhau trên lối đi. Lúc nhìn thấy bó hoa hồng rực rỡ mà Khương Chiếu Tuyết đang cầm trên tay, bọn họ đều ghen tị và than ngắn thở dài. Thậm chí, chị Phương còn nói rằng chị ấy vừa gọi điện cho chồng và hỏi anh ta hôm nay là ngày gì, sau đó bị phản ứng chân thật của anh ta chọc giận.
“Đúng là so sánh giữa người với người luôn khiến mình tức chết.” Chị Phương vừa bước vào cửa vừa cảm khái.
Hai bạn học có người yêu khác cũng cảm thấy như vậy. Họ lập tức bật cười và phàn nàn về đối tượng của mình với chị ấy.
Khương Chiếu Tuyết lắng nghe lời oán than của họ rồi cẩn thận đặt bó hoa hồng lên cửa sổ lồi bên cạnh giường. Nàng cầm lòng chẳng đặng, vươn tay vuốt ve cánh hoa rồi mỉm cười. Sau đó, là nụ cười mang theo chút chua xót.
Có một loại cảm giác vừa thực vừa hư.
Cứ như thể một tên tội phạm bị truy nã đã đánh cắp một kho báu quý hiếm nào đó, rêu rao khắp nơi, sở hữu, rồi dần đánh mất nó.
Biết rõ sẽ vĩnh viễn không bao giờ bị bắt và việc vĩnh viễn chiếm cho riêng mình là cực kỳ nhỏ, nhưng lại không thể mơ tưởng đến một chút may mắn.
Có quá buồn cười không?
Cảm xúc trong nàng dao động, ý cười cũng nhạt đi rất nhiều. Nàng thu tay về, xoay người trở lại bàn, mở hộp điểm tâm ra rồi mời mọi người dùng trước, sau đó bước đến chiếc vali cạnh giường để lấy đồ sạc.
Bộ sạc được kết nối với điện thoại di động. Ngay sau khi điện thoại mở nguồn và kết nối với Internet, tin nhắn của Sầm Lộ Bạch liền xuất hiện.
“Tôi về khách sạn rồi.” Cô báo bình an.
Tin nhắn cách đây một phút.
Khương Chiếu Tuyết khẽ cắn môi dưới, cân nhắc vài giây rồi trả lời:” Vậy là tốt rồi.”
“Em nhận hoa và điểm tâm rồi. Hoa rất đẹp, em rất thích chúng.”
“Em cũng đã mở túi gấm ra, con dấu cũng rất đẹp, cảm ơn chị.”
Sau một vài giây, Sầm Lộ Bạch trả lời:” Thích là được rồi.”
Khương Chiếu Tuyết thăm dò: “Có phải là chữ ‘Thời An’ được khắc trên đó không ạ?”
Sầm Lộ Bạch không ngần ngại: “Ừm.” Cô nói đùa:” Có thể nhìn ra được thì xem như nét khắc của tôi không quá tệ đúng không?”
Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ.
Khương Chiếu Tuyết sửng sốt, trả lời sau hai giây:” Thực sự khắc rất đẹp.”
Sầm Lộ Bạch trả lời bằng biểu cảm mặt cười, xem như đã hiểu.
Khương Chiếu Tuyết cũng trả lời bằng biểu cảm.
Khung đối thoại bỗng im ắng, Khương Chiếu Tuyết thoáng thất thần.
Nàng không tài nào tìm thấy bất kỳ bằng chứng gì trong lời nói và tốc độ trả lời của Sầm Lộ Bạch để phân định cho những suy đoán của bản thân vào tối nay, rằng có lẽ Sầm Lộ Bạch cũng có một chút tình cảm khác thường với mình.
Ánh mắt nàng tối sầm lại.
Thẩm Dịch gọi nàng đến ăn bánh. Nàng đặt điện thoại xuống, lịch sự ăn vài miếng, cuối cùng cũng không nhịn được, bèn tìm cớ vào phòng tắm để tắm rửa trước.
Nàng cố gắng dùng không gian yên tĩnh và làn nước mát lạnh để làm dịu cảm xúc trong mình. Nhưng khi dòng nước trút xuống, một vài thứ ẩn chứa trong đồng ruộng khô cằn, nứt nẻ lại trở nên ẩm ướt.
Nàng nhận ra, không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng sự phản kháng việc bước vào một mối quan hệ mới dường như đã chuyển từ việc chống lại sự không chắc chắn trong mối quan hệ sang chống cự sự vụn vặt của mối quan hệ—— Nàng không cưỡng lại được tình yêu với Sầm Lộ Bạch.
Nhưng nàng lại kháng cự việc thích Sầm Lộ Bạch.
Bởi vì nàng biết rằng Sầm Lộ Bạch sẽ không thích mình.
Nàng không biết mình đang nghĩ gì và không muốn từ bỏ thứ gì. Rõ ràng, việc tự thuyết phục bản thân là một chuyện rất đơn giản. Thật ra, từ đầu đến cuối, Sầm Lộ Bạch cũng chưa làm ra bất kỳ thứ gì mơ hồ cùng nàng. Nếu muốn nói về mơ hồ, thì sự mơ hồ trùng hợp nhất đêm nay chỉ có thể là con dấu ấy.
Nhưng phản ứng của Sầm Lộ Bạch lại rất hào phóng và tự nhiên, có lẽ vì nàng đã suy nghĩ quá nhiều.
Ngoài hàm ý mở rộng trong bộ phim truyền hình ngày đó, từ ‘Thời An’ cũng hoàn toàn phù hợp với nghi thức chu đáo tặng quà cho bạn bè.
Sự dịu dàng và săn sóc của Sầm Lộ Bạch dành cho nàng hoàn toàn có thể là do sự chu đáo nhất quán và cách đối xử tốt với bạn bè của mình.
Thậm chí, ngay cả tính hướng của Sầm Lộ Bạch cũng không hẳn là thích phụ nữ.
Nàng đã tự liệt kê rõ ràng vô số bằng chứng cho thấy Sầm Lộ Bạch không thể thích mình, nhưng dường như trong tận đáy lòng vẫn còn đốm lửa tàn mãi chẳng chịu tắt.
Nàng lại trằn trọc, mất ngủ.
Nàng nhắm mắt lại và đọc các ghi chép lịch sử. Không biết bản thân mình đã đọc được bao nhiêu chương, cuối cùng cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, đầu óc mơ mơ màng màng.
Sau một khoảng thời gian dài, nàng lại mơ thấy Minh Nghiên, mơ thấy ngày cưới của Minh Nghiên, mơ thấy bản thân vui vẻ như thế nào khi bước xuống máy bay và mang hạnh phúc đến cho người yêu đang giận dỗi của mình. Nàng nóng lòng gọi điện thoại đến, rồi sau đó lại tự biến mình thành vai hề.
“Nghiên Nghiên đã kết hôn rồi, cô đừng gọi đến nữa, đừng bao giờ dây dưa với nó nữa!” Giọng nói đầy kinh tởm của mẹ Minh Nghiên vang lên phía đầu dây bên kia. Cho dù cả hai cách nhau một giấc mộng, nhưng vẫn khiến Khương Chiếu Tuyết sởn tóc gáy.
Nàng nhìn bản thân trong giấc mộng và không ngừng gọi điện như những gì mình đã làm trong quá khứ. Sau đó, nàng nhìn thấy ảnh cưới của Minh Nghiên từ những người khác, rồi bật khóc giữa sân bay giống như một kẻ ngốc.
Nàng bắt taxi đến địa điểm hôn lễ theo thiệp mời.
Quá khứ được lặp lại, Minh Nghiên trong giấc mộng vẫn đẹp đến mức động lòng người như ngày ấy.
Cô ấy đang mặc một chiếc váy cưới đắt tiền được cắt may riêng và ngồi trong phòng thay đồ. Lúc nhìn thấy nàng kéo vali bước đến, dường như cô ấy thoáng bối rối và hoảng loạn, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, cô ấy đã bình tĩnh lại.
“Sao cậu lại đột ngột quay về vậy?” Cô ấy khẽ mỉm cười và hỏi. Như thể cuộc tương phùng này không phải trong một dịp châm biếm như vậy.
Khương Chiếu Tuyết không nói nên lời.
Nàng không biết làm thế nào mà Minh Nghiên vẫn có thể cười được.
Minh Nghiên lịch sự mời những người trong phòng thay đồ ra ngoài, và lặng lẽ nhìn nàng, nụ cười cũng phai nhạt dần. Sau nhiều giây trôi qua, dường như cô ấy đã nghĩ về điều gì đó, rồi hoàn toàn buông xuôi, nhìn thẳng vào nàng và nói:” Tôi không nói cho cậu biết là vì không muốn ảnh hưởng đến cậu. Gần đây, cậu phải đảm đương nhiều luận văn như vậy, cũng bị ốm vài lần nên tôi không mở miệng được vì sợ cậu sẽ không chịu nổi. Tôi muốn chờ cậu quay về rồi sẽ nói với cậu.”
Cô ấy nói rất đàng hoàng, dịu dàng nhưng tàn nhẫn.
“Chiếu Tuyết, chúng ta chia tay đi, tôi có lỗi với cậu.”
“Tôi từng thích cậu là thật, nhưng hiện tại tôi không muốn tiếp tục nữa.”
“Chúng ta buông tha cho nhau đi. Những người mà chúng ta gặp qua trong đời có lẽ cũng chỉ có thể bước cùng ta một đoạn đường. Cậu không thể cho tôi những điều mà tôi muốn lúc này.”
Cô ấy nói những lời lẽ xa lạ bằng giọng nói quen thuộc của mình.
Khương Chiếu Tuyết cũng đã đoán trước được cảnh tượng tiếp theo. Nàng đứng ngoài giấc mộng, van nài bản thân nhanh chóng rời đi, đừng hỏi nữa, giữ lại cho bản thân một chút tự tôn và nhân phẩm cuối cùng.
Nhưng bản thân trong giấc mộng vẫn không biết điều và hỏi ra.
Nàng hỏi cô ấy:” Cậu muốn gì?” Giọng nói giống như bị bóp nghẹt, vô thức nghẹn ngào.
Minh Nghiên trong giấc mộng còn thẳng thắn hơn sự im lặng lúc ấy.
Đôi mắt từng trong veo ấy luôn nhìn nàng đầy yêu thương và ngưỡng mộ, nhưng bây giờ dần lộ rõ sự thương hại, thờ ơ và chán ghét.
Cô ấy hỏi:” Cậu thực sự không biết sao?”
“Tại sao cậu lại không thể thực tế hơn?”
“Cậu có thể giúp gì được cho tôi không? Tôi thực sự rất mệt.”
“Tôi ghen tị với cô ta. Khi tôi chen lấn trên xe buýt, cô ta đang ngồi trên chiếc Lamborghini của mình. Cậu nói xem, dựa vào việc dạy học của cậu, có phải cả đời này cũng không thể có được không?”
“Sau khi tốt nghiệp rồi, tôi mới hiểu ra, tài năng là thứ ít được nhắc đến nhất trong cuộc đời này.”
Nhiều điều mà cả hai đã nói ra hoặc không nói mỗi khi mâu thuẫn trong quá khứ đột nhiên thoát ra từ miệng Minh Nghiên như một trận mưa tên, bắn xuyên qua màng nhĩ của Khương Chiếu Tuyết.
“Cậu còn có thứ gì đáng giá để tôi thích nữa không?” Mũi tên cuối cùng đâm thẳng vào tim nàng.
Khương Chiếu Tuyết bỗng cảm thấy đau đớn, đau đến mức khiến nàng gần như nghẹt thở.
Nàng vùng vẫy dữ dội, đạp vào không trung, rồi tỉnh dậy với mồ hôi lạnh đầm đìa.
Màn đêm im ắng, bóng tối có thể nuốt chửng tất cả mọi thứ. Cách đó một mét, bó hồng đỏ do Sầm Lộ Bạch tặng vẫn đang ngủ say trên cửa sổ lồi, hình dáng mông lung, hệt như một con thú yên lặng không hoạt động.
Khương Chiếu Tuyết nhìn chằm chằm vào chúng, hơi thở run rẩy, một lúc lâu sau vẫn không thể bình tâm lại.
Nàng tự hỏi bản thân:
Đúng vậy, Sầm Lộ Bạch là người có dạng người gì mà cô chưa từng thấy qua, mày có gì đáng giá để Sầm Lộ Bạch thích?
Không có. Nàng tự trả lời.
Vậy, đang muốn cái gì đây?
Nàng im lặng mỉm cười, trái tim như chìm xuống đáy biển, nhưng những suy nghĩ mông lung cả đêm nay bỗng sáng tỏ.