Bật Hack Yêu Đương Của Hệ Thống

Chương 48: Xung Hỉ Ở Thập Niên 60 (13)



Edit: Min

Hạ Lập Viễn chủ yếu tập kỹ năng trên đôi chân của mình, đôi chân của Hạ Lập Viễn giống như roi thép vậy, lúc vung ra không chỉ rất nhanh mà còn rất mạnh.

Ninh Hạo Ba chủ yếu tập kỹ năng nắm đấm, khi Hạ Lập Viễn đá tới, hắn đưa tay ra chặn lại, cánh tay vừa đau nhức vừa tê dại. Còn khi hắn ra đòn tấn công, Hạ Lập Viễn tránh thoát rất linh hoạt, sau đó tung một cú đá vào ngực hắn.

Ninh Hạo Ba không có thời gian đè lại lồng ngực đang đau nhức, nhanh chóng chặn lại đòn tấn công của Hạ Lập Viễn, nhưng một cú này khiến hắn té lăn quay trên mặt đất.

Sau khi Ninh Hạo Ba ngã xuống đất, Hạ Lập Viễn không tiếp tục tấn công, mà là chờ hắn đứng lên mới tiếp tục tấn công.

Nhìn thấy Ninh Hạo Ba rõ ràng đang tấn công vào đùi phải của Hạ Lập Viễn, Đào Nguyện cười nhạo trong lòng, cậu biết ngay người của cái nhà đó đều là loại đức hạnh này mà. Để đạt được mục đích của mình, bọn họ luôn tìm nhược điểm của người ta để xuống tay.

Giữa hai người, rõ ràng là Ninh Hạo Ba đang gặp bất lợi, cũng là Ninh Hạo Ba đang ở trong tình thế bị đánh.

Nhìn thấy Ninh Hạo Ba bị đá bị đánh, trái tim Lưu Thục Vân nhói đau, bà ta thầm nghĩ, mau đánh lại đi con trai! Mau đánh nó đi, đánh vào đùi phải và eo phải của nó đi!

Sự chú ý của Văn Hàm đều đổ dồn vào Hạ Lập Viễn, cậu ta nhìn sự nhanh nhẹn, khí thế mãnh liệt và đôi chân mạnh mẽ vững vàng của Hạ Lập Viễn, hoàn toàn không giống một người vừa hồi phục sau chấn thương nặng. Dáng vẻ đẹp trai và dũng mãnh như vậy khiến cậu ta càng rung động hơn.

Các nhà lãnh đạo ngồi ở hàng ghế đầu tiên cũng thảo luận với những người ở bên trái và bên phải.

“Hạ Lập Viễn hiện tại nhìn không giống như vừa mới bình phục sau chấn thương nặng lắm, sức lực của hai chân dường như còn mạnh hơn trước.”

“Còn phải nói sao? Tôi vốn nghĩ rằng trận chung kết của cuộc thi lần này sẽ ngang tài ngang sức, khó phân biệt thắng thua, nhưng nhìn lúc này đi, Ninh Hạo Ba hoàn toàn không phải là đối thủ.”

“Thằng nhóc Hạ Lập Viễn này mạng đủ cứng và cũng rất may mắn, cưới được cháu ngoại của thần y La Cốc Dương, không chỉ tìm được đường sống trong chỗ chết mà còn ở trong trạng thái tốt hơn trước nữa.”

“Tôi nghe nói vợ cậu ta đã dùng những đơn thuốc đó cứu được rất nhiều bệnh nhân đang bị đe doạ tính mạng, và vợ cậu ta hiện đang làm việc tại Bệnh viện Đa khoa Quân khu, rất nhiều người đang xếp hàng để được vợ cậu ta chẩn đoán và điều trị đó.”

Hạ Hoài Dân nghiêm túc theo dõi trận đấu với gương mặt không chút cảm xúc, nhưng làm thế nào cũng không kìm được mà cảm thấy tự hào trong lòng. Có được một người con ưu tú và xuất sắc như vậy, với tư cách là một người ba, muốn ông không cảm thấy hạnh phúc cũng khó lắm.

Người ngồi bên cạnh Hạ Hoài Dân quay đầu lại nói với ông: “Lúc trước khi Hạ Lập Viễn nhà anh bị thương, tôi có ghé thăm, thật không ngờ nó có thể khôi phục tốt như vậy. Da mặt của nó nhìn còn trắng hơn trước đây nữa.”

“Đàn ông con trai thì trắng như vậy làm gì?” Hạ Hoài Dân nói: “Nó tu dưỡng lâu lắm, chờ thêm một thời gian nữa là có thể rám nắng rồi.”

“Mới có mấy tháng thôi, cũng có thể coi là lâu à? Nếu là bị thương bình thường thì thời gian khôi phục dài như vậy quả thật là rất lâu, nhưng bị thương nặng như nó lại có thể khôi phục nhanh và còn tốt như vậy, ai mà không nói đã xảy ra kỳ tích chứ.”

“Cũng không thể coi như kỳ tích được, năm đó thần y La Cốc Dương cũng đã từng chữa trị cho rất nhiều người bị thương nặng, trong tay con dâu tôi có đơn thuốc nên việc chữa khỏi cho Lập Viễn không có gì khó cả.”

“Nghe nói cụ bà nhà anh có thể đi lại rồi hả?”

Hạ Hoài Dân gật đầu, “Đã có thể đi dạo trong sân một chút rồi.”

“Đây có thể xem là kỳ tích rồi đúng không? Gia đình anh thật là may mắn, những người muốn tìm con dâu anh khám chữa bệnh dù có xếp hàng cũng chưa chắc đã chờ được. Còn gia đình anh lại có thể được điều trị bất cứ lúc nào.”

Hạ Hoài Dân chỉ cười mà không nói gì.

Trên đài thắng bại đã phân, Ninh Hạo Ba bị đánh mặt mũi bầm dập, khóe miệng chảy máu, nằm trên mặt đất không dậy nổi. Ninh Hạo Ba không cam tâm cứ thua như thế này, hắn vẫn muốn đứng lên tiếp tục đánh với Hạ Lập Viễn, nhưng trên người chỗ nào cũng đau, thật sự là không đứng lên nổi.

“Lập Viễn thắng rồi! Thắng rồi!” Tô Lan kích động nắm tay Đào Nguyện.

Đào Nguyện cũng cười rất vui vẻ, mặc dù Hạ Lập Viễn thắng là chuyện đã nằm trong dự đoán, nhưng tâm trạng vui vẻ dành cho hắn cũng không vì vậy mà giảm sút.

Ninh Hạo Ba được hai binh lính nâng xuống, Lưu Thục Vân đã chờ sẵn bên dưới. Bọn họ vừa đến, bà ta lập tức đi lên đón, bà ta muốn chạm vào mặt Ninh Hạo Ba nhưng lại không dám, đau lòng chỉ muốn khóc “Con trai…….”

“Mẹ, con không sao.” Bởi vì Ninh Hạo Ba cắn trúng đầu lưỡi nên nói chuyện có chút ngọng nghịu.

“Đã bị thương thành như vậy rồi, con còn nói không sao, Hạ Lập Viễn không phải con người mà! Ra tay tàn nhẫn như vậy!” Lưu Thục Vân tức giận nói.

Hai người lính có chút xấu hổ, thi đấu võ thuật vốn dĩ chính là phải hạ gục đối thủ, nếu trách đối phương ra tay quá tàn nhẫn hay không nương tay, vậy thì không chỉ là bất tài mà còn không có khí phách.

“Mẹ, mẹ về trước đi, con thật sự không sao, đều là vết thương ngoài da thôi, mau lành lắm.” Ninh Hạo Ba không muốn để mẹ mình nói nữa, bà ta càng nói sẽ càng làm hắn mất mặt, “Kêu Văn Hàm thoa thuốc cho con là được rồi, em ấy là bác sĩ, sẽ biết cách chăm sóc con.”

“Đúng rồi, Văn Hàm.” Lưu Thục Vân lúc này mới nhớ ra hôm nay Văn Hàm cũng tới, cậu ta là bác sĩ nên sẽ chăm sóc cho chồng mình tốt hơn. Nhưng khi quay người lại, bà ta lại không thấy bóng dáng Văn Hàm đâu, “Văn Hàm?”

Lưu Thục Vân đành nói với hai người lính: “Các cậu đưa nó đến phòng y tế trước đi, tôi đi tìm Văn Hàm.”

Hạ Lập Viễn cầm huy chương và giấy chứng nhận đi xuống, các binh lính của trung đội Dũng Hổ bên dưới đã chờ sẵn để nghênh đón hắn, chuẩn bị hoan hô chúc mừng cho hắn.

Giữa tiếng hò reo phấn khích của binh lính, Hạ Lập Viễn bước đến chỗ Đào Nguyện rồi đeo huy chương vào cổ cậu.

Đào Nguyện cúi đầu nhìn tấm huy chương, sau đó ngẩng đầu lên, giả vờ nghiêm trang nói: “Vất vả rồi, đồng chí Hạ Lập Viễn.”

“Em cũng vất vả rồi. Tấm huy chương này là chúng ta cùng nhau đạt được, em có hơn phân nửa công lao.” Hạ Lập Viễn nhìn vào mắt cậu và nói một cách nghiêm túc.

Hai người không coi ai ra gì mà thâm tình nhìn nhau, và trong tiếng hoan hô bên cạnh rõ ràng có cảm xúc ghen tị.

Hạ Lập Viễn không kìm được mà ôm chặt lấy Đào Nguyện, nếu đổi thành trước kia, hắn chưa bao giờ tưởng tượng được mình sẽ làm ra hành động như vậy trước mặt nhiều người như thế.

Đào Nguyện cũng ôm chặt eo hắn, trong lòng cảm thấy rất tốt đẹp và hạnh phúc.

Tiếng hoan hô của binh lính càng lớn hơn nữa, điều này thu hút binh lính của các quân khác không bỏ đi, đứng xa xa nhìn bọn họ hoan hô chúc mừng, trong lòng rất là hâm mộ. Bất kỳ người lính nào cũng muốn có một người lãnh đạo giỏi, bởi khả năng lãnh đạo quyết định việc những người lính của đơn vị này có thể nhận những nhiệm vụ quan trọng hơn hay không. Chỉ có hoàn thành càng nhiều nhiệm vụ thì mới có cơ hội lập công và cơ hội thăng quan tiến chức.

Tô Lan và Hạ Hoài Dân đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn bọn họ, trên mặt mang nụ cười vui mừng, nhìn dáng vẻ của hai người họ cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

Còn có một người cũng đang đứng cách đó không xa nhìn bọn họ, người đó chính là Văn Hàm.

Nhìn thấy Hạ Lập Viễn thắng, Văn Hàm không khỏi cảm thấy kích động trong lòng và rất mừng cho hắn. Nhưng vào lúc này, cậu ta nhìn thấy ánh mắt Hạ Lập Viễn tràn đầy trìu mến đang nhìn một người khác, trong lòng cậu ta làm thế nào cũng không vui nổi, ngược lại cảm thấy nhói đau từng cơn.

Người được Hạ Lập Viễn đeo huy chương và được hắn nhìn một cách trìu mến lẽ ra phải là cậu ta mới đúng. Nhưng giờ cậu ta đã trở thành người ngoài cuộc, sẽ không bao giờ có được tình yêu lẽ ra nên thuộc về mình. Cậu ta thực sự rất hối hận và đau đớn.

“Văn Hàm!”

Nghe tiếng tiếng kêu, Văn Hàm định thần lại, quay đầu nhìn, là Lưu Thục Vân đang đứng đó với vẻ mặt không vui.

“Hạo Ba đã được đưa đến phòng y tế rồi, cậu không đi chăm sóc nó mà đứng ở đây làm gì?” Nếu không phải vì không muốn để người khác chế giễu, Lưu Thục Vân đã nổi giận rồi. Chồng của mình bị thương thành như vậy mà cậu ta không có một chút phản ứng nào, còn đứng ở đây nhìn người đã đả thương chồng mình.

Văn Hàm cúi đầu bước nhanh đi qua người Lưu Thục Vân, đi về phía phòng y tế.

Lưu Thục Vân nhìn những binh lính đang hoan hô ăn mừng, còn có hai người được binh lính vây quanh, trong lòng càng thêm tức giận. Bà ta chưa bao giờ cảm thấy con trai mình kém hơn bất kỳ ai, nhưng chỉ cần ai đó nhắc đến con trai bà ta là người khác sẽ so sánh với Hạ Lập Viễn, và ai cũng cho rằng Hạ Lập Viễn mạnh hơn con trai bà ta.

Vốn tưởng rằng cuộc đời của Hạ Lập Viễn đã đến hồi kết thúc, không bao giờ có thể so sánh với con trai mình nữa, bà ta đã vui vẻ rất lâu. Nhưng chỉ vài tháng trôi qua, Hạ Lập Viễn đã khôi phục còn mạnh mẽ hơn trước, lại đè lên đầu con trai bà ta.

Bây giờ khi nói đến nhà họ Hạ, ai mà không nói nhà họ Hạ may mắn, Hạ Lập Viễn có phúc cưới được cháu ngoại của thần y La Cốc Dương, sau này người muốn tới cửa cầu nhà bọn họ chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều. Vận may này, phúc khí này lẽ ra phải thuộc về nhà bọn họ.

Chỉ vì con trai bà ta muốn cưới Văn Hàm mà chắp tay nhường hết may mắn và phúc khí này cho nhà họ Hạ. Nhưng trái tim của Văn Hàm lại không dành cho con trai mình, vẫn nhớ thương vị hôn phu cũ Hạ Lập Viễn của cậu ta. Lưu Thục Vân trong lòng hối hận vô cùng, bây giờ ngẫm lại bà ta cảm thấy rất hối hận, nhà bọn họ đã đưa ra một quyết định sai lầm lớn rồi.

“Chị dâu.” Binh lính đi theo chào hỏi Văn Hàm.

Văn Hàm gật đầu với bọn họ, sau đó nói với bọn họ “Các anh đi đi, tôi sẽ chăm sóc anh ấy.”

“Vậy đại đội trưởng, bọn em về trước, anh nghỉ ngơi đi nhé.” Binh lính nói với Ninh Hạo Ba.

“Đi đi.” Ninh Hạo Ba chỉ gật đầu đã đau đến mức không dám động đậy.

Sau khi binh lính rời đi, Văn Hàm đóng cửa lại, đi đến bên giường hỏi: “Anh thấy thế nào rồi? Người có bị đau không? Có muốn gọi tài xế đến đưa anh đến bệnh viện Đa khoa Quân khu kiểm tra không?”

“Không cần đâu, bị thương ngoài da mà thôi, không đau lắm.” Ninh Hạo Ba hôm nay đã đủ mất mặt rồi, hắn không muốn để Văn Hàm cảm thấy mình yếu ớt đến mức không chịu nổi chút đau đớn này, “Văn Hàm, anh xin lỗi, không lấy được huy chương quán quân tặng cho em.”

“Tôi đã nói ngay từ đầu rồi, tôi không quan tâm đến chiếc huy chương đó.” Văn Hàm trái lương tâm nói, ban đầu đúng là cậu ta không quan tâm, nhưng khi nhìn thấy Hạ Lập Viễn trao huy chương cho Đào Nguyện một cách trịnh trọng trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng cậu ta phát điên lên vì ghen tị.

Hai người im lặng một lúc, bầu không khí càng lúc càng lạnh, nhìn thấy Văn Hàm ngẩn người, Ninh Hạo Ba đành nói: “Vừa rồi bác sĩ có kê chút thuốc trị thương cho anh, em giúp anh thoa đi.”

“Tại sao không kêu bác sĩ ở đây thoa thuốc cho anh?” Văn Hàm nhíu mày hỏi.

“Anh ta muốn giúp anh thoa thuốc, anh nói vợ mình là bác sĩ, muốn chờ em tới thoa cho anh.” Ninh Hạo Ba nói.

“Anh để anh ta thoa giúp anh không được sao, còn một hai phải đợi tôi tới thoa giúp anh.” Văn Hàm có chút mất kiên nhẫn, nhưng vẫn bước tới, mở những loại thuốc kia ra, lấy ra một chiếc tăm bông chuẩn bị thoa giúp hắn.

“…….” Ninh Hạo Ba nhìn ra Văn Hàm không kiên nhẫn, nhưng vẫn vờ như cậu ta đang lo lắng cho mình.

Văn Hàm trước tiên giúp hắn thoa vết thương trên mặt, Ninh Hạo Ba đau đến co quắp, khi thoa lên vết thương trên người mới đỡ đau hơn.

Nhìn gương mặt tuấn tú trắng nõn của Văn Hàm, Ninh Hạo Ba rất thỏa mãn trong lòng, thân thể dần dần có dục vọng, nhịn không được nắm lấy tay cậu ta.

Thấy sắc mặt của hắn không thích hợp, Văn Hàm hất mạnh tay hắn nói: “Bị thương thành như vậy mà anh còn có tâm tư này, anh vẫn còn ổn lắm, tôi sẽ gọi bác sĩ ở đây đến giúp anh thoa thuốc.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Bật Hack Yêu Đương Của Hệ Thống

Chương 48: Xung Hỉ Ở Thập Niên 60 (12)



Edit: Min

Lý Di Nguyệt đặt bình sứ lên bàn rồi mở ra, cho canh bên trong vào một cái chén, nói với Văn Hàm: “Còn hơi nóng, con mau uống đi, mẹ đặc biệt nấu cho con đó.”

Văn Hàm đi tới, ngửi thử rồi nếm một ngụm, nghĩ rằng đây là tấm lòng của mẹ mình, cho dù không ngon cũng sẽ miễn cưỡng uống hết, nhưng mùi vị này thật sự rất kỳ quái.

“Đây là canh gì vậy?” Văn Hàm nhíu mày hỏi.

“Món canh có thể giúp con nhanh mang thai, mẹ đặc biệt đi tìm người ta xin đơn thuốc đó, mau uống đi.” Lý Di Nguyệt thúc giục nói.

“Mẹ, mẹ đừng làm loạn nữa được không?” Văn Hàm đẩy canh ra, bất lực nói: “Con mới kết hôn mấy tháng thôi, không phải mấy năm, mẹ gấp cái gì?”

“Món canh này rất bổ dưỡng, cho dù con chưa muốn có con thì bồi bổ cơ thể cũng rất tốt.”

“Bổ quá nhiều ngược lại sẽ hại cơ thể. Hơn nữa, mẹ biết rõ là từ nhỏ con đã rất ghét uống thuốc bắc mà. Mùi thuốc bắc nồng nặc như vậy, sao con uống được?”

Lý Di Nguyệt thở dài nói: “Không phải mẹ muốn ép con, mẹ chỉ sốt ruột thay con thôi.”

“Có người kết hôn mấy năm trời mới có con, con mới kết hôn được mấy tháng, có gì đâu mà gấp?”

Lý Di Nguyệt do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Mấy ngày trước mẹ của Hạo Ba đến tìm mẹ, nói rằng con quá lạnh nhạt với Hạo Ba, vợ chồng mới cưới ai lại xa cách như hai đứa.”

“Mẹ anh ta cũng rảnh thật, vậy mà đến tận cửa tìm mẹ để nói với mẹ rằng con sai.” Văn Hàm bĩu môi.

“Chị ấy chịu đến nói chuyện với mẹ, chứng minh rằng chị ấy chưa muốn tỏ thái độ mẹ chồng với con, cho nên mới bảo mẹ khuyên nhủ con.” Lý Di Nguyệt nói “Hạo Ba là chồng của con, con thân thiết với nó hơn và quan tâm đến nó nhiều hơn, đó là điều nên làm mà.”

“Từ nhỏ đến giờ con vẫn luôn như vậy, dì Lan cũng chưa bao giờ ghét bỏ con vì không đủ nhiệt tình với người khác.” Văn Hàm cảm thấy đặc biệt ấm ức trong lòng.

“Con si tình Hạ Lập Viễn như vậy, ai mà không nhìn ra. Nếu thái độ của con đối với Hạo Ba bằng một nửa con dành cho nó, mẹ chồng con cũng sẽ không tới tìm mẹ nói mấy lời này.”

“Vậy con có thể làm gì đây?” Văn Hàm nói: “Việc thích ai hay không thích ai đâu phải chuyện con có thể khống chế được.”

“Nhưng hai đứa đều đã kết hôn rồi, con si tình với nó cũng vô dụng thôi.” Lý Di Nguyệt nghĩ đến cảnh tượng mình vừa nhìn thấy, hỏi cậu ta: “Vợ của Hạ Lập Viễn đang làm việc trong bệnh viện của con à?”

“Cậu ta là do viện trưởng mời rất nhiều lần mới mời được, được hưởng các chế độ đặc biệt, và chỉ cần ngồi khám hai ngày cuối tuần là được nhận lương và thưởng.” Văn Hàm không biết mình nên có tâm trạng gì, trước đây cậu ta chưa bao giờ ghen tị với ai, nhưng bây giờ, có một người khiến cậu ta vô cùng ghen tị.

Lý Di Nguyệt nghe cậu ta xong thì trong lòng khó chịu như bị cái gì đó chặn lại, bà ta khẽ cắn môi nói: “Con trở thành bác sĩ bằng chính năng lực của mình, còn nó chẳng qua là dựa vào đơn thuốc của ông ngoại để lại thôi, hoàn toàn không thể xem là năng lực của bản thân nó. Chúng ta không thèm so đo với bọn họ, cứ sống tốt cuộc sống của mình là được rồi.”

“Mẹ, mẹ về đi, con muốn nghỉ ngơi một lát, buổi tối con còn phải trực ca đêm.” Văn Hàm nói.

“Con hứa với mẹ trước, sau này đối xử tốt hơn với Hạo Ba, ít nhất cũng phải làm dáng trước mặt mẹ chồng con, được không?”

“Được rồi, con biết rồi, con sẽ cố gắng tỏ ra quan tâm anh ta.” Văn Hàm mất kiên nhẫn nói.

“Vậy mẹ đi đây, con nghỉ ngơi đi.”

Sau khi Lý Di Nguyệt rời đi, Văn Hàm đi tới giường đơn nằm xuống, nhắm mắt lại, trong đầu toàn là khuôn mặt anh tuấn của Hạ Lập Viễn.

………………..

Hạ Lập Viễn bước vào trận chung kết của cuộc thi võ thuật, hắn muốn tự mình trao cho Đào Nguyện huy chương vô địch sau khi chiến thắng cuộc thi.

“Em có muốn tới xem tôi thi đấu không?” Hạ Lập Viễn mời nói.

Đào Nguyện dựa vào lòng hắn, lười biếng hỏi: “Thi đấu võ thuật của các anh có máu me và bạo lực không?”

“…….” Hạ Lập Viễn không biết làm thế nào để nói với cậu rằng một cuộc thi đấu võ thuật chính là phải đánh cho đối thủ không gượng dậy được, bạo lực là điều chắc chắn, về phần máu me, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ đánh người ta hộc máu.

“Có không?” Đào Nguyện ngẩng đầu nhìn hắn.

“Tôi, sẽ cố hết sức không đánh đối thủ chảy máu.” Hạ Lập Viễn nói.

“Như vậy sao được?” Đào Nguyện vỗ nhẹ lên ngực hắn nói “Em chính là muốn xem cảnh máu me bạo lực, anh đánh mạnh đối thủ cho em, không được nương tay, biết chưa? Nếu anh nương tay với đối thủ, không phải là cho đối thủ có cơ hội đánh anh à?”

“Em biết đối thủ của tôi là ai không?” Hạ Lập Viễn hỏi.

“Làm sao em biết được? Em có thân với người trong quân đội đâu, huống chi trong quân đội lại có nhiều người như vậy.” Đào Nguyện khó hiểu nhìn hắn.

“Là Ninh Hạo Ba.” Hạ Lập Viễn nói.

“Thật sao?” Đào Nguyện hơi sửng sốt nói: “Vậy thì anh càng phải đánh tàn nhẫn hơn, đánh chết anh ta luôn cho em, thay em xả giận.”

“Em vẫn hận anh ta vì đã bỏ rơi em sao?” Hạ Lập Viễn có chút rầu rĩ trong lòng.

“Mấu chốt không nằm ở đây. Em đâu có thích anh ta, vốn tưởng rằng sẽ kết hôn với anh ta, anh ta muốn hủy bỏ hôn ước chính là hợp ý em. Em hận không phải vì nhà bọn họ hủy bỏ hôn ước, mà là cái cách nhà bọn họ hủy bỏ hôn ước.” Đào Nguyện nghĩ thầm, cuối cùng cũng có cơ hội báo thù chuyện này, cậu muốn Hạ Lập Viễn đánh Ninh Hạo Ba một trận tơi bời.

“Vậy em sẽ đến xem tôi thi đấu chứ?” Hạ Lập Viễn lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“Đương nhiên là em sẽ đi xem. Nhưng mà mấy ngày nay anh đánh nhiều trận như vậy, cơ và xương mới phát triển của anh nhất định sẽ không chịu nổi. Em phải chuẩn bị một ít thuốc cho anh mới được. Đến ngày thi đấu, anh nhất định phải đánh Ninh Hạo Ba một cách thật tàn nhẫn.” Đào Nguyện muốn giúp hắn hồi phục nhanh hơn, nếu không cơ thể của hắn có thể sẽ bị quá tải sau nhiều trận đấu như vậy.

Trong ngày diễn ra trận chung kết, cảnh tượng khá lớn, có rất nhiều binh lính được tổ chức đến xem thi đấu, và hầu hết các lãnh đạo lớn của quân khu cũng đến tham dự.

Ngoại trừ bà Hạ không tới, người nhà họ Hạ cơ bản đã đến đủ.

Nhà họ Ninh đương nhiên cũng là cả gia đình đến xem và ủng hộ trận đấu của Ninh Hạo Ba.

Lưu Thục Vân kéo Ninh Hạo Ba sang một bên và nói với hắn “Con trai, mẹ tốn rất nhiều sức lực mới nghe ngóng được chỗ bị thương nghiêm trọng nhất của Hạ Lập Viễn là đùi phải và eo. Cho dù nó đã thật sự khỏi hẳn, nhưng nó đã từng bị thương, chắc chắn sẽ có bóng ma trong lòng. Một lát nữa khi thi đấu, con cứ tấn công vào đùi phải và eo phải của nó là được.”

“Con biết rồi.” Ninh Hạo Ba đáp.

“Hai người thật đê tiện!” Văn Hàm tình cờ nghe thấy bọn họ nói chuyện, nhịn không được nói: “Người ta bị thương ở trên chiến trường để bảo vệ đất nước, hai người lại coi như nhược điểm mà tấn công, không thể thi đấu một cách đường đường chính chính sao?”

Khi Lưu Thục Vân nhìn thấy là Văn Hàm thì sự chột dạ trên mặt lập tức biến mất, bà ta có chút không vui nói: “Cái này sao có thể gọi là đê tiện? Nó gọi là mưu kế, là sách lược. Chẳng lẽ cậu không hy vọng Hạo Ba thắng à?”

“Thắng thì cũng phải thắng một cách đường đường chính chính chứ.” Văn Hàm nói.

“Sao lại không đường đường chính chính?” Lưu Thục Vân biện giải: “Miễn là đánh bại đối thủ bằng chính năng lực của mình khi thi đấu, đó chính là thắng một cách đường đường chính chính. Chẳng lẽ vì nó từng bị thương nên Hạo Ba phải nhường nó à? Vậy còn so cái gì nữa mà so?”

“Mẹ, mẹ đi trước đi, con muốn nói mấy câu với Văn Hàm.” Ninh Hạo Ba thấy bọn họ sắp cãi nhau nên nhanh chóng đẩy mẹ mình đi.

Lưu Thục Vân không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của con trai mình trước khi thi đấu, bà ta nén giận trong lòng nói với Ninh Hạo Ba “Hạ Lập Viễn bị thương nặng mới hồi phục chưa được bao lâu, nó nhất định không phải là đối thủ của con, nếu so tài chắc chắn con sẽ thắng.”

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con đang ở trạng thái rất tốt, và con tự tin vào bản thân mình.” Ninh Hạo Ba nói “Mẹ mau đi trước đi, thi đấu sắp bắt đầu rồi.”

Lưu Thục Vân liếc nhìn Văn Hàm, sau đó gật đầu với Ninh Hạo Ba và im lặng rời đi.

“Văn Hàm.” Ninh Hạo Ba đi đến trước mặt Văn Hàm, nghiêm túc nhìn cậu ta nói “Anh nhất định sẽ thắng cuộc thi lần này, sau đó tặng huy chương cho em.”

“Anh không cần phải liều mạng đâu, thắng hay không cũng không quan trọng……” Văn Hàm do dự một hồi mới nói ra lời trái ý mình “Bản thân anh đừng để bị thương là được, tôi không cần cái huy chương kia làm quà đâu.”

“Em đang lo lắng cho anh hả?” Ninh Hạo Ba có chút kích động nhìn cậu ta.

Văn Hàm nhìn hắn một cái, ánh mắt né tránh gật đầu.

Ninh Hạo Ba ôm chặt lấy cậu “Em đừng lo, người bị thương và thua nhất định sẽ không phải là tôi.”

Văn Hàm mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời trong lòng.

Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, Ninh Hạo Ba không thể trì hoãn thêm nữa, nói với Văn Hàm lát nữa gặp, sau đó nhanh chóng rời đi.

Nhìn bóng lưng của Ninh Hạo Ba, trong lòng Văn Hàm cảm thấy có chút áy náy, cậu ta không hi vọng Ninh Hạo Ba thắng, càng không hi vọng người bị thương là Hạ Lập Viễn, nhưng Ninh Hạo Ba mới là chồng của cậu ta.

Nếu Hạ Lập Viễn không sống sót, hoặc là cứ như vậy nằm trên giường cả đời, thì theo thời gian trôi qua, có lẽ cậu ta sẽ thực sự quên hắn và sống một cuộc sống tốt đẹp với Ninh Hạo Ba. Nhưng Hạ Lập Viễn lại thay đổi trở về bộ dáng cậu ta yêu nhất, còn thường xuyên có thể gặp được hắn nữa, làm sao cậu ta có thể quên được?

Đào Nguyện xoa mặt Hạ Lập Viễn, hỏi: “Cảm giác thế nào?”

“Em cho tôi ăn cái gì vậy? Bây giờ nếu tôi không xả hết sức lực là cảm thấy rất khó chịu.” Hạ Lập Viễn cảm thấy toàn thân mình đều tràn đầy sức lực, hận không thể đi vác nặng với chạy việt dã ngay lập tức, nếu không sức lực trên người sẽ không có chỗ nào thoát ra, khiến hắn rất khó chịu.

“Đương nhiên là thứ tốt rồi.” Đào Nguyện nói: “Anh vừa bình phục sau chấn thương nặng, cơ và xương mới phát triển nên không linh hoạt bằng lúc trước, em bổ sung sức lực cho anh, vậy thì thi đấu mới được tính là công bằng.”

Hạ Lập Viễn nâng cằm Đào Nguyện lên, hôn lên môi cậu và ra sức liếm mút.

“Đại đội trưởng, thi đấu…….” Vương Tùng Minh vừa vào cửa đã nhìn thấy hai người đang hôn nhau, sợ tới mức lập tức xoay người, “Em, em, em không thấy gì hết.”

Hạ Lập Viễn buông Đào Nguyện ra, hỏi: “Sao vậy?”

“Đại đội trưởng, thi, đấu võ thuật sắp bắt đầu rồi, anh nên ra ngoài.” Vương Tùng Minh nói mấy lời vừa nãy mình chưa nói xong, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

Hạ Lập Viễn lại nâng mặt Đào Nguyện hôn mạnh một cái rồi mới đi ra ngoài.

Đào Nguyện cũng đỏ mặt đi ra ngoài, đi gặp Tô Lan dưới khán đài.

“Sao mặt con đỏ dữ vậy? Con khó chịu hả?” Tô Lan quan tâm hỏi.

“Không có, chỉ là hơi nóng thôi ạ.” Đào Nguyện nói.

“Hôm nay nắng hơi to, con chịu khó chút, sẽ kết thúc nhanh thôi.” Mặc dù lúc đầu bà không đồng ý cho Hạ Lập Viễn tham gia thi đấu võ thuật, nhưng bà vẫn rất tin tưởng vào con trai mình.

Ninh Hạo Ba vẫn luôn là bại tướng dưới tay Hạ Lập Viễn, và luôn kém hơn Hạ Lập Viễn về mọi mặt. Cả hai đều đã luyện võ từ khi còn nhỏ và đều được danh sư do gia đình đặc biệt mời chỉ dạy, nhưng Ninh Hạo Ba chưa bao giờ thắng được Hạ Lập Viễn. Chỉ cần Hạ Lập Viễn tham gia thi đấu, ngôi vị quán quân chưa bao giờ được trao cho người khác.

Ninh Hạo Ba vẫn luôn ghen tị với Hạ Lập Viễn, ghen tị hắn mặc kệ làm chuyện gì cũng đều làm tốt hơn mình, và mỗi khi có người so sánh mình và Hạ Lập Viễn đều cảm thấy Hạ Lập Viễn mạnh hơn mình. Hắn còn ghen tị với Hạ Lập Viễn có một vị hôn thê như Văn Hàm, còn vị hôn thê của hắn chỉ là một ca nhi nhút nhát và nhu nhược xuất thân trong một gia đình thương nhân.

Ninh Hạo Ba không thể nói được hắn vui mừng như thế nào khi có thể giành được Văn Hàm từ tay Hạ Lập Viễn, ngoài việc hắn thật sự thích Văn Hàm ra, thì còn có cảm giác thoả mãn cuối cùng cũng thắng được một lần. Hắn nhất định sẽ chiến thắng trong cuộc thi lần này, hắn muốn cho mọi người thấy rằng Ninh Hạo Ba hắn không hề thua kém Hạ Lập Viễn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.