Edit: Min
Trịnh Huyên Lâm kêu máy bay riêng của gia đình đến đón nên cả hai không đi cùng chuyến bay về với những người khác.
Lợi thế của việc đi máy bay riêng chính là có phòng và giường, vì vậy Đào Nguyện nằm từ khách sạn đến khi lên máy bay vẫn nằm.
Đào Nguyện nằm trong vòng tay của Trịnh Huyên Lâm, nhắm mắt lại mơ màng sắp ngủ, viên đá quý đã chơi chán bị cậu tùy tiện ném ở một bên.
Trịnh Huyên Lâm ôm Đào Nguyện, tay thì cầm máy tính bảng xem tin tức và thời sự trong nước. Cúi đầu nhìn người đang nằm trong lòng mình, hắn nghĩ thầm, một ngôi sao chỉ giành được một viên đá quý lại có thể được đưa tin nhiều như vậy, còn gây ra độ hot cao như vậy, ngoài cậu ra thì không có người thứ hai.
“Bán viên đá quý đi.” Đào Nguyện đột nhiên nói.
Trịnh Huyên Lâm cúi đầu nhìn cậu, bởi vì cậu đang nhắm mắt nên hắn tưởng rằng cậu đang nói mớ.
“Thật sự rất phiền khi bị người ta quấn lấy, em còn muốn yên tâm đóng phim, không muốn lúc nào cũng bị người ta truy hỏi về đá quý đâu.” Đào Nguyện nhớ đến cảm giác dây dưa không rõ về mặt tinh thần của những người muốn mua tranh của mình ở kiếp trước, nó thật sự rất là phiền, cho nên cậu quyết định bán viên đá quý.
Nếu là ngôi sao khác thì chắc chắn sẽ mượn cơ hội này để lăng xê rầm rộ. Nhưng với Đào Nguyện, cậu không muốn nổi tiếng bằng cách này.
Bây giờ ngẫm lại thì Đào Nguyện cảm thấy có chút kỳ quái, ngày hôm qua trước khi trở về khách sạn cậu còn nghĩ muốn nghỉ ngơi thật tốt ở khách sạn, nhưng ăn xong bữa tối lại đột nhiên muốn ra ngoài đi dạo. Khu chợ kia lớn như vậy, bọn họ đi dạo không hề có mục đích và chỉ là tình cờ đi đến gian hàng kia mà thôi. Nhưng khi vừa nhìn thấy viên đá quý kia, cậu đột nhiên cảm thấy mình nhất định phải lấy được nó.
Trước đây cậu chưa từng có hứng thú với đá quý, tại sao đột nhiên lại có hứng thú với loại đá quý này? Hơn nữa chỉ trong một đêm, sự hứng thú rất nồng nhiệt của ngày hôm qua đã biến mất sạch sẽ.
Cũng không biết tại sao, nhưng loại cảm giác không thể hiểu được này khiến cậu có chút khó chịu trong lòng.
“Được, tôi sẽ thu xếp.” Trịnh Huyên Lâm xác định cậu không phải đang nói nói mớ, sau khi suy nghĩ một chút, hắn nghĩ đến người mẹ thích sưu tầm các loại đá quý kỳ lạ của mình. Chi bằng hắn bỏ tiền ra mua tặng cho bà rồi nói đây là quà của con dâu tương lai.
Sau khi về nước, Đào Nguyện nhận phỏng vấn của phóng viên, cậu nói mình đã bán viên đá quý rồi, là một vị doanh nhân không muốn nêu tên đã đưa tiền đặt cọc cho cậu, và sẽ hoàn tất giao dịch trong vài ngày tới. Về phần viên đá quý được bán với giá bao nhiêu, điều này không tiện tiết lộ.
Vài ngày sau, chương trình bắt đầu được phát sóng.
Trình Dịch canh giờ và bật máy tính lên xem chương trình.
Mở đầu chương trình là cảnh nhân viên đang đánh dấu dưới đáy chai nước, sau đó xếp lộn xộn, chờ nghệ sĩ đến lấy.
Đào Nguyện tình cờ lấy trúng chai bị đánh dấu, được đạo diễn âm thầm thông báo để tìm cơ hội nhận nhiệm vụ.
Đào Nguyện kiếm cớ đi vệ sinh, nhưng cậu không hề vào nhà vệ sinh mà trốn vào một góc và rút ra một phiếu nhiệm vụ.
Khi Đào Nguyện biết rằng mình rút ra một lá bài quỷ, nét lo sợ cùng câu hỏi vì sao là tôi hiện lên trên mặt cậu, sau đó cậu lại rút trúng lá bài quỷ làm nũng giữa một số lá bài.
Đào Nguyện nhìn camera với vẻ mặt khó xử nói “Xong rồi, nhất định lần này tôi sẽ bị khán giả mắng chết. Tôi mới ra mắt không lâu, nếu bị mắng đến rút lui khỏi giới giải trí thì phải làm sao đây?”
Đào Nguyện đi qua đi lại mấy lần trong tâm trạng rối rắm, rồi nói trước ống kính một cách đáng thương “Mọi người làm ơn mắng tôi nhẹ thôi nha, những việc tôi làm sau đó đều do ê-kíp giao cho tôi, tôi cũng không muốn làm vậy đâu.”
Tiếp theo, mỗi khi Đào Nguyện hoàn thành một nhiệm vụ, cậu đều sẽ tìm cơ hội để lặng lẽ nói lời xin lỗi trước ống kính.
Cậu đã bày tỏ rằng mình rất sợ bị mắng, tất nhiên sẽ không có khán giả nào mắng cậu cả. Suy cho cùng thì đây là nhiệm vụ mà chương trình yêu cầu cậu phải hoàn thành chứ có phải ý muốn của bản thân cậu đâu.
Ngược lại, sắc mặt lúc nào cũng rất tệ trong suốt hành trình của Trình Dịch khiến khán giả cho rằng anh ta đang có tâm trạng không tốt. Fan anh ta biện giải cho anh ta nói rằng có thể do anh ta không được khỏe thôi, nếu không, anh ta không phải là người sẽ mang cảm xúc cá nhân vào chương trình.
Đào Nguyện làm nũng với Trịnh Huyên Lâm nhận được rất nhiều bình luận nói rằng cậu đáng yêu, và cũng có rất nhiều người nói rằng thật cưng chiều và thật ghen tị khi Trịnh Huyên Lâm nhân nhượng Đào Nguyện.
Sau khi xem hết chương trình, một số fan CP nghĩ rằng là do Đào Nguyện luôn làm nũng với Trịnh Huyên Lâm, Trình Dịch tức giận cho nên sắc mặt mới không tốt.
Không phải người biên tập cố tình cắt nó như thế này, mà là toàn bộ hành trình sắc mặt của Trình Dịch luôn khó coi, bọn họ không tài nào cắt được sắc mặt tốt cho anh ta.
Đào Nguyện vẫn bị một số fan CP chửi, nói cậu không biết nhìn sắc mặt, rõ ràng Trình Dịch đã không vui như vậy rồi thế mà cậu còn chỉ làm nũng với một mình Trịnh Huyên Lâm.
Tuy nhiên, những fan CP chửi Đào Nguyện cũng bị fan của Trịnh Huyên Lâm chửi ngược lại, nói rằng hai người là bạn bè và rõ ràng là có mối quan hệ tốt hơn, người ta đương nhiên phải chọn người quen thuộc để làm nũng rồi.
Trình Dịch đóng mạnh máy tính rồi quơ nó xuống đất, tức giận gọi cho chương trình để hỏi tại sao không cắt nối biên tập theo yêu cầu của anh ta, rõ ràng anh ta đã cho người nói với bọn họ rồi mà.
Người trong đội ngũ làm chương trình trả lời anh ta rằng công ty của Trịnh Huyên Lâm cũng cử người đến đây, và nội dung phát sóng bây giờ là cắt nối biên tập theo yêu cầu của bọn họ. Hơn nữa, không có cảnh nào đặc biệt bất lợi với anh ta trong chương trình cả, và những cảnh anh ta tức giận và chửi bới cũng đã được giảm bớt rồi. Cũng rất dễ dàng kiếm cớ giải quyết chuyện sắc mặt khó coi, hơn nữa toàn bộ hành trình sắc mặt của anh ta đều khó coi, bọn họ cũng bó tay.
Đội ngũ làm chương trình bị Trình Dịch chất vấn cảm thấy mình thật sự rất vô tội, bọn họ chỉ là không cắt nối biên tập ác ý với Đào Nguyện theo yêu cầu của anh ta thôi mà. Nhưng đây là kết quả sau khi công ty của Trịnh Huyên Lâm can thiệp, bọn họ cũng không còn cách nào.
Trình Dịch dùng sức đập mạnh điện thoại của mình xuống bàn, chỉ cần nghĩ đến việc Trịnh Huyên Lâm bảo vệ Đào Nguyện như vậy, anh ta liền giận run người. Anh ta sẽ không bỏ qua như vậy đâu, anh ta không chiếm được thì người khác cũng đừng hòng có được!
Sau khi hai tập của chương trình được phát sóng, Đào Nguyện và Trịnh Huyên Lâm đã có được rất nhiều fan CP, rất nhiều cư dân mạng đều cảm thấy Trịnh Huyên Lâm thật sự quá cưng chiều Đào Nguyện, cảm giác hai người ở bên nhau rất tốt đẹp.
Nhưng những fan CP này bị kẹp giữa fan only và rất đông fan CP kia nên không dám gáy quá mạnh, thậm chí còn không dám quá tập trung, chỉ dám thảo luận ở những phạm vi nhỏ hẹp và rải rác.
Thật ra nội dung của cảnh quay đã được cắt nối biên tập lại rồi, rất nhiều hình ảnh đã không còn như ban đầu, nếu trực tiếp phát sóng theo nội dung đã quay thì có lẽ fan only và fan CP đều sẽ bùng nổ.
Chiếc ghế mát xa bị Trình Dịch ngồi lần trước đã bị Trịnh Huyên Lâm kêu người trực tiếp ném đi rồi, lại lần nữa đặt làm hai chiếc ghế mát xa mới, khi hắn và Đào Nguyện chờ diễn đều sẽ ngồi cạnh nhau ở trên hai chiếc ghế đó.
Trình Dịch ngồi một mình cách đó không xa, nhìn vẻ mặt sủng nịch và ánh mắt dịu dàng lúc này của Trịnh Huyên Lâm đều thuộc về một người khác. Anh ta không cam tâm, nhưng vẫn tự an ủi rằng mình sẽ lấy lại mọi thứ nhanh thôi.
Trong một vài tập nữa, diễn biến của tình tiết sẽ là tuyến tình cảm giữa Triệu Huyền và Minh Huyên. Trình Dịch nghĩ rằng nếu Trịnh Huyên Lâm và Đào Nguyện có thể nảy sinh tình cảm trong lúc diễn, vậy thì anh ta cũng có thể truyền tải cảm xúc của mình cho Trịnh Huyên Lâm trong khi diễn cảnh tình cảm với hắn. Hơn nữa càng về sau, anh ta và Trịnh Huyên Lâm còn có cảnh diễn thân mật, những cảnh thân mật là dễ nảy sinh tình cảm nhất, anh ta không tin Trịnh Huyên Lâm sẽ không động lòng bởi anh ta.
“Tối qua có làm em đau không?” Trịnh Huyên Lâm vuốt ve cổ tay của Đào Nguyện.
“Vẫn ổn…….” Chỉ cần nhớ đến là Đào Nguyện không khỏi đỏ mặt, tuy rằng lúc đầu rất xấu hổ, nhưng về sau cậu cũng chơi rất vui vẻ.
“Tối nay về chơi phiên bản nâng cấp nhé? Mặc bộ quần áo mà tôi đưa cho em ấy.”
“Thứ đó của anh mà gọi là quần áo hả? Một mảnh giẻ rách lại còn đắt như vậy.” Đào Nguyện trừng hắn.
“Nó được làm từ sợi sữa*, đắt thì đắt, nhưng em mặc vào sẽ thoải mái hơn, đáng giá.”
*Họ tách bột sữa và protein khỏi thành phần sữa lên men, làm sữa biến đổi sang trạng thái rắn, sau đó ép nhỏ thành những sợi chỉ để dệt thành vải. Mỗi sợi vải làm từ sữa còn mỏng hơn 1 sợi tóc người. (moitruong.net)
“Anh thích em mặc đồ nữ đến vậy à?” Đào Nguyện nghĩ đến chiếc váy ngắn tối qua, Trịnh Huyên Lâm còn chụp rất nhiều hình cho cậu.
“Em mặc đồ nam hay đồ nữ tôi đều thích. Mặc dù chúng mang lại cho tôi những cảm giác hoàn toàn khác nhau nhưng cả hai đều khiến tôi hưng phấn như nhau.”
“Hoa Khê! Lại đây một chút.” Hướng Tình hô.
“Vâng!” Đào Nguyện vội vàng ngồi dậy, sau đó đứng lên bước nhanh đi qua.
“Hai người đối diễn với nhau chút đi. Lát nữa cậu phải tạt nước vào người cô ấy, nếu tạt không tốt làm thay quần áo hoài thì phiền lắm, cũng không có nhiều quần áo cho cô ấy thay đâu. Hai người luyện tập trước để tìm cảm giác đi, cố gắng qua trong một lần.” Hướng Tình nói.
Đào Nguyện nhìn về phía người sẽ đối diễn với mình, đột nhiên cười nói “Chị Xảo, rốt cuộc chị cũng xuất hiện rồi à? Suýt nữa là tôi quên mất chị cũng đến quay phim đó.”
“Hai người quen nhau à?” Hướng Tình thuận miệng hỏi một câu.
“Bọn em cùng công ty ạ.” Đào Nguyện nói.
“À, vậy thì tốt, hai người tự qua một bên đối diễn đi.” Hướng Tình nói xong liền đi làm việc khác.
Lý Xảo cố nặn ra một nụ cười và lấy lòng nói với Đào Nguyện “Hoa Khê, trước kia đều là tôi không tốt. Tôi là tiền bối không nên làm khó dễ cậu như vậy. Cậu đại nhân không chấp tiểu nhân*, đừng so đo với tôi nhé?”
*Dùng để nói với một người khác, có ý nghĩa tự khiêm tốn, xưng đối phương là đại nhân, bản thân là tiểu nhân; Hoặc để nói người ở địa vị cao khoan dung với lỗi của người ở địa vị thấp hơn.
“Chị Xảo nói gì vậy? Lúc trước không phải chị đẩy tôi xuống nước hại tôi sốt cao không xuống được giường à. Còn trực tiếp tát vào mặt tôi hại tôi mất cơ hội rất nhiều lần nữa. Khi đó chị khí phách lắm mà, bây giờ khí phách của chị biến đâu hết rồi?”
Lý Xảo không duy trì nụ cười được nữa, càng ngày càng xấu hổ. Ả không ngờ bây giờ Hoa Khê lại nổi tiếng như vậy, càng ngày càng nổi và lượng fan tăng nhanh đến chóng mặt. Mặc dù không thể lập tức nhảy lên tuyến đầu trong thời gian ngắn, nhưng cậu cũng đã có được sự nổi tiếng của các sao hạng A rồi.
Vì vậy, trong giới giải trí có một câu nói rất có đạo lý thế này: người có mạng nổi tiếng thì sớm muộn gì cũng sẽ nổi tiếng, muốn cản cũng cản không được. Người không có mạng nổi tiếng, dù thực lực có mạnh và xuất thân lớn đến đâu thì không thể nổi tiếng chính là không thể nổi tiếng.
Lý Xảo có chút hối hận vì trước đây đã làm quá đáng, nhưng ả vẫn cảm thấy nếu không phải tính tình của Hoa Khê quá bướng bỉnh và không chịu thua thì mâu thuẫn giữa bọn họ cũng sẽ không ngày càng lớn. Bây giờ người mới trong công ty đều trông cậy vào việc có thể được cậu kéo lên và nghĩ mọi cách để lấy lòng cậu, Lý Xảo đương nhiên cũng hy vọng có thể mượn ánh sáng của cậu. nhưng hai người mâu thuẫn lớn như vậy, đừng nói là mượn, có thể không giẫm ả là tốt lắm rồi.
Đào Nguyện lật lật kịch bản, bước đến cạnh Hướng Tình nói “Đạo diễn Hướng, em có một số gợi ý cho cốt truyện tiếp theo.”
Hướng Tình nhìn cậu “Gợi ý gì?”
“Triệu Huyền đã nhiều ngày không đến gặp Thủy Quân Dao, Thủy Quân Dao vốn đang nóng lòng chờ hắn, lại suýt chút nữa bị cung nữ bên cạnh Đức phi giết hại, tâm trạng giận dữ vì mọi nỗ lực của y suýt nữa đã bị một cung nữ phá hủy. Vì vậy, em nghĩ rằng chỉ tạt nước thôi là không thể thể hiện được hết sự phẫn nộ của Thủy Quân Dao. Y nên giữ lại ly nước đầy đó và tát cung nữ này để trút giận, sau đó mượn chuyện này để đi tìm Triệu Huyền. Vậy thì sẽ càng hợp lý hơn việc để Triệu Huyền đột nhiên đến gặp y sau đó.”
Hướng Tình nghe cậu nói xong thì nhìn kịch bản và nghiêm túc suy nghĩ, một lúc sau cô gật đầu nói “Như vậy đúng là hợp lý hơn, cứ sửa theo lời cậu nói đi.”
“Em chưa tát ai bao giờ nên có thể sẽ tát không tốt và liên tục bị NG*, em có thể luyện tập trước với chị ấy không ạ?” Đào Nguyện hỏi.
*NG là viết tắt của từ no good hoặc not good. NG có nghĩa không tốt hay chúng ta có thể hiểu theo nghĩa khác như chưa đạt yêu cầu. Trong quá trình sản xuất phim thì người ta sinh ra khái niệm NG, ý nói tới những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng. (sgv.edu)
“Có gì mà không thể?” Hướng Tình nhìn cậu nói “Hai người cứ tự luyện tập với nhau đi, lát nữa sẽ trực tiếp bắt đầu quay.”
“Hay là đạo diễn Hướng hướng dẫn em đi, mặc dù em đang mặc đồ nữ nhưng dù sao vẫn là con trai, em tát con gái mà không có ai ở bên cạnh nhìn thì không hay lắm.”
“Được.” Hướng Tình đứng lên nói “Đi thôi.”
Hướng Tình vô cảm thông báo với Lý Xảo “Lát nữa cảnh này không tạt nước nữa, đổi thành tát. Hoa Khê chưa từng diễn cảnh tát người bao giờ nên cô cho cậu ấy luyện tập một chút, cũng để hoàn thành quay một cách nhanh chóng.”
Diễn cảnh tát NG là chuyện thường, có đôi khi diễn viên không dám xuống tay, càng không dám tát thì càng phải quay lại. Thế nên Hướng Tình mới đồng ý khi Đào Nguyện nói muốn luyện tập trước, so với luôn NG khi quay chính thức thì vẫn đỡ hơn.
Thay đổi tình tiết là tình trạng bình thường, đặc biệt là phim truyền hình hàng tuần, có một số bộ phim vừa quay vừa sửa. Đối với một diễn viên như Lý Xảo, Hướng Tình tuyệt nhiên không cần hỏi ý kiến của ả, thông báo trước cho ả đã là lịch sự lắm rồi.
“Bàn tay hơi hơi cong một chút, lúc vung ra thì dùng lực, nhưng khi tát vào mặt thì phải thu lực lại. Cậu tập cách thu lực trước đi, nếu không nắm được thì khi quay cứ tát mạnh vào. Tát mạnh một cái còn hơn là cứ đánh đi đánh lại nhiều lần.” Hướng Tình hướng dẫn Đào Nguyện kỹ xảo tát.
Lý Xảo biết Đào Nguyện cố ý làm vậy, cậu chính là muốn trả thù. Nhưng ở đoàn phim này, Đào Nguyện đã có thể gợi ý với Hướng Tình thay đổi tình tiết, mà Lý Xảo thậm chí còn không có tư cách nói chuyện, đây là hiện thực.
“Em thử trước xem sao.” Đào Nguyện nhìn Lý Xảo nói “Xin lỗi nha chị Xảo, nếu tôi tát mạnh quá thì chị nhớ nói cho tôi biết nha, tôi sẽ cố gắng nhẹ lại. Khi bắt đầu quay, chị hãy chịu đựng một chút, tôi sẽ cố gắng hoàn thành trong một lần.”
Đào Nguyện giơ tay lên, khi cậu định tát xuống, Lý Xảo không nhịn được nhắm mắt lại, cắn răng chuẩn bị chịu đựng, nhưng lại không cảm thấy đau đớn như dự đoán. Bởi vì Đào Nguyện giơ tay lên chỉ để tìm vị trí mà thôi, cho nên vẫn chưa tát vào mặt ả.
Đào Nguyện lại giơ tay lên, khi bàn tay cậu rơi xuống là một tiếng chát lanh lảnh vang lên.
Lý Xảo lập tức cảm thấy trên mặt nóng lên, nửa bên mặt đều tê dại vì đau đớn, ả nghiến răng nghiến lợi trừng Đào Nguyện.
Đào Nguyện lộ ra vẻ sợ hãi “Tôi, tôi xin lỗi.”
Hướng Tình gật nói “Rất tốt, chính là cảm giác này.”
Thấy Lý Xảo tức giận trừng Đào Nguyện, Hướng Tình không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm người này bị cái gì thế? Sao lại thiếu chuyên nghiệp như vậy?
“Cậu thử lại lần nữa đi.” Hướng Tình nói.
Lúc tát lần thứ hai, Đào Nguyện biểu hiện mình không dám xuống tay, thậm chí còn không phát ra tiếng khi đánh.
Tuy nhiên Lý Xảo vẫn rất đau, nhìn thì chỉ là đau ngoài da thịt thôi, nhưng thực tế lại đau đến tận xương tủy.
Hướng Tình lắc đầu “Như vầy chắc chắn không được, phải giống như vừa rồi, thử lại lần nữa.”
Đào Nguyện lại tát xuống, nhưng khi đến gần mặt Lý Xảo thì vẫn do dự.
Lý Xảo cảm thấy xương cằm của mình sắp lệch vị trí rồi, đau đến mức muốn bật khóc.
Nhưng Hướng Tình thấy Đào Nguyện không hề xuất lực nên lại yêu cầu cậu tát tiếp.
Tát liên tục đến lần thứ mười, Đào Nguyện đều thể hiện mình không dám xuống tay.
Bởi vì Lý Xảo vẫn luôn trừng Đào Nguyện, Hướng Tình cảm thấy chính vì vẻ mặt này của ả nên mới khiến Đào Nguyện không dám xuống tay, cô nhịn không được quát “Cô bị cái gì vậy hả?! Người ta đang luyện tập với cô mà cô cứ trừng người ta làm gì?! Cô trừng mắt lại cứ nghiến răng nghiến lợi như thế, không phải cậu ấy càng tát không nổi hả?!”
“Xin lỗi đạo diễn, xin lỗi.” Lý Xảo lập tức xin lỗi “Tôi sẽ không trừng mắt nữa. Tôi tưởng hoạt động tâm lí của nhân vật cần như vậy, là tôi hiểu sai rồi, rất xin lỗi.”
“Đạo diễn Hướng, em thấy chi bằng đổi người khác đi. Em thật sự không thể tát chị ấy tiếp nữa, mà trong lòng chị ấy cũng khó chịu.” Đào Nguyện nói.
“Tôi không có khó chịu trong lòng!” Lý Xảo vội vàng xua tay phủ nhận “Tôi thật sự nghĩ rằng nhân vật cần như thế chứ không phải có ý kiến với cậu. Cậu có thể tiếp tục tát tôi đến khi cậu thuần thục, ta không bận tâm đâu, thật ra cậu tát tôi không đau chút nào hết.”
“Đạo diễn Hướng…….” Đào Nguyện khó xử nhìn Hướng Tình.
“Thử lại một lần, nếu vẫn không được thì đổi người.” Hướng Tình nói.
Lý Xảo lần này không dám nhìn Đào Nguyện nữa, ả cụp mắt xuống chờ nhận cái tát của cậu.
Nhưng mà cái tát này vẫn không thể khiến Hướng Tình hài lòng, cô lớn tiếng kêu “Phó đạo diễn! Lại đây!”
Phó đạo diễn là người chịu trách nhiệm quản lý diễn viên quần chúng và các vai nhỏ, nghe thấy Hướng Tình kêu mình thì lập tức chạy tới.
“Có chuyện gì vậy đạo diễn Hướng?”
“Tìm một người đóng vai cung nữ đến đây để thử vai của cô ta.” Hướng Tình nói.
“Tôi hiểu rồi đạo diễn Hướng.” Phó đạo diễn nhanh chóng chạy đi, không bao lâu liền dẫn theo một người đóng vai cung nữ đi tới.
Hướng Tình yêu cầu Đào Nguyện tiếp tục diễn thử.
Đào Nguyện biết rằng nếu cậu vẫn thể hiện không tát được, vậy sẽ chứng minh vấn đề là ở cậu. Nhưng trước đó là cậu cố ý, cho nên sau đó đương nhiên là không có khả năng không được.
Sau khi thử hai ba lần đều rất thành công, Hướng Tình gật đầu hài lòng nói với phó đạo diễn “Vai này để cô ấy đóng đi. Còn người trước đó thì bảo cô ta về đi, tính luôn tiền công cho cô ta.”
“Tôi biết rồi đạo diễn Hướng.” Phó đạo diễn trả lời.
Đào Nguyện mỉm cười nhìn Lý Xảo nói “Thật là có lỗi với chị Xảo quá, để chị ăn mấy bạt tai vô ích rồi. Tại ánh mắt của chị thật sự rất dữ, nó làm tôi hơi sợ cho nên mới luôn không dám xuống tay. Chị đừng để bụng nha, mấy cái tát này, xem như là tôi trả lại cho chị đi.”
Lý Xảo kìm nước mắt và nắm chặt tay.
Đào Nguyện bước lại rồi nằm xuống, im lặng một lúc, sau đó quay sang nhìn Trịnh Huyên Lâm hỏi “Anh có thấy em đánh người không?”
“Thấy rồi.” Trịnh Huyên Lâm trả lời.
“Vậy anh sẽ cảm thấy em rất xấu ư?”
“Đây là chuyện thường xảy ra khi đóng phim, có gì đâu mà xấu hay không xấu?” Trịnh Huyên Lâm nói “Chẳng qua chỉ là trút giận ân oán cá nhân mà thôi, cố ý đánh rất nhiều lần cũng thường xuyên xảy ra lắm.”
“Em chính là cố ý đánh cô ta rất nhiều lần.” Đào Nguyện nói.
“Tôi tin em có lý do của mình. Nếu không thì với tính cách của em, đánh cô ta còn ngại đau tay.”
Đào Nguyện nằm nghiêng nhìn hắn nói “Bởi vì trước đây cô ta từng đánh em mấy lần và em đã nói rằng em nhất định sẽ đánh trả lại.”
“Cô ta đánh em?!” Ánh mắt của Trịnh Huyên Lâm lập tức thay đổi, trong mắt loé lên một tia lạnh lùng.
“Lúc một số lượng lớn người mới bọn em vừa tiến vào công ty, có thể cô ta nghĩ rằng em trông thành thật nhất nên lôi em ra giáo huấn một trận xem như bài học điển hình để tạo dựng uy danh trước mặt đám người mới bọn em. Có điều cô ta không biết rằng em trông thành thật nhất nhưng tính cách lại bướng bỉnh nhất. Cô ta càng muốn chỉnh đốn em thì em càng không chịu cúi đầu nhận thua. Cô ta đã cố ý chỉnh đốn em rất nhiều lần và còn đánh em đến mấy lần nữa. Sau khi biết rằng em rất dễ bị bệnh, cô ta đã đẩy mạnh em xuống hồ vào một ngày rất lạnh, còn kêu trợ lý cản không cho em lên nữa, thế là đêm đó em liền sốt cao.” Đào Nguyện tố cáo với Trịnh Huyên Lâm.
Trái tim của Trịnh Huyên Lâm thắt lại, đau đớn như bị bóp. Không ngờ trước khi bọn họ gặp nhau, cậu đã chịu nhiều ấm ức như vậy. Một nữ nghệ sĩ nhỏ bé lại dám làm tổn thương cục cưng của hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho ả.
Edit: Min
Chờ đến khi những nhóm khác đuổi kịp, Trịnh Huyên Lâm và Đào Nguyện mới xuống nước lần nữa. Hai người còn đặc biệt lề mề một lúc lâu nhưng vẫn bắt được cá trước những người khác, sau đó đi đến điểm nhiệm vụ tiếp theo.
Nhiệm vụ cuối cùng là đu dây mây qua sông, lòng sông khá rộng, nếu kỹ năng hoặc là lực cánh tay không đủ thì sẽ rớt xuống sông. Trên sông đã đậu hai chiếc thuyền, có nhiếp ảnh gia đang chụp ảnh và có cả nhân viên đang đợi để kéo những người bị rơi xuống lên thuyền.
Trịnh Huyên Lâm hỏi Đào Nguyện “Em nghĩ mình phải đu mấy lần thì có thể qua?”
“En cảm thấy đu một lần qua là không thành vấn đề, nhưng như vậy thì thi đấu sẽ trực tiếp kết thúc, bọn họ nhất định sẽ không có đủ nội dung để quay.” Đào Nguyện nói.
“Vậy thế này đi, tôi rớt xuống hai lần cho bọn họ quay đủ nội dung.” Trịnh Huyên Lâm nói “Sau đó đợi em đu qua rồi, tôi lại thành công đu qua.”
Đào Nguyện suy nghĩ rồi nói “Hay là anh rớt một lần, em cũng rớt một lần đi. Nếu không, chỉ có anh rớt xuống nước mà em lại không thì giả quá.”
“Độ cao này là rất cao, đập lên mặt nước chắc chắn sẽ rất đau.” Trịnh Huyên Lâm không muốn để cậu rơi xuống nước.
Đào Nguyện nói “Chỉ rớt một lần thôi mà, không sao đâu.”
Trịnh Huyên Lâm thấy cậu kiên trì như vậy thì cũng không khuyên cậu nữa.
Bọn họ lại đợi một lúc, sau khi có hai nhóm đuổi kịp, Trịnh Huyên Lâm nắm lấy dây mây bắt đầu đu trước, sau đó trực tiếp thả tay rớt xuống nước ở giữa sông.
Bằng cách này, thứ tự của bọn họ đã được xếp lại ở sau cùng.
Sau khi hai nhóm kia cũng thất bại lại đến lượt bọn họ, lần này đổi thành Đào Nguyện đu trước.
Đào Nguyện nắm lấy dây mây đu ra ngoài và phát hiện nó khó hơn so với tưởng tượng của mình. Tuy nhiên, thật ra cậu vẫn có thể kiên trì đu đến bờ bên kia, nhưng vì đang quay chương trình nên cậu cũng thả tay để rớt xuống sông.
Sau khi Đào Nguyện đi lên, các nhóm khác đều đã đến.
Trịnh Huyên Lâm cầm một chiếc khăn tắm, đợi cậu vừa lên tới thì hắn lập tức đi qua khoác nó lên người cậu, rồi dùng khăn nhỏ giúp cậu lau nước trên mặt và đầu.
“Lạnh không?” Trịnh Huyên Lâm quan tâm hỏi, hôm nay trời nhiều mây chứ không nắng chói chang như ngày hôm qua, nếu quần áo ướt mà bị gió thổi thì vẫn sẽ hơi lạnh.
“Không ạ.” Đào Nguyện chỉ cảm thấy hơi mát mẻ mà thôi, ngược lại không phải là rất lạnh, nhưng thân thể này thể chất không tốt nên vẫn phải cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.
Trịnh Huyên Lâm cũng lau nước trên người cậu, sau đó thay khăn tắm quấn cho cậu.
Những ngôi sao đang đợi ở bên cạnh nhìn tương tác giữa hai người họ, không cần đoán cũng có thể nhìn ra là hai người chắc chắn đang hẹn hò.
Bọn họ lại nhìn Trình Dịch, sắc mặt của Trình Dịch cực kỳ khó coi, từ lúc bắt đầu quay cho đến bây giờ, sắc mặt của anh ta vẫn chưa từng tốt lên. Vì vậy, bọn họ cũng có thể nhìn ra là Trình Dịch thích Trịnh Huyên Lâm, mà Trịnh Huyên Lâm thì lại đang hẹn hò với Đào Nguyện. Mặc dù không biết Trịnh Huyên Lâm và Trình Dịch có từng hẹn hò hay không, nhưng giới giải trí có rất nhiều lùm xùm về tình cảm, chỉ là người ngoài không biết mà thôi, mà bọn họ là người trong giới nên đã quá quen rồi.
Trình Dịch vẫn luôn mang vẻ mặt u ám, hoàn toàn không có tâm trạng duy trì hình tượng. Đạo diễn đã trao đổi với anh ta rồi, nhưng vô dụng.
Trình Dịch nắm lấy dây mây đu ra ngoài, nhưng lại non tay nên không nắm được, thế là trượt thẳng xuống nước. Sau khi anh ta đi lên, nhân viên đưa khăn cho anh ta, anh ta lấy một cái khăn tắm khoác lên người, mặc kệ nước đang chảy trên tóc.
Trình Dịch quay đầu lại liền thấy Trịnh Huyên Lâm đang nắm tay Đào Nguyện, còn sờ mặt của Đào Nguyện mà không hề kiêng dè một chút nào, chỉ thiếu điều ôm cậu vào lòng thôi. Anh ta đang nghĩ như vậy thì giây tiếp theo liền nhìn thấy Trịnh Huyên Lâm ôm Đào Nguyện vào lòng.
Trịnh Huyên Lâm nghĩ thầm, dù sao bọn họ cũng nhất định có thể nhìn ra, mà người yêu ôm ôm ấp ấp là chuyện hết sức bình thường, hắn không muốn nhịn nữa.
Trước mặt nhiều người như vậy, Đào Nguyện không khỏi đỏ mặt khi bị hắn ôm như thế.
Những người khác đều quay mặt đi, nghĩ thầm hai người phát cơm chó trước mặt nhiều người như vậy, có suy xét đến tâm trạng của chó độc thân không hả? Có thể đừng làm tổn thương trái tim mỏng manh yếu đuối của bọn này được không?
Những người khác đều cố hết sức không nhìn bọn họ, chỉ có Trình Dịch là vẫn luôn trừng hai người, dáng vẻ hùng hổ như sắp xông lên tách bọn họ ra đến nơi.
Đến khi Đào Nguyện đu đến đối diện và Trịnh Huyên Lâm cũng đu qua thành công, vị trí đầu tiên đã xuất hiện nên các nhóm ngôi sao khác không cần phải thực hiện nhiệm vụ nữa.
Trịnh Huyên Lâm nắm tay Đào Nguyện tay lên xe thay quần áo sạch sẽ trước, những người khác cũng đi thay quần áo.
Cuối cùng mọi người tập trung lại, MC trao tiền thưởng cho hai người, sau khi quay xong là có thể kết thúc công việc và trở về khách sạn.
Ngày mai bọn họ sẽ bay về nước, nên sau bữa tối Đào Nguyện muốn ra ngoài đi dạo. Vì vậy Trịnh Huyên Lâm dẫn cậu đến một khu chợ gần đó, nhưng đó không phải là một khu chợ bình thường, mà là một khu chợ chuyên bán một số thứ kỳ lạ.
Bọn họ đang đứng trước một gian hàng bán pháo hoa mini được chế tạo thành pháo hoa hình chiếc bật lửa, và chỉ cần ấn một cái là pháo hoa sẽ bắn ra. Tuy nhiên, đây là một phiên bản thu nhỏ của pháo hoa, và pháo hoa được phóng ra chỉ cao 10 cm mà thôi.
“Cái này không tệ.” Trịnh Huyên Lâm cầm lấy một cái ném trong tay “Mua về tặng cho ba tôi, bảo ông dùng cái này châm xì gà.”
Đào Nguyện cạn lời nhìn hắn, nghiêm túc hỏi “Là mua cho ba anh hả?”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc hỏi của cậu, Trịnh Huyên Lâm sững người một lúc rồi nói “Về câu hỏi này của em, tôi có thể phải quay về hỏi mẹ mình rồi mới có thể đưa ra câu trả lời chắc chắn cho em được.”
Đào Nguyện càng cạn lời hơn nhìn hắn, nghĩ thầm có ai lại nói về ba mẹ mình như vậy không?
Đào Nguyện chọn một cái có lực sát thương lớn nhất đưa cho Trịnh Huyên Lâm, nói “Tặng cái này cho ba anh đi, nếu ông dùng rồi mà không đánh chết anh, thì anh chắc chắn là con ruột của ông không sai đâu.”
“Được.” Trịnh Huyên Lâm nhận lấy, dùng điện thoại trả tiền xong liền bỏ vào túi “Đợi khi ông ấy dùng xong, tôi sẽ nói với ông ấy rằng đây là quà gặp mặt của con dâu tương lai.”
Đào Nguyện lập tức chột dạ, sau đó đi qua giật lại “Trả thứ anh đang cầm lại cho em!”
Trịnh Huyên Lâm sải bước đi, Đào Nguyện lập tức đuổi theo, cậu đút tay vào trong túi hắn nhưng lại bị hắn nắm tay, Đào Nguyện lập tức sợ hãi rút tay ra. Đây là đường cái và có rất đông khách du lịch, hai người đi dạo sau khi quay xong là chuyện rất bình thường, nhưng nếu bị chụp được hình ảnh đang nắm tay nhau thì chắc chắn tin tức sẽ được đăng tải trong nước ngay lập tức.
Hai người đến một gian hàng nơi có giải thưởng bắn cung, Trịnh Huyên Lâm hỏi Đào Nguyện có muốn chơi không, Đào Nguyện liếc nhìn giải thưởng ở nơi cao nhất rồi gật đầu nói đồng ý.
Bia bắn cung không cố định, mà là di chuyển, Đào Nguyện chọn luyện tập ở mức độ trung bình trước. Tổng cộng có mười mũi tên, mỗi một mũi tên đều bắn trúng hồng tâm.
Đào Nguyện nhận lấy giải thưởng từ chủ gian hàng, sau đó giơ tay chỉ vào phần thưởng ở nơi cao nhất nói “Tôi muốn cái đó.”
Trong tủ kính đặt một viên đá sapphire hình cá heo, viên đá này rất nổi tiếng và to cỡ nắm tay, hơn nữa hình dạng là hình thành tự nhiên chứ không phải được điêu khắc. Viên đá quý này cũng đã được đưa tin trong các bản tin du lịch trong nước, và nó là độc nhất vô nhị, Mặc dù có rất nhiều loại đá quý độc nhất vô nhị trên thế giới này, nhưng loại đá sapphire này cũng không phải là loại có giá trị cao nhất.
Nhưng tại sao một món đồ quý giá như vậy lại xuất hiện trong một gian hàng như thế này? Bởi vì chủ nhân của viên đá quý này là một bộ lạc rất cổ xưa, và người dựng gian hàng này chính là tộc trưởng của bộ lạc đó. Hiện nay có hàng trăm người trong bộ lạc này, và tất cả đều dựa vào gian hàng này để có cuộc sống sung túc, bởi vì viên đá quý này hàng năm thu hút được rất nhiều khách du lịch.
Trịnh Huyên Lâm có chút khó xử, bởi vì đến nay đã có vô số người thử qua rồi, nhưng chưa có ai có thể lấy được viên đá quý cả, hắn cũng không có gì chắc chắn là sẽ lấy được.
“Tôi thử xem sao.” Trịnh Huyên Lâm nói xong liền giao tiếp với chủ gian hàng bằng tiếng nước ngoài.
Chủ gian hàng vừa nghe hắn nói muốn có được cá heo xanh thì lập tức phấn khởi, nghĩ rằng hôm nay lại có thể kiếm được một món hời lớn rồi.
Chọn mức cao nhất đắt gấp mấy chục lần mức bình thường, và mười mũi tên đều phải trúng ngay hồng tâm, bắn không trúng chính là cho không tiền, thậm chí còn không có quà an ủi.
Trịnh Huyên Lâm híp mắt ngắm một lúc lâu, sau khi mũi tên đầu tiên được bắn ra, chủ gian hàng dừng bia ngắm lại, mũi tên ở giữa hồng tâm, chủ gian hàng không thể không vỗ tay và giơ ngón tay cái cho hắn.
Mũi tên thứ hai được bắn ra, nó chỉ cách hồng tâm một chút xíu thôi, chủ gian hàng lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối, nhún vai với hắn rồi đề nghị hắn trả tiền lần nữ để thử lại.
Nhìn thấy dáng vẻ của ông chủ gian hàng, Trịnh Huyên Lâm không khỏi giật giật khóe miệng, biết một lần nữa cũng là cho không tiền mà thôi.
“Tội sẽ mua cho em một viên đá quý tốt hơn, chúng ta từ bỏ cái nhé?” Trịnh Huyên Lâm dỗ dành.
“Em chỉ muốn cái này thôi.” Đào Nguyện nhìn viên đá quý cá heo xanh, cậu giống như một đứa trẻ đòi bố mẹ một món đồ chơi, sẽ không bỏ đi nếu không mua cho cậu.
Thật ra, nếu so sánh viên đá quý này với những viên đá quý độc nhất vô nhị khác thì bản thân nó không có giá trị cao như vậy. Ý nghĩa văn hóa của nó cao hơn rất nhiều so với giá trị của chính nó, cho nên mới thu hút được nhiều người như vậy.
“Để em thử.” Đào Nguyện nói.
Trịnh Huyên Lâm không có cách nào, chỉ có thể trả tiền để cậu thử.
Khi Đào Nguyện bắn ra mũi tên thứ nhất, mũi tên thứ hai, thậm chí đến mũi tên thứ năm cũng trúng ngay hồng tâm, Trịnh Huyên Lâm và chủ gian hàng đều bị sốc, không ít khách du lịch cũng dừng lại xem.
Chủ gian hàng không khỏi nhìn Đào Nguyện, nghĩ thầm thanh niên nhìn rất gầy gò này lại có thể bắn trúng liên tiếp năm mũi tên, đúng là không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài mà.
Trịnh Huyên Lâm cũng rất kinh ngạc nhìn Đào Nguyện, hắn không ngờ cậu lại có thể làm được, điều này cần rất nhiều sức lực của cánh tay và thị lực.
Đào Nguyện nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại rút cung tên ra, chuẩn bị bắn mũi tên thứ năm. Xung quanh đều yên lặng, thậm chí có không ít người còn nín thở chờ cậu bắn tên.
Sau đó, mặc dù mũi tên này đã bắn trúng tấm bia nhưng lại không trúng hồng tâm, xung quanh đều vang lên tiếng tiếc nuối.
Chủ gian hàng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng vẫn trưng ra vẻ mặt tiếc và nuối nhún vai với Đào Nguyện.
Trịnh Huyên Lâm sờ sờ đầu cậu an ủi “Em đã rất giỏi rồi, đừng buồn.”
“Em vẫn muốn thử lại lần nữa.” Đào Nguyện nhìn Trịnh Huyên Lâm nói.
Nhìn ánh mắt của Đào Nguyện, Trịnh Huyên Lâm còn có thể nói cái gì đây, chỉ có thể tiền trả để cậu thử lại lần nữa thôi.
Chủ gian hàng vẫn rất vui vẻ, bởi vì số tiền mà Trịnh Huyên Lâm trả ba lần liên tiếp đủ để bọn họ tiêu trong hai tháng. Mặc dù Đào Nguyện bắn năm mũi tên liên tiếp đều trúng ngay hồng tâm, nhưng muốn bắn trúng cả mười mũi tên thì bất cứ ai cũng nghĩ là không thể.
Đào Nguyện hoạt động cánh tay một chút rồi lại kéo cung tên, cậu quyết tâm lấy cho bằng được viên đá quý đó. Vừa rồi chỉ là không muốn mọi người nghĩ rằng cậu lấy được viên đá quý đó một cách dễ dàng cho nên mới hạ thấp năng lực của hệ thống. Nhưng mà lần này, cậu sẽ không mắc sai lầm nữa.
Vào thời điểm đến mũi tên thứ bảy, trái tim của chủ gian hàng bị treo lên cao, ông cầu nguyện với tổ tiên, xin đừng bao giờ để người này thắng được cá heo xanh.
Xung quanh không chỉ có rất nhiều người vây xem mà bọn họ còn lấy điện thoại ra quay lại quá trình Đào Nguyện bắn cung.
Chỉ còn lại một mũi tên cuối cùng, chỉ cần bắn trúng mũi tên cuối cùng này là Đào Nguyện sẽ có thể lấy được viên đá quý kia.
Chủ gian hàng đã bắt đầu làm lễ cầu nguyện, ông đặt tay lên trái tim, miệng lẩm bẩm, sau đó cúi đầu ở nhiều hướng khác nhau.
Trịnh Huyên Lâm cũng không khỏi hồi hộp, chỉ còn một mũi tên cuối cùng này thôi, với một màn bắn cung khó như vậy, cho dù giải thưởng không phải là viên đá quý kia thì cũng sẽ khiến người ta cảm thấy hồi hộp. Bởi vì chín mũi tên trước đó đều trúng, mà chỉ có mũi tên cuối cùng này không trúng thì thật sự là quá đáng tiếc.
Đào Nguyện lại lần nữa kích hoạt hệ thống và bắn mũi tên cuối cùng. Mũi tên cậu bắn rõ ràng đã trúng bia rồi, nhưng tấm bia di chuyển quá nhanh, nên không ai có thể nhìn ra liệu nó có trúng ngay hồng tâm hay không. Tất cả mọi người đều tập trung chú ý, chờ đợi chủ gian hàng dừng tấm bia lại.
Sau khi chủ gian hàng kết thúc lời nguyện cuối cùng, ông không ngừng hít thở sâu, bàn tay run rẩy đặt lên cái nút, nhưng làm thế nào cũng không thể nhấn xuống.
“Có thể nhanh lên được không? Nếu đợi nữa là trời sẽ tối đó.” Đào Nguyện không quá căng thẳng, dù sao cũng đã bắn rồi, bắn trúng hay trượt cũng đã là kết cục đã định, căng thẳng cũng vô dụng.
Chủ gian hàng hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt nhấn mạnh nút, cái bia lập tức dừng lại, mọi người xung quanh đều mở to mắt nhìn nhưng chỉ có ông là không dám.
Sau một lúc im lặng, xung quanh đột nhiên vang lên những tiếng hét khó tin, bởi vì mũi tên cuối cùng của Đào Nguyện cũng trúng ngay hồng tâm. Nhiều năm rồi, vô số người thử qua nhưng chưa từng có ai thành công lấy được phần thưởng, vậy mà cậu lại lấy được. Người vây xem cũng không biết mình đang kích động cái gì nữa, lấy được cá heo xanh lại không phải bọn họ.
Chủ gian hàng nghe thấy âm thanh liền biết xong rồi, khi ông mở mắt ra đối diện với thực tại thì hai chân mềm nhũn ngồi trên mặt đất, thánh vật của bộ lạc bọn họ đã bị người này thắng được rồi.
Trước sự thúc giục của tất cả các du khách, chủ gian hàng không thể không đứng lên và lấy cá heo xanh đặt ở trên cao xuống.
Nhìn động tác chậm chạp của chủ gian hàng, Đào Nguyện thật sự không còn kiên nhẫn nữa, trực tiếp đi vào nhận lấy tủ kính đặt viên đá quý mà ông đang cầm.
Chủ gian hàng giữ chặt tủ kính, trong lòng trăm triệu lần không tình nguyện, Đào Nguyện gần như là giành giật và tốn rất nhiều sức mới lấy được tủ kính.
Trịnh Huyên Lâm nhìn có chút buồn cười.
Đào Nguyện nói với chủ gian hàng “Bộ lạc của các người đã kiếm được rất nhiều tiền từ viên đá quý này mà chẳng làm gì cả, hiện tại viên đá quý này thay đổi chủ nhân là ý của thần linh, người vi phạm ý của thần sẽ bị trừng phạt.”
Chủ gian hàng nhìn Đào Nguyện, gần như sắp khóc, mà thực ra thì ông đã khóc rồi. Ông lưu luyến nhìn cá heo xanh, nhưng bộ lạc của bọn họ thờ phụng thần minh, đúng như Đào Nguyện đã nói, nếu đây là ý của thần thì ông cần phải tuân theo ý thần. Hơn nữa, để thu hút nhiều khách du lịch hơn, quốc gia đã quảng bá công khai cho bọn họ nhiều lần và đã thiết lập các văn bản pháp lý, chỉ cần việc bắn cung được hoàn thành theo quy tắc là có thể mang viên đá đi một cách hợp pháp.
Đào Nguyện cầm viên đá quý bước ra, nắm lấy tay Trịnh Huyên Lâm nói “Đi thôi, đi thôi!”
Tin tức nhanh chóng lan rộng trong nước, bởi vì có du khách đã phát trực tiếp, cho nên bọn họ vẫn chưa về nước nhưng đã có người bắt đầu ra giá, rất nhiều người muốn mua cá heo xanh này.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Trịnh Huyên Lâm bước vào phòng, ngồi xuống giường nói “Nghe nói trong và ngoài nước có rất nhiều người muốn mua, em có định bán không?”
“Tại sao phải bán chứ?” Đào Nguyện nhìn hắn nói “Trên thế giới này có rất nhiều đá quý giá trị, tại sao bọn họ không mua đi, cần gì phải mua một viên đá quý không mấy giá trị này?”
Trịnh Huyên Lâm nằm xuống rồi quay đầu qua nói với cậu “Bởi vì bản chất con người là thích xem náo nhiệt, mà có một số người chính là thích được chú ý. Việc em giành được viên đá quý này đã được phương tiện truyền thông của các quốc gia khác nhau đưa tin, vậy nên người mua viên đá quý từ em chính là người tiếp theo nhận được sự chú ý.”
“Em vẫn chưa chơi đủ đâu, đợi em chơi chán rồi nói sau.” Đào Nguyện trở mình nằm trên giường, giờ đá quý lên nói “Thật ra thì nhìn gần nó cũng không giống cá heo lắm, nhìn xa thì vẫn rất giống. Nhưng màu sắc của nó rất đẹp, độ đậm nhạt của màu sắc cũng khác nhau trong các điều kiện ánh sáng khác nhau nữa. Nói tóm lại, đây là một viên đá quý đẹp và cũng không tệ lắm. Chẳng qua loại đá quý này chỉ thích hợp với trái tim thiếu nữ thôi, không thích hợp với loại đàn ông như em.”
Trịnh Huyên Lâm không nhịn được cười hỏi “Em là loại đàn ông gì?”
Đào Nguyện nghiêm túc nói “Em là loại đàn ông cương nghị, cường tráng, lại tràn ngập mùi vị nam tính.”
“Cục cưng à.” Trịnh Huyên Lâm sờ mặt cậu nói “Em có chắc là đang nói mình mà không phải tôi không?”
“Đương nhiên là em rồi, em thắng được viên đá quý này mà anh thì không. Cho nên, điều này đã đủ để chứng minh rằng em giống đàn ông hơn anh.”
“Cục cưng à, giống hay không giống đàn ông không phải phán đoán như vậy đâu. Theo truyền thuyết thì người mạnh nhất của bộ lạc này chính là một người phụ nữ. Nữ tổ tiên của bọn họ đã giành được viên đá quý này bằng cách bắn cung, nhiều năm sau lại bị em giành được cũng bằng cách bắn cung. Nói không chừng đây thật sự là vận mệnh an bài, và viên đá quý này chỉ được sở hữu bởi người có trái tim thiếu nữ đó.”
Đào Nguyện đặt viên đá quý trong tay xuống trừng Trịnh Huyên Lâm nói “Anh nói chuyện như vậy là sẽ mất cục cưng này.”
“Cục cưng.” Trịnh Huyên Lâm ngồi dậy ôm Đào Nguyện vào lòng “Mười mấy tiếng sau chúng ta phải về nước rồi, trước khi xuất phát chúng ta hãy làm chút chuyện thú vị đi, đừng có chơi viên đá quý này nữa.”
Đào Nguyện vẫn chưa nhìn đủ, cứ nhìn đi nhìn lại viên đá quý nói “Anh làm là việc của anh, em nhìn là việc của em.”
Nếu Đào Nguyện nói vậy rồi thì hắn đành phải tự tiêu khiển thôi.
Trịnh Huyên Lâm cởi quần Đào Nguyện, sau đó Đào Nguyện chơi đá quý, hắn chơi Đào Nguyện cục cưng.