Sáng sớm, dì Lưu đã thấy không khí trong nhà rất lạ. Ngô tiên sinh và tiên sinh vốn dính nhau như sam bây giờ lại mỗi người ngồi một nơi, không ai nói với nhau câu nào.
Elizabeth nhìn hai người rồi lại cúi đầu liếm móng vuốt.
Tiện dân và Ngốc bảo bảo uống lộn thuốc?
Stanislav ngồi ở bàn cơm, tâm tư lại không đặt ở thức ăn, mắt cứ nhìn chằm chằm Ngô Gia Ý, dưới mắt có quầng thâm do đêm qua không được ngủ tốt.
Ngô Gia Ý đêm qua ngủ ở phòng riêng, còn khoá lại cửa, hắn sợ ban đêm kỳ thai biến lại tái phát nên không kỳ nào ngủ ngon, cứ lắng nghe phòng bên có tiếng động hay không thành ra nguyên một đêm thức trắng.
Ngô Gia Ý lại tránh né ánh mắt của hắn, ăn được phân nửa liền bỏ bữa, đi tìm Elizabeth.
Stanislav cười khổ, nói với dì Lưu. “Dì dọn dẹp đi.”
Dì Lưu hơi ngạc nhiên nhìn thức ăn đầy ắp trên bàn, không hiểu vì sao.” Nhưng ngài đã ăn đâu.”
Stanislav lắc đầu.”Tôi ăn không vô, lát nữa lên công ti lại ăn sau.”
Dì Lưu gật đầu, thấy tâm trạng hắn có vẻ không ổn nên cũng không hỏi nhiều.
Ngô Gia Ý ôm Elizabeth lên sofa, chơi đùa nói nhảm với nó một hồi đột nhiên ngưng lại một chút, sau đó miệng nhỏ bắt đầu méo xệch, “oa” lên một tiếng, vùi đầu vào bụng lông của nó khóc nức nở.
Mình liền biết…liền biết…
Giải thoát cho tiên sinh xong rồi thì người ta cũng sẽ không để ý đến gánh nặng là mình nữa.
Cũng sẽ không hỏi mình có muốn đi đến công ti hay không.
Chấm dứt thật rồi.
Ô ô ô.
Elizabeth:”…”
Rảnh quá thì đi chùi tolet đi.
…
Cả trụ sở Gravex chìm trong bóng ma của sự yên lặng.
Mọi người đều cảm thấy ngộp thở, hình như tâm trạng của giám đốc không tốt lắm.
Thật ra không phải là hình như, mà chính xác là như vậy.
Hắn có chút không kiểm soát nổi cảm xúc, khí áp Alpha SSS vô thức phóng xuất khiến bán kính trong vòng 100m trở lại đây điều cảm thấy ngột ngạt.
Stanislav làm việc một chút đều dừng mắt ở màn hình điện thoại… Vẫn tối đen không có gì thay đổi, ánh mắt loé lên một chút buồn phiền, nhưng sau đó lại hít sâu một hơi, bắt đầu tập trung vào công việc.
…
Tối đó, kỳ thai biến lại phát tác, Ngô Gia Ý nằm trên sofa co rút, thống khổ rên rỉ.
Dì Lưu không biết làm sao đành phải dùng điện thoại gọi cho Stanislav về xem cậu.
Chưa đầy hai mươi phút sau, hắn đã về đến nhà, gương mặt có chút tiều tụy, bước đến gần sofa nhìn cậu, mày kiếm cau chặt.
“Sao lại thế này?”
Dì Lưu lo sợ hắn nổi giận:” Chiều nay Ngô tiên sinh đã bắt đầu nói với tôi cảm thấy nóng, đến tối thì bắt đầu trở nên như vầy.”
Hắn đưa tay sờ lên động mạch cổ của thiếu niên, quả nhiên thấy mạch đập cực kỳ nhanh, da thịt nóng như sắp bốc cháy.
Quả nhiên là lại phát tác.
Như thế cũng không chịu gọi cho hắn, không muốn đến công ti cùng hắn thế sao?
Stanislav cảm thấy hơi ủy khuất, mím môi đem người ôm lên, lặng lẽ phóng xuất hormone trấn an cậu.
Một trận mát lạnh toàn thân khiến Ngô Gia Ý thoải mái đến kêu thành tiếng, đầu nhỏ lay lắt trên vai hắn một hồi mới có thể mở mắt được, nhận ra mình đang được hắn bế liền sốt ruột kêu lên.
“Thả tôi xuống.”
Stanislav cắn răng đem người ôm chặt hơn một chút, không đáp.
Người kia lại bắt đầu vặn vẹo thân mình, khàn giọng trách cứ hắn. “Anh ôm tôi làm gì, chúng ta nên phân rõ quan hệ mới tốt…”
“Tóc trắng…anh đừng có hiểu lầm…tôi không có…không có thích anh…”
“Chỉ vì kỳ thai biến mà thôi…hết rồi…tôi sẽ không cần anh nữa.”
Stanislav đỏ mắt quát.
“Đủ rồi.”
“Tôi biết. Tôi biết. Cậu im đi được chưa?”
“Cậu cứ xem tôi như dụng cụ hạ thân nhiệt là được rồi, đừng xem tôi là con người, cũng đừng có nói chuyện với tôi.”
Ngô Gia Ý bị hắn quát đến có chút giật mình, cánh mũi động động, hít khí vài tiếng liền bắt đầu nức nở.
“Ô ô…tôi muốn về nhà…anh trả tôi về nhà đi…”
“Anh không cần chịu trách nhiệm với tôi đâu…không phải tôi cũng có thể là người khác mà…”
“Tôi không cần…”
Stanislav không đáp, hơi thở dồn dập, quả nhiên là đã ẩn nhẫn sắp đến cực hạn, dì Lưu không hiểu ra sao nhưng bị bộ dạng sắp phát cuồng này của hắn doạ cho sợ, lén trốn vào trong nhà bếp.
Elizabeth:”…”
Tiện dân bị cái gì vậy?
Ngốc bảo bảo đang mang thai, cảm xúc bị phóng đại một chút thôi, hắn cần gì phải hung dữ với cậu ta như thế đâu???
Stanislav cảm thấy thực phẫn nộ, người này thế mà lại nói ai cũng có thể thay thế mình.
Sống mấy chục năm nay, hắn đã từng kiên nhẫn, lo lắng cho ai như cậu không?
Hắn cảm thấy mình làm người đã thực rõ ràng.
Trách nhiệm và yêu đương, hắn vẫn có thể phân biệt.
Ngô Gia Ý được hormone xoa dịu dần, từ từ bị cơn buồn ngủ đánh úp. Mặc dù miệng nói không cần, nhưng tay lại ôm cổ hắn không buông, nước mắt to bằng hạt đậu không ngừng rơi xuống làm ướt vai áo của nam nhân.
Stanislav ôm cậu vỗ lưng một hồi, thấy người ngủ say mới ôm vào phòng, gương mặt trông vẫn rất khó coi, nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Ngô Gia Ý đều bị biến thành vẻ bất lực.
Bất quá vẫn còn rất sinh khí, đem gối ôm ngăn cách hai người, nhưng tay hắn vẫn còn nắm chặt tay nhỏ của Ngô Gia Ý, hắn vỗ vỗ trán, đè nén tin tức tố bị phát tán không thể kiểm soát, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
….
“Không… không thể…tôi chịu không nổi nữa, tên khốn…ư ư…dừng lại hức…” Hà Duật ôm lấy bờ vai cường tráng của nam nhân, hai chân thon dài quấn chặt eo của hắn tùy hắn đỉnh lộng.
Bạch Lâm Sâm đâm đến hung ác, đè người áp sát lên lan can gỗ, mãnh liệt chuyển động.
“Dừng lại…cmn…tôi đã bảo dừng lại… Ô ô..anh bị điếc sao?”
Hà Duật khó chịu khóc thành tiếng, mặc cho người ở phía trên dập y như máy đóng cọc.
Rắc.
Lan can gỗ không chịu nổi lực đâm của nam nhân thành niên khoẻ mạnh, đột nhiên bị gãy khớp nối, mang theo Hà Duật đang bị chịch đến thoi thóp, té xuống bụi hoa tầng dưới.
Bạch Lâm Sâm:”…”
“Duật Duật ?!?!?”
….
Buổi sáng, Ngô Gia Ý mang đôi mắt sưng húp ra ăn sáng, Stanislav im lặng ăn cháo, không nhìn cậu.
Dì Lưu cười ha ha cố gắng hỏi vài câu cứu vãn bầu không khí nhưng không thành công đành phải im lặng theo.
Elizabeth:”…”
Thật yên tĩnh.
Có thể ngủ một giấc nữa rồi.
Ăn xong, Ngô Gia Ý ngồi trên sofa bất ngờ bị hắn ôm lên, có chút giật mình giãy dụa.
“Anh làm gì đó? Tôi không muốn đến công ti.”
Stanislav không buông ra cậu, nhưng ngữ khí lại lạnh lẽo, không có chút độ ấm. “Để cho cậu lại tiếp tục giống như hôm qua, cắn răng chịu đựng để rồi suýt mất mạng?”
Ngô Gia Ý im lặng, thở phì phì, không phản bác.
Hắn cười lạnh, đem người ôm ra xe, để cậu ở ghế sau, còn lạnh lùng thả lại một câu.
” Ngô tiên sinh đừng lo lắng, tôi không có ý gì xấu xa với cậu. Cậu cố chịu đựng một chút, sau khi sinh xong thì có thể rời khỏi đây, không cần gặp lại kẻ chướng mắt là tôi nữa.”
Cạch.
Ngô Gia Ý ngây ngẩn cả người.
Lần đầu tiên bị thái độ lãnh đạm xa cách của hắn doạ cho hoá đá, mãi không thể suy nghĩ được gì.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy đầu rất đau, ngực cũng vậy.
…
Vẫn như thường lệ, Stanislav ngồi làm việc, Ngô Gia Ý ngồi xem Ipad. Chỉ có điều bầu không khí giữa hai người khá kỳ quặc, ai cũng không nói với nhau câu nào.
Sự im lặng này bị phá vỡ khi có người gõ cửa muốn vào.
Được người bên trong cho phép, Omega nam mới đẩy cửa bước vào.
“Giám đốc.”
Stanislav ngẩng đầu nhìn y, hơi sửng sốt.” Sao lại là cậu? Thư ký Hà đâu?”
Trợ lý La đưa hợp đồng cho hắn. “Tối hôm qua anh ấy say rượu ngã từ trên lầu xuống, hiện vẫn còn ở bệnh viện, không đi làm được.”
Stanislav:”…”
Trông Hà Duật không giống người ngu ngốc như vậy.
Bất quá cũng phất phất tay đem người tiễn đi. Nhưng sực nhớ lại gì đó lại gọi y lại.
Ngô Gia Ý bấm dừng lại phim hoạt hình, len lén nhìn Omega xinh đẹp kia kề sát Stanislav, hai người nói thầm gì gì đó đó, bộ dáng trông chín phần thân mật.
Đáng giận!!!
Không biết ngọn lửa từ đâu bốc lên khiến thiếu niên mài mài hàm răng, ánh mắt hình viên đạn mà nhìn Stanislav.
Mình liền biết quẳng được mình, anh ta sẽ liền có người khác.
Người kia nhìn ưu tú như vậy, ăn mặc cũng trông rất tri thức…nhắm mắt cũng biết ai thu hút hơn.
Ngô Gia Ý buồn rầu bó gối, bảo bảo trong bụng bị khó chịu theo cậu, tay vung chân đá bộp bộp.
Thiếu niên nhăn mày, ủy khuất che lại bụng, khổ sở hít hít mũi.
Đến bảo bảo cũng muốn ăn hiếp baba. Không ai thương baba nữa.
Trợ lý La gật gật đầu, nhẹ giọng hỏi lại.
“Không ớt, không tiêu?”
Stanislav gật gật đầu, phất phất tay.
Bên kia, Ngô Gia Ý đã sắp đem áo khoác của hắn nhai nát nhừ.
Lạnh lùng với mình như vậy…hẳn là có người khác rồi.
Cũng đúng, cậu cũng không có chỗ nào hơn người ta cả.
Bụng lại to, đầu lại ngốc.
Nên tiên sinh cứ đi chịu trách nhiệm với người khác đi…
Không cần tiên sinh nữa.
…
Gần một giờ đồng hồ sau, trợ lý La mới quay lại, trên tay là cặp lồng bằng gỗ, nhìn trông khá bắt mắt, đặt trước bàn, có chút thở dốc nói với Stanislav.
“Xin lỗi giám đốc, chỗ mà ngài nói đã đóng cửa, tôi phải chạy đi tìm chỗ khác, chắc ngài đợi lâu lắm.”.
Stanislav nói không sao, lại chỉ chỉ lên bàn. Trợ lý La hiểu ý, nhẹ giọng nói với Ngô Gia Ý đang đeo tai nghe xem Ipad.
“Ngô tiên sinh, đây là canh gà hầm tôi mua ở cửa hàng mới. Cậu ăn thử xem có vừa miệng không.”
Ngô Gia Ý xụ mặt, quay đầu về hướng khác. “Không ăn, bảo ai đó chưa ăn thì ăn đi.”
Đây là đồ của giám đốc nhà anh mua, ai dám ăn.
Ai đó:”…”
Hắn híp mắt nhìn kĩ Ngô Gia Ý một hồi, ánh mắt ẩn ẩn không vui.
Mặc dù Stanislav giấu rất kỹ ,Trợ lý La là người từng trải nên cũng có thể đoán sơ sơ về mối quan hệ của hai người.
Cảm thấy trên người Ngô Gia Ý có loại khí chất ngây ngô, lại điềm mỹ, khiến người sinh tâm trìu mến.
“Cậu vẫn nên ăn gì đó đi, nếu không sẽ không tốt cho bảo bảo.”
Đúng rồi, vì trách nhiệm, cũng là vì bảo bảo.
Ngô Gia Ý ném Ipad lên sofa, khàn giọng nói. “Không ăn.”
Trợ lý La cảm thấy bộ dạng này của cậu rất giống cháu trai ở nhà của mình, giận lên liền nhịn ăn, phải chờ ba mẹ đến dỗ mới chịu ăn, không khỏi mỉm cười.
Stanislav nhìn thiếu niên ngang bướng có chút tức giận, quay sang cười trừ với trợ lý La.
“Xin lỗi phải để cậu cười chê rồi, tính tình cậu ấy cứ như vậy.”
Ha, còn nói với người ngoài là tính tình mình không được tốt?
Trợ lý La lắc đầu.
Ngô Gia Ý đang mang thai, cảm xúc sẽ bị hormone làm thay đổi thất thường. Lúc có mang con đầu lòng, không có chồng bên cạnh, tính tình của y còn xấu hơn Ngô Gia Ý bây giờ.
Nghĩ vậy, cảm thấy đồng cảm mà đẩy cặp lồng gần về phía cậu một chút.
“Ngô tiên sinh, cậu nên ăn một chút đi, tôi đi hơi lâu, canh cũng sắp nguội rồi.”
Ngô Gia Ý bị hỗ động của hai người chọc cho bùng nổ, đưa tay đẩy cặp lồng hét lên. “Đã nói là không ăn, sao anh phiền quá vậy.”
Cặp lồng bị quét ngang, canh văng đổ ra khắp nơi, thậm chí còn trúng trợ lý La, khiến y giật mình kêu a một tiếng.
Stanislav sửng sốt đứng bật dậy, hơi hốt hoảng tiến lại đây.
“Trợ lý La, cậu có bị phỏng không?”
Trợ lý La nhận lấy khăn giấy của hắn, vừa lau áo vest bị canh làm bẩn, cười nói. “Không sao, canh không có nóng lắm.”
Ngô Gia Ý chột dạ, cổ hơi rụt rụt, trong lòng dâng lên một trận áy náy nhìn trợ lý La, môi như muốn mấp máy nói gì đó.
Stanislav quay đầu nhìn cậu, ánh mắt lạnh như sương.
“Xin lỗi.”
“Mau. Xin.Lỗi.Người.Ta.”
Ngô Gia Ý mím môi, trừng mắt nhìn hắn lại không nói câu nào.
Stanislav cảm thấy cơn giận như sắp lên đến tột đỉnh, nắm tay thiếu niên đem người kéo lên, gằn giọng nói.
“Có nghe tôi nói gì không?”
Ngô Gia Ý nhịn không được bắt đầu nức nở, cậu biết lỗi rồi nhưng không hiểu sao lại cứ không muốn nói xin lỗi trợ lý La trước mặt Stanislav.
“Người ta lặn lội đường xa mua đồ ăn cho cậu. Cậu nói không thích thì quăng đổ.”
“Còn xém làm người ta bị thương. Cư nhiên lại ngang bướng không muốn nhận lỗi.”
Trợ lý La xua tay, có chút khó xử nói.
“Được rồi giám đốc, tôi không sao, anh đừng mắng Ngô tiên sinh nữa.”
Y không muốn xen vào chuyện gia đình của người ta nên liền kiếm cớ rời khỏi.
Stanislav bị uất ức hôm trước lẫn thái độ ngang ngược của Ngô Gia Ý hôm nay chọc cho bùng nổ, nắm chặt vai cậu, hai mắt đỏ ngầu chất vấn.
“Ngô Gia Ý, cậu là dạng người như thế này có phải không?”
“Chỉ cần không thích, là có thể đi chà đạp hết tâm tư, nỗ lực của người khác?”
Ngô Gia Ý bị hắn nắm đến phát đau, nước mắt rơi ồ ạt, nhịn không được quát lớn.
“Tôi chính là dạng người như thế đấy, không thích liền chà đạp tâm tư, chà đạp lên trách nhiệm của anh đấy.”
Chát.
Thiếu niên sững người, thấy mông nóng rát một trận.
Stanislav nghiến răng nghiến lợi, ôm người lên sofa. “Nói lại lần nữa?”
Thế mà lại đánh mình.
Tiên sinh đánh mình.
Ngô Gia Ý ủy khuất muốn chết, gương mặt nhăn lại thành quả táo khô , gào khóc.
“Chán ghét anh.”
“Cực kỳ chán ghét anh…nếu anh không tới tìm tôi thì mọi chuyện đã tốt rồi.”
Chát.
“Cậu hối hận khi gặp tôi sao?”
Khoé mắt Stanislav đã bắt đầu ươn ướt, giọng có chút run lên.
“Ghét anh. Hối hận khi gặp anh lắm.”. Ngô Gia Ý ôm mông gào lên.
Stanislav buông người ra, hít sâu một hơi, đem cơn giận nuốt xuống, sáng giờ chưa ăn gì mà có chút đau dạ dày, hắn nhấn gọi cho tài xế Vương.
“Chú cứ đến cổng sau của trụ sở, tôi sẽ mang cậu ấy xuống.”
Thiếu niên im bặt nhìn Stanislav tiến lại đây, theo bản năng lại che mông, đáng thương nhìn hắn. “Anh muốn làm gì?”.
Stanislav không nói không rằng đem người bế lên, mặc cho thiếu niên giẫy dụa, còn cắn lên vai hắn.
Bất quá Ngô Gia Ý sợ hắn bị thương mà không dám cắn mạnh, có chút bất lực mà mặc kệ người ôm đi.
Hắn trầm mặc đem người đem xuống gara của cổng sau, nói với tài xế Vương.” Chú cứ đưa cậu ấy về nhà trước.”
Ngô Gia Ý mở to hai mắt.
Stanislav đây là muốn đuổi mình đi.
Hắn muốn bỏ rơi cậu thật rồi sao?
Ngô Gia Ý không chịu, cả cơ thể bấu chặt lấy hắn như keo dán, hốt hoảng cầu xin.
“Tôi không muốn về nhà, tôi muốn ở lại đây.”
Đừng đuổi tôi đi.
Stanislav lại quyết tuyệt đem người nhét vào trong xe, ra hiệu cho tài xế Vương lái đi.
Đợi cho người đi khỏi rồi, hắn mới tựa vào tường đỡ trán.
“Canh đều bị em đổ hết rồi,còn không chịu về nhà…. Em dữ như vậy, ở đây còn có ai dám mua đồ ăn cho em?”
…
Tám giờ tối, Stanislav về đến nhà, vì chuyện lúc trưa mà vẫn chưa ăn được cơm, hắn ngồi vào bàn ăn, định gắp một đũa đồ ăn lại nghe dì Lưu nói.
“Ngô tiên sinh từ trưa đến giờ không chịu ăn cái gì, tôi khuyên mãi không được.
Stanislav ngưng lại một chút, quăng luôn đũa xuống bàn ăn, thức ăn cùng cơm rơi vãi tứ tung, hắn âm trầm đứng dậy, đem cà vạt nới lỏng, bỏ cả bữa tối, đi vào phòng Ngô Gia Ý.
Elizabeth”…”
Trời ơi, đồ ăn có tội tình chi???
Nó sốt ruột nhảy lên bàn ăn, đem thịt cá văng ra bàn, hồ hởi càn quét.
…
Stanislav đóng lại cửa phòng, yên lặng ngồi xuống nhìn đống chăn bông đang run rẩy kia.
Hắn đem chăn kéo ra, quắc mắt nhìn cậu.
“Cậu tính đem mình đói chết sao?”
Ngô Gia Ý rưng rưng mắt nhìn hắn, muốn kéo lại chăn nhưng không địch nổi sức của hắn, liền lăn ra giường ăn vạ, ô ô khóc lên.
“Tôi không ăn, anh cứ mặc kệ tôi đi.”
Stanislav điềm tĩnh khoanh lại tay, nghiến răng gật gật đầu.
“Được, được lắm, Ngô Gia Ý.”
“Cậu muốn nhịn? Tôi nhịn với cậu.”
“Bảo bảo cũng không cần ăn nữa, hôm nay chúng ta đều nhịn ăn.”
Bộ dạng của hắn lúc này rất đáng sợ, khiến Ngô Gia Ý không ngừng run lên, đã có chút dao động lại nghe tiếng của dì Lưu bên ngoài.
“Tiên sinh, sáng giờ ngài chưa ăn gì, không thể bỏ bữa.”
Ngô Gia Ý hít hít mũi, mặt mày cau có nhìn hắn. “Anh đi ăn trước đi.”
Stanislav không đáp, xem Ngô Gia Ý như không khí, tầm mắt lại có chút hoa lên.
Thiếu niên chậm rãi bò lại đây, đẩy đẩy tay hắn, giọng nói nhỏ như gió thoảng.
“Anh đi ăn cơm đi, không cần lo cho tôi.”
Rõ ràng chỉ đẩy nhẹ có một cái, Stanislav lại ngã xuống đất, hai mắt chậm rãi nhắm lại, đột nhiên bất tỉnh trước mặt cậu.
Ngô Gia Ý hoảng sợ đến mức bò xuống giường, đỏ mắt gọi hắn.
“Tiên sinh…anh làm sao vậy?”.
____