Edit & trans: Hắc Nguyệt Linh Ngư
Trong Kim Dương Thành, một thanh niên tròn vo ngây thơ tính tình chất phác cười, ở hai bên người gã là mấy tên thị vệ đứng im như tượng, mỗi người bọn họ đều cao lớn tuấn lãng trên mặt lại không có một chút biểu tình, một thân túc sát chi khí khiến người nhìn thôi cũng đã thấy sợ hãi.
Tô Thành (quên có phải tên này hay không) con trai của Kim Dương Vương, chủ nhân của thành Kim Dương, giờ phút này lại giống như một tên nô bộc dung vẻ mặt lấy lòng đứng trong đại sảnh.
Tô Thành nói: “Bệ hạ giá lâm, điều này thật khiến cho nơi ở nhỏ bé của thần cảm thấy thật vinh dự*, không biết bệ hạ giá lâm thành Kim Dương đây là có chuyện quan trọng gì sao?”
(*) Bồng tất sinh huy: sự hiện diện của một vị khách khiến người chủ cảm thấy vinh dự.
Nam tử khuôn mặt anh tuấn hình dáng rõ ràng ngồi trên thủ tọa, hình thể cao lớn cường tráng cho dù cách mấy tầng xiêm y cũng có thể cảm nhận được trong đó ẩn chứa sức mạnh to lớn, một đôi mắt thâm thúy giống như đôi con ngươi của liệp ưng bay trên bầu trời.
Toàn thân hắn đều tản ra một luồng khí tức nguy hiểm cực độ, cũng tản ra một loại dụ hoặc trí mạng.
Chẳng qua Tô Thành chỉ cảm thấy nguy hiểm tới rồi, gã nhìn về Thạch Nhiên mặt vô biểu tình đang ngồi trên thủ tọa, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi lạnh, trong lúc hoảng hốt trước mắt gã hiện lên một người khác, thiếu niên kia đứng giữa vũng máu trong địa ngục chỉ cần một ánh mắt đã có thể dọa gã són cả nước tiểu, là đường đệ của gã hiện giờ là Thái tử Thanh Quốc.
Thạch Nhiên không nói lời nào, Tô Thành cũng không dám nhiều lời chỉ có thể giả làm tượng cùng với thị vệ của gã, sau một lúc lâu ngồi ở trên ghế Thạch Nhiên cuối cùng cũng mở miệng.
“Trong thành Kim Dương có bao nhiêu nhân mã?”
Thanh âm của Thạch Nhiên vang lên trầm thấp như sấm rền, dọa Tô Thành run run một cái, vội vàng xoa xoa mồ hôi trên trán, vội cười nói: “Binh lính có năm ngàn, ngựa có hai trăm.”
Thạch Nhiên mặt vô biểu tình gật gật đầu nói: “Giao tất cả cho thủ hạ của ta chỉ huy.”
Hắn nói tự nhiên mà tùy ý, như thể đây không phải binh mã của quốc gia khác mà là của chính hắn.
Nhưng Tô Thành lại không dám có nửa điểm vi phạm, ngược lại cười nói: “Vâng vâng, có thể được mấy vị đại nhân chỉ điểm thì chính là phúc khí của bọn họ……”
Lúc sau Thạch Nhiên nhìn cũng không thèm nhìn hắn liếc mắt một cái đã đi thẳng ra đại sảnh, mà Tô Thành chỉ có thể tiếp tục bồi cười nói: “Bệ hạ đi thong thả ạ……”
Trên tường thành rách nát của thành Kim Dương, Thạch Nhiên đứng ở đầu tường nhìn đại quân Võ Quốc cách đó không xa, đối thủ một mất một còn của hắn, một thị vệ theo sau đệ lên một phong thư, Thạch Nhiên thu hồi ánh mắt đem phong thư mở ra, tiếp theo lông mày sắc bén của hắn nhíu lại.
Trên giấy viết thư từng nét bút giống như con giun đang sắp hàng tứ tung ngang dọc, Thạch Nhiên ghét bỏ ném giấy viết thư qua một bên, quả thực nó còn xấu hơn cả nét chữ khi hắn viết lúc ba tuổi, sau đó hắn lại mở ra một phong thư khác.
Trong chốc lát sau, trên tường thành phủ kín giấy viết thư mà ngay cả quỷ cũng xem không hiểu.
Tờ giấy cuối cùng cũng bị Thạch Nhiên ném xuống tường thành, trên mặt lạnh như tượng đá rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười, thanh âm trầm thấp vang lên: “Tô Mặc Trì, ta thật sự đã đánh giá thấp ngươi, ngươi vậy mà thật sự có thể mượn được mười mấy vạn đại quân từ Võ Quốc, trẫm rất tò mò đến tột cùng ngươi đã dùng thứ gì để trao đổi?”
Con ngươi màu nâu thẫm đột nhiên trở nên sắc bén, giống như mãnh thú đang nhìn thẳng con mồi của mình, chẳng qua hắn vẫn chưa biết con mồi hắn đang nhìn chằm chằm cũng là một con mãnh hổ.
Hoàng thành Thanh Quốc, tẩm cung của Thái tử, Hoàng Tuyên hôn mê hai ngày cuối cùng cũng tỉnh lại, nhận được tin tức Tô Mạc lập tức buông đồ vật trong tay mà chạy tới tẩm cung, nhưng lại bị Diệp Thanh Phong với vẻ mặt ghen tuông ôm chặt lấy từ phía sau.
“Tiểu bảo bối, em muốn đi đâu vậy? Nếu có em thời gian rảnh, không bằng chúng ta hãy cùng giao lưu tình cảm sâu đậm một chút nào.” Diệp Thanh Phong liếm da thịt non mịn trên cổ Tô Mạc, dụ hoặc nói.
Tô Mạc nhíu mày nói: “Buông ra, Hoàng Tuyên đang bị thương.”
Diệp Thanh Phong nhẹ nhàng nhéo eo Tô Mạc một chút, bất mãn nói: “Tiểu bảo bối, em không thấy ta đang ghen tị sao? Em gấp không chờ nổi muốn gặp một tên nam nhân khác như vậy, có biết ta sẽ có bao nhiêu thương tâm hay không a?”
Tô Mạc gỡ tay Diệp Thanh Phong đang đặt ở trên ngực mình ra, nhìn hắn một cái nói: “Ngươi có thể tiếp tục ăn, nếu không đủ thì nói Ngự Thiện Phòng làm thêm, ở đó vẫn còn rất nhiều.”
Nói xong Tô Mạc cũng không quay đầu lại đi ra khỏi thư phòng.
Bị bỏ lại một mình ở thư phòng trên mặt Diệp Thanh Phong vẫn treo nụ cười phong lưu như cũ, nhưng ánh mắt lại chậm rãi trở nên nguy hiểm.
Trong tẩm cung, Hoàng Tuyên vừa mới uống xong bát cháo loãng nhìn thấy Tô Mạc từ ngoài cửa đi vào, lập tức muốn ngồi dậy hành lễ, lại bị Tô Mạc bước nhanh tới ấn trở lại giường, nói: “Thương thế vẫn còn chưa lành, không được lộn xộn.”
Hoàng Tuyên chớp một đôi mắt thanh triệt động lòng người, mãn hàm khuynh mộ(?) nhìn Tô Mạc, thấp giọng nói: “Điện hạ.”
Tô Mạc dùng tay sờ sờ trán hắn, phát hiện vẫn còn hơi nóng, liền gọi người đi gọi thái y đến.
Hoàng Tuyên cố hết sức nâng lên bàn tay phải nắm tay Tô Mạc đang đặt ở trên trán hắn, trong mắt phiếm thủy quang nói: “Điện hạ, ta còn tưởng rằng cuối cùng…… sẽ không thấy được người nữa.”
“Ai bảo ngươi không có việc gì thì chạy ra chiến trường như một thằng ngốc, chiến trường là nơi có thể đơn giản như vậy sao?” Nói đến đây Tô Mạc đã nghẹn ra một bụng khí, cũng không biết đầu óc của hắn có phải đã bị úng nước rồi hay không.
Ai ngờ Hoàng Tuyên vẻ mặt thương tâm nói: “Nhưng nếu ta không sớm đi theo quân đội trà trộn vào thành, chỉ sợ đời này sẽ không còn cơ hội được gặp lại người nữa.”
“Cha mẹ ngươi không đồng ý để ngươi tiến cung ư?” Tô Mạc hỏi.
Hoàng Tuyên gật gật đầu lại không cẩn thận kéo rách miệng vết thương, lập tức đau đến hít ngược một hơi khí lạnh, Tô Mạc cau mày nhìn vải dệt trắng tinh trên người hắn lại lần nữa nhiễm đỏ, phẫn nộ nói: “Đã bảo ngươi đừng có nhúc nhích rồi mà.”
Tuy rằng ngữ khí Tô Mạc không được tốt lắm, nhưng Hoàng Tuyên vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp, vẻ mặt hạnh phúc nằm ở trên giường, chỉ là một lát sau trên mặt hắn vẫn là khó tránh khỏi xuất hiện một tia không xác định.
Tô Mạc thấy hắn một bộ muốn nói lại thôi, nhìn chằm chằm đôi mắt hắn nói: “Có chuyện gì thì cứ nói đi.”
Hoàng Tuyên nghe vậy lại vội vàng ngồi dậy: “Điện hạ!”
Tô Mạc mắt thấy hắn máu tươi đầy người, lập tức muốn chém người, nổi giận mắng: “Ta đã bảo ngươi đừng nhúc nhích, ngươi nghe không hiểu lời ta nói à.”
Tô Mạc đã xây dựng ảnh hưởng từ lâu, giờ phút này vẻ mặt đen kịt thật đúng là khiến cho Hoàng Tuyên nhảy dựng, Tô Mạc thấy vẻ mặt kinh hoảng bộ dáng lại không đành lòng của hắn, đành phải dịu giọng lại nói: “Có việc gì thì nằm ở trên giường nói chuyện, đừng nhích tới động đi.”
Hoàng Tuyên có chút khẩn trương nói: “Điện hạ, ban đầu cha ta khi muốn mang ta đến thành thủ đô của Thạch Quốc, nhưng khi ta đến biên cảnh Thạch Quốc trong lúc vô tình nghe được một người bạn tốt của cha ta nói, bất kể là Đông quân hay là Đông Nam quân thì đều có bóng dáng của Thạch Quốc, vị bạn tốt này của cha ta là phụ tá cho Ninh An Vương ở Thạch Quốc, nhưng ta cũng không thể chắc chắn lời ông ta nói có phải là sự thật hay không.”
“Thạch Quốc.” Tô Mạc trong mắt hiện lên một đạo ánh sang lạnh, nói với Hoàng Tuyên: “Chuyện này ta sẽ đi điều tra, ngươi hiện tại phải hảo hảo nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt mới là chính sự.”
Hoàng Tuyên vẻ mặt hạnh phúc gật đầu, bộ dáng ngoan ngoãn khiến Tô Mạc nhịn không được xoa nhẹ ở trên đầu hắn một phen.
_____________________________