Người của Thượng Quan Hạo đã bị Tô Mạc giết sạch rồi, nhưng tảng đá trên đường núi lại không thể nào dời đi, chỉ có thể dựa vào việc các binh lính đi từng bước một leo lên trên, sau đó lại thật cẩn thận nương theo dây thừng mà leo xuống. Kể từ đó tốc độ hành quân bị kéo dài tới chậm nhất, quả thực có thể sánh ngang với tốc độ con kiến.
Tô Mạc cầm lá thư trong tay đi qua đi lại trong phòng, sầu đến mức tóc sắp muốn rụng hết. Hoàng thành dễ thủ khó công, một khi thật sự đình trệ thì muốn giành lại nó từ trong tay đám phản quân kia quả thực là khó như lên trời.
Đang lúc Tô Mạc mặt ủ mày chau, một tin tức tệ hơn lại truyền đến tai Tô Mạc.
Thi Ngôn ôm quyền bẩm báo: “Bẩm điện hạ, cây cầu trên sông Tây Giang cách đây mười dặm đã bị người khác chém đứt, các dây cầu khác ở phụ cận cũng bị chém đứt, toàn bộ những người chúng ta để lại cũng đều mất tích.”
Ngồi ở trên ghế, Tô Mạc gắt gao nắm chặt song quyền, hít vào một hơi thật sâu áp xuống cơn giận ở trong lòng, nói: “Xây lại cầu một lần nữa. “
Thi Ngôn trầm giọng đáp: “Vâng.”
Tô Mạc mặt trầm như nước nhìn Thi Ngôn đi ra khỏi doanh trướng, trong lòng nôn nóng muốn giết người.
Nơi này là nơi khởi nguyên của sông Tây Giang, mạch máu của Thanh Quốc, hai bờ sông địa thế hiểm trở dòng nước chảy xiết, để xây dựng nên một cây cầu có thể để mười mấy vạn đại quân đi qua trong một khoảng thời gian ngắn thật sự là nói dễ hơn làm, chỉ sợ lần này sẽ lại bị trì hoãn thêm vài ngày nữa.
Không được, quyết không được để kẻ thù dắt mũi như vậy được.
Tô Mạc đột nhiên đứng dậy sải bước ra ngoài doanh trướng.
Bên kia Vân Phi Vũ nằm ở trên giường, hành động chậm chạp nhận lấy chén thuốc từ tay thị vệ, uống xong toàn bộ mà không nhíu mày một chút nào.
Gương mặt tái nhợt, thần thái mỏi mệt giống như một đóa phong lan sắp khô héo, khiến người tiếc hận mà đau lòng.
Chén thuốc trong tay bị lấy đi, Vân Phi Vũ cau mày che môi ho khan vài tiếng, dùng thanh âm khàn khàn hỏi người bên cạnh: “Ngô vương thế nào rồi? Tiến độ trước mắt thế nào?”
Thị vệ lo lắng liếc mắt nhìn Vân Phi Vũ một cái, nhỏ giọng trả lời: “Bẩm công tử, nửa tháng trước Ngô vương bị ám sát bị một chút vết thương ngoài da nhưng hiện tại đã không sao rồi. Người đó cũng đã đạt thành hiệp nghị với Thành vương Trịnh Quốc, Thành vương mượn binh giúp Ngô vương đánh hạ hoàng thành, lúc đó Ngô vương sẽ giúp Thành vương đăng vị. “
Vân Phi Vũ buông bàn tay đang giấu ở trước mặt, hỏi: “Mượn bao nhiêu binh?”
Thị vệ nói: “Ba vạn.”
Vân Phi Vũ chậm rãi gật đầu nói: “Trở về truyền tin cho Ngô vương, động tác nhất định phải nhanh. Binh lính Võ Quốc vừa kiêu dũng lại thiện chiến, lĩnh quân lại là chiến thần Vinh vương của Võ Quốc, con của vua, Tôn Hạo Nhiên. Một khi đại quân đến hoàng thành, chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa.”
Thị vệ nói: “Công tử, lần này không chỉ quân Tây Nam của chúng ta mà còn có cả quân Đông Nam và Điền Quốc Hải gần như đều dốc hết toàn bộ sức lực, số quân thêm vào tổng cộng cũng đã hơn mười lăm vạn người, quân đội Võ Quốc lặn lội đường xa đến Thanh Quốc thì đã mệt mỏi bất kham, ai thắng ai thua còn chưa chắc đâu?”
Vân Phi Vũ lắc lắc đầu nói: “Nếu đụng độ trực diện, quân đội Võ Quốc tất thắng không thể nghi ngờ, người của chúng ta nhìn thì có vẻ không ít thực chất lại là năm bè bảy mảng. Phiến núi lớn này là chướng ngại vật tự nhiên để ngăn cản quân đội tiến đến, đường núi bị sụp đổ, dây cầu Tây Giang bị đứt, thành Kim Dương phía trước bị Tô Bính* đóng cửa vì muốn báo thù cho cha, chúng ta ít nhất có thể kéo dài thêm mười ngày, ra khỏi thành Kim Dương chính là đồng hoang mênh mông vô bờ, không còn gì có thể ngăn cản được đại quân của Võ Quốc.”
(*) Nhắc lại cho ai chưa liên hệ được thì nhân vật này xét theo mấy chương trước thì là con của Kim Dương vương.
“Khụ khụ khụ…… “
Vân Phi Vũ đột nhiên ho khan kịch liệt, khiến cho hắn vội vàng dùng tay áo che lại, một vệt đỏ tươi nhiễm ra từ cổ tay áo, giống như một đóa hoa kiều diễm.
Thị vệ nhìn hắn lo lắng nói: “Công tử…… “
Vân Phi Vũ giơ tay ngăn lại, hắn nói: “Đừng chậm trễ thời gian ngươi không mang ta đi ra ngoài được, hãy nhanh chóng đi bẩm báo cho Ngô vương.”
Thị vệ nôn nóng nói: “Nhưng Ngô vương đã từng nói quyết không thể để người làm ra bất cứ sơ suất nào, công tử đêm khuya ta sẽ mang người đi, sẽ không bị người phát hiện.”
Sẽ không bị người phát hiện?
Vân Phi Vũ nhếch lên khóe môi tái nhợt cười cười, nói: “Từ lúc ngươi xuất hiện, mỗi một lời mỗi một chữ chúng ta nói ra có lẽ đều đã truyền đến tai của Thái tử không sót một chữ.”
Nghe vậy, thị vệ tức khắc đại kinh thất sắc: “Cái gì? Sao có thể?”
Giọng nói của Vân Phi Vũ cũng không hề phập phồng, như thể hắn đã sớm hiểu rõ hết thảy, hắn chậm rãi nói: “Hắn cần một người để truyền tin tức cho Ngô vương, để Ngô vương có chút cố kỵ.”
Thị vệ vừa nghe đến việc nhất cử nhất động của bản thân đã hoàn toàn bị bại lộ ở trong mắt Thái tử, lập tức cảm thấy một trận lạnh lẽo chạy dọc sống lưng cả người có chút nhũn ra, hàm răng có chút run lên nói: “Nhưng công tử người ở lại nơi này chẳng phải sẽ càng nguy hiểm hơn sao?”
Vân Phi Vũ nói: “Thái Tử sẽ giữ lại ta để kiềm chế Ngô vương, tạm thời sẽ không có việc gì.”
Thị vệ ôm quyền nói: “Một khi đã như vậy, xin công tử hãy bảo trọng chính mình, Ngô vương vẫn luôn nhớ mong ngài.”
Nói xong thị vệ lấy ra một tờ giấy từ trên người đưa cho Vân Phi Vũ, nói: “Đây là Ngô vương sai thuộc hạ mang đến cho công tử. “
Vân Phi Vũ duỗi tay nhận lấy tờ giấy, sau khi thị vệ rời đi ngón tay mảnh dài của hắn mở tờ giấy ra.
Nhưng bỗng nhiên hắn giống như nhìn thấy được điều gì đó khó tin, toàn thân cứng đờ đồng tử co rút mạnh mẽ, đôi tay không chịu khống chế run rẩy lên, lại không dám đem tờ giấy hoàn toàn mở ra, sợ tất cả mọi thứ chỉ là ảo giác mà thôi.
Ở trong tay hắn, tờ giấy chưa hoàn toàn mở ra để lộ một nửa nét chữ xinh đẹp, vừa nhìn liền biết đó là do nữ tử viết.
Sau khi ổn định tâm thần, Vân Phi Vũ mới thật cẩn thận mở ra toàn bộ tờ giấy.
Trên tờ giấy ố vàng chỉ có vài chữ viết nhỏ ngắn gọn, lại thiếu chút nữa đã làm hốc mắt hắn ươn ướt.
‘Muội vẫn bình an, đừng nhớ mong, Phi Yên.’
Một bên khác Tô Mạc đang chọn lựa mười mấy tinh binh. Sau khi trở lại doanh trướng tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong trướng của Vân Phi Vũ đều chảy vào tai Tô Mạc một chữ cũng không sót.
“Vân Phi Yên? Muội muội của Vân Phi Vũ? Nàng chưa chết?” Tô Mạc kinh ngạc hỏi.
Một binh lính nhìn có vẻ bình thường đứng ở trước mặt Tô Mạc nói: “Hồi điện hạ, nhìn theo phản ứng của Vân công tử thì hẳn là như vậy.”
Tô Mạc trầm tư nói: “Cư nhiên có thể chạy thoát dưới ma trào của Tô Mặc Trì, Vân Phi Yên này xem ra cũng không phải là nhân vật đơn giản gì, chẳng lẽ đó là nữ tử bạch y trên đỉnh núi ngày đó?”
Nếu đúng là như vậy, thì lại là một rắc rối lớn rồi.
Tô Mạc ngầm bực bội nói: “Đáng chết Tô Mặc Trì này thật đúng là có thể gây ra phiền toái mà.”
Chỉ là cho dù có biết Vân Phi Yên sẽ mang đến “phiền toái” cho mình, thì lúc này Tô Mạc cũng không rảnh để ý tới chuyện đó.
Giờ phút này hoàng thành đã loạn thành một nồi cháo, phần lớn người trên triều đình đều là những quan viên còn sót lại từ thời của Tô Mặc Trì, kinh nghiệm thấy gió chiều nào theo chiều ấy đã đạt đến mãn cấp. Lần trước hoàng thành bị vây khốn bởi vì có giá trị vũ lực của Tô Mạc còn xoát sự tồn tại, những người này không dám tự tiện hàng động chỉ có thể cầm cự ở hoàng thành.
Nhưng hôm nay hoàng thành Thanh Quốc gần như đã trở thành một tòa không thành, mà cái lão già Tô Nguyên chết tiệt kia vậy mà chỉ vứt ra hai câu, rồi lại về bên vòng tay của các phi tần ôn nhu thơm tho của lão.
Hoàng đế: “Có việc thì tìm Thái tử.”
Quan viên: “Bệ hạ, Thái tử không có ở đây.”
Hoàng đế: “Vậy ngươi còn không mau đi tìm Thái tử!”
Tô Mạc bị tên hoàng đế ngu xuẩn này làm cho tức giận đến gan đau, kẻ thù sắp dẫn quân phá thành*, vậy mà hắn còn có thể tiếp tục tìm hoan mua vui.
(*) Gốc là binh lâm thành hạ
Bởi vậy Tô Mạc chỉ có thể chọn mười mấy tinh binh ngày đêm không ngừng nghỉ chạy về hoàng thành.
Người của Thượng Quan Hạo đã bị Tô Mạc giết sạch rồi, nhưng tảng đá trên đường núi lại không thể nào dời đi, chỉ có thể dựa vào việc các binh lính đi từng bước một leo lên trên, sau đó lại thật cẩn thận nương theo dây thừng mà leo xuống. Kể từ đó tốc độ hành quân bị kéo dài tới chậm nhất, quả thực có thể sánh ngang với tốc độ con kiến.
Tô Mạc cầm lá thư trong tay đi qua đi lại trong phòng, sầu đến mức tóc sắp muốn rụng hết. Hoàng thành dễ thủ khó công, một khi thật sự đình trệ thì muốn giành lại nó từ trong tay đám phản quân kia quả thực là khó như lên trời.
Đang lúc Tô Mạc mặt ủ mày chau, một tin tức tệ hơn lại truyền đến tai Tô Mạc.
Thi Ngôn ôm quyền bẩm báo: “Bẩm điện hạ, cây cầu trên sông Tây Giang cách đây mười dặm đã bị người khác chém đứt, các dây cầu khác ở phụ cận cũng bị chém đứt, toàn bộ những người chúng ta để lại cũng đều mất tích.”
Ngồi ở trên ghế, Tô Mạc gắt gao nắm chặt song quyền, hít vào một hơi thật sâu áp xuống cơn giận ở trong lòng, nói: “Xây lại cầu một lần nữa. “
Thi Ngôn trầm giọng đáp: “Vâng.”
Tô Mạc mặt trầm như nước nhìn Thi Ngôn đi ra khỏi doanh trướng, trong lòng nôn nóng muốn giết người.
Nơi này là nơi khởi nguyên của sông Tây Giang, mạch máu của Thanh Quốc, hai bờ sông địa thế hiểm trở dòng nước chảy xiết, để xây dựng nên một cây cầu có thể để mười mấy vạn đại quân đi qua trong một khoảng thời gian ngắn thật sự là nói dễ hơn làm, chỉ sợ lần này sẽ lại bị trì hoãn thêm vài ngày nữa.
Không được, quyết không được để kẻ thù dắt mũi như vậy được.
Tô Mạc đột nhiên đứng dậy sải bước ra ngoài doanh trướng.
Bên kia Vân Phi Vũ nằm ở trên giường, hành động chậm chạp nhận lấy chén thuốc từ tay thị vệ, uống xong toàn bộ mà không nhíu mày một chút nào.
Gương mặt tái nhợt, thần thái mỏi mệt giống như một đóa phong lan sắp khô héo, khiến người tiếc hận mà đau lòng.
Chén thuốc trong tay bị lấy đi, Vân Phi Vũ cau mày che môi ho khan vài tiếng, dùng thanh âm khàn khàn hỏi người bên cạnh: “Ngô vương thế nào rồi? Tiến độ trước mắt thế nào?”
Thị vệ lo lắng liếc mắt nhìn Vân Phi Vũ một cái, nhỏ giọng trả lời: “Bẩm công tử, nửa tháng trước Ngô vương bị ám sát bị một chút vết thương ngoài da nhưng hiện tại đã không sao rồi. Người đó cũng đã đạt thành hiệp nghị với Thành vương Trịnh Quốc, Thành vương mượn binh giúp Ngô vương đánh hạ hoàng thành, lúc đó Ngô vương sẽ giúp Thành vương đăng vị. “
Vân Phi Vũ buông bàn tay đang giấu ở trước mặt, hỏi: “Mượn bao nhiêu binh?”
Thị vệ nói: “Ba vạn.”
Vân Phi Vũ chậm rãi gật đầu nói: “Trở về truyền tin cho Ngô vương, động tác nhất định phải nhanh. Binh lính Võ Quốc vừa kiêu dũng lại thiện chiến, lĩnh quân lại là chiến thần Vinh vương của Võ Quốc, con của vua, Tôn Hạo Nhiên. Một khi đại quân đến hoàng thành, chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa.”
Thị vệ nói: “Công tử, lần này không chỉ quân Tây Nam của chúng ta mà còn có cả quân Đông Nam và Điền Quốc Hải gần như đều dốc hết toàn bộ sức lực, số quân thêm vào tổng cộng cũng đã hơn mười lăm vạn người, quân đội Võ Quốc lặn lội đường xa đến Thanh Quốc thì đã mệt mỏi bất kham, ai thắng ai thua còn chưa chắc đâu?”
Vân Phi Vũ lắc lắc đầu nói: “Nếu đụng độ trực diện, quân đội Võ Quốc tất thắng không thể nghi ngờ, người của chúng ta nhìn thì có vẻ không ít thực chất lại là năm bè bảy mảng. Phiến núi lớn này là chướng ngại vật tự nhiên để ngăn cản quân đội tiến đến, đường núi bị sụp đổ, dây cầu Tây Giang bị đứt, thành Kim Dương phía trước bị Tô Bính* đóng cửa vì muốn báo thù cho cha, chúng ta ít nhất có thể kéo dài thêm mười ngày, ra khỏi thành Kim Dương chính là đồng hoang mênh mông vô bờ, không còn gì có thể ngăn cản được đại quân của Võ Quốc.”
(*) Nhắc lại cho ai chưa liên hệ được thì nhân vật này xét theo mấy chương trước thì là con của Kim Dương vương.
“Khụ khụ khụ…… “
Vân Phi Vũ đột nhiên ho khan kịch liệt, khiến cho hắn vội vàng dùng tay áo che lại, một vệt đỏ tươi nhiễm ra từ cổ tay áo, giống như một đóa hoa kiều diễm.
Thị vệ nhìn hắn lo lắng nói: “Công tử…… “
Vân Phi Vũ giơ tay ngăn lại, hắn nói: “Đừng chậm trễ thời gian ngươi không mang ta đi ra ngoài được, hãy nhanh chóng đi bẩm báo cho Ngô vương.”
Thị vệ nôn nóng nói: “Nhưng Ngô vương đã từng nói quyết không thể để người làm ra bất cứ sơ suất nào, công tử đêm khuya ta sẽ mang người đi, sẽ không bị người phát hiện.”
Sẽ không bị người phát hiện?
Vân Phi Vũ nhếch lên khóe môi tái nhợt cười cười, nói: “Từ lúc ngươi xuất hiện, mỗi một lời mỗi một chữ chúng ta nói ra có lẽ đều đã truyền đến tai của Thái tử không sót một chữ.”
Nghe vậy, thị vệ tức khắc đại kinh thất sắc: “Cái gì? Sao có thể?”
Giọng nói của Vân Phi Vũ cũng không hề phập phồng, như thể hắn đã sớm hiểu rõ hết thảy, hắn chậm rãi nói: “Hắn cần một người để truyền tin tức cho Ngô vương, để Ngô vương có chút cố kỵ.”
Thị vệ vừa nghe đến việc nhất cử nhất động của bản thân đã hoàn toàn bị bại lộ ở trong mắt Thái tử, lập tức cảm thấy một trận lạnh lẽo chạy dọc sống lưng cả người có chút nhũn ra, hàm răng có chút run lên nói: “Nhưng công tử người ở lại nơi này chẳng phải sẽ càng nguy hiểm hơn sao?”
Vân Phi Vũ nói: “Thái Tử sẽ giữ lại ta để kiềm chế Ngô vương, tạm thời sẽ không có việc gì.”
Thị vệ ôm quyền nói: “Một khi đã như vậy, xin công tử hãy bảo trọng chính mình, Ngô vương vẫn luôn nhớ mong ngài.”
Nói xong thị vệ lấy ra một tờ giấy từ trên người đưa cho Vân Phi Vũ, nói: “Đây là Ngô vương sai thuộc hạ mang đến cho công tử. “
Vân Phi Vũ duỗi tay nhận lấy tờ giấy, sau khi thị vệ rời đi ngón tay mảnh dài của hắn mở tờ giấy ra.
Nhưng bỗng nhiên hắn giống như nhìn thấy được điều gì đó khó tin, toàn thân cứng đờ đồng tử co rút mạnh mẽ, đôi tay không chịu khống chế run rẩy lên, lại không dám đem tờ giấy hoàn toàn mở ra, sợ tất cả mọi thứ chỉ là ảo giác mà thôi.
Ở trong tay hắn, tờ giấy chưa hoàn toàn mở ra để lộ một nửa nét chữ xinh đẹp, vừa nhìn liền biết đó là do nữ tử viết.
Sau khi ổn định tâm thần, Vân Phi Vũ mới thật cẩn thận mở ra toàn bộ tờ giấy.
Trên tờ giấy ố vàng chỉ có vài chữ viết nhỏ ngắn gọn, lại thiếu chút nữa đã làm hốc mắt hắn ươn ướt.
‘Muội vẫn bình an, đừng nhớ mong, Phi Yên.’
Một bên khác Tô Mạc đang chọn lựa mười mấy tinh binh. Sau khi trở lại doanh trướng tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong trướng của Vân Phi Vũ đều chảy vào tai Tô Mạc một chữ cũng không sót.
“Vân Phi Yên? Muội muội của Vân Phi Vũ? Nàng chưa chết?” Tô Mạc kinh ngạc hỏi.
Một binh lính nhìn có vẻ bình thường đứng ở trước mặt Tô Mạc nói: “Hồi điện hạ, nhìn theo phản ứng của Vân công tử thì hẳn là như vậy.”
Tô Mạc trầm tư nói: “Cư nhiên có thể chạy thoát dưới ma trào của Tô Mặc Trì, Vân Phi Yên này xem ra cũng không phải là nhân vật đơn giản gì, chẳng lẽ đó là nữ tử bạch y trên đỉnh núi ngày đó?”
Nếu đúng là như vậy, thì lại là một rắc rối lớn rồi.
Tô Mạc ngầm bực bội nói: “Đáng chết Tô Mặc Trì này thật đúng là có thể gây ra phiền toái mà.”
Chỉ là cho dù có biết Vân Phi Yên sẽ mang đến “phiền toái” cho mình, thì lúc này Tô Mạc cũng không rảnh để ý tới chuyện đó.
Giờ phút này hoàng thành đã loạn thành một nồi cháo, phần lớn người trên triều đình đều là những quan viên còn sót lại từ thời của Tô Mặc Trì, kinh nghiệm thấy gió chiều nào theo chiều ấy đã đạt đến mãn cấp. Lần trước hoàng thành bị vây khốn bởi vì có giá trị vũ lực của Tô Mạc còn xoát sự tồn tại, những người này không dám tự tiện hàng động chỉ có thể cầm cự ở hoàng thành.
Nhưng hôm nay hoàng thành Thanh Quốc gần như đã trở thành một tòa không thành, mà cái lão già Tô Nguyên chết tiệt kia vậy mà chỉ vứt ra hai câu, rồi lại về bên vòng tay của các phi tần ôn nhu thơm tho của lão.
Hoàng đế: “Có việc thì tìm Thái tử.”
Quan viên: “Bệ hạ, Thái tử không có ở đây.”
Hoàng đế: “Vậy ngươi còn không mau đi tìm Thái tử!”
Tô Mạc bị tên hoàng đế ngu xuẩn này làm cho tức giận đến gan đau, kẻ thù sắp dẫn quân phá thành*, vậy mà hắn còn có thể tiếp tục tìm hoan mua vui.
(*) Gốc là binh lâm thành hạ
Bởi vậy Tô Mạc chỉ có thể chọn mười mấy tinh binh ngày đêm không ngừng nghỉ chạy về hoàng thành.