Diệp Nam không biết nhóm Trương Thiếu đã ra tới cổng trường hay chưa, liệu có thể nhận ra xe Nhậm Dịch hay không, hay liệu có thấy được cảnh cậu và Nhậm Dịch hôn nhau như thế này. Cậu cũng không quan tâm nữa.
Nhậm Dịch vừa về tới thành phố Ninh đã lái xe tới đón cậu tan học, sau đó hai người cùng nhau đón Tiểu Hổ về nhà, tất cả đều như mọi khi.
Nhưng tối hôm đó, Nhậm Dịch đã bị Diệp Nam quấn lấy tới nỗi suýt mất kiểm soát. Diệp Nam cũng suýt thì muộn học vào sáng hôm sau.
Sau khi xuống xe Diệp Nam vẫn còn cảm thấy mềm nhũn cả chân, thiếu điều ngã khuỵu luôn xuống đất.
Nhậm Dịch thấy vậy thì nheo mắt. Anh đang định mở cửa xe bước ra thì Diệp Nam đã nhảy nhót tại chỗ, xua xua tay với anh: “Không sao, em không sao. Chiều gặp nhé.”
Hôm nay Diệp Nam xuống xe ở trước cổng trường. Vốn dĩ cậu khá lo sợ xe của Nhậm Dịch dễ bị chú ý nên sẽ bị bạn bè đứng ngoài nhòm ngó, nhưng khi lên đại học rồi thì hầu hết mọi người đều không có hứng thú nhìn ngó người khác trên đường. Lúc Diệp Nam chạy vào cổng trường, những sinh viên khác cũng cùng vào nên không ai đặc biệt quan tâm tới người khác.
Diệp Nam vừa định thở phào một hơi thì bỗng sau gáy đã bị ai đó nhéo một cái.
Giọng Ký Tương ồn ào ập tới từ phía sau: “Tiểu Nam, dừng lại nói chuyện chút nhé?”
“Sao thế? Tao chuẩn bị vào học rồi.” Diệp Nam lắc lắc đầu.
“Chuyện quan trọng đấy, cho tao năm phút thôi.” Ký Tương nói.
“Hôm qua sau khi tan học tao không đi đá bóng, vừa ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy mày.” Ký Tương kéo Diệp Nam tới một bồn cây gần đó, ghé sát vào tai Diệp Nam thì thầm, “Là mày đúng không? Người đứng cạnh ô tô hôn nhau với người ngồi trên ghế lái ấy.”
Mặc dù làm cũng lỡ làm rồi, nhưng bị Ký Tương bắt gặp như vậy, Diệp Nam vẫn vô thức có tật giật mình. Sau khi làm như vậy xong cậu không nghĩ nhiều đến thế, đến khi bị phát hiện ra mới bắt đầu lo lắng.
Diệp Nam hỏi nhỏ: “Sao mày lại nhìn ra đấy là tao?”
“Dựa vào quan hệ thân thiết giữa tao với mày bao nhiêu năm qua đấy, lại còn ngủ chung giường suốt mấy tháng liền, tao nhìn thấy cái gáy thôi cũng biết là mày.” Ký Tương tự hào xoa xoa cánh tay.
“Tao không biết các sinh viên khác có nhận ra mày hay không, nhưng mà mày bị làm sao thế? Mày dám đứng trước cổng trường hôn hít với đàn ông à?” Ký Tương chỉ sợ rèn sắt không thành thép, gắt gao ôm chầm lấy bả vai Diệp Nam, cái miệng sắp chen cả vào tai cậu đến nơi, “Mặc dù Nhậm tổng ngồi trong xe nên khả năng cao không ai nhìn rõ, nhưng nhỡ đâu có thì sao? Mày bị người ta nhìn thấy thì làm sao bây giờ?”
“Lần này anh ấy đi công tác lâu quá.” Diệp Nam xấu hổ thì thào, “Tao…chỉ là tao nhớ anh ấy thôi.”
“Tóm lại, đừng để Nhậm tổng đỗ xe trước cổng trường nữa, nếu bị người ta nhìn thấy người ngồi trên xe là anh ấy, mày có còn nghĩ tới thanh danh của mình không thế?” Ký Tương nói xong câu này mới buông Diệp Nam ra, nhìn cậu bằng ánh mắt rất không hài lòng.
“Thật ra tao không sợ bị người ta nhìn thấy.” Diệp Nam gãi gãi tai, “Lần nào anh ấy tới đón tao cũng phải trốn tránh lén lút, tao không muốn phải như vậy.”
“Bị bạn bè bắt gặp, thậm chí là các giáo sư giảng viên đi nữa thì mày cũng mặc kệ à? Xã hội bây giờ ít nhiều gì cũng chưa thực sự chấp nhận, trong trường học mày tém lại một chút đi không được ư?” Ký Tương khuyên nhủ tận tình.
“Hôm qua là không nhịn được, sau này tao sẽ kiềm chế, không ở ngoài…hôn hít nữa.” Diệp Nam thì thầm.
Ký Tương khẽ xoa xoa đầu cậu: “Mày nói ra mà cũng ngại ngùng như thế, làm sao tao thờ ơ được? Mày đúng là muốn chọc tao tức chết.”
Bấy giờ Diệp Nam ngoái lại nhìn ra ngoài cổng trường mới thấy, đúng là hôm nay Nhậm Dịch đỗ xe gần hơn hẳn hôm qua. Ký Tương có thể dễ dàng nhận ra như vậy thì không lý gì bao sinh viên khác không bắt gặp cậu được.
Mặc dù nhiều sinh viên sẽ không nhận ra ô tô của Nhậm Dịch, nhưng bạn bè trong câu lạc bộ đã biết rồi thì cũng dễ mà nhận ra lắm…
Diệp Nam hiểu rồi thì cảm thấy hơi sợ hãi, cả ngày nay chỉ ngồi canh tin nhắn chung trong group câu lạc bộ. Không biết vì sao mà hôm nay group chat vô cùng yên ắng, như thể bọn họ đang bí mật nói chuyện riêng với nhau không để cậu nghe được vậy.
Diệp Nam chờ đến tận chiều nhưng vẫn không thấy có ai nhắn gì lên group tổng, thế là bèn chủ động nhắn một tin.
「Tối nay mọi người có rảnh không?」
「Có, có việc gì thế?」
Trương Thiếu trả lời trong chốc lát.
「Tôi thấy mọi người mãi không nói gì trong nhóm, còn tưởng mọi người đang bận việc gì.」
「Phải học thôi, sắp hết kỳ rồi đó. Bọn tôi đều học dốt, nước đến chân mới nhảy đây này.」
Diệp Nam thở phào nhẹ nhõm, nhưng không thể hỏi một câu rồi bỏ lửng được. Cậu ngẫm nghĩ rồi hỏi tiếp:
「Vậy tối nay các cậu rảnh chứ? Tôi mời mọi người ăn cơm.」
Tin nhắn vừa mới gửi lên, thoáng cái đã có bốn người trả lời ngay lập tức.
「Có rảnh.」
「Có rảnh +1」
「Có rảnh +2」
「Có rảnh +3」
Trương Thiếu cũng trả lời lại ngay: 「Tôi thì có rảnh, nhưng không cần mời cơm đâu, để tôi tự tới.」
Diệp Nam cúi đầu nhìn màn hình, trả lời lại một câu: 「Tôi mới nhận lương tháng này, có thể mời mọi người một bữa, đừng ngại.」
「Woa, học trưởng Nhậm lại phát lương cho cậu à? Nhiều không? Xòe ra xem nào.」
「Ừ, tôi giữ bí mật được không?」
「Được chứ được chứ, thế tôi đoán thử nhớ?」
Diệp Nam không trả lời lại ngay. Cậu cụp mắt ngồi nhớ lại tình cảnh tối qua Nhậm Dịch trả lương cho mình. Nhớ tới cuộc trò chuyện khi đó, cậu không nhịn được bật cười.
Thật ra cậu không muốn Nhậm Dịch phát lương cho mình tiếp cho lắm. Nhưng Nhậm Dịch lại nói: “Nếu anh không trả lương cho em, em sẽ phải làm việc không lương. Anh không làm vậy với nhân viên của mình được, với em thì lại càng không.”
“Anh có thể không coi em là nhân viên mà.” Khi đó Diệp Nam nhỏ giọng đáp lại.
Nhậm Dịch nói: “Nếu không đủ tiền tiêu thì em có đi tìm việc làm khác không?”
“Có chứ.” Diệp Nam chau mày, “Bạn trong câu lạc bộ của em đang làm trợ giảng cho mấy trung tâm giáo dục, em nghĩ mình cũng nên đi.”
“Anh thì không đồng ý. Không cần tới chỗ khác, em cứ làm việc ở chỗ anh cũng được mà.” Nhậm Dịch vừa nói, vừa không cho cậu cơ hội từ chối đã trực tiếp chuyển tiền lương sang ngay.
Diệp Nam nhìn thấy thông báo nhận tiền từ ngân hàng thì còn hồi hộp mất một lúc, may mà Nhậm Dịch phát tiền lương rất bình thường, chỉ là khoản tiền vừa đủ cho công việc cậu làm trong một tháng qua.
Mới nhận tiền lương nên Diệp Nam bèn bỏ ra mời bạn trong câu lạc bộ ăn bữa cơm. Sau giờ học, mấy sinh viên hào hứng đến tìm Diệp Nam, một nhóm người lộn nhộn kéo nhau ra phố ẩm thực ở cổng sau đại học Hạ.
Thấy biểu cảm vui vẻ của họ, Diệp Nam mới chắn chắn bọn họ chưa biết chuyện chiều qua, tảng đá nặng trịch trong lòng cuối cùng cũng được buông xuôi.
Vào một nhà hàng lẩu, đợi mọi người ngồi hết xuống Diệp Nam mới đưa menu cho vài người rồi cầm điện thoại ra ngoài. Vừa nãy cậu đã nhắn tin cho Nhậm Dịch báo tối nay không về nhà ăn cơm, cậu ăn với bạn xong mới về.
“Phiền anh đi đón Tiểu Hổ nhé.” Diệp Nam cố tình bổ sung một câu.
Thế nhưng Nhậm Dịch vẫn chưa trả lời.
Diệp Nam sợ Nhậm Dịch không đọc tin nhắn hoặc đang trên đường đến đón cậu nên định gọi điện cho anh.
Khi Nhậm Dịch bắt máy, đầu bên kia rất im ắng. Diệp Nam khẽ hỏi: “Nhậm Dịch, anh đang ở nhà à?”
“Ừ.” Nhậm Dịch đáp.
Diệp Nam thở phào, hỏi tiếp: “Anh đi đón Tiểu Hổ chưa?”
“Vừa về.” Nhậm Dịch trả lời.
“Thế…nhà đã ăn cơm chưa?” Diệp Nam hỏi tiếp.
“Tiểu Hổ đang ăn.” Nhậm Dịch nói.
Diệp Nam gãi đầu, lại hỏi tiếp: “Thế anh thì sao, anh ăn xong chưa?”
Nhậm Dịch hỏi ngược lại cậu với giọng điệu khá ôn hòa: “Em thì sao, em ăn gì?”
“Em vừa tới nơi, chưa kịp ngồi xuống đã nghĩ phải gọi điện cho anh trước rồi.” Diệp Nam đáp.
“Em sợ anh quên đón Tiểu Hổ à?” Nhậm Dịch hỏi.
“Em lo anh đi mất công, sợ anh chưa đọc tin nhắn.” Diệp Nam nói.
Nhậm Dịch ừ một tiếng, không nói gì nữa.
“Anh đang ăn à?” Diệp Nam hỏi.
“Không muốn ăn lắm.” Nhậm Dịch nói, “Còn em? Bắt đầu ăn chưa?”
“À, các bạn còn đang đợi em.”
Diệp Nam nhìn qua cửa kính, thấy Trương Thiếu quơ quơ đôi đũa vẫy tay với cậu.
“Ăn cơm với bạn nào vậy?” Nhậm Dịch hỏi cậu.
“Với mấy bạn lần trước đến nhà mình, bạn trong câu lạc bộ của em ấy.” Diệp Nam trả lời.
Nhậm Dịch dịu giọng hơn: “Em định ăn gì?”
Diệp Nam đang định trả lời thì bỗng lóe lên một suy nghĩ, cậu buột miệng: “Nhậm Dịch, anh có muốn đến đây với em không?”
Nhậm Dịch im lặng vài giây rồi hỏi: “Anh có thể đến không?”
“Được chứ, anh với bọn họ cũng biết mặt nhau mà, nhất định họ cũng muốn anh tới, chẳng qua là…” Diệp Nam khổ não gãi đầu.
“Chẳng qua là?”
“Bọn em chỉ ăn lẩu thôi, hơn nữa còn là một quán nhỏ cạnh trường học, anh muốn đến không?”
“Cạnh trường học à, có phải quán lẩu gần cổng sau không?”
“Vâng, chính là quán đó.”
“Hồi còn học ở đại học Hạ anh cũng ăn quán đó rồi.”
Diệp Nam ồ một tiếng, sau đó lập tức vui vẻ hẳn lên: “Vậy thì không sao, anh đến đây đi, Nhậm Dịch, em chờ anh đến rồi vào.”
Nhậm Dịch tới rất nhanh. Đỗ xe gần trường không tiện lắm nên chắc anh đi gửi xe trước rồi mới qua.
Diệp Nam đứng trước cửa quán lẩu nhìn dáng người cao lớn của Nhậm Dịch từ phía đối diện đi tới, chỉ cảm thấy khí chất của Nhậm Dịch chẳng phù hợp với con phố chật hẹp này chút nào. Nhưng cậu thấy Nhậm Dịch quả thực đã đến đây, trong lòng thực sự vui vẻ hào hứng.
Trương Thiếu và những người khác đã cho hết đĩa thịt này tới đĩa thịt khác vào nồi lẩu, bấy giờ đều mang vẻ mặt nuốt nước miếng vì mùi thơm. Thấy Diệp Nam cuối cùng cũng bước vào, họ thiếu điều đứng dậy hoan hô.
“Không phải tôi đã bảo mọi người ăn trước đi ư?” Diệp Nam ngạc nhiên hỏi.
“Chủ nhà chưa ngồi xuống thì sao tụi tôi dám ăn trước chứ. Mà không phải cậu bảo Nhậm tiền bối sẽ tới sao? Nhất định phải chờ anh ấy đến mới được động đũa.” Trương Thiếu nói.
Diệp Nam đi lại kéo ghế ra cho Nhậm Dịch.
“Mọi người không cần khách sáo quá đâu, đói thì cứ ăn trước.” Diệp Nam nói.
Nhậm Dịch ngồi xuống cạnh Diệp Nam, ừm một tiếng.
Đám người Trương Thiếu lúc này mới sôi nổi trở lại, nhiệt tình quơ đũa.
Thật ra Diệp Nam không đói lắm. Thấy Nhậm Dịch không động đũa, cậu chống cằm nhìn anh một lúc.
“Anh muốn ăn gì? Em đi lấy cho anh.” Diệp Nam nghiêng người thì thầm với Nhậm Dịch.
“Đủ rồi.” Nhậm Dịch nhìn một bàn ăn đầy đủ thịt thà rau dưa.
“Vậy em nhúng cho anh nhé? Anh muốn ăn gì nào?” Diệp Nam cầm lấy một đôi đũa dài lên.
Cậu đang định gắp một miếng thịt xông khói thì chợt nghe Tiểu Nhàn bên cạnh kêu “A” một tiếng. Vừa quay đầu lại nhìn đã thấy chiếc đũa trên tay cô rơi xuống đất.
“Rơi đũa mất rồi.” Tiểu Nhàn ngơ ngác nhìn xuống.
“Không sao đâu, để tớ gọi phục vụ mang ra đôi khác.” Trương Thiếu nhiệt tình đứng dậy.
“Tiểu Nhàn, cậu dùng đũa của tôi này, tôi chưa ăn đâu, đũa sạch đó.” Diệp Nam không đành lòng nhìn bộ dạng như vậy của Tiểu Nhàn, bèn đưa đũa trên tay cho cô.
“Có, có được không?” Tiểu Nhàn rụt rè nhìn Diệp Nam.
Hôm qua cô vô tình đề cập đến mấy tin đồn về Nhậm Dịch, có vẻ đã khiến Diệp Nam tức giận lắm, cô còn lo không biết Diệp Nam có còn giận mình về chuyện này hay không. Nhưng qua thái độ hôm nay của Diệp Nam thì xem ra cậu không còn để bụng nữa.
Tiểu Nhàn thoáng vui vẻ nhận lấy đôi đũa của Diệp Nam, đỏ bừng mặt gắp rau trong bát.
“Dùng của anh đi.” Nhậm Dịch đưa đũa cho Diệp Nam.
Bấy giờ bồi bàn đã mang một đôi đũa mới lên, đặt bên cạnh Diệp Nam rồi. Diệp Nam với tay lấy đũa của Nhậm Dịch, đưa đôi đũa sạch kia lại cho phục vụ.
“Được, em dùng của anh. Dù sao em cũng đang định gắp thức ăn cho anh.” Diệp Nam cười cười.
Mọi người trên bàn đều ăn uống say sưa, không ai thấy mất hứng chỉ vì một sự cố nhỏ vừa xảy ra cả. Chỉ có Tiểu Nhàn càng lúc càng cúi thấp đầu, vẻ mặt tươi cười cũng dần không thấy đâu.
“Diệp Nam, ban đầu nghe cậu bảo muốn dẫn người qua ăn cùng, tôi còn tưởng là bạn gái cậu cơ đấy.” Trương Thiếu vừa ăn vừa nói.
“Bạn, bạn gái ư?” Diệp Nam suýt thì nghẹn thức ăn.
“Đúng vậy, chẳng phải cậu từng kể là cậu có đối tượng rồi à?” Trương Thiếu nhìn cậu, vẻ mặt ngập tràn sự tò mò, “Sao không thấy cậu dẫn cô ấy đi? Chúng ta liên hoan mà cũng không đưa cổ đi cùng.”
Diệp Nam cầm ly Sprite bên cạnh lên nhấp một ngụm, chớp mắt mấy lần nhưng vẫn không nghĩ ra câu trả lời.
Cậu liếc nhìn Nhậm Dịch. Dường như Nhậm Dịch cũng rất hứng thú, anh đặt đũa xuống nhìn lại.
“Người, người đó…công việc bận bịu lắm nên không có thời gian qua đây.” Diệp Nam cắn răng nói dối.
“Đã đi làm rồi à? Thế thì…chắc phải lớn tuổi lắm ha.” Lưu Vân Phi có chút ngạc nhiên.
Trương Thiếu vội vàng huých tay Lưu Vân Phi một cái, nói: “Đi làm thì sao? Chúng ta không tính là đã đi làm rồi à? Tụi mình cũng đâu lớn tuổi lắm.”
Thế rồi Trương Thiếu lại cười với Diệp Nam: “Hơn nữa bây giờ chuyện em thích chị chị thích em cũng nhiều mà, không sao cả. Nhưng mà Diệp Nam này, bạn gái cậu bao nhiêu tuổi? Có tiện kể không?”
Diệp Nam lại uống một ngụm Sprite, thấy Nhậm Dịch vẫn không hề hó hé tiếng nào, hệt như một vị khán giả ngồi thưởng thức kịch vui, chỉ chờ xem cậu đáp lời ra sao.
Cậu bỗng nở nụ cười: “Mười tuổi.”
“Mười, mười, mười tuổi?” Cả hội chấn động.
Diệp Nam gật đầu: “Ừ, người đó lớn hơn tôi mười tuổi.”