Tác giả: Thu Nguyệt Dao
Hành vi lừa mình dối người, giả làm đà điểu của Dương Tiễn rất nhanh đã được chứng minh là chẳng làm nên trò trống gì cả.
Bốn ngón tay thon dài giữ chặt chăn bông, dùng cách thô bạo mà xốc chăn của tiểu hài tử đang giả chết nằm trốn trong ổ.
Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân trí dũng song toàn lúc này đây chỉ toàn là cảm giác xấu hổ những chuyện xảy ra bị sư phụ biết được, cho nên vừa mới tỉnh dậy còn chưa hiểu gì hết, tấm chăn ngăn cách tầm mắt của Ngọc Đỉnh chân nhân lại còn biến mất, Dương Tiễn giống hệt như chú chuột chũi bị kéo lên khỏi mặt đất, vùi đầu chôn mặt trong chiếc gối mềm mại.
Nhưng tầm mắt bị che chắn, những giác quan khác cũng trở nên nhạy bén hơn.
Dương Tiễn nghe được tiếng vải ma sát, cảm giác được tấm đệm sau lưng lõm xuống một tí, hình như là sư phụ nằm xuống.
Hơi thở của Ngọc Đỉnh chân nhân phả vào mái tóc đen của hắn, rất gần, gần đến mức Dương Tiễn sợ là khi hắn vừa quay đầu lại sẽ có một nụ hôn nhẹ nhàng dừng ở trên mặt.
Trong lúc nhất thời, cả người Dương Tiễn chỉ có thể cứng còng không nhúc nhích.
Ngọc Đỉnh chân nhân cũng không nhàn rỗi, tay trái y vòng qua vai trái của Dương Tiễn, giam người ở trong lồng ngực, tay phải men qua vai phải của Dương Tiễn, thăm dò vào trong vạt áo.
“Sư phụ!”
Dương Tiễn gần như ngừng thở một lúc, không khỏi kinh hô ra tiếng.
Hắn muốn thoát ra, nhưng lại không ngờ cánh tay kia giống như xích sắt khoá chặt lấy hắn.
Giờ phút này hắn cũng không còn tâm trí để tự hỏi Ngọc Đỉnh chân nhân mất đi pháp lực lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, chỉ một lòng muốn thoát khỏi cái ôm mười phần chiếm hữu, như con mồi phí công liều mạng thoát khỏi cạm bẫy.
“Tiễn nhi, đừng nhúc nhích.”
Ngọc Đỉnh chân nhân nói thầm bên tai Dương Tiễn, giọng nói kia dễ nghe như tiếng nước suối, như gió thoảng qua, không khác gì với lúc bình thường, cứ như là sư đồ bọn họ đang đối mặt trò chuyện với nhau như thường lệ, mà không phải là tư thế thân mật quá độ kề sát vào nhau như này.
Lời vừa dứt, Dương Tiễn như bị trúng Định Thân chú, an tĩnh nằm yên trở lại, không nhúc nhích mà tựa vào lòng sư phụ.
Từng có một lần, Ngọc Đỉnh chân nhân dùng giọng điệu như thế này, từng có một lần, hắn được sư phụ bảo vệ chặt chẽ trong lồng ngực, ngày đó sư phụ mang theo hắn, mạnh mẽ lao ra khỏi Cửu Khúc Hoàng Hà Trận.
“Sư phụ, người có bị thương hay không thoải mái ở đâu không?”
Đoạn thời gian mới vừa bị gọt bỏ trên đỉnh Tam Hoa, công lực hoàn toàn biến mất, thân thể của Ngọc Đỉnh chân nhân có thể nói là cực kì suy yếu.
Việc này không khỏi khiến Dương Tiễn lo lắng, cảm giác sầu lo nồng đậm bao phủ, thậm chí còn khiến hắn bỏ qua cảm giác khác thường khi bàn tay sư phụ lướt qua xương quai xanh xoa ngực hắn.
“Không sao…..!Thì ra là ở đây.”
Đầu ngón tay Ngọc Đỉnh chân nhân đụng phải một vật cứng, Dương Tiễn sửng sốt một lát mới phản ứng lại, cái Ngọc Đỉnh chân nhân đang nói chính là khối trữ linh thạch được khắc chữ “Tiễn”.
“Vừa rồi người…..!đang tìm nó sao?” Dương Tiễn có chút chần chờ hỏi.
“Không thì sao?”
Khác với hơi thở dồn dập của Dương Tiễn, Ngọc Đỉnh chân nhân vẫn hô hấp bằng phẳng, y hờ hững hỏi lại.
“Không thì ngươi nghĩ vi sư đang làm gì?”
Nhất định là gần đây ám chỉ của Vương Mẫu nương nương quá mức mãnh liệt, sư phụ sao có thể đối với ta…….!Vốn dĩ chỉ là một việc nhỏ, sao lại thành ra thế này! Dương Tiễn vô cùng quẫn bách.
Dương Tiễn biết Ngọc Đỉnh chân nhân từ nhỏ đã sống ở Côn Luân, gần như không nhiễm phàm trần, bởi vậy không rành thế sự, càng vì vừa rồi dùng tâm tư xấu xa đi suy đoán lòng sư phụ mà âm thầm mắng mình một phen.
“Không có gì ạ.
Sư phụ, chỉ là đồ nhi thấy mệt…..” Giọng hắn nhỏ như muỗi kêu.
“Mệt thì ngủ đi.”
Ngọc Đỉnh chân nhân quả nhiên không tiếp tục truy cứu, buông tay ra, vén một sợi tóc trên mặt Dương Tiễn, kéo chăn bông đắp lại.
Lời tác giả: —— lúc viết tim tôi đập gia tốc, sư phụ cứ như tra nam í (nhỏ giọng)
Editor: Trước mặt sư phụ, Nhị ca chỉ là nai con thôi ????????
———— W.a.t.t.p.a.d ————.
Tác giả: Thu Nguyệt Dao
Khi biết được Ngọc Đỉnh chân nhân ở ngay bên cạnh, lớp phòng bị mà Dương Tiễn duy trì thời thời khắc khắc được hoàn toàn dỡ xuống. Cứ coi như Ngọc Đỉnh chân nhân thật sự mất hết tu vi, ở bên cạnh y vẫn sẽ là nơi khiến người an tâm nhất trong Tam giới—— với Dương Tiễn là thế.
Ngọc Đỉnh chân nhân ngắm nhìn đồ đệ mình ngủ, biết hắn đã hoàn toàn say giấc, tay khẽ dán lên gương mặt hắn, chậm rãi cúi người, mái tóc dài rũ xuống, lẫn vào trong mái tóc hơi xoăn của Dương Tiễn. Ngọc Đỉnh chân nhân đặt lên môi Dương Tiễn một nụ hôn nhẹ tựa lông hồng.
Vẻ ôn nhu trong mắt hắn ở lúc Dương Tiễn không nhìn thấy rốt cuộc cũng không hề che giấu mà trút ra, tựa như có thể làm người chết chìm trong ánh mắt, đủ để khiến kẻ khác hoài nghi người này đã bị ai đó đánh tráo. Hồi lâu sau, Ngọc Đỉnh chân nhân hóa thành từng đốm sáng xanh nhỏ, tiêu tán ngay tại đó.
“Sư phụ…… không có ở đây? Quả nhiên là giấc mộng?”
Dương Tiễn tỉnh lại không nhìn thấy Ngọc Đỉnh chân nhân đâu, đành tự nhủ như vậy. Cũng phải, Côn Luân sơn đã bị mình tự tay phong ấn, sao sư phụ có thể xuất hiện ở Thiên Đình. Huống hồ, lấy tu vi hiện tại của sư phụ, coi như không có phong ấn kia, cũng không lên được ba mươi trọng thiên.
Đang lúc hắn nghĩ như vậy, bỗng nhiên một bàn tay đáp lên đầu vai của hắn. Dương Tiễn nhanh chóng quay đầu lại, Ngọc Đỉnh chân nhân lặng lẽ đứng ở phía sau hắn. Ánh mắt Dương Tiễn ngưng lại, mày cau chặt, nhìn sư phụ từ trên xuống dưới—— hơi thở không sai, khuôn mặt, thần thái, y phục đều quen thuộc, nhưng……
“Rốt cuộc ngài đã lên Thiên Đình bằng cách nào? Ngọc Đỉnh chân nhân. Từ khi nào mà người Xiển giáo có thể tùy ý ra vào Thiên Đình?” Dương Tiễn hơi híp mắt, giọng điệu lãnh đạm, gần như là đang chất vấn.
“Vi sư lại không biết, ngươi bị trục xuất khỏi Xiển giáo lúc nào?” Ngọc Đỉnh chân nhân chỉ lẳng lặng nhìn hài tử trước mặt lại đang cố chọc giận y.
“Ngài không nghe Thiên Tôn đại nhân nói sao? Trước mắt, Dương Tiễn là Thiên Đình Tư Pháp Thiên Thần, không phải Xiển giáo Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân. Dưới hai người, trên vạn người, không rảnh bỏ tâm tư đi lấy lòng mấy lão gia hỏa tính tình cổ quái ở Xiển giáo!”
“Chỉ cần một ngày vi sư chưa trục xuất ngươi khỏi sư môn, lời sư tổ ngươi nói không tính. Còn về sư thúc sư bá ngươi, bọn họ rất phiền, ngươi nhìn tên nào không vừa mắt, sư phụ thay ngươi giải quyết, thế nào?”
“Vậy ngài không nên đứng ra chịu trách nhiệm sao? Ngay từ đầu ngài có thật sự xem Dương Tiễn là đồ đệ? Ta ở nơi nào, lấy thân phận gì bị ngài tìm được, trong lòng ngài không rõ sao? Sau đó ngài đối đãi với ta thế nào, ngài đã quên rồi sao? Dương Tiễn là…….”
Ngọc Đỉnh chân nhân che miệng đồ đệ, ôm hắn, vuốt tóc hắn.
“Đừng nói nữa….. Là sư phụ không tốt, không thể sớm tìm thấy ngươi, sớm đối tối với ngươi.”
Ngọc Đỉnh chân nhân biết, Dương Tiễn nói càng tàn nhẫn, càng khó nghe, thì càng hy vọng y rời khỏi Thiên Đình, đừng ở lại Thiên Đình, vì thế mà chịu thương tổn. Việc này cũng cho thấy y ở trong lòng Dương Tiễn càng quan trọng.
Nhưng Ngọc Đình chân nhân không đành lòng, y không muốn đứa nhỏ này lại nói lời tự chà đạp chính mình.
“Vì sao không tức giận? Rõ ràng con đã nói rất quá đáng rồi mà?”
(Editor: Ôi chồi ơi, nghe dễ thương, à không uỷ khuất ghê á =))))
“Tiễn nhi……” Đối mặt với Dương Tiễn cắn môi, hình như là không cam lòng, Ngọc Đỉnh chân nhân thấy có chút bất đắc dĩ.
“Sư phụ sẽ không gọi ta Tiễn nhi, ngươi là ai?” Dương Tiễn lạnh lùng.
“Trước mặt ngươi là phân thân của vi sư, bám trên cái phiến trụy kia.”
Dương Tiễn lấy linh thạch trước ngực ra, quả nhiên thấy nó phát ra ánh sáng nhạt. Ngọc Đỉnh chân nhân nói phân thân dựa vào khối trữ linh thạch này mới có thể hiện ra, chỉ cần hấp thụ pháp lực chứa đựng trong đó, phân thân tự nhiên sẽ tan biến, linh thạch cũng sẽ hóa thành bột phấn. Tuy có chút đáng tiếc, nhưng thật ra lại là lựa chọn tốt nhất.
“Tiễn nhi không muốn nhìn thấy vi sư sao? Phân thân đều có những thứ căn bản của người mà nó hình thành—— cảm xúc, tư tưởng, tâm tính, vân vân. Tiễn nhi biết trước mặt ngươi, là gì của bản tôn không?
Là tưởng niệm.”
Lời tác giả: Đối mặt với sư phụ, Nhị ca cũng là bất đắc dĩ, lừa không được, giấu không xong. Còn có một lựa chọn khác là mất trí nhớ (◉ω◉), chỉ cần ta không nhớ rõ, ta sẽ không xấu hổ.
Chân nhân lại đang gạt người. Ờ, ngài nói tưởng niệm thì là tưởng niệm đi, ngài nói gì cũng đúng hết á~
———— W.a.t.t.p.a.d ————