Bảo Bối Phong Cách Thích Trêu Chọc Thượng Tướng

Chương 37: 37: Tâm Lý Hỗn Loạn



Nửa đêm hắn đưa cô đến bệnh viện,trong lúc chờ bác sĩ khám sức khoẻ cho cô thì hắn ngồi ở hàng ghế đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Âu Diệc Phong choàng tỉnh dậy thì phát hiện giờ đã là 6 giờ.

Hắn vội vã đứng dậy định đẩy cửa đi vào phòng bệnh của cô thì có một bàn tay nào đó chắn ngay trước cửa không cho hắn mở cửa đi vào.

-“Âu thiếu gia,trước khi cậu vào thăm bệnh nhân thì hãy để tôi nói cho cậu nghe về bệnh tình của cô ấy trước đã.”Giọng nói từ phía sau lưng hắn vọng lại,hắn xoay người lại thì thấy một bác sĩ mặc áo trắng tươm tất đàng hoàng còn đeo thêm một chiếc kính nhìn có vẻ cũng đã trên 40 tuổi.-“Bệnh tình của cô Lâm Như nhìn thì có vẻ chỉ là ngất xỉu bình thường nhưng thật ra là về tinh thần thì có vẻ không được ổn cho lắm,không biết là đã trải qua việc gì khiến cô ấy ám ảnh gặp ác mộng trong lúc ngất đi.”-“Ác mộng?”-“Đại khái là kiểu cô ấy cứ nói mơ mơ màng màng điều gì đấy rồi bất chợt lại khóc nấc lên giờ thì cô ấy chắc đang ngồi trên giường.”-“Tôi biết rồi.”-“Hãy an ủi và trò chuyện với cô ấy.”-“Ừ!”Rồi hắn ta mở cửa “cạch” một tiếng.

Quả đúng như lời của bác sĩ của nói Lâm Như hiện giờ đang ngồi trên giường,gương mặt cô trắng bệch không có sức sống,đôi mắt vô hoinf nhìn về phía cửa sổ nhìn những ánh nắng đầu ngày chiếu rọi.Hắn chậm rãi từng bước từng bước đi đến phía giường bệnh ngồi cạnh gần cô,hắn cứ ngồi im thế một lúc lâu chẳng biết nên phải nói gì mãi lúc lâu sau mới lên tiếng.-“Này!”Cô vẫn không phản ứng gì cứ hướng mắt về phía cửa sổ hầu như chẳng nghe thấy tiếng gọi của Âu Diệc Phong.-“Cô định giả điếc thật à?”Vẫn là một bầu không khí im lặng.

Hắn xồng xộc đi thẳng đến trước mặt cô,hai tay đè mạnh vào bả vai cô.-“Lâm Như,nhìn tôi này!”Cô bây giờ cứ như pho tượng đất vẫn cứ ngồi yên bất động mặc cho người đối phương đang nói hay gọi mình.-“Có nghe thấy tôi nói không thế?”Hắn hét lớn vào mặt cô,cô vẫn cứ trơ trơ mặt ra thế không có động tĩnh gì.

Hắn là một kiểu người sống không bao giờ tình cảm nên lời nói lúc nào cũng nặng nề đầy sát khí,gần như từ lớn đến bé chẳng biết an ủi người khác là gì thì giờ phải biết nói câu gì để an ủi bây giờ.Âu Diệc Phong bất lức thu hai tay lại một tay xoa xoa trán dạo gần đây có quá là nhiều việc khiến hắn vô cùng đau đầu mệt mỏi vô cùng,mấy hôm nay chẳng có ngày nào ngủ đủ giấc.

Hắn gật gù ngồi xuống phía cạnh cô,ôn tồn nói:-“Thôi nào,đừng rầu rĩ nữa dù sao thì cũng không sao rồi nên là cứ tiếp tục cuộc sống bình thường tiếp tục làm những công việc hằng ngày cô đều làm đi giờ mà cô thế này thì cũng có làm mọi việc khá lên được đâu.

Đừng suy nghĩ về chuyện khi tối nữa được chứ?!”Hắn nói cứ làm như dễ lắm ấy có phải ngừng suy nghĩ là ngừng được đâu.

Chuyện tối qua diễn ra cứ như một bộ phim vậy hoặc đúng hơn là một cơn ác mộng mà khiến cô không bao giờ quên được,nó sẽ in hằn vào trong tấm trí cô,in hằn vào trong tâm thức trí nhớ của cô,vào sâu tận những giấc ngủ của cô.

Cảnh tượng máu me,bàn tay đẫm máu,con dao sắc nhọn,cộng thêm vô số thi thể nằm trên sàn nhà chồng lên nhau còn đáng sợ hơn gấp trăm gấp ngàn lần mấy bộ phim kinh dị mà cô đã từng xem.

Trong đầu cô bây giờ không ngừng xuất hiện những hình ảnh tái hiện lại khung cảnh tối qua,một buổi tối đẫm máu.Âu Diệc Phong vẫn ngồi đấy nhìn cô với ánh mắt dịu dàng chưa bao giờ có.

Rồi bất chợt tiếng chuông điện thoại reo lên,hắn liền đứng dậy đi ra phía cửa sổ.-“Mọi chuyện thế nào rồi? Đã tìm ra manh mối gì chưa?” Hắn hỏi.-“Báo cáo chúng tôi đã tìm thấy manh mối rồi ạ!” Một giọng trong trẻo mang phần khoẻ khoắn từ trong điện thoại vang lên.-“Tôi hiểu rồi tôi sẽ lập tức đến!”-“Vâng!”Âu Diệc Phong cúpmáy hắn sải bước đi đến phía cửa rồi lại dừng chân ngoảnh đầu lại nhin về phía cô,nói: -“Tôi có việc cần phải xử lí nên đi đây nếu đói thì gọi y tá mang đồ ăn đến tôi sẽ quay lại sau.”Nói rồi hắn đóng nhẹ nhàng cánh cửa lại đi ra ngoài,trước khi về hắn còn dặn dò các bác sĩ ở đó trông chừng giám sát tình hình của Lâm Như nếu có gì thì gọi cho hắn.Âu Diệc Phong vừa đi ra khỏi phòng thì cô liền quay mặt lại nhìn về phía cửa rồi tự dưng nước mắt cứ thế mà dâng trào,cô liền cúi mặt xuống những giọt nước mắt cứ thế mà rơi ướt đầm đìa trên chiếc mền trắng tinh.

Thứ cô sợ hẳng phải là đi tù mà chính là sự ám ảnh đến tận lúc chết.

Bản thân sao mà quên được bàn tay mình đã từng nhuốm máu,đã từng giết một mạng người.

Đây là một cú sốc lớn đối với một cô gái trẻ chỉ mới 22 tuổi như cô.Tại căn phòng khách của Lăng Quân,lúc này anh ta đang đi qua đi lại vẻ mặt lo lắng.

Hắn lo là lo về cô,hắn tự hỏi không biết bây giờ cô đang làm gì,liệu có sao không sau cú sốc tối qua,cũng tự trách mắng mỏ chính mình nếu như hắn không hẹn cô đến thì chắc chắn họ sẽ không bao giờ thấy được cảnh tượng kinh hoàng này.

Không biết hom qua hắn nói câu thích cô không biết cô có nghe thấy không,mà giờ có nghe hay không thì đâu có quan trọng gì nữa cô bây giờ thì cứ như người mất hồn trong bện viện chẳng nói năng gì.****HẾT CHƯƠNG 37****Tiếp tục đọc và theo dõi truyện của tui nhé.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Bảo Bối Phong Cách Thích Trêu Chọc Thượng Tướng

Chương 37: Tôi đã giết người rồi ư?



Dòng máu đỏ tươi chảy xuống loang cả một nền nhà trắng tinh,máu bắn tung toé lên cả bức tường rồi lại thành từng giọt nhỏ xuống. Cô gái nằm bò ở bên cạnh mắt trợn to kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt. Cổ của Lâm Như dần được nới lỏng,cô đứng yên ngơ ngác nhìn xuống sàn nhà,người đàn ông lúc nãy còn hung hăng bóp cô đòi giết cô giờ đã nằm bất động trên sàn. Cô đưa mắt nhìn xuống bàn tay phải của mình vẫn đang cầm chặt con dao trên lưỡi dao sắc bén ấy vẫn còn lưu lại một dòng máu đỏ hồng. Cô vội vàng vứt con dao xuống cơ thể lúc nãy còn bất động thì giờ đã trở nên run lẩy bẩy,ngồi gục xuống sàn,mắt cứ trân trân nhìn vào cái người đàn ông ấy.

Đúng lúc này Lăng Quân đi cũng đi xuống dưới sảnh,xuống tận nơi thì thấy cô ngồi giữa vũng máu và một cô gái phía bên cạnh họ còn có một người đàn ông đang nằm bất động trên sàn,vô số người người nằm lăn lóc ở đó. Lăng Quân thấy vậy liền chạy tới chỗ cô.

– “Lâm Như,đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Như không nói gì,mắt cô cứ chăm chăm nhìn cái người đàn ông đó. Lăng Quân liền đi đến bên cạnh người đàn ông đang nằm trên sàn kia,lật ngửa người hắn lại thấy trên cổ của hắn bị rạch một đường ngang ở giữa,Lăng Quân đưa tay lên mũi hắn rồi đột nhiên anh ta lại thụt tay lại lùi về sau mấy bước.

– “Chết rồi!”

Lăng Quân sững sờ thốt lên hai tiếng “chết rồi” làm cái cô gái bên cạnh kia định đứng dậy liền ngã khuỵu xuống. Lâm Như càng một run rẩy hơn cô giơ đôi bàn tay dính đầy máu của mình lên nhìn.

Lúc này ở bên ngoài đã truyền đến tiếng xe cảnh sát chói cả tai không biết là huy động đến đây bao nhiêu. Rồi từng người từng người cảnh sát đều đi vào bên trong,ai nấy đều phải hoảng hồn ngơ ngác trước cái khung cảnh máy me ấy,nó đập thẳng vào chính đôi mắt của họ. Cung quanh là xác của vô số người chồng lên nhau. Một bóng dáng quen thuộc đi vào.

– “Sao còn đứng ngấy người ra đó làm gì nữa? Còn không mau làm việc đi!”

Giọng nói ồm ồm đầy quyền lực của Âu Diệc Phong vang lên bấy giờ mấy người cảnh sát mới bắt đầu cử động làm việc của mình. Một cảnh sát đi tới dìu một cô gái đứng dậy mời cô ấy về đồn để khai báo mọi sự tình. Âu Diệc Phong sải bước đi đến chỗ của Lâm Như,cô đang ngồi thẫn thờ ở giữa sàn đôi mắt vô hồn nhìn cái xác ấy giữa sàn. Hắn ngồi xuống bên cạnh cô nắm lấy tay cô dìu cô đứng dậy. Cơ thể của cô cô cảm giác như nặng nề hơn hẳn. Hắn nhìn quanh một lượt thấy bên cạnh cô là con dao đang dính máu hắn liền đeo găng tay vào cầm con dao đó lên lấy chiếc khăn trong túi áo ra lau sạch vết máu rồi cẩn thận bỏ vào cái túi ni lông. Hắn thở dài một hơi dường như đã hiểu hết mọi chuyện liền quay qua dịu dàng nói với cô:-“Về thôi!”

Rồi hắn nắm lấy tay cô dắt cô rời khỏi khỏi cái chỗ đó. Suốt thời gian ngồi trên xe cô cứ im lặng không nói gì. Âu Diệc Phong định nói với cô cái gì đó nhưng lại thôi hắn nghĩ rằng nên để cô bình tĩnh một chút vì cái sự việc này,để cô thoát khỏi cú sốc tâm lí.

Hắn lái xe đưa cô đến đồn cảnh sát,nhẹ nhàng mở cửa dắt tay cô đi vào trong. Ở phía sau là xe của Lăng Quân đang ầm ầm tiến đến đồn cảnh sát,hắn thấy Âu Diệc Phong nắm lấy tay cô kéo đi nên cũn vội vàng đuổi theo. Vào trong cô ngồi phịch xuống ghế gương mặt đờ đẫn. Âu Diệc Phong đưa con dao lúc nãy đã bot vào túi ni lông cho người khám nghiệm dấu vân tay xem là của ai.

Cô gái ban nãy có mặt ở nhà hàng kia đã được cảng sát đưa đến đây tra hỏi.

– “Cô khai rõ họ tên đi!” Một vị cảnh sát nói với cô gái đó.

– “Tôi tên là Lê Nhân Nhân,tôi 20 tuổi.” Cô gái đó đáp.

– “Cô làm công việc gì?”

– “Tôi làm bồi bàn ở nhà hàng.”

– Tôi hiểu rồi,cô có thể trình bày lại sự việc đã diễn ra được chứ?”

– “Vâng! Mọi chuyện là như thế này lúc mà tôi đang bưng rượu đến cho mấy vị khách thì nghe thấy tiếng súng vang dữ dội tôi liền chạy ra xem thì thấy một đoàn người mang đồ đen tầm cỡ chục người bọn họ bắt giết hết toàn bộ người có mặt ở đó. Mấy tên đó hung hăng đi lục soát hết cả nhà hàng rồi mang đi ra một cái vali tôi cũng không rõ trong đó đựng gì.”

– “Vậy sao cô vẫn an toàn trong khi mọi người đều bị giết hết?”

– “Tôi đã bép dưới bàn chỗ tiếp tân rồi một lát sau thì tôi bị một tên đàn ông nào đó phát hiện rồi hắn kéo tôi ra ngoài đánh đập tôi hắn hỏi tôi có biết cái chỗ ma tuý còn lại đâu không tôi không biết nên chỉ lắc đầu.”

– “Ma tuý à? Trong khách sạn có ma tuý à?”

– “Tôi cũng không rõ.”

– “Được rồi cô kể tiếp đi!”

– “Lúc tôi đang bị người đàn ông đó đánh đập thì một cô gái đã đi xuống đó,người đàn ông đó không nói năng gì liền xồng xộc đi tới chỗ cô ấy bóp mạnh vào cổ cô ấy rồi sau đó…sau đó…”

Cô gái ngập ngừng không nói tiếp quay mặt qua nhìn về phía Lâm Như đang ngồi đỡ đẫn sau góc tường.

– “Sau đó thế nào?”

– “Sau đó…sau đó cô ấy đột nhiên vung tay lên trên tay cô ấy cầm con dao sơ ý mà rạch luôn vào cổ hắn một đường khiến hắn ngã lăn xuống sàn.”

– “Báo cáo Thượng tượng chúng tôi đã xác định được dấu vân tay trên con dao rồi ạ!”

Một người nào đó vội vã đi vào cầm theo giấy chứng nghiệm kết quả của dấu vân tay trên con dao hồi nãy đưa đến chỗ của Âu Diệc Phong. Âu Diệc Phong cầm tờ giấy trên tay dò từng chữ từng chữ một.

– “Tôi đã giết người rồi ư?”

Lâm Như ngồi im lặng giờ đã lên tiếng. Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn cô,họ cũng chỉ im lặng giờ thì họ biết nên phải nói lời gì đây nữa đúng là cô đã giết chết một mạng người.

– “Bây giờ trời cũng đã tối rồi tất cả nên về nghỉ ngơi đi có gì ngày mai chúng ta sẽ giải quyết sau.” Âu Diệc Phong nói.

Tất cả mọi nghe thế liền thu dọn đồ đạc ra về. Lăng Quân ngồi gần ở gần đó từ nãy đến giờ mới lại vỗ nhẹ vào vai Lâm Như.

– “Chúng ta về thôi!”

– “Tôi nghĩ cậu nên về trước đi!” Âu Diệc Ôhng nói với Lăng Quân.

– “Nhưng tôi…”

– “Về trước đi!”

Lăng Quân liếc mắt nhìn Lâm Như một cái rồi “ừ” bất lực ra về.

Ở đồn cảnh sát bây giờ cũng chỉ còn Âu Diệ Phong và Lâm Như,cô gái tên Lê Nhân Nhân ấy cũng đã được thả về. Hắn bước đến ngồi gần cô.

– “Không định về à?!”

Đáp lại câu hỏi của hắn chỉ là sự im lặng của cô xen vào đó là tiếng gió thổi vù vù cùng với tiếng lá cây xào xạc bên ngoài.

– “Này! Nghe tôi nói chứ!”

Hắn lay nhẹ vào tay cô,cô cũng chỉ im lặng rồi tự dưng nước mắt tuôn trào,cô úp mặt xuống nức nở. Bàn tay thô ráp của hắn xoa nhẹ vào lưng cô,an ủi: -“Không sao đâu! Cô đâu phải cố tình cô sẽ không phải đi tù đâu nên đừng lo. Cô mà không giết hắn thì rồi sau này chúng tôi cũng sẽ giết hắn thôi vì hắn đã sát hại nhiều người còn giờ thì đứng dậy và về thôi!”

Cô đột nhiên ngã nhào xuống đát may mà có Âu Diệc Phong đỡ kịp,hắn hoảng hốt vội vàng bế cô ra ngoài xe phóng nhanh đến bệnh viện.

***

Vì tình hình dạo này hơi bận nên ad không thể ra chương thường xuyên được nên các tình yêu thông cảm nhá! Mình cũng chân thành cảm ơn sự yêu quý của các bạn với bộ truyện này của mình mong rằng các bạn sẽ tiếp tục đóng góp ý kiến để mình hoàn thiện hơn. Cảm ơn!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.