Bảo Bối Phong Cách Thích Trêu Chọc Thượng Tướng

Chương 31: 31: Trở Lại Quân Khu



Một chiếc xe ô tô màu đen bóng loáng dừng trước cổng của quân khu.

Bóng dáng của một cô gái lấp ló đầu ở trong xe,bàn tay thon dài mảnh mai đẩy nhẹ cánh cửa từ từ bước xuống.

Dáng người thon gọn tựa ngọc ngà của người thiếu nữ ấy khiến ai cũng phải ghen tỵ đi từng bước từng bước nhẹ nhàng vào trong trên tay xách theo một đống đồ rồi tiến về khu kí túc xá nữ.

Chà! Chẳng có ai ở đây nữa cả chắc là đi tập luyện hết rồi.

Người thiếu nữ đi đến chỗ phòng bếp ló đầu ở cánh cửa rồi vẫy tay.-“Xin chào!”Tất cả nghe thấy tiếng chào liền quay qua nhìn,ai nấy liền dừng công việc lại tiến tới hồ hởi hỏi thăm.-“Chị Lâm Như khoẻ rồi sao ạ?”-“Em cứ tưởng là chị sẽ không đến đây nữa chứ!”Lâm Như cười cười đáp: -“Sao lại không đến nữa chứ! Mọi người làm đến đâu rồi để tôi giúp vài thứ cho.”-“Gần đến công đoạn nấu rồi đấy ạ!”-“Vậy để tôi nấu cho! Hmm…hôm nay chúng ta có món gì đây nhỉ.”Cô vui vẻ bắt đầu bắt tay vào công việc nấu nướng.

Cô gấp tay áo lên gọn gàng,bật bếp lên nấu.

Mùi hương của đồ aen thơm phức bay cả căn phòng.

Món gì đây ta!Cỡ khoảng giữa trưa những người lính trẻ đến phòng ăn.

Có lẽ buổi tập luyện ngày hôm nay hơi nhiều và khó hơn thường ngày nên trông ai nấy đều mệt lử cả người.

Những chàng trai tráng kia thấm đẫm mồ hôi dưới cái thời tiết nắng nóng tưởng chừng như ở giữa cái sa mạc nóng nực.Lâm Như bưng đồ ăn ra,vừa đi vừa nói: -“Mọi người chắc mệt lắm nhỉ nên là ăn nhiều vào nhé ngày hôm nay cơm nấu hơi nhiều đấy!”Một cậu thanh niên bỗng thốt lên: -“Ủa? Lâm Như khoẻ lại rồi nè!”-“Ừ! Tôi khoẻ lại rồi!”-“Lúc trước nghe tin chị bị tai nạn mà bọn em sốc luôn đấy! May mà chị vẫn ổn.”-“Cảm ơn mọi người mọi người đã quan tâm đến tôi.”-“Chắc hôm nay tôi sẽ ăn được nhiều cơm quá!” Một cậu thanh niên khác nói.-“Haha! Chắc tôi cũng vậy! Đồ ăn hôm nay ngon lạ thường nhỉ?!”Lam Sương ở trong bếp đi ra,tay còn cầm chiếc muỗng.

-“Này này,mấy cậu đấy nhé! Chẳng lẽ trước giờ mấy cậu chê đồ ăn chúng tôi nấu không ngon à?!”Mấy cậu thanh niên nghe thế liền phản bác: -“Đâu có đâu có! Chỉ là hôm nay cảm thấy ngon miệng hơn thường ngày mà thôi.”-“Đấy,thế mà còn bảo là không phải à? Không ngon thì nhịn đi đừng ăn nữa!”-“Lam Sương bữa nay hay dỗi thế nhỉ?”Lam Sương không nói gì bĩu môi,quay người đi vào trong.

Mấy cậu lính thấy thế thì lại tiếp tục trêu đùa.-“Chị Lâm Như thấy chưa,cái loại con gái mà hay dỗi như thế này thì ai yêu cho nổi,cái tính cứ như trẻ con ấy đòi đâu ra người yêu.”Lam Sương ở trong bếp nói vọng ra: -“Im đi nhé! Không có người yêu là việc của tôi,tôi mà không có ai yêu cũng chả đến lượt cậu.”-“Xin lỗi nhưng bọn đây không cần loại con gái hay dỗi như cô nhé!”Lâm Như đứng bên chỉ biết cười bất lực.

-“Ôi trời! Mấy đứa này thật là!”Không khí đang vui vẻ thì một cậu lính khác nói lớn.-“E hèm! Mọi người chú ý big boss của chúng ta đã đến!”Mọi người từ sắc mặt vui vẻ tươi cười hả hê lại chuyển thành nghiêm túc,tác phong bỗng nhanh nhẹn.Vị big boss ấy không ai khác chính là tên Âu Diệc Phong đó.

Ôi trời! Từ khi nào mà hắn lại có thêm cái danh hiệu big boss này nữa rồi!Âu Diệc Phong đi từng bước lộp cộp đến bàn ăn.

Hắn đảo mắt nhìn xung quanh rồi quay qua nhìn cô.-“Ồ! Khoẻ rồi à?”-“Thì phải khoẻ rồi mới đến đây chứ!”-“Ừm!”Rồi “ừm” tỏ ý gì đây trời! Hỏi người ta rồi người ta trả lời lại rồi “ừm” là sao? Ủa? Alo!Cô bưng đồ ăn ra cho hắn rồi nói: -“Đồ ăn này,nếu không vừa miệng thì nói để tôi lấy đủ gia vị từ muối tiêu ớt ra cho mà nếm.””Ừm!”Lại “ừm” nữa rồi kìa trời! Sao tự nhiên hôm nay nhạt nhẽo dữ vậy trời!Một người bỗng thốt lên: -“Ê mọi người,mọi người xem phim Squid game chưa?”-“Rồi! Phim này ra hồi bữa trước rồi mà!” Một người khác nói.-“Xem phim này đến đoạn con búp bê nó cứ kinh kinh sao ấy!”-“Đàn ông con trai mà thế à!”-“Còn đỡ hơn người nào chừng tuổi này rồi mà còn xem doraemon đấy nhé!”Một cậu khác đang ngồi ăn nghe thấy thấy thế liền nhảy đành đạch lên.

-” Này này! Ý cậu là sao đây?!”-“Mọi người thấy chưa,chưa ai đánh đã khai luôn rồi!”-“Xem phim gì tầm này nữa sao mà cuốn bằng mấy cái drama trên mạng được!”-“Đúng đấy đúng đấy! Tiêu biểu là cái vụ drama của con bé áo vàng bom hàng đánh lộn với cái bà chị áo xám nũa phải không nhỉ?”-“Còn thêm cái hình ảnh con chó đen nằm hóng chuyện nữa chứ!”-“Haha!”Mọi người cứ vậy mà thay nhau kể chuyện sôi nổi từ chuyện này sang chuyện khác mặc cho ai kia như là quả bom hẹn giờ lúc bất cứ lúc nào cũng có thể nổ.

Hắn cũng chẳng thèm để tâm tiếp tục ăn trong im lặng.Sau khi ăn xong hắn liền đứng dậy rời khỏi bàn ăn,mới bước tới cửa thì lại dừng lại,nói lớn: -“Ăn xong nghỉ ngơi tầm khoảng một giờ tất cả có mặt tập trung ở sân lớn rồi chạy 15 vòng khởi động cho tôi.”Tất cả ai nấy đều im phăn phắt,có người nhe thấy thế liền nằm bịch xuống bàn.

Dưới cái thời tiết này chạy 15 vòng chỉ có nước nằm liệt giường mà thôi.

Quả này thì toang thật rồi!****HẾT CHƯƠNG 31****(。◕‿◕。)➜Nhấn sao để ủng hộ tui nha.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Bảo Bối Phong Cách Thích Trêu Chọc Thượng Tướng

Chương 31: Trò chuyện cùng Diệp Nhã Kỳ



– “Mami của con ngầu quá đi!”

Giọng của một bé gái bỗng vang lên,chạy đến ôm người phụ nữ ấy.

– “Mami giỏi quá đi! Người đuổi luôn bà cô kia đi rồi!”

– “Haha. Mami của con mà!”

Lâm Như đứng bên nhìn,cô không biết người phụ nữ ấy là ai nhưng cô lại biết rằng bé gái ấy là Tuyết Du. Cô ra lệnh cho mọi người trở lại làm việc. Cô dinđến bên người phụ nữ kia,lễ phép nói:

– “Chào chị,liệu chúng tôi có thể giúp gì cho chị không ạ?!”

Người phụ nữ kia ngoái đầu lại nhìn. Giờ cô mới chứng kiến được vẻ đẹp toàn diện của cô ấy,mái tóc xoăn bồng bềnh,gương mặt xinh đẹp vô cùng cùng với làn da trắng muốt dáng người mảnh mai lại càng tôn lên vẻ đẹp sang trọng quý phái ấy.

– “A! Chị Lâm Như này mami!”

Cô bé ấy thấy Lâm Như thì hét lên. Người phụ nữ ấy cười tươi chào hỏi.

– “Chào cô! Liệu chúng ta có thể nói chuyện với nhau được không?”

– “Vâng vâng! Được à” Lâm Như đáp.

Đột nhiên lại có một người phụ nữ xinh đẹp quyền lực thế này muốn nói chuyện với mình thì sao từ chối cho nổi chứ. Người gì đâu mà đẹp quá đi à!

Lâm Như mời người phụ nữ ấy đến phòng làm việc của mình,mời cô ấy ngồi xuống uống tách trà.

– “À! Tôi chưa giới thiệu mình với cô nhỉ,tôi tên là Diệp Nhã Kỳ mẹ của Tuyết Du.”

– “Mẹ của Tuyết Du sao ạ?”

– “Ừ! Tôi là mẹ của con bé!”

Cô có phần hơi bất ngờ một chút,ai mà ngờ được sẽ có dịp gặp mẹ của Tuyết Du trong cái hoàn cảnh này chứ.

– “Đây là mẹ em đấy ạ! Em đã bảo mẹ dẫn đến đây để cảm ơn chị đấy ạ!” Tuyết Du nói.

– “Ôi trời! Chị cũng khá là bất ngờ vì gặp được mẹ em đấy!”

Diệp Nhã Kỳ cầm tách trà trên tay nhẹ nhàng đưa lên miệng nhấp môi một cái rồi bỏ tách trà xuống bàn trò chuyện với cô.

– “Cảm ơn cô vì đã cứu con gái của tôi,ơn này của cô nhà họ Âu chúng tôi chẳng biết làm sao mà trả nổi nữa!”

– “Chị đừng nói vậy giúp người là lẽ thường tình thôi ai mà trong hoàn cảnh cũng sẽ vậy cả mà!”

– “Biết là vậy nhưng chúng tôi cũng phải cảm ơn chứ! Nếu sau này gặp việc gì khó khăn hãy nói nhé nhất định chúng tôi sẽ giúp.”

– “Thế thì có lẽ hơi phiền đấy ạ! Làm sao mà em dám được cơ chứ!”

– “Cứ tự nhiên thôi,có qua có lại mà với lại chuyện lúc nãy cô đừng để ý nhé!”

– “Chuyện gì cơ ạ?”

– “Là Bạch Nhược Phi đấy,đừng để ý đến lời của cô ta nói nhé! Haizz,cô ta lúc nào cũng chỉ biết ảo tưởng trở thành Âu nhị phu nhân thôi!”

– “Em không để ý đến đâu ạ!”

Tuyết Du nắm lấy tay áo của cô,nói:!-“Chị Lâm Như đừng để ý đến bà cô đó nhé!”

– “Ừ chị không đâu!”

– “Cô ta lúc nào cũng xưng danh với thiên hạ rằng mình sẽ trở thành Âu nhị phu nhân nhưng trong khi chú nhỏ còn chẳng nói sẽ lấy cô ta cả. Chị biết không em ghét bà cô ấy lắm!”

Không biết Bạch Nhược Phi đã tạo nên nghiệp gì mà khiến cho cô nhóc Tuyết Du nhà ta ghét nữa. Haizz,liệu đây có phải do gen di truyên từ gia đình cô ta không đây!

Diệp Nhã Kỳ hỏi cô: -“À mà cô Lâm Như năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ”

– “22 ạ!”

– “Vậy là tôi hơn cô 5 tuổi đấy vậy nên là có thể gọi là chị em cho tiện nhé cứ xưng hô kiểu này nghe nó xa cách lắm!”

– “Vậy liệu có được không ạ?”

– “Được chứ được chứ! Vậy cứ gọi là chị em đi nhé!”

– “Nếu được thì em đồng ý ạ!”

– “Vậy thì chị về trước đây nha Lâm Như lần tới sẽ gặp em sau.”

– “Vâng ạ! Vậy chị về cẩn thận ạ!”

– “Tạm biệt chị Lâm Như xinh đẹp của em nha,Tuyết Du về đây!”

– “Bye Tuyết Du!”

Diệp Nhã Kỳ và Tuyết Du sau đó rời khỏi cửa hàng,họ đi ra ngoài xe tài xế đã chờ sẵn họ ở đó. Vừa ngồi vào trong xe Diệp Nhã Kỳ liền gọi cho Âu Diệc Hoàng,hớn hở nói: -“Ông xã,có chuyện này vui lắm nè anh muốn nghe không?”

Đầu dây bên kia cũng bỗng vang lên giọng của Âu Diệc Hoàng,anh ta đang ngồi làm việc trong phòng loay hoay mấy đống giấy tờ tài liệu.

– “Kể nghe xem nào!”

– “Hồi nãy em mới đi gặp cái cô Lâm Như đã cứu Tuyết Du đấy!”

– “Ồ! Vậy sao.”

– “Em thấy rằng nếu như tác thành cô ấy với chú Phong thì cũng không tồi đâu đó nha!”

– “Haizz. Em đừng bày trò nữa,thằng Phong nó không thích mấy cái kiểu mai mối tác thành này đâu.”

– “Anh làm em hơi bị mất hứng rồi đấy nhá! Dù sao thì Tuyết Du nhà mình cũng rất quý Lâm Như mà.”

– “Mệt em ghê. Cứ mặc kệ nó đi cứ để mẹ chửi nó cho vui.”

– “Anh em mà thế à!”

– “Thôi được rồi nói chuyện sau né giờ anh phải họp đây!”

– “Ừ! Bye bye chồng yêu!”

Diệp Nhã Kỳ nghe xong liền cúp máy. Tuyết Du nhìn Diệp Nhã Kỳ với ánh mắt…ừm thì cô bé cảm thấy mẹ mình hôm nay cứ bị làm sao í.

– “Mami à,từ lúc nào mẹ bỗng trở nên sến súa như thế vậy?”

– “Ôi trời! Cái con bé này,con bảo ai sến súa cơ? Có tin là mẹ cắt khẩu phần ăn của con luôn không?”

– “Thôi nào mami,người không dám làm thế đâu nên đừng có doạ con.”

– “Thôi nào con gái yêu,hôm nay muốn ăn món gì nào?!”

– “Thịt sườn ạ!”

***

Chương hôm nay hơi nhạt!!’

Trần Anh Đào

Bùm chíuuuuu

1


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.