Qua sáng hôm sau, tuy rằng Diệp Noãn rất mệt mỏi vì chuyện trúng thuốc đêm qua nhưng vẫn gắng gượng buổi sáng dậy đi làm.
Ngồi trên bàn ăn, Diệp Sở An nhìn mẹ mình ngáp dài ngáp ngắn mà buồn rầu thay.
“Con thấy hôm nay mẹ xin nghỉ một bữa, ở nhà nghỉ ngơi tốt thì hơn. Không khéo vào trong phòng làm việc mẹ ngủ gục sẽ bị boss lớn đuổi việc mất.”
Con trai lại lên giọng khinh thường làm Diệp Noãn tức giận trừng cậu bé. Thầm mắng hai cha con này đúng là đáng ghét giống hệt nhau. Tức chết cô thật, kiếp trước cô gây ra họa gì mà gặp bọn họ vậy chứ?
Diệp Noãn đến công ty làm việc, vào phòng Tổng giám đốc chỉ qua loa chào một tiếng cho có lệ với Tư Cảnh Vực rồi vùi đầu làm việc.
Hắn để ý lâu lâu Diệp Noãn lại đưa tay lên xoa đầu mình, dáng vẻ dường như khá khó chịu.
“Nhức đầu sao?”
“Có một chút!”
Tư Cảnh Vực nghĩ ngợi gì đó rồi lại hỏi cô:
“Đêm qua ông ta có làm cho cô bị thương không?”
Diệp Noãn qua loa trả lời:
“Ngoài việc đập đầu tôi vô thành thường mấy cái thì chẳng làm gì cả.”
Cũng vì thế nên sáng ra đầu óc cô ê ẩm thế này. Thật khó chịu muốn chết.
Tư Cảnh Vực nghĩ đến lời lẽ hôm qua của mình đối với Diệp Noãn hơi quá đáng, muốn mở miệng nói với cô gì đó nhưng lại thôi.
Lúc này điện thoại trên bàn làm việc của Diệp Noãn vang lên. Cô nhấc máy một lúc rồi nhỏ giọng hỏi Tư Cảnh Vực.
“Cô Cố, vị hôn thê của anh đến tìm, anh muốn gặp không?”
“Để cô ấy vào!”
Diệp Noãn chuyển lời với nhân viên tiếp tân cho người vào trong.
Không lâu sau cửa phòng vọng vào vài tiếng gõ, Diệp Noãn đi ra mở cửa. Cố Nguyệt vừa thấy cô thì hơi đờ người ra. Nghi ngờ nhìn vào trong quan sát Tư Cảnh Vực đang làm việc.
Dường như biết cô ấy nghĩ gì, Diệp Noãn có phần khâm phục và tội nghiệp cô gái này. Có vị hôn phu đào hoa đúng là khổ thật. Cô liền giả thích:
“Cô Cố, nghe danh cô là vị hôn thê của Tư tổng đã lâu. Tôi là thư ký trưởng mới nhậm chức của Tổng giám đốc.”
Cố Nguyệt “à” một tiếng, theo lịch sự nói vài câu chào hỏi cô.
Nhận ra Diệp Noãn là cô gái mình nhìn thấy ở nhà hàng hôm đó cùng với một người đàn ông, Cố Nguyệt đoán rằng cô đã có bạn trai nên sự nghi ngờ về quan hệ của cô và Tư Cảnh Vực không còn nữa. Cô ấy đi vào trong đứng đối diện với hắn, rạng rỡ cất lời:
“Vực, vừa hay em đi tìm gặp bạn cũ có đi ngang quay tập đoàn MR nên sẵn tiện ghé thăm anh một chút. Không phiền anh chứ?”
Tư Cảnh Vực dời mắt khỏi màn hình vi tính, khẽ nhếch môi với Cố Nguyệt.
“Không phiền, lại đây!”
Được hắn gọi đến, Cố Nguyệt vui sướng đi đến gần, cổ tay cô ấy liền bị kéo mạnh, bị Tư Cảnh Vực áp chế ngồi trên đùi hắn. Hai má Cố Nguyệt nhanh chóng đỏ rực, trái tim thiếu nữ lỡ một nhịp.
Lần đầu tiên Diệp Noãn thấy Tư Cảnh Vực gần gũi với phụ nữ. Cảm thấy cô như cái bóng đèn ở bên bọn họ, hơi gượng gạo không dám nhìn. Vừa hay có vài văn kiện cần cô đích thân đưa xuống phòng ban phân phó nhiệm vụ nên xin hắn rời đi.
Ra khỏi phòng, Diệp Noãn thở phào một hơi như được giải thoát. Đi thẳng đến hướng thang máy. Khi đưa văn kiện vào phân phó nhiệm vụ cho các phòng ban xong, mười phút sau Diệp Noãn vào thang máy trở lại tầng, vừa hay thấy Cố Nguyệt.
Diệp Noãn hơi bất ngờ vì cô ấy đi sớm hơn dự tính của cô, tưởng rằng bọn họ sẽ ở trong kia âu yếm rất lâu, bản thân còn sợ trở lại làm kỳ đà cản mũi chuyện tốt của người khác.
Cửa thang máy phía bên kia mở ra. Một người phụ nữ nữa xuất hiện. Cô ta là Tạ Phương, giám đốc bộ phận marketing của công ty.
Người này cũng nằm trong những cô gái thầm thương trộm nhớ Tư Cảnh Vực. Cho nên vừa thấy Cố Nguyệt, vị hôn thê của hắn xuất hiện ở đây, cô ta đã chán ghét không nể nang gì. Khi Cố Nguyệt đi vào thang máy, Tạ Phương cố tình gạt chân khiến Cố Nguyệt ngã nhào vào thang máy xém chút đụng đầu bị thương. May là Diệp Noãn chạy đến đỡ cô ấy kịp thời, cau mi nhìn Tạ Phương.
“Giám đốc Tạ, cô làm cái trò gì vậy?”
Cô ta tức giận lên giọng với cô:
“Ai bảo cô lo chuyện bao đồng? Tránh ra!”
Diệp Noãn ghét nhất loại người hóng hách kênh kiệu thế này. Chẳng biết Cố Nguyệt có thù có oán gì với cô ta, ở đây là công ty, với trách nhiệm của một thư ký trưởng của Tổng giám đốc, cô có trách nhiệm lên tiếng xử lý.
“Giám đốc Tạ, thân là một giám đốc mà ở công ty vô cớ kiếm chuyện với người khác. Như vậy cô quản lý nhân viên kiểu gì đây? Chuyện này tôi sẽ báo với Tư tổng để ngài ấy xử lý cô.”
“Cô dám?”
Vốn Diệp Noãn làm thư ký trưởng cho Tư Cảnh Vực, với nhan sắc xinh đẹp của cô đã bị nhiều kẻ tám chuyện trong công ty đồn thổi ầm ĩ. Tiêu Thanh trước kia cũng là thư ký trưởng của Tư Cảnh Vực nhưng không chịu số phận thảm hại như cô vì cô ấy đã có chồng rồi. Còn cô trẻ đẹp như vậy, không tránh khỏi tiếng xấu.
Đối với Tạ Phương, Diệp Noãn cũng là tình địch như Cố Nguyệt. Hai người phụ nữ bên cạnh người tình trong mộng của cô ta cùng xuất hiện trước mặt khiến cô ta vô cùng căm phẫn. . ngôn tình hay
Diệp Noãn nhếch môi cười lạnh.
“Có gì mà tôi không dám? Giám đốc Tạ, hại người thì cũng đừng làm lộ liễu quá như thế, kẻo người ta nói ngốc còn bày đặt ra gió. Cố tiểu thư là thiên kim đệ nhất Hải Tinh, vị hôn thê đường đường chính chính của Tư tổng. Cô không địch lại cô ấy đâu.”
“Cô thì tốt lành gì, cũng là loại điếm trèo lên giường Tư tổng mới có được chức thư ký này thôi, vẻ vang lắm à?”
Diệp Noãn không hề thấy tức giận, ngược lại còn buồn cười che miệng.
“Khác nào cô nói Tư tổng trong công việc bị nữ sắc điều khiển, gián tiếp chửi vào mặt ngài ấy?”
“Thôi được rồi!”
Cố Nguyệt ngăn cản bọn họ lại, kéo tay Diệp Noãn bảo:
“Thư ký Diệp, không cần phí lời với loại người này đâu.”
Tạ Phương mang theo nỗi căm phẫn cùng cực, quay người về phía phòng Tổng giám đốc đi vào trong. Diệp Noãn liếc mắt nhìn bóng lưng của cô ta không khỏi chán ghét.