Ngày 12 tháng Tám là sinh nhật đứa con đầu lòng của Quan Ninh, với tư cách là cậu nó, Quan Cạnh đã mua chiếc ô tô điều khiển cực ngầu cực đỉnh cho cháu, cũng nhân tiện ăn bữa cơm với gia đình chị gái.
Đứa cháu nhỏ nũng nịu trong lòng cậu; thực ra Quan Cạnh hoàn toàn chẳng hiểu thằng bé nói gì, nhưng điều này sao có thể ngăn cậu phối hợp diễn tuồng cùng nó: “Ồ, vậy hả… Ghê nhờ!”
Anh rể vừa bóc đậu nành Nhật, vừa nhìn hai cậu cháu nói chuyện với nhau: “Quan Cạnh, nếu em thích trẻ con như vậy, tốt nghiệp rồi làm một đứa đi.”
“Vậy cũng phải có người chịu cưới chứ.” Quan Ninh nói thẳng. “Hai chục tuổi đầu mà không có mảnh tình vắt vai, đây là thể loại độc thân từ trong bụng mẹ giới trẻ hay nói này.”
“Chị gái yêu dấu,” Quan Cạnh mặt mày bí xị. “Chị nỡ lòng nào nói với em trai yêu dấu của mình như vậy chứ?”
“Chưa quen ai luôn à?” Anh rể vẫn không tin. “Em cao to đẹp trai, còn biết đánh bóng rổ, sao thiếu người thích được?”
“Ừ, sao thiếu người thích được. Từ cấp hai, em đã thấy nó mỗi ngày nhận được ít nhất sáu, bảy lá thư tình.” Quan Ninh bĩu môi. “Chẳng biết sao mà không ưng ai cả.”
“Sao trăng gì chị ơi.” Quan Cạnh nói. “Em chưa gặp được người mình thích thôi.”
“Đại học là thời điểm tốt nhất để bắt đầu một mối quan hệ mới. Ra ngoài chơi nhiều hơn đi em, rồi sẽ gặp được người mình thích.” Anh rể đưa bát đậu nành cho con, ngờ đâu thằng bé nhất mực ôm rịt lấy cổ Quan Cạnh.
Quan Cạnh nhìn mái đầu lờ phờ của cháu trai, đoạn cười: “Em thực ra đang thích một người, nhưng… người đó không thích em.”
“Thật ư?” Quan Ninh tròn mắt. “Hồi nào? Bạn cùng lớp hả?”
“Yên tâm đi ạ.” Quan Cạnh thôi nói, nâng niu bàn tay mềm mại như búp măng non của cháu. “Chờ người đó đồng ý, em sẽ nói cho chị biết.”
“Có cần anh chỉ cho em hai chiêu không?” Anh rể cười, nhìn Quan Ninh. “Năm đó anh dùng đủ mọi chiêu trò mới tán đổ chị em, tích lũy được không ít kinh nghiệm quý báu đấy.”
“Kinh nghiệm của anh không dùng được đâu.” Quan Cạnh từ chối, nghiêm túc rằng. “Nhưng thiếu kinh nghiệm cũng không sao, quan trọng là xem em có chân thành hay không.”
Đứa cháu nhỏ thình lình “A” lên, sau đó thốt lung tung hai ba câu gì đấy, như thể đang nhại lại lời của cậu nó. Quan Ninh cũng đập bàn, “Đúng! Nếu em thực sự thích người ta, em nhất định sẽ dốc lòng dốc sức làm mọi thứ chỉ để đổi lấy một nụ cười ngàn vàng khó mua. Nếu đã nhận thức được điểm này, vậy sớm muộn gì em cũng có thể tán đổ. Bây giờ xem như hai anh chị chúc em thoát ế trước, congrats!”
Anh rể bật cười, nhưng cũng nâng cốc: “Congrats.”
Quan Cạnh cụng cốc với từng người, và như thể hiện quyết tâm, cậu uống một hơi cạn sạch cốc bia.
Gần đến giờ đóng cửa, cửa hàng lại đột ngột mất điện.
Công tắc chính ở bên ngoài; Phó Tam Sinh bèn cởi tạp dề ra ngoài xem, phát hiện sập cầu dao nên kéo công tắc lên.
Ơ, sao cửa sổ vẫn tối mịt vậy nhỉ?
Phó Tam Sinh vừa nghĩ về tủ điện vừa trở lại cửa hàng. Anh mở cửa, nói: “Chắc rò rỉ điện ở đâu đó, chờ chốc nữa…”
“Happy birthday to you, happy birthday to you. Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you!”
Trình Tuệ từ từ đẩy chiếc bánh ra khỏi bếp, và hát một bài chúc mừng sinh nhật kinh điển, theo sau cô là những nhân viên trong cửa hàng. Trên bánh ghim rất nhiều cây nến, thắp lên vầng sáng ấm áp mờ mờ.
“Chúc mừng sinh nhật, anh Tam!”
“Chúc anh Tam sinh nhật vui vẻ, mãi mãi tuổi mười tám!”
“Chúc mừng sinh nhật, ông chủ! Chúc ông chủ tiền vào như nước!”
Phó Tam Sinh cười, vẫy tay ra hiệu cho họ hãy ngừng hò hét. Đến khi không gian dần yên tĩnh, anh nói: “Cảm ơn mọi người. Hôm nay tôi quên mất là sinh nhật của mình, mời mọi người ăn tối nhé.”
Cửa hàng rộn ràng trở lại, và sau khi tiếng reo kết thúc, họ giục Phó Tam Sinh mau mau ước nguyện. Phó Tam Sinh nhắm mắt, chắp tay và thầm nói: Hy vọng gia đình bạn bè được bình an. Rồi anh mở mắt, thổi tắt hàng nến.
Bữa tối sinh nhật được tổ chức ngay chợ hải sản, tăng hai thì đến KTV hát hò chừng hai tiếng. Khi tiệc tàn người tan cũng đã gần mười một giờ, và khi Phó Tam Sinh đưa cô gái duy nhất trong tiệm về nhà rồi trở lại Xuân Hi Viên, đã là mười một giờ rưỡi.
Anh vào thang máy, toan lấy chìa khóa trong túi ra thì điện thoại bất chợt đổ chuông.
Người gọi đến là Quan Cạnh.
Phó Tam Sinh nhìn lom lom vào cái tên trên màn hình một lúc, tận đến khi thang máy kêu “Đinh đoong” và từ từ mở ra, anh mới nhận cuộc gọi.
“Alo?”
Không ai trả lời.
Tiếng cúp máy là âm thanh cuối cùng anh nghe được.
Chưa kịp thảng thốt câu nào, Phó Tam Sinh vừa ngước mắt đã trông thấy Quan Cạnh đứng trước cửa nhà.
“Chúc mừng sinh nhật, anh Tam.” Quan Cạnh vẫy tay, môi đọng ý cười. “May là chưa tới mười hai giờ.”
“…” Phó Tam Sinh sửng sốt. Sau một đỗi, anh hoàn hồn thấp giọng. “Cậu tới hồi nào?”
“Khoảng bảy giờ ạ.” Quan Cạnh thưa.
“Từ bảy giờ cậu đã chờ ở đây?” Phó Tam Sinh cau mày. “Sao không gọi cho tôi?”
“Em muốn cho anh một sự kinh ngạc.” Quan Cạnh gãi đầu, xấu hổ. “… Có phải anh chỉ thấy “kinh” (sợ) mà không thấy “ngạc” (nhiên)?”
“… Không, không phải.” Phó Tam Sinh mở cửa. “Vào trước đi.”
Hai người lần lượt ngồi xuống sofa phòng khách; nhưng chưa nói được câu nào bụng Quan Cạnh đã kêu ọt ọt, Phó Tam Sinh nghe mà nổi cáu: “Không gọi cho tôi thì thôi đi, cậu cũng không biết dằn bụng cái gì à? Cậu có ngốc không hả?”
Nghe Phó Tam Sinh lớn giọng, Quan Cạnh vội vội vàng vàng giải thích: “Em có ăn mà! Em ăn bánh bao súp [1] trước cổng chung cư đó, nhưng chắc bây giờ tiêu hóa hết rồi…” Cậu thận trọng hỏi Phó Tam Sinh. “Anh Tam ơi, anh có thể nấu cho em một bát mì không ạ?”
Phó Tam Sinh tảng lờ cậu, đi thẳng vào bếp chẳng nói câu nào.
…
Quan Cạnh không mất bao lâu đã chén sạch bát mì trứng cà chua. Cậu vỗ bụng, rồi lấy chiếc hộp trong balô đẩy tới trước mặt Phó Tam Sinh: “Đây là quà sinh nhật em tặng anh. Anh Tam, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Mở luôn chiếc hộp trước mặt cậu, Phó Tam Sinh nhận ra đây là cuốn lịch để bàn… À không, tuy thoạt nhìn na ná lịch để bàn, nhưng chẳng phải lịch ngày mà là những hàng ô vuông. Hẳn là do Quan Cạnh tự vẽ, vết mực loang, vết mực nhòe và đường thẳng không ngay ngắn đã chứng tỏ điều này.
Ô đầu tiên trên trang đầu tiên ghi 26 tháng Bảy, “tranh minh họa” kèm theo là hình dán con mèo nhỏ. Ngày 2 tháng Tám được viết trong ô thứ hai cũng có hình con mèo tương tự, nội dung được lặp lại với ô thứ ba và thứ tư; sau đó mọi thứ để trống từ ô thứ năm trở đi.
Phó Tam Sinh nhìn hoài vẫn không hiểu, bèn ngẩng đầu hỏi: “Đây là gì vậy?”
Quan Cạnh lật tờ lịch để bàn ra, một dòng chữ be bé được viết ngay khoảng trống bên dưới:
Em thích anh, thích anh trong rất nhiều rất nhiều tuần lễ.