Ngồi lại ở trong phòng của Hàn Diệc, cô mới thấy ở đây có rất nhiều thứ liên quan tới cô, ngay cả bức ảnh ở trên đầu giường cũng là tranh mà cô từng vẽ, lúc đó vì quá rảnh rỗi nên Nhan Tiểu Nhuyễn đã vẽ vời linh tinh, sau đó thì cũng ném bỏ… Nhưng ai mà có ngờ Hàn Diệc lại nhặt lên và đem về nhà, còn xem nó là bảo vật mà cất giấu nữa chứ…
Tên nam nhân này bình thường thấy cũng không có gì lãng mạn, nhưng tại sao lại có thể làm nhiều chuyện khiến người ta đi từ bất ngờ này đến ngạc nhiên khác vậy chứ… Biết làm vậy cô ngại lắm không hả trời!
Đột nhiên đang ngồi cách nhau cả một gang tay mà Hàn Diệc lại nhích đến bên cạnh cô, không chỉ vậy mà còn cố ý đụng chạm vào ngón tay của cô, sau đó anh lại nắm lấy tay cô, nhỏ giọng gọi tên cô:
– Nhuyễn…
– Có… Có chuyện gì?
– Anh yêu em, Nhuyễn Nhuyễn!
Nhan Tiểu Nhuyễn ngạc nhiên nhìn anh, nhưng còn chưa đợi cô lên tiếng thì Hàn Diệc lại nói:
– Từ khi em mười lăm tuổi là anh đã thích em rồi, Nhuyễn… Anh thích em mười một năm rồi.
Lượng thông tin này làm cho cô thấy kinh hãi, Hàn Diệc thích cô tận mười một năm cơ á? Vốn dĩ Nhan Tiểu Nhuyễn còn tưởng rằng bản thân mình yêu đương phương anh bảy năm là quá dài rồi, ấy thế mà anh còn thích cô tận mười một năm… Nhưng tại sao anh lại không nói gì hết vậy?
Nhan Tiểu Nhuyễn nhìn anh, sau đó cũng hỏi:
– Vậy tại sao anh không nói?
Hàn Diệc đột nhiên lại hôn lên tay cô, còn có chút ấm ức nói:
– Em có nhớ năm mười tám tuổi em đã nói gì với Bảo Khanh không?
Nhan Tiểu Nhuyễn lục lại trí nhớ của mình, hình nha năm cô mười tám tuổi thì Hàn Bảo Khanh từng hỏi cô về chuyện tình yêu, lúc đó cô không nghĩ quá nhiều còn nói rằng bản thân sẽ khó kết hôn với người ở bên nhau thời thanh xuân, nên Nhan Tiểu Nhuyễn rất ghét yêu đương vào thời điểm này, dù sau này có kết hôn cũng phải chờ đến năm ba mươi tuổi cơ.
Giật mình một chút, lẽ nào Hàn Diệc định sẽ chờ cô đến năm ba mươi tuổi sao?
– Anh… Có nghe sao?
– Anh nghe chứ, cho nên anh mới không dám mở lời với em… Chỉ dám âm thầm phía sau lưng em đuổi hết đám ong bướm kia thôi.
Khóe môi của Nhan Tiểu Nhuyễn giật giật, cái tên này làm riết mà cô suýt tưởng rằng bản thân quá xấu xí, xấu xí đến mức không ai dám ngỏ lời yêu luôn đấy chứ. Trước kia thì Nhan Tiểu Nhuyễn còn tưởng rằng vì bản thân quá khó gần, ở trường học cũng ít nói nên chẳng ai dám tỏ tình, nhưng rồi sau khi lên đại học cô đã cởi mở hơn rất nhiều, bạn bè là nam cũng nhiều nữa… Ấy thế mà vẫn không có mảnh tình vắt vai.
Cuối cùng hôm nay cô cũng khẳng định được lý do rồi… Từ đầu tới cuối, lý do là vì Hàn Diệc đã đuổi hết người muốn tán tỉnh cô đi, báo hại hai mươi sáu năm nay cô chưa từng yêu đương đúng nghĩa!
Tức chết lão nương rồi!
Hàn Diệc thấy cô đang lườm liếc mình cũng có hơi rén nhẹ, rồi đột nhiên Nhan Tiểu Nhuyễn lại rút tay lại, giận dỗi không nói chuyện với anh nữa, làm cho Hàn Diệc cuống cuồng lên xin lỗi… Dù rằng anh không biết mình đã sai ở đâu, nhưng vẫn xin lỗi cô rất nhiệt tình.
Bỗng chốc Nhan Tiểu Nhuyễn không nhịn được mà cười như được mùa, nhìn cô vui vẻ như thế thì Hàn Diệc cũng đã an tâm hơn rồi. Nhưng lúc này, cô lại giữ lấy gương mặt của anh, nói:
– Hàn Diệc, chúng ta thử hẹn hò đi.
– Thử sao? Anh nghĩ là không thử đâu, vì chúng ta sẽ thật sự hẹn hò mà.
Nói xong Hàn Diệc cũng chủ động ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, thấy cô không có ý định kháng cự thì anh liền tham lam hôn thêm vài cái, cuối cùng là ở trên giường hôn cô điên cuồng.
Nụ hôn từ nhẹ nhàng đến dây dưa, khiến cho đầu óc của Nhan Tiểu Nhuyễn xoay mòng mòng mà không ngừng lại được. Một lúc sau, thì cuối cùng Hàn Diệc cũng đã buông tha cho cánh môi nhỏ của cô, nhưng chỉ khoảng chừng mười giây sau, anh lại tiếp tục hôn lấy.
Cứ như thế, tâm tình chốn giấu bấy lâu nay cuối cùng cũng đã được bày tỏ. Hàn Diệc cũng phải cố gắng chiếm hết tiện nghi của bạn gái chứ!
Nụ hôn dây dưa kết thúc, Hàn Diệc lại cố ý hôn nhẹ lên cổ của cô, nói:
– Nhuyễn, anh yêu em, anh yêu em, yêu em nhất.
Nhan Tiểu Nhuyễn thì bị anh làm cho nhột ở cổ, cô liền cười khúc khích, sau đó liền nói:
– Ảnh Đế Hàn, anh đừng có ôm em chặt như vậy chứ!
– Không đời nào, anh sẽ dính lấy em cả ngày, cả tháng và cả đời luôn, Nhuyễn à… Em đừng hòng quất ngựa truy phong nữa! Anh sẽ bám dính lấy em, dính em cả đời!
Nói xong Hàn Diệc còn cọ cọ đầu vào cổ của cô, vì tóc anh làm cô thấy nhột nên Nhan Tiểu Nhuyễn càng cười lớn hơn, sau đó cô lại đưa tay ôm lấy anh, nhỏ giọng nói:
– Vậy anh định dính lấy em mãi à?
– Đúng vậy, anh sẽ làm bạn trai siêu dính người của em. Để em không trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.
– Hàn Diệc, anh ấu trĩ thật đó!
– Chỉ với em thôi, Nhuyễn Nhuyễn à!