Bản Năng Yêu Em (Bản Năng Yêu Thích)

Chương 6: Đến nhà anh



Ngày hôm sau, Giang Khắc cùng Kha Minh Tùng đi khảo sát thực tế trên đảo Lan, Thời Vũ ở lại nhà nghỉ ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào. Buổi trưa sau khi bọn họ khảo sát trở lại, Thời Vũ một mực đợi ở trong phòng, không xuống dùng cơm.

Trợ lý Trần có chút lo lắng, gõ cửa phòng của Thời Vũ, muốn gọi cô ấy ra ngoài ăn. Giang Khắc vừa ra khỏi phòng, cài chiếc cúc áo cuối cùng trên áo sơ mi, nói: “Đừng lo lắng, lúc đói cô ấy sẽ ra ngoài ăn cơm.

Thời Vũ nằm trong phòng, nghe rõ tiếng của Giang Khắc.

… Anh cũng hiểu cô quá nhỉ.

Sau bữa trưa, buổi chiều bọn họ định đi câu cá, Kha Minh Tùng từ hôm qua đã nhìn ra sự mờ ám giữa hai người, anh muốn xem kịch hay nên mời Thời Vũ: “Đi câu cá với bọn anh không?”

Thời Vũ ngay lập tức lắc đầu lia lịa, từ chối Kha Minh Tùng. Cho dù có nói gì đi nữa, cô cũng sẽ không đi. Đối với một người tồi tệ như Giang Khắc, nếu cô đi, cô có thể đẩy xuống làm mồi cho cá.

Nhìn thấy sự phản kháng trên khuôn mặt Thời Vũ, trợ lý Trần bỗng thấy nụ cười thoáng qua khóe môi ông chủ, sau khi xác nhận cẩn thận, anh lại mang khuôn mặt lạnh lùng.

Sau khi mọi người rời đi, Thời Vũ đợi ở nhà nghỉ vui vẻ đợi mấy tiếng, sau đó lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Thời Vũ vùi ở trên ghế sô pha uống nước dừa thì chợt thấy bà chủ mặc váy dài chuẩn bị xách giỏ đi ra ngoài.

“Bà chủ, bà đi đâu vậy?” Thời Vũ nghi ngờ hỏi.

“Thủy triều xuống nên đi nhặt sò “Bà chủ tươi cười đáp, thấy Thời Vũ ở một mình liền nói: “Cô có muốn đi cùng không? Có thể đến bờ biển thư giãn một chút.”

Thời Vũ do dự một hồi, gật đầu nói: ” Được.”

Lúc Thời Vũ đi theo bà chủ đi đến bờ biển đã là năm sáu giờ, gió biển mặn mòi ẩm ướt thổi qua, bầu trời bao la rộng lớn như màu cam cháy hòa quyện với biển xanh vô biên đẹp không thể tả.

Tâm trạng cô bỗng trở nên tốt hơn, Thời Vũ giúp bà chủ nhặt sò một lúc rồi bắt đầu đi dọc theo bờ biển, cô nhìn thấy bãi biển đầy những viên đá đủ màu sắc cùng vỏ sò kỳ lạ, cô bắt đầu đi vào và chụp hình.

Trước khi kịp cô nhận ra, bầu trời đã tối sầm lại, Thời Vũ nhận ra rằng mình đã đi ngày càng xa, đến một bãi biển rất nông, sau lưng tất cả đều là núi.

Thời Vũ mở điện thoại di động lên mở đèn pin định một mình đi ra ngoài, vòng đi vòng lại rồi quay lại nơi này. Lúc này, bầu trời hoàn toàn tối đen, màn đêm giống như một con quái vật đang rên rỉ, từng chút từng chút khuếch đại nỗi sợ hãi của con người, như thể nuốt chửng người ta bất cứ lúc nào.

Sau khi thủy triều xuống, Thời Vũ ngồi trên một rạn san hô trên bờ biển. Gió biển vào ban đêm lạnh buốt. Cô ấy rụt cổ lại, nhìn bóng cây đen đung đưa phía xa, nỗi sợ hãi trong lòng cô ấy tăng dần lên.

Cô vốn đã sợ tối, lại mắc chứng quáng gà, nếu ở chỗ này thêm một giây nữa, Thời Vũ cảm thấy hít thở không thông. Thời Vũ do dự, cố gắng gọi cho Giang Khắc với lượng pin ít ỏi trên điện thoại của mình, cô thất vọng khi rằng mình không có số điện thoại cá nhân của anh.

Thời Vũ không còn cách nào khác nên gọi đến số WeChat của anh, số này đổ chuông một lúc mới kết nối được, Giang Khắc giọng trầm xuống: “Xin chào.”

“Giang Khắc, tôi bị lạc đường, ” Thời Vũ trầm giọng nói, “Anh tới đón tôi có được không?”

Đầu bên kia điện thoại kia trầm mặc xuống, Thời Vũ cảm thấy luồng không khí ngưng trệ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau. Giang Khắc yên lặng nhíu mày, quả nhiên anh nên ngời tới, Thời Vũ sẽ gây họa.

Giang Khắc đang định lên tiếng thì một giọng nói nhẹ nhàng từ đầu dây bên kia truyền đến: “Đừng mắng tôi.”

Thời Vũ nói xong câu này, Giang Khắc ở bên kia đã mở miệng. Anh hút một hơi thuốc: “Tôi để trợ lý Trần đến đón cô.”

“Nhưng tôi muốn anh đến đón.”

Thời Vũ thực sự sợ hãi, cô vô thức siết chặt quần áo, xuống khỏi bãi đá ngầm và ngồi xổm trên mặt đất, cố gắng giữ cho mình ấm hơn.

Cô gái nhỏ đang chờ câu trả lời của Giang Khắc với dự đoán trong lòng, không ngờ lại có một tiếng “tít” lạnh lùng tàn nhẫn từ bên kia truyền đến, Giang Khắc trực tiếp cúp điện thoại.

Thời Vũ cả người sững sờ, vùi đầu vào đầu gối, hai mắt nhức nhối trong chốc lát, Giang Khắc trước đây không phải là người như thế này.

Khi cô mười hai tuổi, mùa hè nóng bức, đầy tiếng ve kêu, lúc đó Thời Vũ vừa mới trở về Thời gia, cô tràn đầy mong đợi, nghĩ rằng tìm được người thân sẽ dẫn đến một hạnh phúc, tốt đẹp.

Thế nhưng sự thật chứng minh, cô quá ngây thơ rồi.

Lúc Thời Vũ vừa về đến Thời gia, ba Thời đang bận bịu mở rộng công ty, còn bà nội Thời không sống cùng họ nên bà ít quan tâm đến cô hơn. Thịnh Lan nhân cơ hội này kết hợp với Thời Gia Du để nhắm vào cô, Thời Vũ tuy chị ủy khuất nhưng cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.

Ngày đầu tiên Thời Vũ chuyển đến mới trường học mới, cô bị một đám công tử có tiền trêu chọc. Một đám nam sinh tựa vào lan can cười nhạo cô: “Nha đầu bẩn thỉu!”

“Cô ta chỉ là một con nhóc đến từ nông thôn. Cô ta hình như còn là em gái của Thời Gia Du từ trường trung học.”

“Không biết xấu hổ, đi cướp cha mẹ của người khác!”

Chỉ cần Thời Vũ bước đi trong trường, cô đều có thể nghe thấymột giọng nói như vậy, các nữ sinh cũng sẽ công khai chế giễu, khi dễ cô.

Sách bài tập của cô bị xé toạc, cặp sách của cô bị ngâm trong nước bốc mùi, đó là điều bình thường thấy, đám nam sinh thì dán kẹo cao su vào tóc cô. Thời Vũ đã chịu đựng sự bắt nạt trong một thời gian dài, cuối cùng cũng có một ngày bùng phát.

Nếu bọn họ nói nói cô ngang ngược, tồi tệ, nói nàng xấu, vậy thì cô sẽ một phản nghịch làm mọt cô gái hư hỏng là được rồi.

Thời Vũ bắt đầu trốn học và đánh nhau, đi chơi với các nữ sinh khác trường, nếu có người đem kẹo cao su dính lên tóc cô, Thời Vũ sẽ ở ngay trước mặt mọi người với gương mặt lạnh lùng cắt tóc của cậu ta thành một con gà hói, cắt không đều.

Ở nhà Thịnh Lan nhắm vào cô, cô sẽ trả lại gấp đôi, không còn sợ bất kỳ người nào nữa.

Chỉ như vậy, Thời Vũ càng ngày càng trở nên nổi tiếng, không ai dám bắt nạt cô, nhưng những lời bàn tán sau lưng cô thì không bao giờ ngừng lại.

Trong nửa đầu học kỳ một, Thời Vũ mặc một chiếc váy ngắn đi học, mái tóc đen nhánh của cô được nhuộm một chút màu xanh phía trên tai, cô đeo một đôi hoa tai sáng bóng, vừa xinh đẹp vừa kiều mỵ, một bông hồng nhỏ có gai.

Thời Vũ vào trường cùng một nữ sinh khác, vừa vặn gặp hội học sinh đang đi kiểm tra. Người bạn này giật mạnh ống tay áo của Thời Vũ: “Này, cậu nhóc trong hội học sinh kia không phải là anh trai cậu sao, còn không mau kéo dây kéo lên.”

Thời Vũ thuận thế nhìn sang, cô liếc một cái liền nhìn thấy anh ở trong đám người, Giang Khắc vóc người cao gầy, mặc một bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng với hàng cúc được cài gọn gàng, thần thánh đến bất khả xâm phạm.

“Anh ấy không quản tớ đâu.”Thời Vũ lơ đễnh nói.

Lúc Thời Vũ kéo cô bạn này đi ngang qua hội học sinh đang ghi danh, quả nhiên, Giang Khắc không hề gọi bọn họ, thậm chí còn không thèm nhìn. Chỉ là Thời Vũ có thể dễ dàng nắm bắt được sự thù địch cùng sự chán ghét ẩn giấu trong mắt anh.

Khi đi ngang qua anh, Thời Vũ liếc nhìn anh dù cố ý hay vô ý, nhai kẹo cao su giễu cợt một câu: “Chó má anh.”

Đừng tưởng rằng cô không biết, anh và Thời Gia Du ở cùng một phe.

Giọng nói rõ ràng lọt vào tai Giang Khắc, tay anh cầm bút đập mạnh, nét chữ đen sì sượt một đường trên nền giấy trắng.

Trừ cái này ra, cả hai vẫn không liên quan gì đến nhau.

Ở trường cấp ba, anh là phong vân được người khác săn đón. Còn Thời Vũ ở trường trung học, là một kiếm sĩ nổi tiếng, một cô em gái lầm lì, luôn có những tranh chấp sau lưng về cô, tất cả đều nói rằng cô “chắc chắn là một cô gái quê mùa, vô học.”

Buổi chiều thứ sáu, Giang Khắc sẽ ở trường chơi bóng rỗ, bởi vì đập bóng quá cao, rơi vào không trung, bị tường bắn ra ngoài. Giang Khắc không còn cách nào khác là chạy ra ngoài hàng rào nhặt bóng.

Bên ngoài hàng rào là khu nhà thí nghiệm bỏ hoang, đổ nát, cỏ dại mọc um tùm. Giang Khắc chạy lại nhặt bóng thì thấy Thời Vũ đang đứng dưới gốc cây đa.

Cô ấy đeo một chiếc dây nhỏ màu đen, làm cho làn da của cô gái trắng sáng. Thời Vũ đang tập hút thuốc, khói thuốc bốc lên ngùn ngụt, cô nhóc cố gắng hít vài hơi nhưng lại ho sặc sụa, nước mắt ứa ra.

“Mẹ nó, thật sự quá cay, con chó Tiểu Vũ kia tập hút thuốc lá à?” Thời Vũ cầm điếu thuốc, hai mắt hồng hồng.

Trong chốc lát, Giang Khắc nghĩ cô có chút buồn cười, trầm giọng nói: “Tôi nghĩ lừa gạt là cách làm ngu xuẩn nhất. Cô làm như vậy, bọn họ đã đạt được mục đích rồi.”

“Không quan tâm, trở nên tốt hơn, mới có thể thắng bọn họ.”

Không khí đặc quánh vào một buổi tối mùa hè, ánh sáng mặt trời mờ ảo vẽ nên bầu trời một màu hổ phách nhẹ nhàng. Thời Vũ ngây người nhìn Giang Khắc, ngoại hình nổi bật, đôi môi đỏ sẫm, dáng vẻ đặc biệt lạnh lùng tiết chế..

Cho là thái độ của anh quá cao, tâm sự của mình lại bị người khác chọc thủng, cô gái bực bội đến nói: “Liên quan gì đến anh!”

Vẻ mặt của Giang Khắc lạnh xuống như một khối nước đá, ánh mắt trở lại vẻ lạnh lùng lúc trước, anh liếc cô một cái rồi rời đi..

Cho đến một lần, giáo viên công khai phê bình Thời Vũ trong lớp, nói rằng nhà trường nhận được báo cáo rằng có người đang đùa giỡn trong quán bar bên ngoài, phá hỏng bầu không khí trường học, có người nói rằng người này là Thời Vũ.

Lúc này Thời Vũ đang nằm trên bàn cười tức giận, cô chưa từng đến quán bar một lần nào mà bị vu oan giá họa. Thời Vũ phủ nhận: “Em không có.”

Thầy giáo cười một chút, thần sắc tự nhiên nói: “Không phải là em là loại người như vậy sao?”

Trong nháy mắt, Thời Vũ thậm chí không còn sức lực để tự vệ, đúng vậy, không phải cô đã tự mình làm tất cả những điều này sao? Thời Vũ ở trường học một ngày cũng không nói gì, bị người lặng lẽ bàn luận cũng không thèm phản ứng.

Buổi tối khi về đến nhà, cô phát hiện Thịnh Lan đi cùng Thời Gia Du đến Thượng Hải để thi đấu, bà ta cố tình để cho dì giúp việc nhà mình nghỉ phép. Ba Thời lại đi công tác, Thời Vũ bị nhốt một mình ở bên ngoài.

Thời Vũ đang ngồi xổm trên mép bồn hoa, trời càng lúc càng tối, cô vừa đói vừa sợ, ôm tay vẽ trên mặt đất. Khi đó nhà họ Giang và nhà họ Thời đều ở cùng một khu nhà, khi Giang Khắc về đến nhà thì tình cờ nhìn thấy một bé gái đang co ro dưới gốc cây lớn.

Khi Thời Vũ ngước mắt lên, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Giang Khắc.

Giang Khắc lạnh lùng dời mắt, đi qua đi trước mặt cô, tựa hồ không quen biết. Thời Vũ trong lòng thở dài, tiếp tục ngồi xổm trên mặt đất vẽ.

Năm phút sau, Thời Vũ đang cúi đầu, đột nhiên phát hiện trên mặt đất có một bóng người cao gầy, lại ngẩng đầu nhìn lên, Giang Khắc mặc áo phông đen, khuôn mặt sạch sẽ đứng trước mặt cô, nói: “Đi đến nhà của tôi.”

Thời Vũ đứng lên, đứng dậy và đi theo sau anh. Bóng lưng Giang Khắc kéo thật dài trên mặt đất, Thời Vũ cẩn thận lui về phía sau bóng lưng của anh, cảm thấy an toàn, giật giật ống tay áo của anh nói: “Anh trai, anh thật tốt bụng.”

Trước kia, khi Thời Vũ mới vừa trở về nhà họ Thời, mọi người đều là ở cùng một khu. Giang Khắc lại lớn hơn cô vài tuổi, ba Thời dặn cô gọi cho Giang Khắc là anh trai, nhưng Thời Vũ từ chối, lần này, Thời Vũ lại chủ động gọi anh trai.

Không ai biết rằng cảm xúc tích tụ trong ngày hôm đó, khi Thời Vũ phát hiện ra rằng mình bị nhốt bên ngoài cả đêm, cô cảm thấy cô đơn bị cả thế giới bỏ rơi.

Thời điểm Giang Khắc xuất hiện, anh giống như một tia sáng.

Thật may, Giang Khắc đã đưa cô về.

Giang Khắc không biết lúc tâm trạng Thời Vũ lúc này đang bùng phát, lại nghe Thời Vũ nịnh hót, anh cười lạnh nói: “Không phải anh chó má sao?”

Thời Vũ giẫm lên bóng lưng của Giang Khắc, lúc đi qua một đoạn đường tối, giọng điệu có chút nhát gan: “Anh trai, em sợ tối.”

Cô mắc chứng quáng gà từ khi còn nhỏ nên rất sợ bóng tối.

Giang Khắc không lên tiếng, mà bước đi chậm lại, duỗi thẳng cánh tay ra, chạm vào tay cô, Thời Vũ đột nhiên căng thẳng, anh dùng cả hai tay nắm lấy cổ tay cô, ngón tay thon dài lạnh lẽo ôm chặt lấy cô, làm cho người khác cảm thấy yên tâm.

Thời Vũ lặng lẽ giương mắt nhìn anh, da Giang Khắc rất trắng, lông mày lạnh lùng, trông rất tuấn tú. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút khi da của hai người chạm vào nhau.

Chỉ có Thời Vũ mới biết rằng tình yêu thầm kín đó giống như một hạt giống, thầm kín lớn lên trong trái tim cô.

Dưới ánh sao thưa thớt. Hai cái bóng kéo trên mặt đất dần dần xích lại gần nhau.

– –

Thời Vũ ngơ ngác ngồi xổm trên mặt đất, nghĩ đến chuyện đã xảy ra khi gặp Giang Khắc năm mười hai tuổi, đột nhiên, một đôi giày da thủ công cao cấp màu đen hiện ra trước mặt cô.

Cô ngẩng đầu nhìn, bên trong quần tây vạch ra một đôi chân dài mịn màng, Giang Khắc đứng ở trước mặt cô, lông mày rậm đẫm sương, đôi mắt híp lại nhìn cô chằm chằm, một tia không kiên nhẫn xẹt qua, còn có chính anh cũng không phát hiện mình sẽ thỏa hiệp.

“Này.”

Thời Vũ đứng dậy lao về phía anh, bởi vì quá kích động, đầu của cô gái nhỏ đã đập vào trong ngực anh, Giang Khắc bị hất lùi về phía sau hai bước, anh định thấp giọng khiển trách cô.

“Tôi biết anh sẽ đến.”

Đôi mắt Thời Vũ sáng long lanh, ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu kiên định như mọi khi. Ánh mắt Giang Khắc có chút giật mình, trầm mặc nhìn cô.

Vì anh mà em đang tốt lên từng chút từng chút một.

Gặp được anh, thật tốt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.