[Đêm khuya]
“Tiểu Tuyết…”
“Tiểu Tuyết.”
“Tiểu Tuyết!”
Đêm khuya im ắng, một tiếng gọi bất chợt vang lên. Hạ Tình Tuyết bừng tỉnh giấc, tim đánh dồn dập như sắp nhảy vọt ra khỏi màng tai.
Là ai?!
Tiếng nói kia, là Kha Tiếu Tiếu.
Nhưng cô đảo mắt nhìn chung quanh, ngoại trừ bóng tối căm căm thì không còn thấy gì nữa.
Đúng vậy, không thấy mới phải, bởi vì Kha Tiếu Tiếu đã chết rồi, chết đến hai lần. Nếu còn sống nữa, chắc Hạ Tình Tuyết nên hỏi xem vì sao hai năm trước, lúc còn ở trường học, Kha Tiếu Tiếu không đi mua vé số.
Căn phòng trống vắng để lộ sự hiu quạnh vì đã lâu không có người ở. Hôm qua Hạ Tình Tuyết mới trở lại căn kí túc xá sau nửa tháng, quét dọn cũng lười, ngả đầu là ngủ ngay.
Cô mệt chết rồi, cũng quá chán nản.
Hẳn chính vì thế nên cô mới không nhịn được mà nghĩ về quá khứ, từ đó mơ thấy giọng nói của Tiếu Tiếu.
Hạ Tình Tuyết không nghĩ nhiều, chỉ kéo chăn, vùi đầu ngủ tiếp.
[Tinh tượng]
“Anh Tiểu Lang, anh Tiểu Lang!” Mễ Nhạc Nhạc cầm quần đi loanh quanh trong phòng, “Quần em lủng hai lỗ rồi, anh vá giúp em đi.”
Căn cứ mở một trường tiểu học công lập, hy vọng có thể tiếp tục truyền bá ngọn lửa tri thức. Tiếc là học trò loe ngoe không được mấy mống, quan hệ còn chẳng hòa thuận.
Mễ Nhạc Nhạc lại đánh nhau với bạn học. Em đấm gãy mũi đối phương, mình cũng bị ngã khiến cái quần lủng hai lỗ ngay đầu gối. Đôi chân trắng nõn, không trầy trụa gì nhưng lỗ trên quần thì không chữa lành được, đành phải nhờ Ngụy Vân Lang vá cho.
Người đâu rồi?
Mễ Nhạc Nhạc tìm nửa ngày vẫn chẳng thấy đâu thì hừ một tiếng, bỏ quần xuống bước ra khỏi cửa phòng, men theo cầu thang đi lên trên.
Quả nhiên, ở mái nhà, Mễ Nhạc Nhạc phát hiện Ngụy Vân Lang đang cầm la bàn, nằm trên sân thượng. Biểu cảm của Ngụy Vân Lang là ngưng trọng mang theo một chút mờ mịt, mờ mịt mang theo một chút hư vô, hư vô mang theo một chút ấm ức.
“Anh, anh mộng du hả?” Mễ Nhạc Nhạc mò qua, huơ huơ tay trước mặt Ngụy Vân Lang.
“Xùy xùy xùy, nhóc mới mộng du ấy.”
“Vậy anh đây là bị sao? Trông lạ thế?”
Ngụy Vân Lang chậm rãi đứng dậy, nhìn vóc dáng giờ đã cao lên khá nhiều của Mễ Nhạc Nhạc. Một nỗi đau buồn chợt quặn lên trong lòng: “Mẹ bà nó, mãi không yên, tai tinh lại hiện thế nữa rồi!”
Đây là một thời đại với vô vàn khả năng. Nó tạo ra hàng loạt những anh hùng, cũng tạo ra hàng loạt các tai tinh.
[Xuất phát]
Tiểu đội mới đã tập kết xong, có Hạ Tình Tuyết trong đó.
Thượng tá Dương mang kính lão đến đưa tiễn bọn họ. Tin tức tai tinh mới hiện thế khiến tâm trạng ông chùng xuống suốt mấy hôm. May mà Ngụy Vân Lang đã tính ra tai tinh không ở gần căn cứ.
“Tháng trước, chúng ta nhận được tin tức từ căn cứ người sống sót trung ương rằng rất có thể thảm họa này bắt nguồn từ một tảng thiên thạch từ trên trời rơi xuống vào bốn năm trước. Phía trung ương nghi ngờ rằng bản thân thiên thạch có chứa từ trường kì lạ khiến virus dưới biển sâu biến dị, theo dòng nước lan ra khắp Trái Đất. Bên kia muốn vớt thiên thạch lên nghiên cứu, nhưng khá khó khăn. Chuyên gia cho rằng một sự cố rơi máy bay vào bốn năm trước có liên quan đến từ trường của thiên thạch.”
Thượng tá Dương vỗ vỗ vai Ngụy Vân Lang, động viên: “Ráng chờ một chút. Chờ chúng tôi nghiên cứu ra cách chống lại virus thì chắc tai tinh này sẽ không xuất hiện nữa.”
Ngụy Vân Lang dở khóc dở cười. Máy bay không thể tiếp cận, phải đi bằng đường biển. Nếu nguồn gốc của virus nằm ngay trong biển thì dưới biển lại có bao nhiêu quái vật đáng sợ ẩn mình nữa?
Chờ, chờ, chờ, chờ. Không biết tới ngày mình xuống lỗ thì đã chờ được chưa.
Thượng tá Dương động viên tất cả mọi người: “Cố lên, những tinh anh của chúng ta. Mọi người chính là hy vọng của toàn nhân loại!”
Xuất phát thôi, đi phương xa, đến tay nắm tay với nhân loại sống sót phía bên kia, tiêu diệt hết toàn bộ tai tinh trên thế giới!
[Trên đường]
“Không biết trên đường đi có gặp được chị hay không…” Hạ Tình Tuyết nói thầm, “Cơ mà dù lần này không có Tang Lộ thì chúng ta cũng sẽ thành công.”
Cô là người chủ động xin ra trận. Đối với việc sử dụng dị năng, Hạ Tình Tuyết giờ đây đã mò ra được rất nhiều chiêu, chiến đấu không hề áp lực.
Chẳng rõ vì sao mà lúc ở kí túc xá thì thi thoảng cứ nghe thấy tiếng Kha Tiếu Tiếu gọi mình.
Chắc là tức cảnh sinh tình? Hạ Tình Tuyết hơi rầu rĩ. Cô nghĩ có lẽ mình nên rời xa căn cứ một thời gian. Nhiệm vụ lần này cũng vừa đúng lúc.
Trên đường đi, đêm khuya.
“Tiểu Tuyết…”
“Tiểu Tuyết…”
“Tiểu Tuyết…”
Hạ Tình Tuyết bật ngồi dậy: “A!”
Đồng đội đều bị cô đánh thức: “Sao vậy?”
“Mọi người có nghe thấy tiếng gì lạ không? Đang gọi tôi ấy.”
“Không có. Cô nằm mơ chăng?”
Hạ Tình Tuyết hồ nghi nhìn chung quanh: “Chắc là vậy.”
[Tân sinh]
Buồn ngủ quá.
Trằn trọc suốt mấy ngày, Hạ Tình Tuyết buồn ngủ không thôi. Cô không muốn liên lụy đến các đồng đội, bèn dùng thể tinh thần tiến vào không gian, định tìm gói cà phê uống.
Hết hạn sử dụng? Không sao, đồ trong không gian có thể giữ được rất lâu.
Bây giờ Hạ Tình Tuyết đã có được một kĩ năng mới, đó chính là trực tiếp dùng thể tinh thần ăn uống, hát hò, hoạt động trong không gian. Như thế thì chẳng khác gì ăn uống ngoài đời thật, đều có thể tiếp nhận năng lượng và vật chất.
Cô pha ly và phê, ngồi xuống bên cạnh hủ tro cốt của Kha Tiếu Tiếu.
“Tại cậu không đấy, cứ xuất hiện trong giấc mơ của mình, hại mình mất ngủ.” Hạ Tình Tuyết cười khổ, “Đúng là kì quái. Rõ ràng mùa thu chưa qua, mùa đông còn chưa tới, sao cứ không nhịn được mà nhớ đến cậu thế chứ?”
Bịch!
Hủ cốt đang yên lặng đột nhiên nhúc nhích, cứ như bên trong có thứ gì đó đang va chạm.
Hạ Tình Tuyết trợn tròn, há hốc, giơ ly cà phê đơ người.
Trong hủ… có vật sống?!
[Quái vật]
“Tiểu Tuyết.”
“Tiểu Tuyết ——“
“Tiểu Tuyết!”
Hạ Tình Tuyết ngồi dưới đất, hai tay bịt tai, mặt chết lặng mà làm cây trèo cho một người tí hon to cỡ bàn tay.
Người tí hon kia quây một miếng vải làm váy, túm quần áo và tóc Hạ Tình Tuyết trèo lên, vô cùng vui sướng gọi tên cô.
Người nọ có gương mặt giống y đúc Kha Tiếu Tiếu, kích thước lại nhỏ hơn rất nhiều. Cô nàng tí hon này có thể chui ra từ một cục to bằng nắm tay mà Hạ Tình Tuyết từng cho là cục thịt nướng.
Đó là cái gì? Hạ Tình Tuyết không biết. Lúc trước, khi hỏa táng Kha Tiếu Tiếu, cô không để ý, chỉ hốt hết vào hủ đựng cốt.
“Hồi trước lúc còn ở trường học sao cậu không mua vé số vậy?”
Hạ Tình Tuyết thì thào hỏi.
Cô nàng tí hon ngồi lên vai Hạ Tình Tuyết. Chẳng biết có phải người nhỏ thì não cũng thu nhỏ, thế nên cả chỉ số thông minh lẫn cách suy nghĩ đều thoái hóa theo hay không: “Ha? Tiểu Tuyết!”
Hạ Tình Tuyết vung tay tóm lấy cô nàng tí hon kéo xuống, tức muốn khóc: “Đồ khốn này cậu có yên hay không! Rốt cuộc mình thiếu nợ cậu cái gì chứ? Hả?!”
Kha Tiếu Tiếu thu nhỏ lại ôm lấy ngón tay Hạ Tình Tuyết, cười giảo hoạt: “Tiểu Tuyết, ây!”
Hạ Tình Tuyết thật sự rất muốn nhét đối phương trở lại chỗ cũ.
[Lớn dần]
Kha Tiếu Tiếu thu nhỏ ăn rất nhiều. Ăn càng nhiều thì lớn càng nhanh. Giờ đang cao ngang một đứa bé mười tuổi.
Cô như cộng sinh với không gian của Hạ Tình Tuyết, có thể tự do hoạt động trong đó, trở thành thú cưng mà Hạ Tình Tuyết lén nuôi dưỡng.
Vóc dáng càng lúc càng cao thì dung lượng não của tiểu quái vật cũng ngày một lớn, chỉ số thông minh dường như cũng tăng lên chút đỉnh. Ngoài hai chữ “Tiểu Tuyết” ra thì cô dần dần cũng nói được những từ khác.
Hạ Tình Tuyết đặt cho cô nàng tên Tiếu Tiếu. Một ngày nọ, Tiếu Tiếu xuất hiện bên ngoài. Sau giây phút hốt hoảng ban đầu, Hạ Tình Tuyết bĩnh tĩnh giải thích với các đồng đội: “Thật ra…”
“Không cần giải thích, cái này không quan trọng.” Ngụy Vân Lang nói với ánh mắt ẩn ý, “Trong lòng em hiểu là được rồi.”
Đêm khuya, Hạ Tình Tuyết lặng lẽ dùng tay đo đạc, sau đó u sầu phát hiện Tiếu Tiếu lại cao lên.
Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày mọi người nhận ra tai tinh năm xưa đã trở lại.
Cho dù ngoài mình ra, Tiếu Tiếu không còn nhớ ai khác, cho dù vóc dáng cậu ấy bị thu nhỏ, nhưng ân oán năm xưa thật sự có thể xóa bỏ được sao?
[Quái vật]
Trong góc tối, hộc hộc, Hạ Tình Tuyết mặt mày trắng bệch, mở đèn pin rọi qua.
Cô gái ngồi xổm trước xác dã thú, đang cầm mớ nội tạng tươi sống mà cắn xé ngấu nghiến. Ánh sáng chiếu qua, cô quay đầu nhìn lại. Trên tay, trên mặt, kẽ răng cô nhầy nhụa máu.
“Cậu đang làm cái gì…” Hạ Tình Tuyết run rẩy cả người, nghiến răng nghiến lợi rồi lại không dám nói quá lớn tiếng, “Mau dừng lại!”
Tiếu Tiếu là quái vật, quái vật đang sống lại. Chờ đến ngày cậu ấy thật sự trưởng thành thì mình có còn khống chế được cậu ấy nữa hay không?
Tiếu Tiếu giơ quả tim đã bị gặm một nửa lên, cười ngượng ngùng: “Tiểu Tuyết cũng đói bụng rồi à? Vậy cho Tiểu Tuyết hết.”
Cho Tiểu Tuyết hết.
Hạ Tình Tuyết cắn môi, nhăn nhó nói: “Mình thèm vào. Máu me tùm lum, ghê muốn chết.”
Tiếu Tiếu sửng sốt, lại đứng dậy, bỏ quả tim qua một bên, bối rối lau tay: “Nhưng mà mình đói bụng. Tiểu Tuyết lại không thích mình ăn đồ ăn vặt.”
Hạ Tình Tuyết hừ một tiếng, nói: “Mình đâu có nhỏ mọn như thế. Chẳng phải tại cậu ăn nhiều quá đấy sao? Quên đi, lần sau không được ăn đồ sống. Bất luận có làm gì cũng phải nói cho mình hay, biết chưa?”
“Biết rồi!”
[Người nhà]
Lần này, người nhầy nhụa máu chính là Hạ Tình Tuyết. Cô tựa vào góc tường phủ đầy dây leo, thở yếu ớt.
Mỗi khi hít thở một lần là sẽ động đến miệng vết thương, khí quản lại khô khốc đến sắp nứt toác ra.
Bên cạnh, mấy đồng đội của cô nằm la liệt, ai cũng chật vật không thôi. Cơ mà khá tốt, vẫn chưa chết, thế đã may mắn lắm rồi.
Ngay phía trước, có một cô gái tóc dài mặc váy trắng đang đứng. Cô ta nhẹ nhàng xoay người, đầu ngón tay còn vương một ít tơ nhện mềm mảnh phất phơ giữa không trung.
“Tiểu Tuyết!” Cô ta vui sướng nhào đến, “Mình thắng, mình giết nó rồi! Mình giết chết tai tinh rồi!”
Hạ Tình Tuyết trợn mắt nhìn cô ta.
Tiếu Tiếu lúc này lại trở nên bi thương: “Tiểu Tuyết sắp chết hả?”
Giọng Hạ Tình Tuyết khàn khàn: “Vẫn… chưa…”
Tiếu Tiếu đã cao xấp xỉ cô. Cô nàng thân mật đỡ cô dậy, nhân cơ hội nói: “Tiểu Tuyết, cậu nên nghe lời mình. Nếu có thêm mấy người nhà là mình có thể bảo vệ Tiểu Tuyết được rồi.”
Cái người này, thật sự mãi vẫn chưa từ bỏ ý định. Hễ có cơ hội là sẽ giật giây mình để cô ả chế tạo “người nhà”.
Hạ Tình Tuyết nhe răng trợn mắt: “Mơ… đi…”
Tiếu Tiếu mất mát thở dài: “Tiểu Tuyết độc tài quá à.”
Nhưng chẳng mấy chốc, cô đã vui vẻ trở lại: “Cơ mà cho dù chỉ có mỗi một người nhà là Tiểu Tuyết thì mình cũng rất vui vẻ. Tiểu Tuyết, mình sẽ bảo vệ cậu!”
Người nhà ư?
Hạ Tình Tuyết mệt mỏi khép mắt lại, nghĩ thầm, có lẽ như vậy cũng không sai.
______HOÀN TOÀN VĂN______