Oa. Đẹp thật!
Lâm Thức quay sang kéo tay Đình Nghi cho cô ngồi xuống ghế.
– Em ngồi xuống đi.
Đình Nghi ngồi xuống.
– Đưa cho tôi nào!
Người nhân viên đưa đôi giày cho Lâm Thức. Lâm Thức khuỵ xuống. Đình Nghi ngạc nhiên.
– Anh làm gì vậy?
– Thì anh thử giày cho em.
Người nhân viên vì mùi đường mật ngập tràn chốn này mà đưa tay lên che miệng, ánh mắt có tí ganh tị.
– Tôi tự làm được mà.
Đình Nghi cố ý né tránh. Lâm Thức liền giữ chân Đình Nghi.
– Yên nào.
Đình Nghi cố chịu đựng. Từ nhỏ đến lớn chẳng ai quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này cho Đình Nghi, cả dì Du cũng chưa từng dạy cách thắt dây giày. Là tự Đình Nghi mày mò cả. Giờ lại có Lâm Thức đây tự tay thử giày cho Đình Nghi thực sự không quen.
Lâm Thức từ tốn tháo đôi giày Đình Nghi đang mang, xỏ đôi giày cao gót vào.
Rất vừa vặn lại rất hợp với Đình Nghi.
Lâm Thức cười hài lòng. Đình Nghi từ nãy vẫn không rời mắt khỏi Lâm Thức, môi cong cong ngọt ngào.
Anh ta cũng có lúc dịu dàng.
– Nào đứng dậy đi thử xem.
– Hả?
– Đứng dậy đi thử xem.
– Tôi đã bảo tôi…
– Anh đở em.
Lâm Thức đưa tay ra, Đình Nghi vịn vào, từ từ đứng dậy. Cảm giác trên giày cao gót chông chênh quá. Quá trình đứng dậy thật không dễ dàng gì.
– Tốt lắm.
Đình Nghi thở dài. Cuối cùng cũng đứng lên được.
– Đi thử đi.
Đình Nghi mếu
– Cái gì? Đi thử nữa á.
– Nhanh nào. Anh đã bảo anh đở.
Đình Nghi cười ngượng, lắc khẽ đầu
– Không được đâu.
Lâm Thức nghiêm mặt.
– Anh ở đây không phải sợ. Hít thở sâu nào.
Đình Nghi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, thở ra thật mạnh mẽ, dứt khoác, nuốt nước bọt.
Mình làm được.
Đình Nghi quyết tâm, nhưng vừa nhìn xuống thì ý chí chạy đâu mất hết. Đình Nghi nhìn sang Lâm Thức nhau mày, lắc đầu.
Trái lại Lâm Thức lại cười, gật đầu.
– Em nhất định làm được.
Đình Nghi run run, bước chậm.
Một bước.
Hai bước.
Nhìn sang Lâm Thức. Anh vẫn kế bên cô.
Ba bước.
Bốn bước.
Năm bước.
Cơ mặt Đình Nghi giãn ra, môi cong cong ý cười.
Cũng không khó khăn mấy.
Sáu bước.
Bảy bước.
Tám bước.
Chín bước.
Đình Nghi quay sang thì Lâm Thức không ở cạnh nữa, quay đầu nhiều hơn một chút thì Lâm Thức ở khá xa.
Bước thứ mười. Đình Nghi bị trật gót. Lâm Thức lại nhanh chân chạy đến đở.
– Không sao chứ?
– Ừm. – Đình Nghi gật đầu.
Lâm Thức cười.
– Lấy đôi này cho tôi…
Hai người rời khỏi trung tâm. Hai người đi bộ về.
– Hôm nay thật ngại quá.
– Ngại gì anh tự nguyện mà.
Đình Nghi cười, cúi mặt xuống đất.
– Trời hôm nay đẹp thật.
Đình Nghi ngước lên nhìn. Trợn mắt thở dài lắc đầu…
Trời âm u thế này anh ta lại bảo đẹp. Không hiểu nổi.
Tách…tách…tách…..
Gì vậy? Mưa sao?
Ào..ào..ào…
Ơ là mưa thật.
Một cơn mưa bất chợt đổ xuống. Lâm Thức liền kéo tay Đình Nghi chạy đi.
Họ chạy vào một mái hiên. Đình Nghi liền rút tay ra. Hai người đều ướt mưa, gió thổi vào mái hiên làm Đình Nghi run rẫy. Đình Nghi liếc nhìn Lâm Thức.
– Trời đẹp của anh đấy hả?
Lâm Thức cười, không nói.
Gì đây chứ?
Đình Nghi nhìn ra ngoài đường, cơn mưa này rất to và đột ngột khiến cả con đường này thật vội vã.
Ướt mưa đã lạnh. Gió còn thổi khiến cho cơ thể Đình Nghi run liên hồi. Lâm Thức thấy thế liền ôm lấy Đình Nghi.
Đình Nghi giật mình.
– Làm gì vậy?
– Em run như thế chắc lạnh lắm. Để anh ôm em. Áo khoác của anh bên ngoài ướt vậy thôi nhưng bên trong rất ấm.
Đình Nghi không biết nói gì nữa. Để Lâm Thức làm gì làm vậy, Đình Nghi cũng không mất mát gì.
Cơn mưa to này cũng nhanh tạnh. Mới đó nó đã nhỏ dần và tạnh hẳn. Đình Nghi và Lâm Thức vẫn đứng như vậy, chợt có ánh nắng chiếu vào trong hiên nhà, Đình Nghi mới né ra.
– Về thôi!
Trước buổi tiệc một ngày, thời gian rảnh Đình Nghi lại mang đôi giày cao gót và tập đi vòng vòng trong nhà. Dù thế nào cũng phải chuẩn bị thật tốt.
Ngày dự tiệc…
Dì Du ngồi làm tóc cho Đình Nghi. Mẹ Đình Nghi lúc xưa rất xem trọng bên ngoài, dụng cụ, trang sức, mỹ phẩm luôn luôn đầy đủ và toàn là hàng tốt. Khi bà mất dì Du vẫn giữ đến bây giờ, cuối cùng cũng có dịp dùng đến.
– Đình Nghi, con chưa từng dự một buổi tiệc nào, chắc áp lực lắm nhỉ?
– Dạ.
– Nghe dì dặn. Từng đi hay chưa đi thì mình cũng là con gái, lễ nghĩa cũng học ở nhà, cư xử cho đàng hoàng. Đi đứng cẩn thận, không nói năng lỗ mãng biết chưa?
– Vâng ạ.
– Chốn xa lạ cũng nên tỏ ra thân thiện một chút không thì người ta lại gay gắt với mình.
– Vâng ạ.
– Lạc lõng quá thì tìm cậu Lâm Thức nói chuyện, đừng tự kỉ một mình không hay.
– Con làm gì muốn nói chuyện với anh ta.
– Con nói gì?
– Vâng con biết rồi.
– Tốt. Biết thì tốt. Nhớ những gì dì dặn đó.
– Được rồi. Đi nhẹ nói khẽ cười duyên, cẩn thận, thân thiện, tìm ai đó nói chuyện.
– Rồi. Nghi của dì xinh quá. Thôi đi đi.
– Con chào dì.
– Nhờ ai đưa về con nhá. Đừng đi một mình nguy hiểm lắm.
– Dạ được.
Đình Nghi thở dài….
Chiếc taxi dừng trước nhà hàng Tam Mộng – một nhà hàng đạt chuẩn quốc tế của thành phố Bắc Kinh (Tác giả lấy bối cản ở Trung Quốc nha). Nó xa hoa, lộng lẫy đến không thể tưởng tượng.
Nhìn bề ngoài của nhà hàng mà Đình Nghi lại cảm thấy áp lực. Ngồi một lúc vẫn không muốn xuống xe.
– Cô ơi tới nơi rồi.
– Hả?… À dạ.
Đình Nghi lấy hết dũng khí bình sinh bước xuống xe. Chân mang giày cao gót lại quên mất cách giữ thăng bằng. Cơ thể có chút không vững vàng.
– Cậu không sao chứ?
Đình Nghi quay sang.
Là cậu ấy. Soái ca của mình…