Bạn Cùng Phòng Có Độc

Chương 17: Khi Ngọc Ngọc đụng Chân Sảng



17. Chiều hôm nay phòng bên cạnh sẽ ầm ĩ thành cái dạng gì nữa đây…

Câu trả lời này làm cho Đào Mộng Trúc thật sâu nghiệm được một việc, sống chung với bạn cùng phòng thì không nên quá nghiêm túc, không thôi sẽ sản sinh cảm giác mỗi phút mỗi giây đều lãng phí biểu tình… bởi vì, điểm quan tâm của bạn cùng phòng đa phần đều đi ngược trọng điểm của nàng, những thứ càng không quan trọng, bạn cùng phòng lại càng yêu quan tâm.

Đào Mộng Trúc ở đầu bên kia nơi Chân Sảng không nhìn thấy, nhắm hai mắt, hít sâu, đúng là không giận mà còn cười lắc đầu.

Bạn cùng phòng là cô gái tốt, kết luận này đã được kiên định dựng lên trong lòng nàng vô số lần, lại vô số lần cắn răng xô đổ, rốt cuộc ngày hôm qua đã được thẳng thắn xác lập.

Lúc trước nàng mang thành kiến nhìn Chân Sảng, luôn cảm thấy chỗ chỗ đều không đúng, một câu nói không hợp ý nàng liền hận không thể nghiến răng nghiến lợi trình diễn một màn núi lửa phun trào.

Nhưng thật ra Đào Mộng Trúc biết, nàng chỉ là đem cơn tức giận sau khi thất tình không có chỗ phát tiết trút lên một khách thuê vô tội, mặc dù rất nỗ lực kiềm chế, nhưng thân tâm bất do kỷ.

Cũng may, dần dà, những thứ hỏng bét này trong hoàn cảnh sống chung nàng tự nhận là thập phần hỏng bét đã xảy ra thay đổi rất lớn.

Loại cảm giác này rất kỳ quái, rõ ràng mỗi ngày nàng đều vì bạn cùng phòng mà phiền não, lại vẫn có thể cảm giác được rõ ràng cuộc sống mỗi ngày càng thêm phong phú.

Nói ra sợ người ta không tin, con người vốn thích yên lặng cáu kỉnh mà còn dễ bùng nổ của nàng, đúng là càng ngày càng thích bạn cùng phòng mỗi thời mỗi khắc đều có thể làm ồn khiến cho nàng câm nín thậm chí là đau đầu.

—— Y ở giữa lòng sông dài vắng lặng như hàn băng đêm đông, có người cầm đèn đưa đến, một đường ngâm nga, xua đi tịch mịch và đen tối khắp nơi.

Bỗng nhiên Đào Mộng Trúc gõ xuống văn bản một câu linh cảm như thế, sau đó ngã ra dựa vào lưng ghế duỗi lưng một cái, lại như ăn phải thuốc kích thích vọt mạnh về bàn phím.

Mộng cho Trúc 09:07:22

Bỗng nhiên tôi nghĩ ra một ý tưởng!

Có một sát thủ

Bạn cùng phòng (凸一 _ 一) 凸 09:07:25

(⊙o⊙)…

Mộng cho Trúc 09:07:22

Tính cách của sát thủ là ngoài mặt cao quý lãnh diễm nội tâm tự ti, y độc lai độc vãng, lạnh nhạt với thế gian

Bên cạnh chỉ có ám khí và đao làm bạn, trong mắt chỉ có tiền và tính mệnh của mục tiêu, lưỡi đao liếm máu, kẻ thù vô số, lưu lạc giang hồ, mỗi ngày còn sống y đều cho rằng đó là ngày cuối cùng

Mãi đến một hôm, y gặp được một cô nương ngốc nghếch vụng về thiện lương lạc quan

Bạn cùng phòng (凸一 _ 一) 凸 09:12:03

Để em đoán!

Ban đầu chắc chắn sát thủ chẳng biết vì sao lại cứu mạng cô nương đó, sau đó cô nương lấy thân báo đáp, liên tiếp bám theo

Sát thủ cảm thấy cô nương tha du bình*, vừa ồn vừa quậy vừa ngốc, muốn đuổi nàng đi

*Con chồng trước; ở đây ám chỉ sợ người đó mang theo tai họa

Sau đó hai người trải qua sinh tử không rời xa nhau nữa, cuối cùng ở bên nhau, có đúng không!

Nháy mắt Đào Mộng Trúc dở khóc dở cười, tạm thời không nói đến nội dung cũ rích trong não nàng đã bị bạn cùng phòng đoán trúng hai ba phần, nhưng kết cục HE này không phải phong cách của mẹ kế* như nàng.

*Tác giả ngược đứa con tinh thần của mình => mẹ kế

Mộng cho Trúc 09:15:31

Không, hai người trải qua sinh tử, sát thủ càng ngày càng sợ thân phận của mình không thể cho cô nương một mái nhà yên ấm, kẻ thù của y rất nhiều, sẽ liên lụy đến nàng, cho nên trăm phương nghìn kế muốn đuổi nàng đi.

Sau đó cô nương rời đi, vì để cho sát thủ yên tâm, lừa sát thủ nói mình sẽ gả cho nam phụ, kết quả cả đời cũng không gả

Sát thủ suốt ngày say rượu, tinh thần càng ngày càng không rõ, rốt cuộc trong một lần ám sát không tỉnh táo mất đi tính mệnh, trong thảng thốt y nhìn thấy nàng.

Bạn cùng phòng (凸一 _ 一) 凸 09:20:11

[ đậu xanh rau má lòng ta đau quá ] cái đuỵt, lại BE! Đại đại à chị như vậy thật sự có được không

Mộng cho Trúc 09:20:17

Không ổn à? Tôi muốn viết một câu chuyện cả hai yêu nhau, lại vì ích kỷ và không hiểu quý trọng, dẫn đến kết cục chết không được tử tế.

Sau đó mượn câu chuyện này nói với mọi người, tình yêu khác phái không có kết quả tốt, nhiều ý nghĩa giáo dục a.

*?

Bạn cùng phòng (凸一 _ 一) 凸 09:20:24

[ hộc máu ] một ngụm máu đào phun ra tung tóe, câu cuối cùng chỉ là mượn cớ, chị chính là muốn ngược độc giả!

Mộng cho Trúc 09:20:33

[ tiếng cười như chuông ] chỉ đùa thôi

Hình như sơ ý để lộ những thứ không nên để lộ a… nhưng mà bạn cùng phòng qua loa như vậy, có lẽ sẽ không để ý những chi tiết này.

Đào Mộng Trúc mím môi, kích động dựa theo ý tưởng trên văn bản khi nãy đi dàn ý.

Chớp mắt ý tưởng như trào ra, khiến nàng tinh thần mười phần, ngón tay nhanh chóng nhảy múa trên bàn phím, âm hưởng lộc cộc kia, nhiều lúc nàng gõ chữ âm thanh bàn phím đặc biệt có tiết tấu, theo tâm tình tốt đẹp hiện tại, trở nên bay bổng dị thường.

Khi Vu Hiểu Thu đến, văn bản trống trơn kia đã dàn ý được hơn một nghìn chữ.

Đào Mộng Trúc nghe tiếng chuông cửa, đứng dậy đi ra khỏi phòng, thấy Vu Hiểu Thu hai tay còn mang túi to túi nhỏ, cứ như thế mặc kệ tất cả trở ngại chăm chú bắt lấy Chân Sảng, nàng không khỏi bĩu môi, tiến lên yên lặng giúp Vu Hiểu Thu lấy đôi dép.

“Tam Khuy đại đại nên xưng hô thế nào?”

“Hả… xưng hô thế nào? Thì… thì Tam Khuy ý.” Chân Sảng nhếch miệng cười cười, nhưng đôi mắt có điểm mờ mịt.

“Chân Sảng.” Đào Mộng Trúc ở bên cạnh vỗ vai Chân Sảng, nói: “Hỏi tên thật của cô.”

“Ò ò ò!” Chân Sảng tỉnh ngộ gật đầu, như mắc bệnh ảo tưởng vỗ vỗ ngực mình, nói: “Tôi, Chân Sảng!” Sau đó cúi người bắt đầu nghiên cứu đồ ăn Vu Hiểu Thu mang đến.

“Tôi là Vu Hiểu Thu.” Vu Hiểu Thu cũng thập phần phối hợp, mở túi ra, có cá có tôm có ức gà, còn có cải trắng, khoai tây, ớt xanh, ngó sen, cà chua, đậu hũ, măng, với một ít gia vị trong nhà Đào Mộng Trúc không có.

“Déjà vu tiệc lớn!” Chân Sảng vẻ mặt cảm khái giơ ngón tay cái lên.

“Một lát còn hai người nữa.” Đào Mộng Trúc nói.

Chân Sảng vỗ tay, nói: “Được được được, náo nhiệt như vậy, hôm nay ngày mấy? Sinh nhật của ai hả?”

Đôi mắt Vu Hiểu Thu lập tức có hơi xấu hổ, khóe mắt Đào Mộng Trúc giật giật, nói: “Hôm nay là, cô và Hiểu Thu bàn chuyện hợp tác, tiệm Taobao…”

“Ò ò ò…” Chân Sảng chà chà lỗ tai, lại bóp bóp ót, sau đó hít sâu một hơi, hihi cười nói: “Ngại quá, hai hôm nay tui ngủ hơi muộn, đầu óc có hơi nghẹt… cái kia, cần tui hỗ trợ không?”

“Không cần không cần, tự tôi làm là được rồi.” Vu Hiểu Thu xách mấy cái túi đi vào bếp.

Chân Sảng bước nhanh đuổi theo: “Tui giúp chị lột tôm! Tui giúp chị xắt rau! Tui giúp chị…”

“Ài tôi tự mình làm là được rồi…”

“Không không không, để tui giúp đi, tui không hiểu những thứ này, chị xem chỗ nào tui làm không đúng, thì chỉ điểm một chút nha, tui muốn học!”

“Muốn học à? Đi, tôi dạy cho!”

“Người huynh đệ! Con người huynh thật đúng là siêu tốt!”

Đào Mộng Trúc đứng ở cửa bếp, muốn đi vào giúp, lại cảm thấy chen vào không nổi, cuối cùng vẻ mặt cạn lời mà chạy về phòng ngủ, cô đơn tiếp tục dàn ý, mãi đến 11 giờ hơn, Cổ Lương Châu và Hồ Dương đến, lúc này nàng mới đi ra phòng ngủ.

Bấy giờ trong bếp đã truyền ra trận trận hương thơm, Cổ Lương Châu đổi dép liền chạy vọt vào, chỉ vào Chân Sảng vừa mới bưng Tôm khả nhạc lên bàn: “Wá xá, tớ ăn trước một miếng được không!”

“Được!” Chân Sảng nói.

“Không được! Chương hôm qua cậu đăng không có mập chút nào!” Vu Hiểu Thu quay đầu lại liếc mắt trừng Cổ Lương Châu, Cổ Lương Châu đã cầm lấy đũa ăn một miếng, vẻ mặt hạnh phúc nói: “Cầu Cầu, ai cưới cậu, người đó hạnh phúc cả đời a.”

“Đúng vậy đúng vậy, tui cũng thấy thế!” Trong mắt Chân Sảng tràn đầy vẻ sùng bái.

“Ấy nè, nghe nói ấy cũng chơi Liên Minh!”

“Chơi a, có người kéo thì tui chơi, không ai kéo thì thôi, thủ tàn*, ha ha ha ha…”

*Tay tàn; chỉ người thao tác kém

Hai người nhất kiến như cố* bắt đầu hàn huyên.

*Vừa gặp mà như đã quen thân từ lâu

Cổ Lương Châu hỏi: “Khu vực của cậu là nào a?”

Chân Sảng nói: “Khu nào cũng không quan trọng, xem ai chịu mang tui trang bức mang tui bay*!”

*Chỉ việc cho người khác sức mạnh để kiêu ngạo

“Tui nè, tui mang cậu trang bức mang cậu bay!” Cổ Lương Châu nhướng nhướng mày, búng tay một cái.

“Thật á?” Chân Sảng vẻ mặt kinh hỉ, cũng mang theo chút không tin tưởng: “Hay có người nói mang tui trang bức mang tui bay lắm, nhưng không bay được mấy hạng, còn nhiều lần bị mắng.”

“Không sao hết, tui nói nè, tui có quen mấy người bạn thân, để bọn họ cùng kéo cậu, giọng nói của họ rất êm tai, dù là mắng cũng mắng cho cậu nở hoa trong lòng.”

“Ôi cái đuỵt, ngầu như vậy á? Chị đừng có ‘gạc’ tui nha! Tui tin rồi đó!”

“Tui giống cái loại sẽ gạt người sao? Máy vi tính tui cũng mang đến rồi, một lát ăn cơm xong chúng ta cùng chơi a! Hà hà hà…”

Giây tiếp theo, trong bếp truyền ra hợp tấu tiếng cười khó có thể nói nên lời…

Đào Mộng Trúc đứng ở ngoài bếp, bĩu môi dựa vào tường, nàng vốn cảm thấy bạn cùng phòng đối xử với nàng rất đặc biệt, hôm nay nhìn thấy, hình như cũng không đặc biệt lắm, rõ ràng bạn cùng phòng đối với ai cũng rất tốt rất tốt, bình đẳng như nhau.

Hồ Dương tiến lên vỗ vỗ vai nàng, nói: “Tớ đem máy tính đến rồi, chiều nay gõ chữ với cậu nha?”

Gõ chữ? Nàng vốn không có cách nào tưởng tượng, khi Ngọc Ngọc đụng Chân Sảng, chiều hôm nay phòng bên cạnh sẽ ầm ĩ thành cái dạng gì nữa…

——-——-——-——-——-——-——-

Tác giả: Vì gần đây weibo rất hot một trò Tán gẫu linh tê* bị moe tát vào mặt, cho nên mò lên một tiểu kịch trường:

*Linh tê ý chỉ sự ăn ý giữa hai người

《Sự ăn ý》

Khi các cô nương này mở đại hội thành ngữ, vấn đề thâm ảo liền xuất hiện —— Đầu óc + sự ăn ý = hậu quả là gì?

Quy tắc trò chơi: Một người miêu tả một người đoán, quá trình miêu tả không được để lộ bất cứ chữ nào của đề, không được dùng ngôn ngữ khác cùng nghĩa để đọc.

※Đề một: [ Biết ăn biết nói ]

Đào Mộng Trúc VS Chân Sảng

Đào Mộng Trúc: Nói một người đầu óc linh hoạt, phản ứng nhanh nhạy, xuất khẩu thành thơ.

Chân Sảng: Hiểu biết sâu rộng!

Chân Sảng: Thần thông quảng đại! Tài trí mẫn tiệp! Trí tuệ tuyệt luân!

Chân Sảng: Khôn như chó Σ(⊙▽⊙ “…

Đào Mộng Trúc (nội tâm: cái đm khôn như chó là thành ngữ à!): Về trò chuyện, liên quan đến trò chuyện!

Chân Sảng: Ò ò ò, miệng lưỡi lưu loát!

Đào Mộng Trúc: ﹁_﹁

Chân Sảng: Khéo ăn khéo nói! Miệng lưỡi như gà! Biết nói biết cãi!

Đào Mộng Trúc: Câu cuối cùng, chữ đầu tiên!

Chân Sảng: Biết nói giỏi cãi? Biết tính giỏi cãi? Biết bóp biết tính?

Đào Mộng Trúc: Tôi biết bóp cô chết ấy!!!!!

Chân Sảng: Chủ nhà (⊙o⊙)… chị phạm quy rồi, chữ biết tui có thể nói, chị không thể nói.

Đào Mộng Trúc (lệ rơi đầy mặt): Cô đi đi, trong 2 phút tôi không muốn nhìn thấy cô.

※Đề hai: [ Lâu ngày sinh tình ]

Chân Sảng VS Đào Mộng Trúc

Chân Sảng: A, cái này rất đơn giản!

Đào Mộng Trúc: Ừ, nói đi.

Chân Sảng: Một nam một nữ mỗi ngày đều ahihi, thời gian lâu dài, quan hệ càng ngày càng tốt.

Đào Mộng Trúc: Tôi…

Chân Sảng: Cái này rất dễ a, chị đoán không được hả?

Đào Mộng Trúc (Cắn răng, nội tâm: Thật muốn giả bộ nhận không ra con nhỏ đen tối này…): Lâu ngày sinh tình.

Chân Sảng: (乛▽乛) tui đã ‘núi’ mà, chị ở đó giả bộ ‘chong’ sáng.

※Đề ba: [ tang tâm bệnh cuồng* ]

*Đơn giản mà nói là ‘bệnh hoạn’

Lang Sơn Ngọc VS Đánh mất* Cầu

*丧失 từ ngữ mạng; Ý chỉ người làm rớt mất tiết tháo, đạo đức, luân lý

Cổ Lương Châu (Đưa tay chỉ chỉ Vu Hiểu Thu ở đối diện): Cầu Cầu, mau nói cho Ngọc Ngọc, cậu là loại người gì!

Vu Hiểu Thu: Trưởng thành chững chạc.

Vu Hiểu Thu: Sâu xa khó dò.

Cổ Lương Châu: Không phải! Cậu phải nói thật!

Vu Hiểu Thu: Cao quý lãnh diễm, đâm là thấy máu, bình tĩnh tự nhiên.

Cổ Lương Châu: Không phải mà, cậu rõ ràng là một người mở miệng cái là làm người khác tức điên, cái chữ này nói không được* hết thuốc chữa, còn là mang xà tinh cái chữ này nói không được*!

*Chữ bệnh

Vu Hiểu Thu (trầm tư chốc lát): Tôi biết rồi, tang tâm bệnh cuồng, đổi miêu tả một cái dễ đoán hơn nhiều.

Cổ Lương Châu: Nhưng mà Ngọc Ngọc cảm thấy miêu tả rất sinh động, là Cầu Cầu không tự mình hiểu ấy.

Vu Hiểu Thu: Đầu tiên, mời cậu đừng gọi tôi Cầu Cầu, ghét âm lặp, thứ hai, nếu như cậu bảo tôi dùng một câu thành ngữ hình dung tiếng cười của cậu và Chân Sảng, tôi nhất định phun ra được ngay.

Cổ Lương Châu (vươn một ngón tay run rẩy): Cậu!!

※Đề bốn: [ Phi lễ vật thị ]

Đào Mộng Trúc VS Nhóm người đánh mất*

*丧失 từ ngữ mạng; Ý chỉ người làm rớt mất tiết tháo, đạo đức, luân lý

Đào Mộng Trúc (bình tĩnh che hai mắt mình): Tâm tình của tôi ngày nhìn xuyên qua cánh cửa lá sách nhìn ai đó tắm.

Cổ Lương Châu: [ tiếng cười như chuông ] Muốn vào feifei*

*(乛▽乛)

Vu Hiểu Thu: [ thông minh ngưng mắt nhìn ] Đứng ngồi không yên

Hồ Dương (trầm tư): Sức mạnh hồng hoang

Đào Mộng Trúc (Tức giận đập bàn): Mấy người đủ rồi nha! Tôi là loại người đó sao!

Cổ Lương Châu: [ tiếng cười như chuông ] trong lòng cuộn sóng, ngoài mặt bình tĩnh.

Vu Hiểu Thu: Tâm động không bằng hành động, đi tới đẩy nhỏ đi.

Hồ Dương: [ thấy ↑ chuyện đen tối ]

Đào Mộng Trúc: Những chuyện gì gì đó không phù hợp không thể nhìn!

Hồ Dương: Khó mà nhìn thẳng?

Đào Mộng Trúc: Gần đúng rồi đó! Tiếp đi tiếp đi!

Vu Hiểu Thu: Ngực của bạn cùng phòng nhỏ quá, dĩ nhiên khó mà nhìn thẳng rồi.

Đào Mộng Trúc: [ bye-bye ] cô đi chết đi.

Lang Sơn Ngọc: [ tiếng cười như chuông ] không nỡ nhìn thẳng

Hồ Dương: Khó mà vào mắt

Đào Mộng Trúc (ôm ngực ngã xuống đất): Tôi muốn tuyệt giao với mấy người…

Vu Hiểu Thu (Tiến lên lật đề lên coi, bĩu môi): Cái đề rõ ràng dễ ẹc, phi lễ vật thị cái từ chính nhân quân tử này, cô tội gì cứ phải luẩn quẩn, lấy bản thân làm ví dụ để hại tụi này?

Đào Mộng Trúc: ┻━┻︵╰(‵□′)╯︵┻━┻

– end-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.