"Dì về rồi ^-^"
"Làm gì mừng dữ vậy?…Ai đây?"
"hắn…"
"bạn cùng trường của Giang ạ!"
Hắn chạy tót ra bằng đôi chân trần (vì chưa kịp xỏ dép vào)
Xông xáo dắt xe cho dì Út,
Trong khi tôi đứng ngẩn tò te ở bục cửa.
"Cổ xe dì bị lỏng bù loong rồi, chạy thế nguy hiểm lắm"
"Ừ, hèn chi… dì chạy thấy nó kỳ kỳ.."
"trời…may mà chưa có gì. để con siết lại cho!"
"Thế thì còn gì bằng…"
Họ nói chuyện làm như ko hề nhìn thấy tôi,
Và như thể đã quen thân với nhau từ dạo nào rồi vậy.
Coi ra, dì ko hề có ý định sẽ tống cổ hắn đi dùm tôi..
Hắn có giá trị lợi dụng quá… đối với chiếc xe của dì!! -___-
Tôi bất lực thở dài đi vào bếp..
Lòng vẫn tự hỏi, chuyện gì đang xảy ra thế này?
…..
"Ở lại ăn cơm nghen, Giang nó nấu sắp xong rồi"
"Dạ được!"
Chưa thấy ai lại nhận lời ngay khi chủ nhà mới đánh tiếng mời như thế
Ít ra thì cũng phải từ chối mại hơi vài câu chứ! >_<
"Sao trước giờ ko thấy con tới nhỉ?"
"Tại con mới biết nhà thôi.."
…
Cuộc nói chuyện cứ ra rả suốt..
Ban đầu, tôi còn dỏng tai nghe họ nói gì, nhưng về sau thì tôi mặc kệ.
"Xong chưa, Giang?"
"Rồi…đang dọn nè!"
"Để con vô phụ cô ấy!"
Ai cần chứ?? -__-
Hắn giật cái mâm lớn trong tay tôi, và đặt lên đó tất cả các đĩa thức ăn tôi đã bày sẵn trên bếp,
rồi cẩn thận bê ra ngoài.
…….
"Chà… canh hơi mặn nhỉ"
"Ừm…đúng đó, con bỏ muối quá tay rồi, Giang"
>_<
Tôi tiếp tục lùa cơm, ko đáp tiếng nào.
Dì, dì đang phản bội đứa cháu đã bao năm đồng cam cộng khổ với dì..
chỉ vì 1 tên sửa xe! Why?? Why??
"Thịt kho hơi…"
"NẾU DỞ THÌ ĐỪNG ĂN!!!!!!!"
Tôi hết chịu nổi đã hét lên, và đứng bật dậy.
Dì Út nhìn tôi bằng đôi mắt mở to,
Còn hắn thì cười và gãi đầu…
"Thịt kho hơi bị ngon mà!"
"Con làm sao thế, ngồi xuống ăn đi!"
"…….."
Tôi liếc hắn, người đang cắm đầu xuống mâm cơm và ăn ngấu nghiến,
Như thể đấy là bữa ăn cuối cùng của tên tử tù sắp bị hành quyết. -__-
Cơn giận của tôi có dịu lại chút đỉnh khi thấy điệu bộ ấy,
Nên tôi ngồi xuống… và tiếp tục ăn. Dù sao, tôi cũng ko dám cãi lời dì. TT__TT
Thực lòng mà nói, ngoại trừ ba tôi ra,
Thì hắn là người duy nhất đã dùng cơm tối chung với 2 dì cháu tôi.
mặc dù rất bực mình, nhưng bên cạnh đó, tôi có cái cảm giác ấm áp khó tả,
Như 1 gia đình.
Hắn đòi phụ tôi rửa chén mới chịu ra về,
Dì tôi bảo cứ vậy cho nhanh, còn dì thì đi vào phòng thay đồ.
…….
Cái gã này, hắn chưa bao giờ rửa chén!!! Tôi có thể khẳng định như đinh đóng cột.
Hắn cầm chai nước Sunlight bằng tay phải, tay trái cầm cái chén,
rồi xịt ra đó 1 ít nước rửa chén, dùng miếng moouse quẹt quẹt lên..
xong cái nào, hắn lặp lại cho cái tiếp theo…..Argh!!
"Ko phải thế!"
"Hử?"
"Làm thế thì chỉ 1 buổi là hết sạch chai Sunlight rồi"
"Thế… thì làm sao?"
"Tránh ra coi"
"Yeah!!"
Tôi, y như cái cô trên chương trình Thường thức gia đình,
mỗi hành động tôi làm thật chậm, và đều có thuyết minh đàng hoàng…
Tôi đang dạy cho hắn biết thế nào là… rửa chén khoa học.
Và thỏa thích sai biểu hắn cất chén bát và lau chùi bồn rửa.. -_-
Sau 25phút…
Tôi tiễn hắn ra cửa với lòng sung sướng vô vàng.
cuối cùng, hắn cũng về. ^_^
"Hôm nào ghé chơi nữa hen con"
"Sure!^^"
>_<
……
"Này"
"Gì?"
"Lần sau mà ko thèm trả lời tin của tôi, thì you sẽ gặp phiền phức đấy!"
"Hả??"
Hắn cúi chào dì tôi, và chạy biến đi ngay sau đó.
…Gặp phiền phức à?
"Bạn trai dễ thương đấy"
"Sao ạ?"
"Con may mắn thật, làm dì ganh tỵ quá. "
"Trời… dì nghĩ bậy rồi….."
Dì Út cứ cười tôi mà ko tin rằng, hắn chẳng là gì của tôi cả.
Tôi giải thích mệt mỏi mà vẫn (nói hỗn 1 câu)…như nước đổ đầu vịt. TT__TT
Dì cứ tủm tỉm cười…