Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Beta: Lạc Thần
Phiền toái nhất là, dường như ngoài chú rể là anh ra, người nhà hai bên đều vui mừng với cuộc hôn nhân này.
Chuyện Hoàn Anh thì anh có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng anh thật sự không thể chịu được vị hôn thê này.
Anh được ông nội nuôi từ nhỏ đến lớn, đương nhiên ông nội hiểu rất rõ bản tính của anh, sợ anh phản đối, thừa dịp anh đi bệnh viện “thăm bệnh”, ông nội đã sai người lấy hộ chiếu, chứng minh thư của anh… Vân vân, nói chung là tất cả những gì có thể xác minh danh tính của anh đều bị lấy đi hết, hơn nữa còn lấy đi thẻ tín dụng, thẻ ATM, trên người anh chỉ có vài đồng Euro, không có một tờ tân Đài tệ (Đài Loan Dollar: TWD) nào.
Vậy thì anh phải sống làm sao đây? Bà nội sắp xếp một thư ký vạn năng cho anh.
Dưới thư ký vạn năng còn một vài thư ký khác làm việc, Hạ Thiên Tễ có toàn quyền quản lý bọn họ – anh có thể sai thư ký đến khu Hạ Đông để mua bất cứ thứ gì được trưng bày phía trước cửa hàng, nhưng lại không thể tự mình bước vào cửa hàng tiện lợi chỉ để trả tiền mua một chai nước suối, đáng hổ thẹn thay cho một cuộc sống xa hoa.
Không phải anh chưa từng tính đến việc chuyển khoản, nhưng điều kiện đầu tiên là phải có thẻ ATM, làm lại thẻ thì phải có chứng minh thư. Vậy là lại trở về như ban đầu. Chứng minh thư và hộ chiếu của anh đã bị người quản gia già trung thành, tận tâm cất vào hệ thống két sắt của Thụy Sĩ trong đêm hôm ấy rồi.
Vì vậy mà sau khi Hạ Thiên Tễ về nước từ bốn ngày trước, vẫn cảm thấy mỗi ngày đều kỳ quái – ở trong nhà cao cửa rộng, lộng lẫy xa hoa, việc đi lại đều có xe sang đưa đón, có trợ lý luôn đi theo để chuẩn bị mọi việc lớn nhỏ, anh muốn cái gì thì chỉ cần nói một tiếng, thư ký vạn năng sẽ đi làm ngay lập tức; có điều, anh hoàn toàn không có một đồng để lấy ra từ trong túi của mình.
Trong phòng bệnh, ông nội anh cười rất vui vẻ: “Muốn có tiền thì tự mình kiếm lấy thôi.”
Nhưng mà bằng tốt nghiệp bao năm qua của Hạ Thiên Tễ sớm đã bị bà nội dùng lý do “muốn treo lên tường nhà” để lấy đi, ngay cả bằng tốt nghiệp tiểu học anh còn không cầm được, anh biết tìm việc bằng cách nào đây? Đã vậy, ba mẹ anh sớm nhận được lời dặn dò của hai ông bà, không cho phép anh mượn tiền dù chỉ một đồng. Thành ra mà nói, trừ việc ngày ngày đến Hoàn Anh làm việc, anh không còn con đường nào khác.
Trước đó rất lâu, anh sớm đã biết sẽ có một ngày mình phải đứng ra quản lý Hoàn Anh, nhưng anh định là khoảng ba mươi tuổi chứ không phải hiện tại, khi anh vừa mới hoàn thành luận án Tiến sĩ.
Tuy rằng không còn lựa chọn nào khác, nhưng lúc anh nghe ông già thối kia nói chuyện này với anh một cách dễ dàng như vậy, anh vẫn cảm thấy không vui, cho đến khi mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt đơn thuần đang lo lắng, anh liền có cảm giác quen thuộc với cô bé hàng xóm, cảm thấy cô thiện lương biết bao… Anh đã nghĩ, tốt lắm, chính là cô.
Nếu là cô “hại” anh mất trí nhớ, vậy thì để cô chăm sóc anh vài ngày vậy.
Anh muốn yên tĩnh vài ngày. Chỉ cần ông nội, ông quản gia, thư ký vạn năng, bác cả, anh họ mấy người này không tới làm phiền anh, anh vẫn có thể thoải mái mà liên lạc với bạn bè.
Tất cả người thân của Hạ Thiên Tễ đều sẽ nhìn sắc mặt của ông nội anh mà hành xử, nhưng bạn bè anh thì không như vậy.
Vì thế, việc cấp bách trước mắt là làm quen cơ bản với cô nữ sinh này.
Được rồi, anh mất trí nhớ, nhưng mà còn có tên để gọi. Cô gọi con mèo lông vằn là Bảo Thạch, nếu anh không sớm bịa ra một cái tên cho mình, theo cách của cô, anh sợ cô sẽ gọi anh là Vàng Thỏi hay Mã Não mất… Cho nên, anh định bảo cô xem xét vài cái tên Tiếng Anh, sau đó tìm một tên anh có thể chấp nhận được, mà cô cũng dễ nhớ, tạm thời thay thế cho tên thật Hạ Thiên Tễ.
Về phần làm sao để cô đồng ý, ngoài lý do cô “hại” anh ra, anh còn phải suy nghĩ thêm một chút. Nhìn cách cô đối xử với con mèo là hiểu rồi, ngoài cứng trong mềm – miệng cô mắng rất hung dữ, nhưng ngay cả đánh một chút cũng không nỡ. Con mèo đó chỉ cần làm nũng kêu vài tiếng meo meo với cô, cô liền ngừng lại, tiếng mắng chửi lập tức nhỏ hơn một chút, tuy rằng vẫn mắng “Đừng tưởng làm ra vẻ đáng thương thì sẽ không có chuyện gì”, nhưng cô rõ ràng đã bị cái dáng vẻ đáng thương đó của con mèo làm cho mềm lòng.
Bất quá mới vài phút mà thôi, con mèo lông vằn mà “kết thúc ngày tốt lành” sớm đã bò lên đùi của cô, cuộn đuôi rồi sà vào lòng cô để sưởi ấm, ngửi ngửi chủ xong lại ngửi tới chính mình, cái đuôi quơ qua quơ lại nhẹ nhàng, dường như vô cùng thoải mái.
Hạ Thiên Tễ cảm thấy rất muốn cười, nhưng anh biết nếu lúc này cười thì sẽ không hay, vì thế, anh hít sâu một hơi, kìm nén lại.
Rốt cuộc thì cô cũng “dạy dỗ” con mèo lông vằn của mình xong, đắp chăn bông cho con mèo “Đợi lát nữa sẽ đưa đến nơi dành cho thú vật lang thang”. Sau đó, cô đi đến chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh, cúi đầu thật thấp với anh, vô cùng áy náy nói: “Thật xin lỗi.”
Chính là bây giờ.
Thừa dịp cô đang xin lỗi mình, anh liền biết thời biết thế, nói ra yêu cầu đang ấp ủ trong lòng: “Không sao cả, dù sao cũng không có bị vết thương nào.”
“Nhưng mà anh không nhớ được cả tên của mình.” Giọng nói của cô vô cùng ảo não: “Anh có nhớ được một chút chuyện nào đó không? Một chút cũng được, ví dụ như ban công nhà anh nhìn ra hướng nào, khoảng lầu mấy, tên công ty của anh… hay là tôi giúp anh chụp một tấm hình, sau đó dán lên bảng thông báo ở Trung Đình?”
Hạ Thiên Tễ nhướng nhướng mày. Phương pháp kỳ quái gì thế này?
Không nói đến việc trợ lý của anh mỗi ngày đều tới một lần, từ nhỏ tới lớn, bác trai bác gái anh đều sống ở đây. Dán ảnh chụp lên, không cần một ngày không chừng ông quản gia nhà anh sẽ tìm tới cửa.
Huống hồ, dán mặt anh lên Trung Đình, nếu không có dòng mô tả rõ ràng, không chừng người ta sẽ nghĩ anh là tên dê xồm Đợi sau khi anh “khôi phục trí nhớ”, mặt mũi anh phải để vào đâu?
“Tôi nghĩ như vậy không tốt lắm đâu.”
“Tuy hơi kỳ quái, nhưng đó lại là cách nhanh nhất để anh tìm được người nhà.”
“Mặc dù tôi không nhớ rõ vài chuyện, nhưng mà về vấn đề này thì tôi có chút chắc chắn. Tôi rất coi trọng quyền riêng tư của mình.”