Tỉnh dậy vào lúc tối muộn, Tô Trà Trà ngồi dậy, cô ngẩn người trên giường hồi lâu rồi mới chạm nhẹ vào khóe mắt đau xót của mình.
Khóc nhiều quá, sưng hết lên rồi.
Sau khi thầm nghĩ một câu, Trà Trà lại nằm phịch xuống giường, cô im lặng nghĩ suy, đôi mắt xanh biển ánh lên chút mệt mỏi, rồi hồi lâu cô mới khẽ lầm bầm cất lời.
“Mệt mỏi quá, mình thật sự chẳng hợp với bất kì công việc nào mà…”
“Hôm nay chẳng gặp ác mộng, chẳng mơ đến họ…là cũng vui rồi nhỉ?”
Nhưng mà tại sao, cô lại cảm thấy trống rỗng như vậy, cái cảm giác hư không đến lạ.
Rồi Tô Trà Trà bật cười, hốc mắt cô nóng lên, nước mắt từng giọt từng giọt mà lăn dài trên má cô.
Trà Trà với lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, bấm loạn xạ tìm đến số điện thoại của Tranh Niệm.
Cứ tưởng rằng cuộc điện thoại này sẽ chẳng gọi được, nhưng chỉ ít lâu sau bên đầu dây kia đã kết nối, ngay lập tức, Trà Trà lại nghe được giọng nói dịu dàng của anh.
“Có chuyện gì sao Trà Trà?”
Tim Trà Trà run lên, nước mắt vẫn chảy không ngừng, nhưng miệng cô chẳng thể cất ra nửa lời.
Tranh Niệm chưa tắt máy, nhưng cũng chẳng hỏi nữa, anh im lặng nghe cô gái nhỏ đầu dây bên kia đang nghẹn ngào chẳng ra lời rồi hồi lâu sau, anh mới nghe được Trà Trà đáp lại.
Giọng nói cô run run còn kèm theo một chút nức nở.
“Ông chủ Quán, dù mới ngày đầu thử việc nhưng mà em nghĩ mình không hợp với công việc này cho lắm cho nên em xin phép nghỉ việc ạ.”
Tranh Niệm im lặng hồi lâu, anh nhẹ thở dài trong lòng rồi dịu dàng đáp lại.
“Không sao không sao, đã muộn rồi Trà Trà nên ngủ đi, ngủ muộn không tốt đâu.”
Tô Trà Trà cắn môi, rồi nhỏ giọng nói câu “Vâng ạ, chúc anh ngủ ngon.” liền cúp máy đi.
Cô nhịn không được có chút tự diễu.
“Mới thử việc một ngày mà đã nghỉ việc.”
“Mình thật sự…vô dụng quá rồi…”
“Có lẽ đó là lý do Tiểu Giang cũng bỏ mình mà đi.”
“Nhỉ…?”
_________________________
Ngày hôm sau tỉnh dậy với một quầng thâm to đùng trên mắt, Tô Trà Trà mệt mỏi mà định đổ đồ ăn cho mèo ra cho Tiểu Giang thì mới nhận ra chú ta đã mất tích rồi.
Cô miệng khô lưỡi khô mà rũ mắt xuống, nắm chặt trong tay mình hộp đồ ăn cho mèo, rồi nhẹ lầm bầm.
“Thói quen đúng là đáng sợ mà.”
Cất hộp đồ ăn cho mèo lại chỗ cũ, Trà Trà úp lấy một gói mì, ăn nhanh xong rồi chuẩn bị đồ chờ Uy Đình đến đón, trong lúc đó cô kiểm tra lại cuộc gọi trong điện thoại thì thấy một cuộc gọi nhỡ đến từ Tiêu Viện, đúng lúc cô đang định nhấn gọi lại thì Uy Đình lại đến. Trà Trà tự nhiên bước lên chiếc xe mô tô rồi ôm lấy eo cậu, quên béng đi mất việc phải gọi lại cho Tiêu Viện xem có chuyện gì vậy.
Lúc đến trường, Trà Trà như thường lệ đến chỗ của mình nhưng chẳng biết tại sao, hôm nay Tiêu Viện lại chưa đến.
Trà Trà chờ mãi chờ mãi rồi khi bắt đầu vào tiết học cũng chẳng thấy thân ảnh của cậu mà lại là câu thống báo của thầy giáo là Tiêu Viện đã chuyển trường.
Trà Trà ngơ ngẩn.
Cô cúi đầu xuống, bàn tay không khống chế mà rối loạn đan vào nhau, trong đầu hiện lên hàng ngàn hàng ngàn vạn câu hỏi nhưng tất cả lại hóa thành chân tướng về cuộc gọi nhỡ đêm tối ấy.
Hốc mắt Trà Trà đỏ lên, cảm giác đau xót ở khóe mắt nhắc nhở cô hôm qua mình đã khóc quá nhiều rồi, chẳng còn đâu nhiều nước mắt nữa.
Dư Thời Sinh im lặng quan sát biểu cảm của cô nãy giờ đột nhiên giơ tay lên phát biểu.
“Thưa thầy, em thấy bạn học Tô không được khỏe cho lắm, liệu em có thể đưa bạn ấy đến phòng y tế được không?”
Thầy giáo có chút bất ngờ vì hai người chưa từng gia lưu lúc nào trong lớp bây giờ Thời Sinh lại xin nghỉ hộ Trà Trà, nhưng bất ngờ chung quy về bất ngờ, thấy cất lời đồng ý rồi lại chuyên tâm giảng dạy tiếp.
Tô Trà Trà dù sửng sốt vì hành động của cậu nhưng cũng chẳng chối từ, do dự một chút rồi nắm lấy bàn tay của Thời Sinh.
Được Thời Sinh đỡ đến phòng y tế, tâm tình của Trà Trà có chút phức tạp, đầu óc cô loạn thành một đoàn nhưng cũng bật ra được một câu cảm ơn đối với Thời Sinh.
Thời Sinh rũ mắt nhìn nàng tiểu thư trước giờ luôn kiêu căng giờ đây lại chỉ toàn mệt mỏi này, ngón tay cậu cọ xát với nhau rồi buột miệng thốt lên.
“Bạn học Tô tại sao lại thay đổi nhiều như vậy?”
Tô Trà Trà sửng sốt, cô ngẩng đầu lên rồi lại cúi đầu xuống, thần sắc mỏi mệt lúng túng mà đáp lại.
“Thời gian trôi qua, con người ai mà chẳng thay đổi chứ.”
Thời Sinh tiến gần về phía Trà Trà, vén nhẹ lọn tóc mai của cô ra đằng sau rồi dịu dàng mà chạm vào khóe mắt cô.
“Nhưng tình cảm của tôi dành cho bạn học Tô lại mãi mãi chẳng thể đổi thay.”
“Dù tôi có tìm mọi cách lại chẳng thể nào quên đi cậu được.”
“Mỗi đêm về tôi đều luôn mơ thấy cậu.”
“Thấy cậu bên người khác cười vui, thấy cậu ngượng ngùng vì người mình thầm thương quan tâm đến mình và…”
“Thấy cậu dần chìm dưới biển sâu kia mà chẳng thể làm gì.”
__________________
Ghi chú: Tiêu Viện bạn nhỏ chuyển trường, Thời Sinh bạn học, Tiêu Giang học trưởng và Thời Mạn học tỷ lên tuyến (~-~)!