Bắc Thành Có Tuyết

Chương 79: Tình yêu thứ cấp (1) - Ngoại truyện Cố Phỉ Phỉ & Doãn Sách



1.

Sau khi Cố Phỉ Phỉ trưởng thành vẫn luôn gặp một giấc mơ lặp đi lặp lại.

Trong mộng là một rạp chiếu phim cũ đầy mùi khói dầu, người trước mặt ngồi thẳng thật cao, che kín hết tầm mắt của cô. Cô mở miệng nhờ người phụ nữ ngồi bên cạnh giúp đỡ, nhưng cổ họng như bị nhét bông, không phát ra nổi một lời.

Bởi vì người phụ nữ ngồi cạnh đang khóc.

Những người trên phim đang cười, đang ca hát, dắt tay nhau thành hình tròn cùng khiêu vũ trên nền cỏ xanh và ánh nắng rực rỡ.

Người phụ nữ bên cạnh cô đang khóc.

Mới đầu là khóc thầm, sau đó bả vai bà run rẩy, mỗi một tiếng khóc đều như cào tim cào phổi mà phát ra.

Phỉ Phỉ biết mình không làm được gì cả, chỉ có thể ngồi ngây ngô không dám lên tiếng, trong lòng có dự cảm về một ngày cuối cùng.

Sau khi xem xong bộ phim, người phụ nữ mua cho cô một cây kẹo bông gòn ở sạp hàng ven đường.

Cô cầm cây kẹo trong tay lại chẳng dám ăn đến một miếng, máy móc rập khuôn đi theo người phụ nữ ấy. Mấy lần cô đưa tay ra muốn với tay bà ấy, nhưng người phụ nữ lại càng đi càng nhanh, cho đến khi giữa hai người cách nhau cả một con hẻm thật dài, làm cô thấy sợ hãi vô cùng mà kêu lên, mẹ!

Người phụ nữ không dừng lại một chút nào, cứ đi thẳng vào nơi sâu nhất của bóng tối.

2.

Sau khi tỉnh dậy Cố Phỉ Phỉ dành hẳn năm phút nghĩ xem mình đang ở đâu.

Trong giây phút trước khi mở mắt, cô vẫn chỉ coi đó là một giấc mộng xuân, dài đằng đẵng, cháy nồng nhiệt, cũng có những chi tiết nho nhỏ tinh tế. Có thể nói là chất lượng rất cao.

Rơi vào tầm mắt là trần nhà màu trắng, đèn chùm màu đen phong cách công nghiệp, rèm cửa sổ màu xanh đậm, ghế salon màu đen, tấm thảm màu xám tro họa tiết hình học, tủ đầu giường màu đồng kim loại…

Tuyệt đối là phong cách trang trí của đàn ông, hơn nữa chủ nhân hẳn là một người ngăn nắp, có kỷ luật, và ý chí rất mạnh mẽ.

Nếu như không phải vì chuyện phát sinh tối hôm qua, cô còn muốn dán nhãn cho người đó là “cấm dục” nữa.

Nhưng hiển nhiên, người đang nằm cạnh cô lúc này, đã tự chứng minh bằng thực tế là anh không phải như vậy. Ai có thể nghĩ được rằng người nhìn rõ là vô cùng đứng đắn tới mức có chút không thú vị như thế, phong cách trên giường lại theo kiểu ép cô gần đến bờ vực tan chảy.

Giống như vào buổi sáng sớm trên núi rừng, anh đã điềm tĩnh mà xác định rõ ranh giới, để con mồi mặc sức chạy trốn, nhưng dù thế nào cũng không thể chạy quá khỏi ranh giới kia, anh chỉ đứng đó đợi con mồi không ngừng chạy tới chạy lui cho đến khi hết sạch sức lực, anh sẽ đi qua tóm lấy. Một kích chí mạng.

Phương pháp đi săn rất có tổ chức và quy chuẩn.

Tóm lại, đã lật đổ ấn tượng đầu tiên của Cố Phỉ Phỉ về anh.

Cố Phỉ Phỉ chớp mắt một cái, thu lại ánh nhìn, quay đầu qua nhìn người bên cạnh.

Cô cảm thấy việc bỏ kính ra rất phù hợp với anh, ít nhất để cho tâm điểm ánh mắt người nhìn không còn là trên tròng kính, mà là sống mũi thẳng tắp của anh.

Buổi chiều Cố Phỉ Phỉ còn có việc, bây giờ nên rời giường.

Cô bò dậy, cảm giác mình cực kỳ cần đi tắm. Tác dụng của rượu và sự mệt mỏi tối qua làm bọn họ vừa kết thúc là lăn ra ngủ, không có sức lực hay tâm tư đi tắm rửa qua.

Theo phép lịch sự, trước khi dùng phòng tắm, cô nghĩ nên hỏi anh mới thỏa đáng.

Cô đưa tay đụng vào người bên cạnh.

Cổ họng Doãn Sách phát ra một tiếng rên nhẹ, chậm rãi mở mắt, không biết có phải là do cận thị không, anh hơi híp mắt lại nhìn cô.

Cố Phỉ Phỉ nhìn ra trên mặt anh vẻ mờ mịt y như mình năm phút trước, nên cô hỏi: “Có cần tôi tự giới thiệu bản thân một chút không?”

Doãn Sách lắc đầu, có chút bối rối.

Cố Phỉ Phỉ hỏi: “Tôi mượn phòng tắm của anh một chút, có tiện không?”

Doãn Sách đưa tay về hướng một cảnh cửa, chỉ chỉ.

Chừng mười phút sau, Cố Phỉ Phỉ tắm xong, quấn khăn đi ra.

Trong phòng ngủ, Doãn Sách cũng đã mặc quần áo vào, trang phục áo phông và quần dài ở nhà. Một tay anh để trước ngực, đứng trước cửa sổ, cánh cửa sổ đã được mở ra, không khí ẩm lạnh tràn vào trong phòng.

Cố Phỉ Phỉ thấy quần áo của mình đã được đặt chỉnh tề ở mép giường, thấy hơi vui vẻ, cũng không nghĩ rằng có ai giúp ai dọn dẹp cả. Giúp bạn giường gấp quần áo, đúng là lần đầu tiên cô gặp người như vậy.

Cố Phỉ Phỉ thả khăn tắm xuống, cầm đồ nội y lên, “À, phải rồi…”

Doãn Sách nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy cô trong nháy mắt, lại dời tầm mắt đi thật nhanh, “… Ừ?”

“Tối hôm qua, anh có mang bao không?” Cố Phỉ Phỉ thản nhiên mặc quần áo.

Doãn Sách sửng sốt một chút, “… Không có.”

Cố Phỉ Phỉ nhún vai, “Vậy tôi sẽ mua thuốc.”

Ánh mắt Doãn Sách rơi lên khuôn mặt cô, bỗng chốc xấu hổ, “Tối hôm qua uống say…Rất xin lỗi.”

Cố Phỉ Phỉ dừng lại một chút.

Vì không dùng biện pháp bảo vệ mà nói lời xin lỗi, cũng là người đầu tiên cô gặp.

Cố Phỉ Phỉ mặc xong quần áo thì hỏi Doãn Sách đây là đâu.

Doãn Sách nói: “Em đi đâu? Tôi đưa em một đoạn.”

Cố Phỉ Phỉ cười một tiếng, “Không được.”

Điều này không phù hợp với nguyên tắc tình một đêm dễ hợp dễ tan của cô.

Doãn Sách gật đầu.

Nhưng anh lại đi vào phòng để đồ, từ chiếc cặp đặt giữa kệ lấy ra một tấm danh thiếp, đi ra đưa cho Cố Phỉ Phỉ, nói với cô rằng có chuyện gì thì có thể gọi điện thoại cho anh.

Rốt cuộc Cố Phỉ Phỉ cũng thấy có chút ngạc nhiên.

Cô nhận danh thiếp, nhìn một cái rồi cười nói, “Giám đốc Doãn, mỗi lần anh đều đưa danh thiếp như vậy, không sợ những người phụ nữ như chúng tôi đến bám lấy anh?”

Trên mặt Doãn Sách không có biểu cảm gì, giống như tối hôm qua ở trong club của bạn bè Đàm Yến Tây vậy, mọi người ngồi quanh uống rượu nói chuyện phiếm, chỉ có anh là thất thần hờ hững.

Sau đó, là ở bên ngoài phòng rửa tay, Cố Phỉ Phỉ thấy anh tháo mắt kính xuống đứng đó rửa mặt, khuôn mặt phản chiếu trong gương rất hợp với thẩm mỹ của cô, nên cô đi tới mời mọc.

Doãn Sách cũng không đáp lại cô ngay lập tức, mà híp mắt nhìn cô một hồi, tự nhiên lấy khăn giấy lau mặt, đeo kính lên, không nói lời nào.

Cho đến khi sắp tan buổi tụ họp, Cố Phỉ Phỉ định đứng dậy, thì trong bóng tối, người ngồi bên cạnh, ngón tay lại tiến đến bên cổ tay cô chạm vào một cái, giọng nói nhỏ đến gần như không nghe được: Tôi đưa em về.

Hiện giờ, vẻ mặt của Doãn Sách có mấy phần thờ ơ cứng nhắc, làm cho tính thích bỡn cợt của Cố Phỉ Phỉ nổi lên, cô bước đến gần anh, nhón chân, lấy mắt kính của anh xuống.

Doãn Sách đưa tay lấy lại theo phản xạ có điều kiện, Cố Phỉ Phỉ kéo cổ áo anh một cái, để anh phải cúi đầu xuống đến gần cô hơn, đầu lưỡi cô nhẹ nhàng đảo qua trên mí mắt anh.

Anh vội vàng luống cuống nháy nháy mắt mấy cái.

Cố Phỉ Phỉ cười ra tiếng, đeo lại kính lên cho anh, danh thiếp cũng nhét lại vào trong cổ áo của anh.

“Đi đây. Bái bai.”

3.

Cũng không nghĩ rằng, lại gặp nhau sớm đến vậy.

Cố Phỉ Phỉ đã giải ước với phòng triển lãm tranh của Lương Hành Mộc, nên bây giờ không có việc gì làm, cũng chưa nghĩ ra sau này sẽ đi đâu. Đúng lúc, có một người bạn chung trường Đại học muốn thành lập công ty, hoạt động dưới tư cách họa sĩ, đầu tư vào lĩnh vực nghệ thuật, nên muốn hẹn cô cùng trò chuyện một chút.

Sáng thứ bảy, trước khi bay về St.Petersburg, Cố Phỉ Phỉ cố gắng dành ra chút thời gian đi gặp người bạn cùng trường đó.

Ngồi dưới quán Starbucks dưới chân một tòa nhà văn phòng nào đó, nói chuyện hết hai tiếng, cô cảm thấy không đáng tin cậy, nhưng cũng không từ chối thẳng thừng mà chỉ nói phải về suy nghĩ thêm một chút.

Bạn học tiễn cô đi, cũng tiện ra ngoài đón một người.

Anh ta hẹn một người đầu tư, chỉ giờ nghỉ ăn cơm trưa người ta mới có thời gian gặp anh ta nửa tiếng, lúc này hẳn là đã xuống rồi.

Cửa vừa đẩy ra, Cố Phỉ Phỉ đã nhìn thấy ở cửa số 3 của tòa nhà văn phòng, một người quen bước ra.

Hiển nhiên người đó cũng nhìn thấy cô, bước chân anh dừng lại một chút.

Cố Phỉ Phỉ chợt cảm thấy hoang đường, cười một tiếng, cũng không biết có nên lên tiếng gọi hay không.

Doãn Sách thì lại lên tiếng chào: “Cô Cố.”

Bạn học hỏi: “Hai người biết nhau à?”

Doãn Sách: “Đã từng gặp.”

Cố Phỉ Phỉ nghĩ thầm, đâu chỉ vậy. Đã từng ngủ.

Bạn học cười nói: “Vậy chi bằng cùng ngồi trò chuyện một chút? Phỉ Phỉ chính là cây át chủ bài của chúng tôi…”

Cố Phỉ Phỉ cũng không giữ sự khách khí quá mức nữa, cười nói: “Đàn anh à. bát tự còn chưa xem đâu, gì mà át chủ bài.”

Anh bạn học cũng cười: “Chẳng phải chúng ta nói chuyện rất vui vẻ sao?”

Cố Phỉ Phỉ nói: “Thôi. Hai người cứ nói chuyện, sáng mai tôi phải bay rồi, trở về thu dọn hành lý.”

Cô nhìn Doãn Sách một cái, khẽ gật đầu, “Bái bai.”

Tối hôm đó, Cố Phỉ Phỉ nhận được yêu cầu kết bạn Wechat của Doãn Sách.

Có thể là hỏi qua anh bạn học chung trường đó, cô suy đoán.

Cô không nghĩ nhiều, ấn chấp nhận.

Cố Phỉ Phỉ trở lại trường khoảng hơn một tháng, rồi lại về nước một chuyến.

Cô đi học bồi dưỡng ở một học viện mỹ thuật tại St.Petersburg, có một thầy giáo trong trường muốn tới Bắc Thành mở triển lãm cá nhân, Cố Phỉ Phỉ là thành viên trong ban tổ chức. Buổi triển lãm cá nhân tổ chức ở một bảo tàng nghệ thuật phi thương mại, việc kết nối công việc giữa hai đầu là do Cố Phỉ Phỉ phụ trách.

Ngoài bản thân buổi triển lãm còn có một loạt bài giảng kéo dài trong hai tuần, cũng là do Cố Phỉ Phỉ bàn bạc sắp xếp, có lúc còn kiêm cả công việc phiên dịch.

Vì buổi triển lãm này, Cố Phỉ Phỉ mở vòng bạn bè đã vạn năm không sờ tới ra, đăng hình chín ô vuông thúc đẩy tuyên truyền.

Ngày triển lãm đầu tiên, Cố Phỉ Phỉ đi cùng thầy giáo tới viện bảo tàng để thuyết trình.

Trong số người đến xem, Cố Phỉ Phỉ nhìn thấy Doãn Sách.

Nhân lúc thời gian nghỉ ngơi cô đi qua đó tìm người, Doãn Sách đang khoanh tay trước ngực đứng trước một bức tranh. Anh mặc trang phục không hề có tính chất kinh doanh chuyên nghiệp, chiếc áo khoác màu xanh phi công, phối hợp với hình dạng lịch sự của mắt kính, khí chất trên người vừa có cảm giác mâu thuẫn lại thống nhất.

Cố Phỉ Phỉ lặng lẽ đến gần, đột nhiên giơ tay lên chạm vào bả vai anh.

Anh không giật mình chút nào, quay đầu nhìn cô, cười một cái rồi nói: “Đã thấy em.”

Cố Phỉ Phỉ cười hỏi: “Anh tới để cổ vũ cho tôi hay cho thầy tôi thế?”

“Cả hai.” Doãn Sách nhìn cô, “Mấy giờ tối thì xong? Tôi mời em ăn cơm.”

“Không biết được. Phải xem tình hình.” Cố Phỉ Phỉ mập mờ nước đôi đáp lời.

Đến tối, người của bảo tàng mỹ thuật này muốn mời thầy giáo đi ăn, Cố Phỉ Phỉ cũng trong đội ngũ đi cùng, nên cố nhắn Wechat cho Doãn Sách báo một tiếng.

Cho đến khoảng chín rưỡi Doãn Sách mới trả lời cô, có lẽ là đoán được chỗ cô đã sắp kết thúc, hỏi cô: Ở đâu vậy? Tôi tới đón em.

Cố Phỉ Phỉ không trả lời anh.

Cố Phỉ Phỉ đưa thầy giáo về khách sạn, trở về phòng mình, mở vali, phát hiện thuốc lá đã hết.

Đi xuống lầu tìm cửa hàng tiện lợi, lại mất công đi về, loại cô thường hút những cửa hàng tiện lợi như vậy không có, còn loại thuốc lá của đàn ông thì cô hút không quen.

Cô buồn chán trở về khách sạn.

Nằm ở trên giường, như bị ma xui quỷ khiến, cô lấy điện thoại ra gửi một tin cho Doãn Sách, kèm theo nhãn hiệu của thuốc lá, hỏi anh: Có cách nào có thể tìm được loại này không.

Doãn Sách: Không biết được. Phải xem tình hình.

Cố Phỉ Phỉ cười ra tiếng, trực tiếp gửi địa chỉ khách sạn và số phòng cho anh.

Sau đó quăng điện thoại qua một bên, đi tắm.

Sấy khô tóc, ôm máy tính xử lý một đống tin nhắn trong Wechat, khoảng chừng bốn mươi phút qua đi, có người tới gõ cửa.

Cố Phỉ Phỉ đi tới, mở cửa ra.

Trang phục trên người Doãn Sách đã đổi thành chiếc áo khoác dài màu cà phê, hình dáng rất cổ điển, rất phù hợp với khí chất học giả tinh anh của anh.

Cố Phỉ Phỉ cười, cũng không để cho anh vào cửa mà đưa tay ra.

Doãn Sách đưa tay vào trong túi áo khoác, lấy bao thuốc lá ra vỗ vào bàn tay cô.

Cố Phỉ Phỉ nhận thuốc, cùng nắm lấy một ngón tay của anh, kéo anh vào trong phòng.

Cửa đóng lại, Doãn Sách dựa lưng vào cánh cửa, ánh mắt sau cặp kính chan chứa rất nhiều ý vị.

Cố Phỉ Phỉ muốn tháo kính của anh xuống, anh đưa tay ra bắt lấy cổ tay cô.

Cố Phỉ Phỉ hỏi: “Tắm không?”

Doãn Sách không lên tiếng trả lời.

Cô cười, nhón chân, ghé sát vào cổ anh ngửi một chút, “Xem ra là tắm rồi.”

“Vậy thì…” Cô đưa tay, hơi kéo mặt anh xuống một chút.

Hơi thở của Doãn Sách ngừng lại một nhịp, vào lúc cho là cô muốn hôn anh, cô lại bắn ra một phát đạn rỗng, miệng mỉm cười và hơi thở mơn trớn trên mũi anh, tay rơi xuống, nói, làm việc chính đi.

Hai tuần lễ này, gần như mỗi buổi tối Cố Phỉ Phỉ đều trải qua với Doãn Sách.

Quan hệ của hai người, ở một mặt nào đó mà nói là vô cùng thuần túy, ăn ý với nhau không hề nói nhảm, chỉ khám phá thăm dò để thân thể càng hòa hợp hơn nữa.

Hai tuần trôi qua, Cố Phỉ Phỉ chuẩn bị trở lại trường học.

Tối hôm đó, Cố Phỉ Phỉ tới nhà của Doãn Sách. Bọn họ theo lệ đi thẳng vào vấn đề, nhưng chưa thỏa mãn lại bị một cuộc điện thoại quấy rầy.

Điện thoại di động của Cố Phỉ Phỉ rung rung dữ dội trên tủ đầu giường.

Cô đưa tay cầm lấy, nhìn tên người gọi điện, sửng sốt một chút, nhặt đại một món quần áo khoác lên người rồi đứng dậy bước tới bên cửa sổ.

Doãn Sách nhìn cô tựa trán vào cửa kính, chỉ để lại cho anh một bóng lưng.

Áo sơ mi trắng của anh ở trên người cô, size quá lớn, làm nổi bật bóng hình lẻ loi cô độc.

Giọng nói của cô lúc này Doãn Sách cũng chưa từng nghe thấy bao giờ, lạnh lẽo như vậy, chua chát mà dửng dưng, không biết bên đầu kia nói gì, hình như là ai đó đã xảy ra chuyện gì đó, cô hỏi bên kia là lúc nào, tình hình bây giờ ra sao.

Rồi sau đó, không khí yên tĩnh trong một cái chớp mắt.

Cô cười một tiếng thật ngắn ngủi, “Chết? … Cuối cùng đã chết à.”

Ngắt điện thoại, mà cô vẫn đứng trước ô cửa sổ hồi lâu không nhúc nhích.

Doãn Sách mặc quần, đứng dậy, không tự chủ được mà đi về phía cô.

Nghiêng đầu nhìn xem, mới thấy trên mặt cô không có một chút biểu cảm.

Ngày thường dường như lúc nào cô cũng cười, nụ cười ấy không thể nói là chân thành, có lẽ đa số người nhìn đều biết, có mang theo ba phần dối trá ở bên trong.

Nhưng vào giây phút này, anh lại tình nguyện rằng cô dối trá, bởi vì biểu cảm như bây giờ làm anh không biết nói gì, mà trong lòng lại thấy cứng đờ khó nhọc.

Nhìn cô trống rỗng như bị rút đi linh hồn.

Doãn Sách không nhịn được đưa tay ra nắm lấy vai cô, kéo cô vào trong vòng ôm của mình, “… Cần tôi đưa em về không?”

Cố Phỉ Phỉ nhìn anh một cái, rốt cuộc trên mặt cũng lại có nụ cười, “Có thể ở lại chỗ này của anh một lúc được không? Chút nữa tôi muốn đến…” Cô dừng một chút, “Đám tang. Cha tôi chết rồi.”

4.

Từ đêm chạy về phía đêm, chỉ có bóng tối mờ mịt vô tận.

Chỉ có hai chùm đèn xe là đôi mắt thao thức trong đêm.

Nhà của Cố Phỉ Phỉ trong một thị trấn nhỏ ở tỉnh lân cận.

Nghe nói rằng lái xe chỉ mất năm tiếng, Doãn Sách bảo sẽ đưa cô đi.

Anh là quân tử có lòng thương người, Cố Phỉ Phỉ biết, hành động này đã vượt quá trách nhiệm của một người tình qua đường, căn bản anh không cần phải làm thế.

Mà lời từ chối chỉ lướt qua trong đầu, chứ Cố Phỉ Phỉ không hề nói ra miệng, bởi vì quả thực cô thấy sợ và bối rối với đoạn đường phải lái xe đi rồi lại lái trở về này.

Từ đầu đến cuối Cố Phỉ Phỉ đều cảm thấy, sự say mê với nghệ thuật, và sự oán hận với người cha, là xương sống của cuộc đời cô.

Bây giờ, người đi rồi, chủ thể của nỗi hận đã biến mất, một nửa xương sống đã sụp đổ.

Chỉ là cô không hề cảm thấy thư thái, chỉ có mờ mịt, giống như những điều đã theo đuổi cả nửa cuộc đời, bỗng hóa thành giấc mộng.

Cố Phỉ Phỉ ngồi trong xe, cửa kính hạ xuống hơn phân nửa, gió đêm bên ngoài lành lạnh, cô châm thuốc hút vài hơi rồi ấn vào trong máy hút khói.

Giờ phút này cô rất biết ơn Doãn Sách, ở bên trong một không gian độc lập khép kín, ở bên con người một nửa xa lạ chỉ trao thân không trao tâm này, cô không cần phải ngụy trang. Chán nản và mờ mịt, đan xen với cảm giác hoang đường sâu trong nội tâm, biến thành biểu cảm phức tạp khó diễn tả trên gương mặt cô.

Lái xe đến thành phố, trời đã gần sáng.

Trên con đường trước cửa nhà có mấy chiếc xe đỗ, Cố Phỉ Phỉ ngồi trong xe nhìn một lượt, âm thanh mơ hồ ồn ã kia, chắc là thân thích trong nhà đều đã tới.

Cố Phỉ Phỉ nói lời cảm ơn với Doãn Sách, để anh tự đi tìm khách sạn nghỉ ngơi một chút, việc tang lễ ở đây chắc phải mất dăm ba ngày, tạm thời cô không thể quan tâm đến anh, chỉ có thể ghi nhớ ân tình này, “Đến lúc trở về Bắc Thành tôi sẽ mời anh ăn cơm.”

Doãn Sách không nói gì nhiều, gật đầu, bảo cô tự chăm sóc chính mình.

Lúc Cố Phỉ Phỉ có mặt, trên người là một chiếc áo khoác dạ dài màu đen, nhưng bên trong lại là một chiếc váy len màu đỏ tía.

Màu đỏ này đã chọc giận mẹ kế, đang khóc lóc sắp chết lại còn có sức nhào lên người Cố Phỉ Phỉ, chửi mắng cô, cha mày chết, mày thấy vui vẻ lắm có phải không!

Cố Phỉ Phỉ cười, nói, tôi có thấy vui không thì không biết, nhưng với bà thì chắc chắn là, cha tôi chết, vừa vặn để bà cùng tên cháu trai họ xa kia của bà hạnh phúc bên nhau nhỉ?

Cách đó không xa, một tên mặt hoa da phấn, cũng chính là “cháu trai họ xa” trong lời Cố Phỉ Phỉ, mặt mũi trắng bệch ra vài phần.

Mẹ kế đỏ cả mặt, tiến đến muốn bạt tai Cố Phỉ Phỉ, bị mọi người cản lại thì quay người nằm rạp lên chiếc quan tài khóc trời khóc đất, không ngừng kêu la, ông Cố ơi, trời xanh chứng giám cho tôi, tôi đối với ông móc tim móc phổi, lại bị con gái của ông chê cười…

Cố Phỉ Phỉ thấy chán ghét cực kỳ.

Cô khoanh tay đứng xa ra một chút, nhìn về phía xa xa, qua tấm rèm cửa là một màu trắng bạc mơ hồ.

Cô cảm thấy lạnh, không phải vì thời tiết, mà là sự thê lương mờ ảo.

5.

Xử lý chuyện trong nhà xong xuôi, Cố Phỉ Phỉ trở về Bắc Thành, hẹn Doãn Sách ăn một bữa, nhưng bên anh lại không rảnh, còn cô phải lập tức trở về St.Petersburg, hai người không có dịp gặp nhau.

Sau đó đến ba tuần, Doãn Sách liên lạc với cô. Kỳ nghỉ cuối năm của anh, cũng chẳng có nơi nào muốn đi, anh hỏi cô, nếu anh tới St.Petersburg chơi thì cô có đón tiếp không.

Cố Phỉ Phỉ nói tất nhiên, còn nợ anh một lần ân tình đó.

Ngày Doãn Sách đến, Cố Phỉ Phỉ tới sân bay Pulkovo đón người, mặc bộ đồ nhồi lông màu đen vô cùng ấm áp, trang bị đầy đủ mũ và khăn quàng. Cô không trang điểm vì vừa kịp ngủ dậy, còn liên tục ngáp ngáp.

Thấy Doãn Sách đi từ cổng ra máy bay, Cố Phỉ Phỉ lập tức cười đến tỉnh, “… Không lạnh à?”

St.Petersburg ở phía Tây Bắc nước Nga, vĩ độ rất cao, nhiệt độ trung bình vào tháng 3 là âm 5 độ, không khác gì Bắc Thành giữa mùa đông. Cô đã nhắn Wechat cho anh là mặc nhiều đồ vào, anh lại chỉ mặc một chiếc áo len mỏng và áo khoác dài bằng lông cừu, mắt thường cũng thấy được không đủ ấm.

Doãn Sách: “… Còn ổn.”

Ra khỏi sân bay, Doãn Sách đã chẳng còn cứng rắn chống đỡ nổi nửa, trong bãi đỗ xe lạnh như hầm băng vậy.

May là Cố Phỉ Phỉ lái xe tới đón anh, một chiếc Renault Duster*, màu xanh quân đội, dáng vẻ nam tính cứng rắn.

Trong xe đã mở máy sưởi, làm anh thấy khá hơn một chút.

Cố Phỉ Phỉ vốn định đưa anh thẳng về căn nhà thuê, lúc này đổi đường, đến cửa hàng tổng hợp mua một bộ quần áo trước.

Cô chọn cho anh một bộ đồ nhồi lông chống gió, cảm thấy khá ổn, nghĩ đến việc anh có thể mang về Bắc Thành, mùa đông sang năm vẫn có thể mặc. Cố Phỉ Phỉ trả tiền, lý do là vẫn nợ ân tình của anh.

Doãn Sách cởi chiếc áo khoác dài trên người ra, mặc áo nhồi lông vào, chiếc tag móc ở khóa vẫn chưa bỏ ra, lúc anh kéo khóa lên chắc là bị kẹt nên không nhúc nhích gì.

Cố Phỉ Phỉ đi tới bên cạnh anh, cúi đầu, kéo chiếc tag bọc trong nilon trong suốt bị lẫn vào bên trong lôi ra.

Cô rất tùy tiện, cũng không hỏi lấy dao hay kéo từ chỗ nhân viên bán hàng, mà dùng luôn răng cắn đứt.

Lúc Doãn Sách nhìn xuống vào khóe mắt cô, trên làn mi mỏng manh kia có vương nét yếu ớt, rất không phù hợp với khí chất trên người cô.

Hô hấp của anh hơi dừng lại, vì anh ngửi thấy trên người cô một mùi thơm của hoa quả, không biết là do dầu gội đầu hay dầu xả. Tóc cô không dài, chỉ chạm đến vai, được tẩy và nhuộm màu xám tro, nên càng làm lộ ra màu da tái nhợt, con ngươi u ám, cảm giác rất thiếu sinh khí. Tựa như một con robot mô phỏng.

Lúc cô trang điểm và lúc không trang điểm, là hai cảm giác hoàn toàn trái ngược nhau.

“Được rồi.” Cố Phỉ Phỉ giúp anh kéo khóa áo lên tới một phần ba, lùi lại, rồi sau đó hỏi anh muốn đi cất đồ trước hay đi ăn cơm.

Doãn Sách đưa tay kéo khóa lên đến tận cằm, “Đi ăn trước đi.”

Cố Phỉ Phỉ đưa anh tới một nhà hàng bản xứ, gọi một chiếc bánh khoai tây kiểu Ba Lan, chấm tương trái cây rừng, có chút vị chua. Bữa ăn còn đi kèm rượu mật ong, có pha lẫn hồ tiêu và quế, mùi vị rất kỳ lạ.

Ăn xong, lái xe đến nhà thuê của Cố Phỉ Phỉ.

Chỗ cô ở không xa sông Neva, trên tầng sáu của một căn chung cư bằng gạch đỏ, qua cửa sổ rộng lớn nhìn về phía xa có thể mơ hồ nhìn thấy những tòa nhà kiến trúc nóc tròn.

Một con đường vô cùng náo nhiệt, đủ loại người đi tới đi lui, cũng không thiếu những gương mặt người châu Á.

Đến khi vào trong nhà, tất cả lại trở nên yên tĩnh.

Căn hộ này Cố Phỉ Phỉ thuê ở một mình, vì có rất nhiều dụng cụ vẽ, cô không thích dọn dẹp, thói quen sinh hoạt cũng không tốt, sợ thuê chung lại phiền phức. May là bây giờ tranh cô vẽ bán cũng được, thị trường tiêu thụ trong nước tương đối ổn định, hơi phung phí chút cũng không thành vấn đề.

Đi vào bên trong căn hộ thuê, Doãn Sách có cảm giác chẳng còn chỗ đặt chân, có quá nhiều đồ đạc, dựa sát bên cửa sổ là mấy chiếc giá vẽ, chiếc bàn thấp đặt ở một bên chất đầy màu sơn dầu và các chất pha màu, trên ghế salon là các tuyển tập tranh và quần áo chất chồng không chỗ hở.

Trong phòng có một loại mùi vị, Cố Phỉ Phỉ giải thích, thời tiết ở đây quá lạnh, tranh vẽ rất lâu sau cũng chưa thể khô.

Cố Phỉ Phỉ ôm hết đống quần áo trên ghế salon, mang vào bên trong một căn phòng, tiện tay ném một cái — Dù không nhìn Doãn Sách cũng biết, chắc căn phòng đó đã bị biến thành nơi chứa đồ linh tinh.

Sau đó, cô lại lấy hết những tuyển tập tranh trên ghế salon xuống, chất lên chiếc bàn uống trà nhỏ, coi như để ra được một chỗ ngồi.

Chỉ là, trong phòng ngủ của cô trái lại cũng tương đối chỉnh tề, trừ chiếc bàn lộn xộn bên cửa sổ, còn lại đều miễn cưỡng chấp nhận được. Ở trên tủ đầu giường, Doãn Sách thấy chai rượu Vodka đã uống được một nửa.

Loại rượu mạnh như vậy.

Một tay Cố Phỉ Phỉ giữ cửa, cười hỏi anh: “Anh muốn ở lại chỗ này của tôi, hay tôi tìm giúp anh một khách sạn? Gần đây có một khách sạn bốn sao.”

Doãn Sách chưa trả lời vội, dường như đang suy nghĩ.

Cố Phỉ Phỉ nhìn anh theo kiểu bới lông tìm vết, “… Không phải phiền phức ra vẻ bịt tai trộm chuông như vậy, anh đến đây, chắc hẳn không phải để đi du lịch?”

Doãn Sách càng không nói gì.

Cố Phỉ Phỉ cười, cổ tay cử động một cái đóng cửa lại, khi cái chốt cửa được bấm vào, tiếng “lạch cạch” nho nhỏ vang lên.

Giường của Cố Phỉ Phỉ không lớn, rộng một mét rưỡi, ga trải giường và vỏ chăn bằng dạ flannel, thuần một màu đen, chiếu lên da cô càng có vẻ nhợt nhạt của việc thiếu phơi mình dưới ánh nắng mặt trời.

Sau khi xong việc, Cố Phỉ Phỉ đưa tay vươn ra từ chỗ ga giường, sờ lấy một điếu thuốc.

Cô nằm ở mép giường đó, nửa người trên trần trụi, sợ lửa sẽ bén vào ga giường nên cố gắng chống người lên, làm cho hai bên xương bướm phía sau lưng hiện lên cực kỳ rõ ràng.

Trên sống lưng chỗ đó, xăm hình ba con sứa, xúc tu rất dài rũ xuống, dường như bao trọn cả tấm lưng.

Doãn Sách đưa tay, đè ngón tay xuống một đoạn xương sống của cô.

Cố Phỉ Phỉ hơi khựng lại một chút.

Nghe được giọng nói ôn hòa của Doãn Sách từ phía sau: “Chỗ của cha em, đã xong việc chưa? Lần trước ở Bắc Thành không thể gặp em, không rõ tình hình em thế nào rồi. Tôi đến đây… tiện thăm em một chút.”

Cố Phỉ Phỉ không vạch trần lời nói quá mất tự nhiên của anh, cười một cái rồi nói, “Tôi và ông ta không có tình cảm gì. Ông ta chết thì chết. Yên tâm đi, tôi không thấy khổ sở gì cả.”

Doãn Sách không nói gì.

Đôi mắt cô giống như hồ nước cất chứa ánh trăng ảm đạm, vô cùng tịch mịch lại không có sinh khí, khác hoàn toàn so với vừa lúc nãy — chỉ những khi đắm chìm trong dục vọng, trong mắt cô mới có một loại ánh sáng rực rỡ, làm cho anh có chút cảm giác khó chịu, đó là loại dáng vẻ bất cần muốn đốt cháy sinh mạng của chính mình.

Ngay sau đó, Cố Phỉ Phỉ cảm giác được anh nghiêng người tới gần, quay đầu nhìn lại, ra là anh vươn người tới lấy nửa chai rượu vodka ở trên tủ đầu giường.

Anh nói: “Tửu lượng của em tốt vậy.”

Cố Phỉ Phỉ cười cười, “Anh không nghĩ là tôi uống một mạch nửa chai đó chứ.”

Doãn Sách vặn mở nắp chai, ghé vào miệng, uống hai hớp.

Dường như chỉ là muốn nếm thử mùi vị rượu vodka bản địa, anh đóng chặt nắp chai lại, để lại chỗ cũ.

Không khí lại lặng yên, Cố Phỉ Phỉ tiếp tục lặng lẽ hút thuốc.

Doãn Sách vẫn chẳng thể rời mắt khỏi sống lưng của cô, theo từng hơi thở của cô, sau lưng cũng chậm rãi phập phồng. Ba con sứa kia như biết cử động, trôi nổi chậm chạp dưới đáy biển sâu.

Cố Phỉ Phỉ bỗng thấy cánh tay Doãn Sách duỗi tới, cô hơi khựng lại, ngón tay anh cầm lấy điếu thuốc trong tay cô, dập tắt nó vào trong chiếc gạt tàn bằng kim loại.

Ngay sau đó, tay anh nắm lấy bả vai cô, kéo cô trở về, ôm cô vào trong lồng ngực.

Nhiệt độ cơ thể kề sát nhau, hơi thở có lẫn mùi rượu quấn quanh.

Cô còn nếm được vị cay của rượu cồn.

Cố Phỉ Phỉ hơi hoảng hốt, rồi mới ý thức được Doãn Sách đang hôn cô.

Không phải là trong quá trình triền miên, chỉ là một nụ hôn bỗng nhiên xuất hiện, không biết tại sao, ý vị phức tạp và lâu dài trong đó làm Cố Phỉ Phỉ chợt thấy hốt hoảng.

Chẳng có cách nào tự thuyết phục chính mình, việc đã phát triển đến mức anh ngàn dặm xa xôi chạy tới tìm cô, còn có thể là những lý lẽ của mối quan hệ bình thường hay bạn tình chớp nhoáng thoảng qua được nữa.

Anh là người có tình sử rất đơn thuần.

Cô làm vậy, hình như là hại anh.

Cố Phỉ Phỉ không do dự đưa tay ra, đẩy vai Doãn Sách một cái, tự lùi ra xa.

Bò dây, đưa chân tìm dép, tùy tiện nhặt quần áo lên mặc vào, “Tôi đi tắm. Anh cứ nghỉ trước đi.”

Mấy ngày sau đó, Cố Phỉ Phỉ đưa Doãn Sách đi thăm Cung điện Mùa hè, dạo vườn hoa Ekaterina, ngắm bức tượng đồng của Pyotr Đại đế*. Cô không phải là một hướng dẫn viên du lịch giỏi, chẳng biết gì về lịch sử, chỉ có thể từ góc độ mỹ thuật mà trò chuyện với anh một chút về mấy thứ liên quan đến kiến trúc.
Cô cũng chẳng thích nước Nga, mùa đông quá dài, thời tiết quá lạnh, sắc trời u ám, sáng sớm hay sẩm tối chẳng có gì khác nhau, ban ngày hay ban đêm cũng cùng một dáng vẻ. Gặp những ngày tuyết rơi, lại càng có thể trải nghiệm bầu không khí tuyệt vọng như sau chiến tranh hay ngày tận thế.

Con người ở trong khung cảnh như vậy, đúng là rất dễ sinh ra mấy tư tưởng bi kịch như trong văn học Xô viết.

Một ngày trước khi Doãn Sách về nước, bọn họ không ra cửa cả ngày, đồ ăn là pizza được mua về từ ngày hôm trước, bỏ vào lò vi sóng là ăn được. Ăn linh tinh, uống rượu, nói chuyện phiếm, thời gian còn lại dường như đều để tiêu phí trên giường.

Doãn Sách hỏi cô, “Nếu không thích nơi này, vì sao lại đến đây?”

Cố Phỉ Phỉ nhả ra một làn khói mỏng, nằm ở mép giường cười nói: “Anh đúng là chẳng biết gì về tôi cả. Chưa từng nghe nói sao, trước đây tôi đã làm gì.”

Cố Phỉ Phỉ thấy anh yên lặng đến bất thường, chống cùi chỏ xuống quay đầu lại nhìn anh. Ánh mắt của Doãn Sách sau cặp kính cực kỳ bình tĩnh.

Cô cười một tiếng, “Có vẻ là anh biết. Tôi bỏ chạy thoát thân tránh gió bão, sao có thể kén chọn, có nơi để đến là tốt rồi.”

Chỉ cần Doãn Sách hỏi thăm một chút là có thể nghe được câu chuyện Lương phu nhân “đánh tiểu tam” đầy máu chó kia.

Sau đó, Lương Hành Mộc cố hết sức muốn xoa dịu việc này, nhưng Lương phu nhân đã chuẩn bị xong xuôi muốn cá chết lưới rách. Trừ khi hai người đoạn tuyệt hoàn toàn, bao gồm cả quan hệ họa sĩ và người đầu tư ở phòng tranh kia, nếu không bà ta sẽ không từ bỏ ý đồ.

Khi ấy, Chu Di cũng đã chia tay với Đàm Yến Tây, bỏ công việc ở Bắc Thành chuyển tới Đông Thành.

Cố Phỉ Phỉ một thân một mình sống ở Bắc Thành, cũng chẳng có gì vui vẻ, nên muốn đi nước ngoài học chuyên sâu.

Đây là cô để cho Lương Hành Mộc an bài một chuyện cuối cùng cho mình, sau đó hai người hai ngả, tốt nhất là cả đời này không gặp lại nhau.

Nơi Lương Hành Mộc có thể sắp xếp nhanh nhất chỉ có học viện mỹ thuật này ở St.Petersburg, cô cũng chẳng có lòng dạ nào, ở đâu cũng được, bảo cô phải cặm cụi học tiếng Nga từ con số 0 cũng được. Chẳng vấn đề gì.

Người ôm đầu sống chui lủi như con chuột, sao có thể để ý nhiều đến vậy.

Giọng nói của Doãn Sách ôn hòa, “Em và Lương Hành Mộc, không gặp nhau nữa sao?”

“Có gặp. Ở Moscow. Lúc đó có một triển lãm tranh, tôi qua xem, ông ấy cũng đi. Nói chuyện mấy câu. Việc lần trước, không phải tôi về nhà chịu tang sao, ông ấy có lẽ cũng biết, gọi điện thoại cho tôi.”

Một thoáng yên lặng trống không, rồi Doãn Sách hỏi cô: “Có nhận không?”

“Không nhận điện thoại.” Cố Phỉ Phỉ chậm rãi nhẹ nhàng phun ra một vòng khói, nhìn nó từ từ tan biến, “Tôi không thể cố chấp với việc sẽ không có kết quả. Tôi thích đi về phía trước.”

Doãn Sách lập tức bắt được điểm chính trong lời nói của cô, “Em muốn có kết quả với ông ta.”

Cố Phỉ Phỉ cười một tiếng, “Sao lại không muốn? Trước giờ tôi đâu có tiếng là thanh cao. Dù bị vạn người chửi rủa, chỉ cần Lương Hành Mộc chịu cho một kết quả, nhất định tôi sẽ muốn. Dù là ăn mày, nhưng khi xin được thì đó cũng là của tôi mà. Nhưng tất nhiên, không phải tất cả đàn ông đều giống như anh họ Đàm Yến Tây của anh…”

Lời nói của Cố Phỉ Phỉ chợt dừng lại, bởi vì Doãn Sách bỗng nhiên đưa tay, bắt lấy một ngọn tóc của cô, vuốt về sau tai, ngón tay anh chạm vào hàng khuyên đinh tán trên tai cô.

“Phỉ Phỉ.”

Hô hấp của Cố Phỉ Phỉ cũng ngừng lại trong chớp mắt.

Giọng nói của Doãn Sách vẫn ôn hòa như vậy: “Chúng ta có thể có một kiểu quan hệ khác.”

Dường như Cố Phỉ Phỉ bật cười ngay lập tức, “Thời đi học anh Doãn là học sinh giỏi nhỉ?”

Doãn Sách không hiểu tại sao cô lại hỏi câu này, không trả lời ngay.

Cố Phỉ Phỉ nói: “Gia đình đã trải đường cho anh cả rồi, anh chỉ cần tuân theo quy củ, cứ đi tiếp như vậy, một cách tự nhiên là tới được vị trí ngày hôm nay. Mặc dù tôi không biết gì về quá khứ của anh, nhưng có thể đánh cược với anh, xem có đúng là, mối tình đầu, nụ hôn đầu và đêm đầu tiên của anh đều dành cho một người phụ nữ?”

Doãn Sách không lên tiếng.

“Kiểu học sinh giỏi như các anh, nói thế nào nhỉ, khi chạm đến mức giới hạn nào đó, các anh sẽ rất dễ dàng nổi loạn, muốn tự vượt ra khỏi chuẩn mực.” Giọng điệu của Cố Phỉ Phỉ cực kỳ tỉnh táo, liếc nhìn anh một cái, cười ra tiếng, “Không cần phải thế. Học sinh giỏi thỉnh thoảng vượt rào, đổi gió một chút cũng được. Còn học sinh kém như bọn tôi là một đám bùn nhão, có chút mới mẻ đó, nhưng không hay ho gì đâu. Sau này, có nhu cầu cứ gọi tôi là được, gọi là đến bảo là đi.”

Một lúc sau Doãn Sách mới lên tiếng, “Lương Hành Mộc có thể, anh thì không?”

Cố Phỉ Phỉ hơi ngẩn ra, cười lớn tiếng hơn, “Anh nói quan hệ, là kiểu quan hệ này? Đó là tôi tự mình đa tình.” Cô nhún nhún vai, “… Vậy thì thứ lỗi cho tôi càng phải từ chối. Nửa cuộc đời của tôi sống không khác kỹ nữ là mấy, chỉ mong đến một ngày có thể không cần bán thân để kiếm cơm ăn nữa. Bây giờ tôi không muốn quay đầu lại với con đường đó. Nếu anh Doãn cảm thấy hai chúng ta cứ vui vẻ như thế này là được, thì tôi không ý kiến gì với việc tiếp tục. Còn cái khác… xin đừng nói đến.”

Những lời nói trong buổi chiều nay đều kết thúc tại đây, những lời chẳng biết nên nói hay không còn lại, đều biến thành việc đòi hỏi lẫn nhau từ trong thân thể, chiến tranh chấm dứt.

Doãn Sách như bị bức bách thành thẹn quá hóa giận, cũng thể hiện hết trong hành động, không còn tác phong dáng vẻ quân tử như thường ngày nữa.

Đã bỏ kính xuống, ở khoảng cách này cũng không cần đến, anh tiến đến gần nhìn thẳng vào trong mắt cô. Hiếm khi sắc bén như làn sương băng giá, giống như một con dao mỏng, muốn mổ xẻ con người cô, cũng là giải phẫu chính anh.

Hôm sau, Cố Phỉ Phỉ lái xe đưa Doãn Sách ra sân bay như lần trước.

Chuyến đi này của anh cũng chẳng có thời gian đi mua đồ lưu niệm, cô đưa cho anh một tấm thiệp nhỏ, là cô vẽ trong lúc rảnh rỗi, đặt trong chiếc phong bì nhỏ màu xanh đậm, miệng phong bì được niêm phong bằng mực sơn mài.

Doãn Sách cầm trên tay nhìn một chút, hiện giờ cũng không tiện bóc ra, chỉ nói: “Cảm ơn.”

Cố Phỉ Phỉ cứ như sợ lạnh, hai tay đều nhét trong túi áo khoác, “Anh tự đi vào check in nhé, không tiễn anh nữa, chút nữa tôi còn phải quay trở về trường.”

Doãn Sách gật đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt cô.

Hai người đều yên lặng trong một thoáng, Cố Phỉ Phỉ cười nói: “Đi nhé, bái bai.”

Lời tạm biệt của cô, dễ thấy là chẳng có chút phiền muộn khi biệt ly, cũng không hề có ý mong đợi gặp lại.

Cũng không chờ anh trả lời lại câu nào, cô xoay người đi mất.

Doãn Sách nhìn bóng dáng cô đi ra khỏi cửa, rồi mới quay vào tìm đến quầy check in.

Lên máy bay rồi, trong lúc chờ cất cánh, anh lấy phong bì nhỏ để trong túi áo khoác kia ra, cẩn thận bóc dấu niêm phong, rút ra tấm thẻ nhỏ ở bên trong.

Cảnh đêm đen xám, ở trên trời có một ngôi sao nhỏ màu xanh tỏa sáng, đang sà rơi xuống.

Dưới bầu trời đêm, giữa mênh mông tuyết, một cô bé mặc áo trắng đang quỳ xuống, cô bé ngẩng đầu, khát khao vô hạn nhìn về phía vì sao kia, nhưng mà hai tay hai chân của cô đều bị xiềng xích nặng nề khóa lại.

Không thể đưa tay ra đón lấy.

Cố Phỉ Phỉ quay ra bãi đỗ xe, mở cửa ngồi vào xe.

Trước tiên cô châm một điếu thuốc, hít vài hơi, kẹp giữa những ngón tay thanh mảnh sơn móng màu đen, sau đó lấy điện thoại ra, mở Wechat, xóa bỏ số của Doãn Sách.

Cả đường lái xe về mặt cô không hề có biểu cảm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.