Nơi họ ước định là một hải trại đặc trưng.
Nhưng Ô Hành Tuyết còn chưa đến nơi đã bị vướng chân giữa đường.
Vướng chân hắn là một nơi gọi là Ba Phố Mười Hai Ngõ.
Nơi đó nhìn tên đoán nghĩa, có ba con phố và mười hai ngõ hẻm hẹp, là nơi bách tính tụ cư, vốn dĩ nên người đến người đi ngựa xe tấp nập.
Nhưng Ô Hành Tuyết bước vào phố hẻm chỉ thấy tất cả cửa nhà đóng chặt. Trên đường chỉ có tiếng xào xạc của gió thu cuốn lá rụng, hoang vắng quạnh quẽ.
Ô Hành Tuyết suy nghĩ, giơ ngón tay, chọt trúng ót của tiểu đồng tử gần nhất, đẩy nó về phía trước một bước: “Nhóc con, đi hỏi thăm một chút.”
Tiểu đồng tử “Ai da” một tiếng, che cái ót lại, quay đầu nói: “Sao đại nhân không hỏi?”
Ô Hành Tuyết: “Lười.”
Tiểu đồng tử: “… Vậy vì sao lại là ta?”
Bởi vì ngươi xui xẻo đứng gần nhất.
Ô Hành Tuyết thuận miệng nói: “Người ở nơi này lòng phòng bị rất nặng, mặt ngươi tròn đôi mắt to, xinh đẹp được người khác yêu thích, vừa đến đứng trước mặt, người ta sẽ không thể nói ra chữ không.”
Tiểu đồng tử thì thầm: “Nhưng mà đại nhân, mỗi lần đại nhân đứng trước mặt Thiên Túc, Thiên Túc cũng chưa từng nói không.”
Ô Hành Tuyết: “…”
Tiểu đồng tử cố gắng vùng vẫy nhưng vô dụng, vẫn rầm rì mà đi.