“Nếu không có ta, cả đời những nữ nhân kia cũng không nếm tới mùi vị tiêu hồn thực cốt của tình yêu nam nữ, ta làm bọn họ vui thích, ta làm việc thiện, có tội gì?”
Vân Tĩnh Hảo nghe hắn nói xuôi tai như vậy, cảm thấy ghê tởm, xoay người muốn đi, Tiêu Kính Nghiệp vừa thấy, lập tức đuổi theo, kéo tay nàng lại, cảm nhận da thịt mềm mại trên đầu ngón tay, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn: “Nàng gấp cái gì? Bây giờ nàng trở về, không phải một mình sao?”
Vân Tĩnh Hảo dừng bước, tức giận, đánh tay hắn một cái: “Ngươi tôn trọng một chút, ta cũng không phải cung nữ kia!”
Dung nhan nàng quyến rũ, khi tức giận mang theo một cỗ diễm quang, hết sức yêu mỵ, Tiêu Kính Nghiệp cả người mềm nhũn, ánh mắt quét qua cánh môi xinh đẹp của nàng, cổ họng không tự chủ trượt nhẹ một chút, vội la lên: “Làm sao những cung nữ kia bằng nàng được? Nếu như nàng chịu theo ta một lần, cho dù cả đời không động vào nữ nhân, ta cũng nguyện ý!” Đang nói chuyện, hắn sáp đến bên cạnh Vân Tĩnh Hảo, thấy mọi nơi vắng vẻ không có ai, một tay kéo nàng vào trong lòng, tùy tiện cầm tay nàng chạm xuống dưới vạt áo hắn, trong miệng kêu lên: “Trái tim nhỏ bé, ngươi sờ một cái xem, ta nghĩ về ngươi. . . . . .”
Vân Tĩnh Hảo kinh sợ, ngay cả che giấu “Sự thật” suy yếu cũng quên, phản xạ có điều kiện đưa tay một quyền. . . . . . Không nghiêng lệch, đánh ngay khuôn mặt béo phì đang chảy nước miếng của Tiêu Kính Nghiệp!
“A!” Tiêu Kính Nghiệp kêu thảm một tiếng, cảm thấy trước mắt biến thành màu đen trời đất quay cuồng, xoay tròn vài cái mới đứng vững thân thể, run rẩy lau mũi, tay toàn là máu!
Mà lúc này, Cẩm Nhi trở về Cầm Sắt điện lấy túi thơm đã chạy về, nàng xưa nay là một người thông minh, thấy tình cảnh này, lập tứcliền đoán được tám chín phần, vì vậy vội đỡ Vân Tĩnh Hảo rời đi!
Lần đầu tiên Tiêu Kính Nghiệp bị nữ nhân đánh, tức tới cực điểm, cả giận nói: “Bất quá là một tội nô, bị đưa đến giáo ti phường, trời sanh chính là bán thân, cho ai ngủ không phải ngủ, giả bộ thanh cao cái gì!”
Vân Tĩnh Hảo nghe vậy, chỉ cười một tiếng, Cẩm Nhi giận quá, căm giận nói: “Sao có người cầm thú như vậy chứ? Nương nương dứt khoát đi nói cho hoàng thượng, cho hắn chết không được tử tế!”
Vân Tĩnh Hảo lắc đầu nói: “Lúc này đi nói, nếu hắn không thừa nhận, ta cũng hết cách với hắn, ngược lại làm cho toàn bộ người trong cung chê cười. Vả lại sau khi trở về, không chết sắc tâm, sớm muộn gì cũng chết trong tay ta!”
Đợi trở lại Cầm Sắt điện, A Thú thấy sắc mặt hai người không tốt, liền hỏi xảy ra chuyện gì, Vân Tĩnh Hảo chỉ nói không có việc gì, cùng Cẩm Nhi trở về tẩm điện, sau khi đóng cửa điện, từ trong tay áo nàng d_d^l@q#d lấy ra một cái hộp dẹp xinh xắn, đây là nàng mới đánh Tiêu Kính Nghiệp thì từ trên người Tiêu Kính Nghiệp rớt xuống. Mở hộp ra, chỉ thấy trên nắp hộp vẽ cô gái trần truồng xinh đẹp quyến rũ, còn viết chi chít chữ viết xem không hiểu, bên trong đựng đồ vật tương tự cao thơm, một dòng hương kỳ lạ nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi, làm cho người ta cảm thấy hơi hôn mê đôi chút. . . . . .
Cẩm Nhi liếc cái hộp kia một cái, chóng mặt hỏi: “Nương nương, đây là hương gì?”
Vân Tĩnh Hảo đậy nắp hộp lại, khóe môi cong cong, hơi chút châm chọc: “Đây không phải là hương, Miêu Cương, cái này gọi là cổ. Nghe nói, là dùng thi thể thiếu nữ còn trẻ nấu thành thi dầu, công hiệu thúc giục tình cảm, bôi nó lên trên người nam tử mình ngưỡng mộ, khiến nam tử mê luyến thân thể mình, đắm chìm trong đó không thể tự thoát ra được. Tối nay là 15, ngày hoàng hậu thị tẩm, mới vừa rồi Tiêu Kính Nghiệp nói, hắn vào cung là vì tặng đồ cho hoàng hậu, ước chừng đó là thi dầu này, nhưng vật này lưu trong cung luôn là tai họa, hoàng hậu làm việc luôn luôn cẩn thận, dùng hết rồi, tự nhiên sẽ giao trả lại cho Tiêu Kính Nghiệp, để cho hắn mang ra khỏi cung, nào biết sau lại rơi vào tay ta. . . . . .”
Nàng còn chưa nói xong, Cẩm Nhi đã bị hai chữ “Thi dầu” kích thích nôn mửa một trận . . . . . . Thật là ác tâm, vì tranh thủ tình cảm, thế nhưng hoàng hậu bôi thi dầu trên người hoàng thượng? Vân Tĩnh Hảo thấy nàng “Nôn” không ngừng, vội vươn tay vỗ nhẹ sau lưng nàng, nhớ tới vị kia có xuất thân cao quý, tự xưng là hoàng hậu đoan trang hiền thục, nàng nhớ kỹ mối hận này! Đầu tiên là sai quý phi ép nàng uống nước hoa hồng, sau lại mướn sát thủ tới giết nàng, nếu không phải nàng mạng lớn, chỉ sợ không sống được đến bây giờ! Cũng chính sự kiện vườn Mẫu Đơn kia, khiến nàng hoàn toàn nhận rõ hoàn cảnh chính mình, tại nơi đấu tranh lẫn nhau này nàng có thể bị giết một cách vô hình, mặc dù có hoàng thượng che chở nàng, nhưng người khác cũng có thể muốn mạng nàng bất cứ lúc nào! Cho nên, vì tánh mạng mình, vì thay cha mẹ báo thù, sao nàng có thể để hoàng hậu tiếp tục muốn làm gì thì làm?
Nhưng bên Chiêu Dương điện, sau đám cưới Đế hậu, Quân Thiếu Tần dựa theo quy củ tổ tông, mỗi 15 hàng tháng đi tới Trung Cung, chỉ là, tới đi vội vàng, qua loa rồi rời đi, chưa bao giờ ngủ lại Chiêu Dương điện.
Tối nay, gần khuya, hắn mới đến Chiêu Dương điện, Tiêu Dung Thiển chỉ thị cung nhân lui ra, tự mình hầu hạ hắn đi ngủ. Đèn cung đình chiếu sáng như ban ngày, trong lư hương một hương thơm mê người tỏa khắp nơi, nàng nín thở tiến lên, vì hắn mở ra áo khoác, vừa cười vừa cúi đầu nói chuyện lý thú trong cung, đầu ngón tay tựa như lông vũ trêu chọc da thịt hắn, mang theo một chút huyết hương kỳ dị ngọt ngấy. . . . . .
Nàng chỉ một mực nói, Quân Thiếu Tần giống như không nghe thấy, mặt thủy chung không thay đổi, mãi đến tay nàng tựa như khảy đàn một cách chậm rãi, hắn cả kinh, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khác thường khó hiểu, sau đó là một hồi hôn mê. . . . . .
Mà Tiêu Dung Thiển giống như dây leo quấn lấy tay hắn bò lên, hơi thở thơm như hoa lan nói: “Hoàng thượng, ngủ đi. . . . . .”
Quân Thiếu Tần nheo mắt nhìn nàng, ánh mắt mơ hồ, tất cả trước mắt có chút mơ hồ, rõ ràng là nhìn nàng, rồi không giống nhìn nàng, vươn tay, đang muốn cởi quần áo tơ tằm của nàng ra, thì nghe được một đám người đang huyên náo bên ngoài, hình như là Tiểu Thuận Tử bị Trần ma ma ngăn cản ngoài điện!
“Công công, ngươi không thể đi vào, hoàng thượng cùng nương nương đã ngủ!”
“Ma ma, ngươi tránh ra, ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo!”
Tiếng tranh chấp ngày càng trở nên lớn hơn, Quân Thiếu Tần bị ầm ĩ, bỗng nhiên dừng lại, trong mắt có một tia trấn tĩnh, khoác áo đứng lên, mở ra cửa điện, nhíu mày cất giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Hoàng thượng!” Tiểu Thuận Tử cuối cùng tránh thoát dây dưa với Trần ma ma, quỳ xuống bẩm: “Là Gia Cát Thanh Phượng bên ngoài cửa cung cầu kiến, nói có chuyện vô cùng quan trọng, cầu xin hoàng thượng nhất định phải gặp hắn!”
Gia Cát Thanh Phượng?
Quân Thiếu Tần nghe người này, chân mày hơi giãn ra, bên môi
cũng mỉm cười: “Dẫn hắn đến Ngự Thư Phòng gặp mặt!”
Nói câu này xong, hắn nhanh chóng mặc áo bào, sải bước đi khỏi Chiêu Dương điện, Tiêu Dung Thiển lập tức đuổi theo, nhưng đã chậm, mắt thấy bóng dáng hắn quẹo khúc quanh không thấy bóng dáng, nàng giận đến tê liệt ngã xuống, trong mắt tràn đầy vẻ nguyền rủa ác độc, sắc mặt chán nản đến cực điểm!
Mà Gia Cát Thanh Phượng được đưa đến Ngự Thư Phòng thì đã hơn nửa đêm, Quân Thiếu Tần chỉ một đĩa hoa chén nhỏ đựng bánh ngọt trên bàn ban cho hắn, đó là điểm tâm sở trường trong cung hoàng hậu, mỗi ngày làm dâng cho ngự tiền, vô luận Quân Thiếu Tần ăn hoặc không ăn, cũng chưa bao giờ gián đoạn, có thể coi như chịu khổ chịu khó không dễ. Nhưng Gia Cát Thanh Phượng nhìn bánh ngọt sắc vàng rực này, ánh mắt quái dị, đột nhiên đến gần mấy bước, tinh tế nhìn sắc mặt Quân Thiếu Tần, nhíu mày một cái, nói: “Vạn tuế có bằng lòng cho Thanh Phượng xem mạch tượng được không?”
Quân Thiếu Tần bưng ly trà uống, mới vừa uống một hớp, thình lình nghe yêu cầu như thế, nhất thời bị nghẹn liên tục ho khan: “Tiên sinh đêm khuya tới chơi, chính là vì. . . . . . Bắt mạch cho trẫm?”
“Dĩ nhiên không phải.” Gia Cát Thanh Phượng lắc đầu nói: “Vạn tuế có còn nhớ rõ, năm đó, ngài làm thái tử lần đầu tiên cầm quyền, khởi binh hàng loạt xâm chiếm Ô Hoàn, Xa Kỵ tướng quân Hàn Thạch thỉnh cầu tự mình xuất chinh, nội trong vài ngày nữa sẽ đại thắng, không ngờ, sau khi hắn khải hoàn lại bị Tiêu Đạo Thành tra ra tham ô quân nhu, tham ô gian lận, trộm gạo tốt nhất đổi thành gạo lức cho tướng sĩ ăn, bằng chứng như núi, vạn tuế tự mình phán Hàn Thạch xử chém, gia sản sổ sách sao chép nhập vào ngân khố, một nhà Hàn thị, nhất loạt bắt giữ bỏ tù lưu đày biên ải. Nhưng Thanh Phượng mới vừa nhận được tin tức, Hàn Thạch phu nhân đã từ biên ải chạy về, mai danh ẩn tích xâm nhập vào Cấm Cung, muốn độc hại vạn tuế! Sự tình liên quan trọng đại, do đó Thanh Phượng cả đêm cầu kiến thánh giá, đáng tiếc, vẫn để cho nàng đắc thủ!”
Quân Thiếu Tần nhất thời cả kinh, nhíu mày: “Lời này của ngươi là ý gì?”
“Ý thần là, xem sắc mặt của Người, vạn tuế đã trúng độc!” Gia Cát Thanh Phượng một tay cầm lên đĩa hoa chén nhỏ đựng bánh ngọt, một tay kia lấy ra ngân châm mang theo tùy thân, nhẹ nhàng đâm vào bánh ngọt, ngân châm lập tức biến thành đen, nhất định là gặp độc không thể nghi ngờ!
Quân Thiếu Tần thầm rùng mình, cả kinh, bánh ngọt là từ Trung Cung hoàng hậu, như vậy, người hạ độc nhất định Trung Cung! Nắm chặt hai quả đấm, biểu hiện hắn đã giận không kềm được, lúc này chỉ thị Tiểu Thuận Tử dẫn người điều tra kỹ trên dưới Trung Cung, cũng mời hoàng hậu tới hỏi!
Tiểu Thuận Tử đồng ý, gấp rút đi làm!
Ánh mắt Quân Thiếu Tần rơi trên người Gia Cát Thanh Phượng, vẻ giận dữ trên mặt chưa giảm: “Trẫm bị trúng độc ở đâu? Có giải được không?”
Gia Cát Thanh Phượng chưa xem mạch, không dám nói bừa, lại gần chút, đưa tay nắm cổ tay Quân Thiếu Tần, hai người cách quá gần, đèn cung đình chiếu lên mặt nạ hắn càng thêm huyền ảo, hai tròng mắt nồng đậm vệt nước sơn, điểm hơi lạnh, như hàn đàm băng yên, đôi môi đỏ thắm ướt át xinh đẹp, nhẹ nhàng khẽ cong liền mị hoặc tâm hồn khiếp người. . . . . .
Quân Thiếu Tần nhìn chằm chằm vào hắn, cư nhiên. . . . . . Nghĩ tới Vân Tĩnh Hảo?
Giờ khắc này, hắn cảm giác có lẽ mình thật là trúng độc, nếu không vì sao lại có loại ảo giác lạ lùng này!
“Sao Vạn tuế nhìn ta chằm chằm như vậy?”
Tiếng cười giống như thiên thần của Gia Cát Thanh Phượng khẽ vang lên bên tai: lúc này Quân Thiếu Tần mới phục hồi tinh thần, ho khan một tiếng: “Là trẫm thất lễ. . . . . .”
Gia Cát Thanh Phượng cười nhạt, trả lời: “Dựa theo mạch tượng Vạn tuế, vạn tuế là trúng độc hoa Tử Quỳnh, hoa Tử Quỳnh cực kỳ hiếm có, độc tính rất mạnh, may là vạn tuế trúng độc nhẹ, mà bổn môn có Bí Dược có thể giải độc hoa Tử Quỳnh này, vạn tuế mỗi ngày phục dụng Bí Dược, tin tưởng không tới mười ngày có thể thanh trừ độc trong cơ thể, nếu vạn tuế không tin Thanh Phượng, có thể truyền thái y tới chẩn bệnh.”
Quân Thiếu Tần nhìn thẳng hai mắt hắn, yên lặng chốc lát, chậm rãi nói: “Trẫm tin ngươi.”
Cũng trong lúc đó, Tiêu Kính Nghiệp dạo chơi bên ngoài đến nửa đêm, sau khi về phủ phát hiện không thấy hộp hương, trong lòng hắn biết, Vu Cổ (Phù thủy) thuật, là đại kỵ trong cung, không vui đùa nổi, nhất thời hoảng sợ, không có biệp pháp, vội vàng báo chuyện này cho Tiêu Đạo Thành, nói là hoàng hậu mong có con đến sốt ruột, kêu hắn lấy cổ hương Miêu Cương này, phối hợp bí thuật trong nhà và “Trăm tử ngàn tôn canh” (thuốc nước trăm con ngàn cháu), nhất định năm nay có hoàng tự rồi!
Tiêu Đạo Thành luôn luôn không tin những yêu thuật này, chỉ mắng ý kiến đàn bà, hỏi hắn trước khi trở về phủ có cùng người nào quấn quýt dây dưa qua, Tiêu Kính Nghiệp nào dám lừa gạt, bất giác quỳ xuống, mang chuyện chính mình đùa giỡn Vân Tĩnh Hảo nói một lần.
Tiêu Đạo Thành vừa nghe, sắc mặt giận dữ, đánh mặt hắn mỗi bên một bạt tai cực mạnh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Mầm móng nghiệt chướng, đồ không nên thân! Suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, nữ nhân đầy phòng còn chưa đủ, lại có tâm mê, thất khiếu đều là mỡ, ngay cả nữ nhân của hoàng thượng cũng dám chạm vào! Ngươi thật sự cho rằng, hoàng thượng không dám đụng đến Tiêu gia chúng ta sao?”
Tiêu Kính Nghiệp vội dập đầu nói: “Phụ thân đừng nổi giận, cẩn thận tổn thương thân thể! Con biết sai rồi, cũng không dám nữa, kính mong phụ thân nghĩ cách giúp con!”
Tiêu Đạo Thành đứng nơi đó, giận đến râu tóc run rẩy: “Nếu vật kia rơi vào trong tay người khác, cũng không sao, chỉ sợ, đã mất trong tay con hồ ly Vân gia kia. . . . . . Nhưng mặc kệ như thế nào, cứ sớm tính toán!” Hắn than một tiếng, trong lòng đã có đối sách, lập tức truyền Lưu Phúc tới đây, vội la lên: “Tử tù ta bảo ngươi cứu từ phủ Thuận Thiên ra sao?”
Lưu Phúc trả lời: “Lão gia yên tâm, nàng rất tốt, ăn được ngủ được, tinh thần rất tốt!”
Tiêu Đạo Thành gật đầu, xoay người đi tới trong thư phòng, vừa đi vừa phân phó Lưu Phúc: “Ngươi đi dẫn nàng tới đây, ta muốn thấy nàng!”