Khi Từ Liên về đến nhà đi ra sân sau nhìn một chút, quả thật mảnh vườn nhỏ đã được cuốc sạch cỏ, đất cũng được xới lên rất ngay ngắn gọn gàng, bất quá nghe được Tiểu Hắc nhà bên cạnh đang bị mẫu thân hắn quát mắn đến long trời lở đất, còn cấm không cho ăn cơm mấy ngày. Thật tội cho tiểu tử ngây thơ.
Từ Liên vào nhà bếp nhóm lửa nấu nồi cháo cùng đĩa củ cải muối cho cha và hai đệ muội ăn chiều. Khi mọi thứ được dọn ra bàn chỉ nhìn thấy hai đệ muội còn Từ Bá thì không thấy đâu, Từ Liên hỏi Tiểu Minh:
*A cha đi đâu rồi?”
Tiểu Minh dùng muôi múc một ít cháo cho vào bác đưa sang chỗ a Thiết, nói:
“Chắc lại đi tìm rượu uống rồi.”
“Không có bạc thì ông ấy lấy rượu ở đâu ra?” Từ Liên hỏi.
A Thiết: “Cần gì có bạc, ông ấy chỉ cần đến Vĩnh Hương Lâu liền có rượu để uống.”
Từ Liên dùng đũa gắp củ cải bỏ vào bác cho tiểu muội, hỏi:
“Đó là nơi nào lại không cần bạc?”
“Thanh lâu, ông ấy có quen với ma ma ở đó.”
Từ Liên hoảng sợ, “Thanh lâu? Ông ấy có khi nào bán chúng ta vào thanh lâu để mua rượu uống không?”
Trong thời cổ đại, truyện bán con vào lầu thanh cũng không phải hiếm.
Tiểu Minh lắc đầu mỉm cười, “A tỷ, tỷ đừng sợ, tuy a cha mê rượu nhưng sẽ không vì nó mà bán con mình vào thanh lâu. Chẳng qua ông ấy cùng Vĩnh ma ma ở
đó ngày xưa là thanh mai trúc mã, sau này mới gặp lại, thỉnh thoảng không có tiền mua rượu ông ấy mới mò đến đó.”
Này Tiểu Minh, đệ còn nhỏ như vậy tại sao biết nhiều chuyện của người lớn thế hả? Cảm giác không giống một tiểu hài tử thời cổ đại.
Từ Liên nghe xong mới nhẹ nhõm, nếu mà xuyên vào cổ đại lại còn bị bán vào lầu xanh thì thật sự rất thảm đó nha, nhưng mai nắm là không phải như nàng nghĩ… Ba người ngồi ăn được một lúc thì cửa nhà cũng mở ra, Từ Bá cầm vò rượu lảo đảo đi vào. Đến trước mặt Từ Liên đặt mạnh xuống bàn, khi ông rút tay về, một nén bạc bóng loáng nằm ngay ngắn, ba hài tử chụm đầu nhìn nén bạc rồi ngẩng đầu nhìn Từ Bá.
Từ Liên ngạc nhiên hỏi:”Cha, cái này ở đâu ra?”
“Không phải con nói cần vốn làm sinh kế sao? Nhiêu đó có đủ chưa?”
A Thiết đột nhiên khóc lớn, vừa khóc vừa nói trong nước mắt.
“A cha… Người… Người lấy bạc của Vĩnh ma ma, người bán chúng con rồi có đúng không?”
Từ Liên sửng sốt quay sang hỏi Từ Bá, “Cha, có thật cha làm vậy không?”