Editor: juno
“Mời thí sinh tiếp theo.”
Lâm Dụ mở cửa, vệt mồ hôi tay đọng trên tấm thủy tinh. Tuy không còn là người mới nhưng lòng vẫn cứ hồi hộp.
“Lâm Dụ đúng không, chuẩn bị xong thì bắt đầu nhé.”
Lời thoại vốn đã in hằn vào đầu, anh hé môi trải bao xúc cảm ấp ủ.
Từ hồi còn bé khi vừa chập chững diễn kịch, mỗi lúc Lâm Dụ vào vai đều có một tia sáng lấp lánh soi rọi nền phông hư ảo in bóng trí tưởng tượng anh. Tia sáng ấy không đuổi bước Lâm Dụ, nó đọng trong mỗi mẩu truyện hư vô, nương theo cảm xúc thắp lên bao tầm cảnh lạ, khiến từng động tác lời diễn bỗng hóa như thật, tình cảm bộc bạch theo đấy mà có nơi gửi trao.
Suôn sẻ diễn xong phân đoạn nhỏ, Lâm Dụ ngẩng đầu, vừa hay vị giám khảo ngồi giữa cũng đang đánh giá anh.
Hai ngón tay đạo diễn Lộ Tư Tề giữ micro, nghiền ngẫm một chốc rồi hỏi: “Lâm Dụ đúng không? Tôi chưa xem tác phẩm nào của cậu. Nghe bảo cậu không theo chuyên ngành sân khấu điện ảnh, nhưng bất ngờ thay trình độ cậu không tồi.”
Lâm Dụ khom người: “Em cần diễn đoạn B không ạ? Em có chuẩn bị sẵn.”
Lộ Tư Tề lắc đầu: “Không cần đâu, cậu ra ngoài đi.”
Thái độ đạo diễn có đôi phần hờ hững, Lâm Dụ xoay người đóng cửa, hẳn đợt thử vai này lại thất bại như tuần trước rồi.
Đó giờ phim do Lộ Tư Tề sản xuất đều trọng chất lượng hơn số lượng, cứ hễ được công chiếu thì chắc chắn doanh thu phòng vé không thấp. Anh chàng đạo diễn trẻ có tiếng thích chiêu mộ người mới, song cũng nổi danh soi mói kén chọn. Lúc chờ ngoài cửa Lâm Dụ tranh thủ đọc sơ lí lịch của mọi người, đa phần đều tốt nghiệp trường điện ảnh, tính chuyên nghiệp ăn đứt mình. Anh đánh mắt nhìn đám thí sinh, ai cũng cao cỡ một mét tám. Khiêm tốn nhận xét về ngoại hình thì coi như anh cũng một chín một mười.
Hồi Lâm Dụ đang học đại học năm thứ hai, Lộ Tư Tề về trường anh tuyển diễn viên. Khi ấy anh chưa ký hợp đồng với Thụy Phu, cũng chẳng biết mai sau mình theo nghiệp gì, chỉ có một lòng nhiệt huyết và chút vận may hồi còn khờ dại, đánh bậy đánh bạ thế nào lại nhận được vai diễn đầu đời. Rồi anh ngã vào cái nghề này, rơi vào tay Cố Ninh. Cùng khoảng thời gian đó, Trịnh Phái Dương hoàn thành chương trình chính quy trong một năm rưỡi, được tiến cử nghiên cứu sinh trước thời hạn ở đại học Ngô. Trong mắt người ngoài, anh và cậu, một người trú bến sông Kính, một kẻ lay lắt triền sông Vị, hai người cách cả một dòng nước xiết, không tài nào dõi thấy nhau, tự mình bôn ba về những phương trời riêng biệt.
sông Kính sông Vị – 泾渭: Sông Kính bắt nguồn từ núi Lục Bàn, chảy qua cao nguyên Hoàng Thổ, mang rất nhiều phù sa. Sông Vị bắt nguồn từ núi Tần Lĩnh, chảy qua đá cao thung lũng dốc, nước sông trong. Người ta hay dùng sông Kính sông Vị để ẩn dụ phẩm cách khác nhau giữa hai người theo hướng so sánh. Nói thì tưởng hai sông này khác nhau nhưng thực ra đều là một cả, sông Kính là một chi của sông Vị, nhưng nó băng qua cao nguyên nên được bồi đắp nhiều phù sa, nước sông không trong như sông Vị.
Ở bãi đỗ xe trong đài truyền hình, Cố Ninh gõ vô lăng, ngẫm nghĩ: “Anh thấy có lẽ được đấy. Theo kinh nghiệm của anh thì Lộ Tư Tề khoái mấy đứa như cậu lắm.”
Lâm Dụ tò mò: “Như em là như nào ạ?”
Cố Ninh lườm: “Muốn nghe anh khen thì mơ đi nhé, sao không tự soi gương mà xem.”
Lâm Dụ hút hộp sữa bò.
Trước khi nhận vai diễn đầu hồi đại học, hôm nào Lâm Dụ cũng phải chen chúc tàu điện ngầm đến đài truyền hình xếp hàng thử vai, mười lần thì hết chín lần không thành đành phải mua vé quay về. Ai cũng bảo con đường này gian nan lắm, ngay cả mẹ Lâm cũng khuyên anh thế, duy mỗi Trịnh Phái Dương vẫn luôn kề bên cổ vũ: “Hai ta cùng thử lại lần nữa nhé.”. Cứ thế anh kiên trì bám víu đến tận bây giờ.
Cố Ninh muốn thăm dò quyết định của đạo diễn Lộ ai ngờ bị từ chối thẳng mặt, anh ta bực tức quăng di động vào vô lăng: “Mới nhận được vài giải thưởng mà mắt đã mọc tuốt đỉnh đầu, mẹ nó, thích đéo nổi.”
Lâm Dụ an ủi: “Không thành thì thôi, hồi đó em giành được vai đâu chỉ vì vẻ ngoài.”
Cố Ninh liếc mắt đánh giá Lâm Dụ: “Chứ vì gì? Không nhờ gương mặt trong sáng của cậu chẳng lẽ nhờ anh thắp ba nén nhang cho Bồ Tát mỗi ngày?”
Lâm Dụ ưỡn ngực: “Nhờ tài năng của em chứ sao.”
Cố Ninh châm thuốc, kẹp giữa hai ngón tay: “Cậu cứ nghĩ quá.”
Lâm Dụ: “…”
Vốn là một quản lý ưu tú, Cố Ninh đã dốc lòng dốc sức cho Lâm Dụ từ khi anh vừa vào nghề, lắng lo cho anh hơn cả bố mẹ. Lâm Dụ đến giờ vẫn nghĩ về hồi còn đóng vai quần chúng, khi anh vô tình lọt vào mắt xanh Cố Ninh rồi đầu quân vào công ty hiện giờ. Hẳn là do Cố Ninh bị lừa bởi cái mã ngoài của Lâm Dụ. Song sau này Cố Ninh chỉ chiếu cố anh như làm từ thiện thôi. Mãi đến năm nọ có bộ phim chợt nổi tiếng, kéo doanh thu phòng vé tăng gấp đôi, Lâm Dụ theo đấy rộ danh, hóa thành “hắc mã”, đoạt luôn giải Nam phụ xuất sắc nhất trong liên hoan phim. Lúc ấy Cố Ninh ngồi trong công ty hãnh diện không ngừng — Quả là ngài Cố tài ba, không uổng công đề cao cậu chàng.
Người trong giới nhận xét Lâm Dụ là ngôi sao đang trên đà, sau này ắt sẽ nổi danh.
Thế mà đã vài năm trôi qua, mấy diễn viên nam đồng trang lứa ai giờ cũng đóng vai chính trong các bộ phim truyền hình nổi tiếng, còn Lâm Dụ vẫn mãi trắc trở kiếm show để chạy. Sự nghiệp bình bình, không nổi cũng chẳng chìm, ngay cả gương mặt anh cũng chưa hề đổi thay sau bằng ấy năm — ngây ngô như thuở thanh xuân, giống hệt học sinh cấp ba. Nhưng Lâm Dụ thì đã ngoài độ tuổi sắm vai học sinh mất rồi.
Trải qua hai năm phù dung chóng nở chóng tàn, nghiệp diễn của Lâm Dụ cứ vất vưởng ở cái ngưỡng nửa vời bế tắc. Cố Ninh muốn dẫn Lâm Dụ đi theo hướng thực lực vậy mà khi đứng giữa bao chàng trai mới nổi, hào quang trước đây của Lâm Dụ giờ chợt hóa gánh nặng, khiến con đường diễn xuất gập ghềnh không thôi. Phim lớn thì khinh thường, phim nhỏ không dám thuê. Cố Ninh từng nghĩ đến chuyện đổi hướng, chẳng hạn như xào đề tài để khởi mình, song sau cũng đành thôi. Chẳng mấy ai có khởi đầu cao như Lâm Dụ, thà đóng phim đàng hoàng cho rồi.
Tuy tài nguyên ngày một hiếm hoi nhưng đánh giá của người qua đường vẫn tích cực lắm — “Diễn viên trẻ giàu kinh nghiệm”
Xe dừng trước một tòa nhà khác, Cố Ninh ném quyển sách vào lòng anh: “Đây là lịch trình show hôm nay, cậu xem qua đi.”
Lâm Dụ vừa uống sữa vừa lật, anh đọc đoạn giới thiệu: “Mấy cái show đấu trí như này anh thấy em tham gia được hả?”
“Cậu nghỉ ở nhà chờ sắp việc bao lâu rồi? Giờ còn bày đặt kén cá chọn canh với anh thế à?”
Lâm Dụ quay xong bộ phim trước chỉ nghỉ tầm hai tuần, nhưng Cố Ninh thì không chịu thế. Diễn viên trẻ hệt như nhà tư bản, mỗi phút phí phạm là mỗi phút phí hoài bao tiền tài sinh mệnh.
Tấm bìa trong lòng Lâm Dụ có ghi bốn chữ: 《 Tín Hiệu Toàn Cầu 》. Kiểu chương trình thực tế mang tính khoa học và văn hóa này tuy độc đáo nhưng thật chất chỉ khoác lớp áo phổ cập kiến thức để tuyển người mới. Vì thuộc loại hình hiếm gặp nên lúc vừa công chiếu đã bị gắn mác “Tạp”.
Chương trình 《 Tín Hiệu 》 có tập đoàn Hoàn Vũ và bộ văn hóa chống lưng, năm ngoái phát sóng mùa đầu tiên cũng chiêu dụ được vài thí sinh nổi tiếng tự tạo độ hot, thành ra tuy tạp nham nhưng vẫn đáng coi. Cố Ninh tỉ mỉ cân nhắc, Lâm Dụ ít khi đi show, có dịp tham gia thì nên chọn mấy tiết mục phô bày văn hóa, thế mới hợp phong cách nói như rồng leo, làm như mèo mửa của anh.
nói như rồng leo, làm như mèo mửa: Ăn nhiều, nói hay nhưng làm thì chẳng ra gì.
Cửa xe minivan mở, Phương Khâm ló đầu vô: “Sếp ơi vào thôi.”
Lâm Dụ lề mề bước xuống. Cố Ninh cầm lòng không đậu lại dặn dò đôi câu: “Cậu không cần chấm điểm thật đâu, người ta chọn sẵn thí sinh vào vòng sau rồi. Cứ ngồi đấy làm bình hoa là được. Dẫu sao cậu cũng không hiểu mấy đề mục thi, nếu có ai bắt bình luận thì nói đại hai ba câu, đừng rỗi việc cãi nhau với thí sinh làm gì, hiểu chứ?”
Lâm Dụ ngoài gật đầu nhưng lòng chỉ muốn vặn lại — Đầu óc em tuy không mấy thông minh nhưng sao vô não đến mức không hiểu cả quy tắc được?
Nửa tiếng sau, Lâm Dụ lên sân khấu diễn tập một mình, biên tập nói anh nghe quy tắc thi của trận đấu thứ nhất: “Hạng mục đầu đơn giản lắm. Chúng tôi đưa các tuyển thủ mười tám khối lập thể tám mặt, mỗi mặt được cấu thành từ một bảng sudoku độc lập… Cuối cùng tuyển thủ kết hợp mười tám bảng sudoku đúng thành ba hình bát diện rồi đưa ra đáp án.” Biên đạo buông microphone, hỏi to: “Thầy Lâm có ý kiến gì với hạng mục này không?”
Lâm Dụ chống cằm, cúi đầu nghĩ suy một hồi, sau đấy ngẩng lên nghiêm túc đáp: “Anh giải thích lại quy tắc được không? Hình như tôi nghe không hiểu.”
Biên đạo: “…”
Mùa này có một cậu thần tượng trẻ tuổi mới nổi quay chung với vai trò khách quý. Cậu ta bật lên từ show tìm kiếm tài năng, hát hay nhảy giỏi, fan nhiều vô số, gọi là Mạnh Tiêu Trình. Tuy cậu ta là trụ cột mới của công ty Thụy Phu, tính ra cũng được xem là đồng nghiệp Lâm Dụ, nhưng anh chưa tiếp xúc với Mạnh Tiêu Trình bao giờ, chỉ hay người nọ rất ưa nhìn, đẹp kiểu lạnh lùng cao ngạo, khí độ bất phàm.
Nhưng đẹp dường nào thì cũng chào thua ba cái quy tắc của trận đầu thôi.
Biên đạo đành phải giải thích luật chơi thêm lần nữa cho hai ngôi sao, chẳng biết đây là lần thứ mấy rồi.
“Hai cậu hiểu chưa?”
Mạnh Tiêu Trình cuốn tờ kịch bản, chọt Lâm Dụ: “Anh ơi, anh hiểu không?”
Lâm Dụ chống đỡ ánh mắt mong ngóng: “Chắc hiểu rồi.”
Mạnh Tiêu Trình nói: “Quản lý nhà em bảo điểm tốt nghiệp đại học Z của anh cao lắm, chắc hẳn anh thông minh hơn em nhiều. Em sợ mình mù lòa chấm sai nên mấy lúc không hiểu em chấm theo anh nhé. Anh cố lên.”
Lâm Dụ nhìn Mạnh Tiêu Trình hồi lâu, sau đấy hít một hơi sâu: “Này cậu, tụi mình có giám khảo thứ ba không?”
Mạnh Tiêu Trình: “…”
Tổ tiết mục mời Mạnh Tiêu Trình đến vốn chẳng mong một cậu thần tượng nổi nhờ vẻ ngoài chịu động não, chỉ cần cậu ta ngồi ghế giám khảo làm bình hoa là được. Thế nên họ cố tình mời giám khảo thứ hai là người có kiến thức hơn.
Ngờ đâu giám khảo thứ hai cũng tranh chức bình hoa.
Hai chàng giám khảo còn đang châu đầu vào nhau xì xào tức thì đèn flash chợt bừng sáng.
MC giới thiệu với khán giả hai giám khảo nghiệp dư xong thì lớn tiếng nói: “Trước khi gặp thí sinh, ngoài hai vị giám khảo ngồi đây, tôi xin giới thiệu với các bạn một khách mời đặc biệt của mùa này.”
Ngoài họ ra còn giám khảo khác à? Sao không nghe Phương Khâm nói gì cả? Lâm Du dời mắt về phía sân khấu.
Mô hình tàu vũ trụ được lắp dưới màn hình lớn, nêu rõ chủ đề mùa thi: Bầu trời và miền xa xăm, khoa học kỹ thuật và tương lai — Cố Ninh tán thưởng nội dung này không quá xa vời. Tuy thí sinh được quyết định nội bộ, hình thức so tài sơ sài, giám khảo hạng ba, nhưng ít nhất vẫn có hoài bão, từ khẩu hiệu có thể thấy họ không chỉ muốn tổ chức mỗi mấy show đố vui kiến thức.
“Xin mời chuyên gia nghiên cứu trẻ tuổi nhất của sở nghiên cứu kỹ thuật Hoàn Vũ, nhà thiên văn học, tiến sĩ thiên thể vật lý học, phó giáo sư trẻ tuổi nhất của đại học Ngô, phó tổng biên tập tạp chí Hoàn Vũ đảm nhiệm chức đội trưởng mùa này.”
Bóng hình cao gầy bước lên sân khấu, đôi mắt đảo quanh khán đài, vừa hay va phải ánh nhìn của Lâm Dụ.
Gương mặt người trên bục như ngọc trắng, vóc người cao cao, dáng điệu xuất chúng, trong trẻo lạnh lùng chẳng thể che đậy, tựa như viên trân châu sơ sẩy ngã xuống cõi trần nhơ nhuốc.
Bàn tay cầm bút máy của Lâm Dụ khựng lại, mắt dõi về chốn sân khấu — Viên trân châu đằng ấy ngoài Trịnh Phái Dương nhà mình ra còn có thể là ai?