Bệnh suyễn của Lâm Dụ ngày thường không mấy đáng lo, thế mà cứ hễ tái phát là nguy kịch hẳn. Tuy anh không nhạy cảm với phấn hoa hay mấy thứ đại loại thế nhưng chỉ cần cảm nhẹ thôi là ho khùng khục cả tuần.
Mỗi độ trở mùa, Trịnh Phái Dương lo lắng hơn cả Lâm Dụ, ra ngoài phải mang ba lớp khẩu trang, về nhà phải rửa tay hai lần, muốn hôn cũng phải súc miệng trước đã.
Lần nào đến chơi Phó Đản cũng cạn lời. Trịnh Phái Dương cấm cả nói chuyện lớn tiếng đề phòng nước bọt văng lung tung, không khác gì đi vô mấy phòng thí nghiệm bí mật.
“Sao nhìn tao riết vậy, tao đâu có bị ốm.”
Hắn vừa ho tức thì Trịnh Phái Dương đề phòng hẳn, cứ như thấy mầm bệnh vậy: “Để tao rót nước ấm cho mày.” Cậu đứng dậy bưng theo ly thủy tinh, lặng lẽ đổi thành ly giấy dùng một lần.
Phó Đản nhích mông lại gần Lâm Dụ: “Mày nói thật đi, mày ký hợp đồng ủy quyền tài sản cho tao sau khi chết đúng không? Mày chưa bệnh mà Trịnh Phái Dương đã quýnh đến độ này rồi. Cậu ấy cố tình nhắm vô tao hả?”
“Mày là thá gì mà đáng nhắm vô.” Lâm Dụ cầm chặt ly sữa bò, “Hai ngày nay bùng cảm cúm Phương Khâm chẳng buồn đến tìm tao. Trịnh Phái Dương cho mày vào vì có mỗi mày dám ghé nhà tụi tao thôi đó.”
Phó Đản: “…”
Lâm Dụ nói tiếp: “Hồi đó tao trở bệnh phải nhập viện gần hai tháng, ho nhiều đến mức suýt viêm phổi. Trịnh Phái Dương bị dọa nên sau này cứ nghe cảm lạnh là cuống ngay, sợ tao tái phát hen suyễn. Được thì mày ráng chịu một chút. Mấy ngày tới tao đến đài truyền hình về mà vẫn khỏe mạnh thì Trịnh Phái Dương cũng hết lo.”
Hồi tiểu học Lâm Dụ nhập viện khi mẹ Trịnh Phái Dương vừa qua đời. Lúc ấy mặt mày cậu trĩu nặng cả ngày như khóm cỏ héo úa, ngay cả Lâm Dụ cũng không khiến cậu vui lên được.
Nhưng sau khi đi thăm Lâm Dụ ở bệnh viện, tinh thần Trịnh Phái Dương bỗng sống lại, hôm nào tan học cũng chạy đến cùng với bình thủy tinh đựng sữa bò trường phát vang lách cách trong túi. Tới cửa rồi lại chẳng dám vào, sợ mình mang theo vi khuẩn nên chỉ đứng bên ngoài, víu vào ô cửa sổ ngắm người trên giường. Trịnh Phái Dương đặt bình trước cửa, chờ có chị y tá giúp mang vô.
Phó Đản chợt sực nhớ gì, hắn nói: “Mà đợt này mày nghỉ lâu thế sao kiếm tiền được. Bộ Trịnh Phái Dương bao nuôi mày à?”
Lâm Dụ: “…”
Phó Đản rất nghiêm. Đối với hắn, đến đài truyền hình quay gameshow không tính là công tác. Chỉ khi phơi thây ngoài đoàn phim ba tháng, da dẻ đen thùi như nước tương lâu năm, thế mới gọi là cống hiến cho sự nghiệp diễn xuất.
Tuy Phó Đản chỉ vô tình nói nhưng lại khiến người nghe âu lo.
Lộ Tư Tề vẫn chưa báo kết quả, Cố Ninh nói anh ta tuyển diễn viên rất có chủ kiến, toàn dựa vào độ mến mộ, muốn bốc ai thì bốc, ai không thích thì gạt một bên, không quan tâm kịch bản gì sất. Lộ Tư Tề hay dây dưa thì giờ, có khi mãi một tuần trước lúc quay anh ta mới thông báo đổi diễn viên. Nhưng doanh thu phim của anh ta cao, bên công ty sản xuất cũng cung phụng, không ít người sắp hàng đợi anh ta phân cho mình một vai.
Đến Cố Ninh sở hữu nhiều mối quan hệ mà còn không cậy được mồm đoàn phim để lấy danh sách diễn viên chính thức. Đã ba tháng rồi Lâm Dụ không quay bộ phim nào, lòng anh không yên.
Từ hồi chương trình phát sóng, Trịnh Phái Dương bị giao lắm việc kỳ lạ khiến cậu chẳng viết được bài báo nào nên hồn. Đến khi xong việc về phòng thì Lâm Dụ vùi đầu ngủ lâu rồi.
Ấm thuốc Lâm Dụ sức khỏe không tốt mấy nhưng lúc nào cũng ăn no ngủ đủ, hiếm khi tức giận, tinh thần khỏe mạnh bất ngờ. Hơn nữa anh nhớ không lâu, có oan ức gì ngủ một giấc dậy là quên ngay. Trong lúc người ta còn ôm mối thù thì Lâm Dụ đã quên bẵng kẻ thù là ai. Giống như vụ ELI lần trước, người chung quanh cứ hục hặc nhau, chỉ có anh ngày nào cũng vui vẻ. Đúng là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.
Trịnh Phái Dương nhẹ nhàng đến nằm phía kia giường, Lâm Dụ đang say ngủ bỗng trở mình, tay anh đáp lên, ôm ghì lấy cậu, lẩm bẩm: “Lâm Lâm ơi… Em ngủ ngon…”
Trịnh Phái Dương ôm lưng anh, dịu dàng: “Người yêu ngủ ngon.”
Qua nửa đêm, Trịnh Phái Dương mơ màng tỉnh giấc, một nửa chăn bông bên cạnh xẹp lép. Cậu vươn tay sang quả nhiên không có người. Khí trời về đêm lạnh căm, Trịnh Phái Dương bật đèn, nghe tiếng sột soạt đối diện. Cậu ngồi dậy liền thấy Lâm Dụ chân trần ngồi trên nền nhà.
Lâm Dụ vừa tính cất lời đã bị Trịnh Phái Dương vung tay phủ mền lên mặt. Anh lỡ mở mồm to quá, nếm được cả vị chăn bông.
“Tự dưng nửa đêm để chân không ngồi trên sàn thế? Anh thấy mình bệnh chưa đủ nhiều à? Tính trước khi chết vì bệnh kéo theo em chết vì tức đúng không?”
Chăn phủ đầu Lâm Dụ, anh tìm mãi mới túm được một góc ló mặt ra: “Đâu có! Anh đâu có muốn ngồi ở đây đâu! Anh té từ giường xuống mà!”
Trịnh Phái Dương nhướn mày: “Té mà không mặc quần?”
“…” Lâm Dụ giật mình, thấy mông lành lạnh. Lúc chờ Trịnh Phái Dương về phòng ban nãy anh đã cởi phăng quần để lát hồi hành sự đỡ tốn thời gian.
Trịnh Phái Dương mà nghe kiểu gì cũng cáu thêm, thôi thì khỏi giải thích vậy.
Lâm Dụ leo lên giường, vùi vào chăn, không nén được tiếng cười hê hê. Trịnh Phái Dương đá chân anh, Lâm Dụ ôm lấy cậu, phấn khởi bảo: “Em biết gì không, anh được Lộ Tư Tề tuyển rồi. Anh đóng hẳn vai chính luôn đấy.”
Di động rớt ra từ tay áo Lâm Dụ: “Cố Ninh mới báo anh biết. Aaaa, anh phải diễn thật tốt mới được!”
Trịnh Phái Dương lấy chiếc quần dưới gối, đưa anh: “Công ty anh toàn báo tin vào giờ này à?”
Lâm Dụ ngoan ngoãn mặc quần vào.
Đã khuya lắm rồi, nhưng đây là tin tức Cố Ninh chuốc say mới có được. Anh quấn mền kín người: “Lâm Lâm ơi, anh mừng quá, anh được đóng phim rồi. Dù quay gameshow chung với em vui lắm, nhưng anh vẫn vui khi được đóng phim hơn. Nam chính của Lộ Tư Tề, nghĩ thôi đã hứng khởi. Cơ hội này khó mà có được, anh nhất định phải diễn thật tốt, không khiến mọi người thất vọng.”
Trịnh Phái Dương luồn tay vào chăn: “Anh chưa bao giờ khiến em thất vọng cả.”
Lâm Dụ bỗng nhổm người, kéo cậu vào chăn: “Vậy giờ em cổ vũ anh nhé, được không?”
Trịnh Phái Dương: “Không được.”
Lâm Dụ: “… Thế hôn một cái thôi.”
Trịnh Phái Dương nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh: “Được, ngủ thôi, diễn viên chính của em.”
Tối hôm 《 Tín Hiệu Toàn Cầu 》công chiếu tập thứ tư, tên Lâm Dụ bỗng lên hot search cùng với Trịnh Phái Dương vì một khung cảnh trước kia chẳng ai chú ý.
Ở cuối chương trình, toàn bộ giám khảo lên sân khấu đọc danh sách những người vào vòng sau. Khi xếp đội hình cuối, trên sân khấu bắn ra muôn dải băng đủ màu, lấp lánh cả phim trường, có vài mảnh ruy rực rỡ lượn lờ, vừa hay dừng chân trên lưng Lâm Dụ. Trịnh Phái Dương đứng cạnh thoáng nhìn sang, tiện tay nhặt nhạnh những miếng băng đa sắc rồi phủi nhẹ tây trang của anh, tất thảy đều là những động tác nhỏ làm theo thói quen. Nhưng khung cảnh quan trọng được biên tập cắt nối này lại bao gồm hai con người chẳng dính líu gì nhau suốt ba tập trước, thậm chí còn suýt cãi nhau ở tập đầu, trông vừa mâu thuẫn vừa điêu.
Lâm Dụ mờ mịt vào kiếm hot search của mình, trông thấy số lượng người chia sẻ mà giật cả mình.
Có tài khoản Weibo cắt đoạn nhặt bóng bay của Trịnh Phái Dương ở tập ba, để caption: Đoạn cut này của phim nào vậy!!!
Mấy tài khoản marketing cũng chia sẻ nội dung na ná, tin tức lan khắp các trang chủ.
Nhìn đoạn cut cộng với màn phủi vai, dưới sự dẫn dắt có chủ ý, hai người trông cỡ nào cũng không giống người lạ. Khán giả lập tức sốt sắng đi đào những tương tác nhỏ giữa hai người trong những tập trước — chẳng hạn như Lâm Dụ luôn thoang thoảng lướt mắt về hướng Trịnh Phái Dương, chẳng hạn như khi bút Trịnh Phái Dương tắc mực, cậu sẽ tiện tay cầm lấy cây bút bi trong tay Lâm Dụ, chẳng hạn như Lâm Dụ muốn tự mình đưa micro cho Trịnh Phái Dương dù anh phải chồm người qua Mạnh Tiêu Trình, nhiều lắm.
Không nói ắt không để ý, nhưng chỉ cần phát hiện một xíu sẽ đào được rất nhiều điều. Không cần vắt óc suy nghĩ, chẳng cần suy diễn phức tạp, gần như mọi động tác nhỏ theo thói quen đều bán đứng hai người.
Bởi lẽ làm sao giấu được cảm tình.
Có fan lanh trí vội vào trấn an: “Đừng phủ nhận, đừng hùa theo! Mong mọi người dồn sức cho em trai Lâm Dụ của tụi mình! Cậu ấy sắp góp mặt trong bộ phim mới của đạo diễn Lộ đó, đóng nhân vật nam chính, đã có thông báo chính thức [1]! Kính mong mọi người đón chờ!
raw: 官宣 – Quan tuyên: “Quan tuyên” bắt nguồn và được diễn giải từ những từ “Cổng trạm thông tin”, “microblog thẩm quyền” với hàm nghĩa “Sự công bố mang tính thẩm quyền”, nhấn mạnh tính thẩm quyền và sự đáng tin cậy, xem thêm ở.
Bỗng dưng được người nhà kéo lên hot search ngồi miễn phí, Lâm Dụ thế mà chẳng vui mừng, ngược lại còn có tật giật mình. Người ta bảo CP nam nam được lăng xê dễ nổi tiếng, nhưng trai thẳng giả gay thì dễ, còn gay giả gay… Anh chưa thử bao giờ.
May mà có Cố Ninh bình tĩnh: “Vốn bình thường đời tư cậu ra sao anh không quan tâm, nhưng giờ Trịnh Phái Dương không còn là người ngoài nữa, có rất nhiều người biết mặt cậu ấy, hai đứa làm gì cũng nên cẩn thận một chút. Phim của chúng ta vừa được thông cáo, đây không phải lúc thích hợp để xào CP. Mấy chủ đề này nhạy cảm lắm, khó mà khống chế, dễ mắc sai sót, vậy nên giờ cậu đừng lên tiếng, cứ yên lặng ngầm thừa nhận thôi.”
Lâm Dụ kinh ngạc: “Ủa? Mấy tài khoản marketing đó không phải do anh mua hả?”
Cố Ninh còn ngạc nhiên hơn: “Tiền anh mày đâu phải từ trời rơi xuống.”
“Ồ! Thế ý anh là em được yêu đương lúc làm việc ạ?”
Cố Ninh trợn mắt khinh khỉnh: “Chắc đó giờ cậu không yêu đương lúc làm việc.”
Lâm Dụ: “Hề hề.”
— Nhưng mấy tài khoản marketing do ai mua vậy? Tiểu Lâm vò đầu bứt tóc mãi vẫn không có câu trả lời.
Trên tầng cao nhất công ty Thụy Phu, Trịnh Mai buông bút ký tên, cô vừa hoàn thành giao dịch cổ phiếu, trở thành cổ đông lớn nhất công ty. Cô cầm di động, móng tay rực màu lướt qua hai cái tên trên bảng hot search, bờ môi đỏ gợi lên nét cười vừa lòng.
Thành viên ban hội đồng quản trị Trịnh vừa nhậm chức gửi tin nhắn cho cấp dưới: Sau này đem công việc giao Lâm Dụ cho tôi coi trước, đừng ký ba cái hợp đồng đại diện thương hiệu kỳ quặc kia nữa. Thằng bé nhà tôi chỉ muốn đóng phim thôi, đừng cản đường nó.”
Cố Ninh đọc tin nhắn, thở than buồn phiền — tài nguyên hồi đó của thằng bé không tốt đa phần do nuông chiều mà ra.