_Nhi, dạo này bỏ tui nghen, cả chuyện có em cũng chẳng ai giải thích cho tui nghe – Hồng Anh xịu mặt xuống
_Ngoan nào, tui cũng đâu muốn – Nó khẽ cười
_Mà tại sao vị đạo sĩ kia lại đến đây? Hai người hẹn bọn tao ra đây chỉ để chờ hai người vô nói chuyện với ông lão kia thôi sao? – Xuân Như nhăn mặt, cô đang đói rầu…
_Tao không hẹn à, là Băng Nghi – Nó khẽ hướng mắt về phía Nghi
_Um…Chào, mình là Nguyễn Hoàng Băng Nghi – Băng Nghi khẽ cúi đầu nói
_Chào, chắc bạn biết tên bọn mình rồi nhỉ? – Thiên Kim khẽ hỏi
_Ừm, thật ra thời gian trước, người sống với mấy bạn là mình, xin lỗi vì đã nói dối – Băng Nghi
_Hả? Cái lúc sau khi bị bắt á hả? – Xuân Như với Phong và Nam há mồm
_Mình biết trước rồi, chỉ là không biết bạn thật sự là ai thôi – Hồng Anh với Thiên Kim đồng thanh nói, sau đó lại quay mặt vô nhìn nhau rồi cười
_Sao hai đứa bây biết mà không nói tao? Hả? Khai mau – Xuân Như như con nít bị gạt tức quá ức chế
_Chị ơi chị à, thử hỏi tui nói chị, chị liệu có giữ được cái miệng mà không đi rêu rao? – Thiên Kim cảm thán nói
_Huhu, tao đâu có nhiều chuyện đến thế, không có Vũ, bọn bây dám ăn hiếp tao – Xuân Như cái mặt thì khá sắc sảo nhưng tính lại rất rất trẻ con a~ còn trẻ con hơn cả Hồng Anh nữa, có điều Hồng Anh dịu dàng còn Xuân Như thì Ngang hơn cua
_Có Vũ ở đây, mày không bị ăn hiếp à? – Nó khẽ cười nói
_Hức hức…tụi bây khó ưa, Băng Nghi, chỉ có bạn là không ăn hiếp mình – Xuân Như quay qua Băng Nghi nói
_Hì, mình thấy cứ vầy, sớm muộn gì Vũ cũng chán bạn – Băng Nghi đột nhiên cũng giở giọng trêu đùa
_Aaa, mấy người kì quá đi – Xuân Như chu mõ nói
_Này, sao lại chọc em của tôi đây? – Hoàng Quân (Ray) không biết từ đâu ra cười nói
_Hai hai, em bị ăn hiếp – Xuân Như như bắt được vàng nói
_Ngoan, Hai thương, anh đã chuẩn bị mọi thứ rồi, đi ăn đi ha? – Hoàng Quân quay sang nhìn lén Băng Nghi nói
_Nhìn em của em làm gì? Có ý đồ? – Nó vừa nhìn là biết liền
_Ờ..ờ thì xem coi cô ấy có đi theo hay không thôi – Hoàng Quân gãi đầu
_Như là em Quân sao? – Băng Nghi bất ngờ hỏi
_Đúng vậy – Quân khẽ gật đầu
_Hai với Băng Nghi quen nhau sao? Thật mờ ám a〜 – Xuân Nghi nhìn hai người nói
_Không có – Hoàng Quân và Băng Nghi đồng thanh nói
_Thật nghi ngờ quá nha – Hồng Anh cũng xen vào nói
_Ê, mày có thấy hai người này mờ ám không? – Thiên Kim nháy mắt với nó hỏi
_… – Nó không đáp trả câu hỏi đó, chỉ khẽ cười
_Đi ăn nào.. – Hoàng Quân đánh trống lãng nói
_Đừng gọi tôi là Em, hiểu chưa? – Hắn nãy giờ đáng tức nghẹn họng
_Nhỏ hơn tôi hai tuổi mà không gọi em chứ bằng chú sao? – Hoàng Quân quay sang Hắn lườm một cái
_Tôi cậu – Do cái lần đầu gặp Quân là lúc Quân với nó đang tình tứ, nên dù làm thế nào, hắn vẫn không thể nào làm thân với cái tên này được
_Đúng là không biết lễ phép gì mà – Hoàng Quân nhăn mặt nói
_Giờ muốn sao? – Hắn đang điên này
_Xưng thì xưng, tôi chẳng biết sao Sindy lại đi quen cậu – Hoàng Quân nói
_Không quen tôi chẳng lẽ quen cậu? Tóc đỏ như thằng điên trong trại – Hắn nói móc
_Nói lại coi? – Hoàng Quân đang điên a~ anh cưng nhất là tóc mình nha, mà cái thằng “nhỏ tuổi” này lại dám phê bình, hừ
_Thôi, đi, hai người cãi thêm câu nữa là tôi sẽ cho hai người cạo đầu đấy – Nó nói giọng vờ như rất nghiêm trọng nhưng cũng lén cười
_Vâng – Hắn với Quân như đã sợ từ trước, nó nói một câu là im re
_Nhi ghê quá ta – Nam nãy giờ đang chơi game đến giờ mới xía miệng vô
_Lần này mày tiêu rồi Khải ơi, anh dũng cho cố vào lại đi thua vợ – Phong thấy Nam lên tiếng thì cũng chọc
_Hai đứa bây muốn trầu trời? – Hắn liếc ánh mắt sắc lẽm lạnh băng nhìn hai thằng bạn
_Ơ..tao đâu có, thôi thôi đi ăn – Nam đầu hàng
_Mấy người vui thiệc – Băng Nghi che miệng cười
_Giờ ăn hay nhịn? – Xuân Như đang đói chết mà nãy giờ chẳng ai để ý đến vấn đề này của cô
_ĐI – Cả bốn chàng trai cùng đồng thanh
*Tình bạn và Tình yêu, có người nói chúng hoàn toàn khác nhau, nhưng thật ra chúng là hai loại đi song song nhau, thiếu một trong hai đều không được*